NHÌN TRÚNG EM! NHỊ THIẾU GIA HỌ HẠ



Đang nằm nghỉ ngơi thì cậu nhận được điện thoại Bảo Ngọc:
"Anh! Anh đang ở đâu vậy, có chuyện rồi anh mau về đi".

Cô hớt ha hớt hải gọi điện cho cậu làm cậu cũng rối theo.
"Chuyện gì? Em bình tĩnh kể anh nghe".
"Dạ chú mình dắt theo hồ ly tinh kia về đây làm loạn, đòi gặp anh tính sổ.

Anh về ngay đi".
Cúp điện thoại, cậu nhanh chóng bước ra khỏi đó mặc kệ những vết thương trên người.

Đặc biệt chân cậu vì bị đánh trúng mấy gậy nên bước đi có phần khó khăn.
Vì không tiện lái xe nên cậu gọi điện cho trợ lý đến lái xe đến đưa cậu về.
Về đến, trước mặt cậu không chỉ có chú và cô ta, còn rất nhiều người xung quanh.


Một bên là của chú cậu, một bên là của hắn đang đứng chắn ở cửa.

Cậu cũng chưa vội vào nhà, muốn ở gần đó xem họ định giở trò gì.

Có hắn ở đây, chắc chắn không xảy ra chuyện.
"Thằng Hạ Tuấn Lâm đâu, các người gọi nó ra đây ngay".
"Cậu nghĩ mình là ai mà dám lớn tiếng la lối nhà tôi thế hả?" Ông ngoại cậu nói.
"Này ông già, tất cả cũng vì cháu ông ỷ mình là chủ tịch nên hống hách, vừa lên nắm quyền đã đá chú mình ra khỏi tập đoàn.

Anh ấy dù gì là con cháu Hạ gia, bị thằng nhóc miệng còn hôi sữa phế truất tất cả quyền hành ở YS.

Hôm nay anh ấy đến đây để đòi lại những thứ vốn thuộc về mình thì có gì sai?"
"Sai ở đây là .......(Chát)....cô lấy tư cách gì lên tiếng hả?" Từ lúc thấy cô ta và chú cậu, mẹ cậu đã nghĩ quan hệ hai người không tầm thường.

Sau khi nghe ả lên tiếng, mẹ cậu cực kỳ bất mãn và chán ghét đánh cho một bạt tay.n
Tôi là........." Cô ta còn chưa kịp nói hết đã bị mẹ cậu chặn ngang.

Hiên ngang bước ra đứng đối diện với cô.
"Chát".

Thêm một cái tát nữa giáng xuống.
"Là gì? Cô còn chưa bước chân vào nhà họ Hạ, dù có vào đi chăng nữa thì đối với tôi cô không là gì cả.

Đừng có ở đây mà vênh váo.

Tôi cảnh cáo cô, tâm trạng tôi mà không tốt, tôi liền đóng cửa thả chó chơi bắt rượt cùng cô.


Muốn thử không?"
Mọi ánh mắt đều tập trung vào mẹ cậu, trước giờ mẹ cậu chưa bao giờ tức giận như ngày hôm nay.

Sau nhiều chuyện xảy ra, thời gian đã làm cho bà quên đi tất cả, cũng không nghĩ đến việc trách móc người khác.

Nhưng ngày hôm nay, khi bà thấy cô ta lại cặp kè với em trai của ba cậu.

lớn nhất vẫn là chồng chị.

Nếu anh ta không tìm cách cưa cẩm, lấy quyền lực ra đe dọa thì cô ấy đã không chạy đi làm kẻ thứ ba".
"Chú tin cô ta quá đó, tôi thấy cô ta chỉ vì tiền của anh em các người".

Bà vẫn bình tĩnh, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại trước cái lí do thật là vớ vẩn mà chỉ có kẻ ngu mới tin.
"Nếu thật sự là vậy, bây giờ tôi cũng đã mất hết tất cả rồi.

Sao đến bây giờ cô ấy vẫn lựa chọn ở bên tôi? Cô ấy tốt với tôi như vậy, sao có thể như chị nói.

Chị tưởng tôi bị ngu sao?"
hì đúng là như vậy".

Hắn ở bên cạnh quan sát từ nãy giờ, vả lại cũng biết trước đây từng xảy ra chuyện gì.

Chỉ là không ngờ cô ta có khả năng lừa gia đình này như vậy.

Khiến người chú trước mắt của cậu đánh mất lí trí đến vậy.

"Cậu là ai?"
"Nghiêm Hạo Tường".
"Cậu, cậu là chủ tịch MK".

Cô ta đã từng nghe trên thương trường đồn đại, người này đang là một trong những doanh nhất có trẻ tuổi có triển vọng và thành công nhất trên thế giới.
Trái lại với sự ngạc nhiên của cô thì chú cậu lại không mấy quan tâm.
"Cậu có là ai cũng vậy thôi.

Chuyện gia đình tôi, cậu không cần xen vào".
"Tôi vẫn cứ thích xen vào thì làm sao?"
Chú cậu tức giận kêu thuộc hạ ở sau tiến lên muốn đưa hắn đi khỏi dạy dỗ thì bọn người của hắn đã hạ từng tên từng tên một nằm lăn lóc dưới đất kêu cha gọi mẹ.

Nếu không phải vì có người nhà cậu ở đây, hắn đã lấy mỗi người một cánh tay xem như phạt nhẹ.
"Mày..." Chú cậu chỉ bất ngờ cũng không có gì là quá sợ hãi.
"Các người đi được rồi đó".
"......." Im lặng đứng đó nhưng không nói nên lời.
Vừa đúng ba mẹ nuôi cậu vừa đi công việc về, nhìn thấy ba nuôi cậu chú cậu gần như kích động.

Hai người gặp nhau lúc đó là chú cậu công tác ở Nhật, còn ba cậu thì đang thực hiện nhiệm vụ.

Vì đây là nhân vật quan trọng nên ba cậu đích thân ra trận.


Bình luận

Truyện đang đọc