NHỊP ĐẬP KHÓ CƯỠNG

Edit: Hy | Beta: Mây

Ân Mặc nắm lấy cổ tay cô, ôm cô từ sô pha lên đầu gối mình, chặt chẽ khống chế cơ thể cô.

Những động tác liên tiếp, dường như mỗi ngày đều trải qua.

Phó Ấu Sanh không ngờ anh lại điên đến đây.

Tay bị trượt ra.

Bang một tiếng.

Điện thoại không có ốp bọc mạnh mẽ rơi xuống mắt đất, màn hình rơi thẳng xuống gạch men sứ cứng rắn, lăn một vòng tròn rồi quay lại đây.

Sắc mặt Phó Ấu Sanh khẽ thay đổi, nhìn màn hình điện thoại đã vỡ thành màn nhện, ánh sáng hiện lên một chút, ngày sau đó liền tối om.

Nhưng mà người đàn ông kia cũng không nhìn điện thoại.

Giọng nói trầm thấp mang theo nguy hiểm trí mạng: “Sanh Sanh, em muốn làm gì?”

Đã lâu rồi Phó Ấu Sanh mới nghe lại cách gọi này, hơi sững lại, ngay sau đó muốn đẩy vòng tay nóng bỏng lại bức người của anh ra, nâng lông mi lê, nhìn anh: “Ân tổng đây là chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn (*)?”

(*) Một câu tục ngữ của Trung Quốc,có thể hiểu là ích kỷ, mình làm được nhưng người khác không được làm

Ân Mặc lẳng lặng nhìn cô, thấy trong đôi mắt xinh đẹp của cô phản chiếu lại khuôn mặt của bản thân, dường như trong mắt chỉ có một người là anh.

Anh cúi đầu cười: “Tức giận lớn như vậy sao?”

Phó Ấu Sanh mím chặt đôi môi đỏ mọng, nhìn khuôn mặt mỉm cười của anh, biết rõ cô để ý cái gì, vậy mà anh lại cố tình lười để ý đến cô.

Cổ tay mảnh khảnh của Phó Ấu Sanh vắt ngang ở giữa hai người, giương mắt nhìn anh: “Ân Mặc, anh xem em là gì?”

Ân Mặc cúi người, nhẹ nhàng hôn một cái lên má cô: “Đương nhiên là bà Ân.”

Cô quay mặt đi, âm thanh vừa nhẹ vừa nhạt: “Ân Mặc, vẫn là anh không rõ.”

“Chúng ta quen nhau chín năm, kết hôn ba năm, anh chưa từng nghĩ tới việc danh chính ngôn thuận đưa em gặp người nhà anh, không nghĩ đến cho em vào vòng bạn bè anh, thậm chí mỗi ngày anh làm gì, ở đâu em cũng không biết. Mỗi ngày em đều ở nhà chờ anh, không chờ được anh về, em thậm chí cũng không biết tìm anh thế nào, chỉ có thể gọi cho thư ký của anh, sau đó cô ta làm việc theo phép công, nói cho em anh đang bận. Nhưng anh bận cái gì, khi nào anh hết bận, khi nào đi công tác, khi nào về nhà, em đều không biết.”

Chắc là sợ mình hối hận, Phó Ấu Sanh liền nói một hơi không nghỉ.

Cô cảm thấy mình thật buồn cười, cười đến hốc mắt đều bắt đầu phiếm hồng: “Đây là bà Ân của anh sao?”

Ân Mặc không phủ nhận.

Ánh mắt bình tĩnh lại lạnh nhạt nhìn cô chăm chú. Đầu ngón tay ấm áp mềm nhẹ vuốt ve đuôi mắt phiếm hồng của cô.

Gọi một tiếng: “Sanh Sanh.”

Mới vừa đụng đến phần da kia, lại bị cô thật mạnh đẩy ra.

Thấy cảm xúc của người phụ nữ trước mặt hôm nay đặc biệt khác thường, ngày thường mặc dù cô có tức giận, cũng chưa bao giờ giống như hôm nay, cả người đều kháng cự anh.

Ân Mặc đành phải từ bỏ, mi tâm ẩn nhẫn nhíu lại.

Trầm ngâm nửa ngày, anh xoa nhẹ đuôi lông mày một chút, chủ động lùi một bước:

“Sanh Sanh, bọn họ đều không quan trọng, nếu em muốn biết lịch trình của anh, anh có thể cho thứ ký Ôn gửi cho em một bản mỗi ngày.”

Quả nhiên không nên mong chờ gì ở anh.

Cô muốn chính là lịch trình của anh sao?

Bình phục lại trong vài phút.

Phó Ấu Sanh cắn môi, rốt cuộc cũng hỏi: “Ân Mặc, anh có cảm thấy em giống như tình nhân được anh bao nuôi không?”

Anh luôn xem cô như vợ của mình, trở thành người vợ muốn sống chung cả đời của anh, là muốn cho cô một gia đình thật sự, chỉ là sẽ không nghĩ đến, trên mạng thậm chí còn truyền tai nhau vợ anh là người khác, anh đều làm lơ tất cả, vậy rốt cuộc anh có để ý đến thân phận bà Ân này không, sao có thể tùy ý để người khác giả mạo, giẫm đạp lên?

Bao nuôi?

Nghe được câu nói vô lương tâm của cô, cuối cùng Ân Mặc cũng mất đi kiên nhẫn.

Ở trong lòng cô, quan hệ giữa họ chính là như thế sao?

Nếu anh muốn bao nuôi cô, hà cớ gì phải đi nhận giấy đăng ký kết hôn, bên người anh nhiều năm như vậy chỉ có một người là cô, còn không đủ sao?

Cô chính là ỷ vào sự yêu chiều của anh, giờ có gan lớn trêu đùa sự kiên nhẫn của anh?

Bàn tay to lớn của Ân Mặc đột nhiên nâng mắt cá chân cô lên, đặt lên sofa, khuôn mặt tuấn mỹ thâm thúy tràn đầy sắc lạnh: “Em đã gặp qua kim chủ hầu hạ tình nhân chưa?”

Không đợi cô phản ứng, môi mỏng đã bất ngờ rơi xuống, hôn lấy miệng nhỏ nói hươu nói vượn kia.

Cô sợ nóng, trên người chỉ mặc một cái váy ngủ mỏng, lúc này hai người dán lấy nhau, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ của người đàn ông kia.

Dường như muốn đem cô đặt vào lò nướng.

Phó Ấu Sanh cắn môi dưới, bảo chính mình không được trầm luân.

“Ân Mặc……”

Hết lần này đến lần khác, Ân Mặc vén răng nanh cô cắn trên cánh môi, không cho cô ngược đãi môi mềm mại kia. Mang theo vết chai mỏng trong lòng bàn tay phủ lên da thịt mịn màng ở mắt cá chân, không chút để ý đi tuần tra, như đang trêu đùa con mồi, không biết khi nào sẽ đột nhiên tiến lên, cho cô một đòn trí mạng.

“Hửm? Em đã từng thấy qua chưa?”

Một bàn tay trống rỗng đem dây váy tinh tế cô thắt ở rìa xương quai xanh xé đứt.

Làn da trắng nõn mờ ảo dưới ánh đèn mờ nhạt, tản ra vẻ đẹp vừa rạng ngời vừa suy mỹ.

Ân Mặc bật đèn lên, thưởng thức mỹ nhân dưới ánh đèn.

Phó Ấu Sanh sợ hãi bừng tỉnh, đối mặt với ánh mắt cười như không cười kia của Ân Mặc, giọng nói run rẩy: “Ân Mặc, anh…”

Thấy anh ngang nhiên đối xử với mình như vậy, trong lòng Phó Ấu Sanh dâng lên một nỗi uất ức.

Hốc mắt đỏ hoe, nước mắt thấm qua hàng lông mi.

“Tên khốn nạn!!”

Phó Ấu Sanh không né.

Đột nhiên cô giống như một chú báo nhỏ hung tàn, gắt gao túm lấy cổ áo Ân Mặc, không lưu tình cắn vào cổ anh.

Hung hăng, mãi cho đến khi ở giữa môi răng đã tràn đầy máu tanh.

Có lẽ là không ngờ Phó Ấu Sanh sẽ bất ngờ làm như vậy.

Ân Mặc chậm rãi buông cô ra, khẽ vuốt dấu cắn trên cổ kia, cảm giác đau đớn đánh úp lại.

Ở bên nhau nhiều năm như vậy, ngày thường không cẩn thận làm ngón tay mình bị thương, cô có thể đau lòng nhiều ngày, hôm nay lại tự nhiên cắn anh tàn nhẫn thế?

Phó Ấu Sanh xem anh như không khí, cũng mặc kệ váy ngủ đã rơi xuống mắt cá chân, tự nhiên mà lấy tấm thảm mỏng trên sô phô khoác lên người, bước từng bước từng một rời khỏi tầm mắt anh.

Trong không khí chỉ còn lại mùi hương nhàn nhạt ái muội  lượn lờ trên người cô.

Cùng với đó là chiếc váy ngủ tơ tằm bị vứt bỏ ở góc sofa và chiếc điện thoại vỡ vụn.

Mười phút sau, bên trong phòng tắm của phòng ngủ chính, sương mù mờ ảo.

Cơ thể nhỏ bé ngâm mình trong bồn tắm nước gần như tràn ra ngoài.

Chậm rãi trượt người xuống.

Làn nước ấm áp bao phủ cả người cô trong nháy mắt, tất cả mọi thứ trong đầu cô bây giờ đã bị dòng nước cuốn trôi mãnh liệt, chỉ còn lại một khoảng trống rỗng.

Đến khi cô không còn hô hấp được nữa.

Ngón tay trắng nõn của Phó Ấu Sanh từ từ chống lên thành bồn tắm, ngoi lên khỏi mặt nước.

Giọt nước trong suốt ướt át từ trên mặt trượt xuống, không rõ là nước hay nước mắt, hòa vào nhau, từng giọt bắn lên mặt nước, khuôn mặt nhỏ trắng nõn lúc này đã hơi tái nhợt, màu môi lại càng đỏ thẫm.

Nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Ân Mặc hoàn toàn không có chút tình cảm kia, trái tim như bị một bàn tay bóp chặt, đau đến hít thở không thông. Cô theo anh nhiều năm như thế, chẳng qua chỉ muốn cảm tình của anh mà thôi.

Anh biết rõ cô muốn cái gì, lại không chịu cho cô một chút.

Căn biệt thự xa hoa này, có một lần cô cứ ngỡ Ân Mặc sẽ cho cô một gia đình, nhưng… Hiện tại phát hiện, nơi này càng giống như một cái lồng vàng được tạo ra hoàn mỹ, lạnh như băng, không hề có hơi người, cho tới nay, hình như đều là cô tự lừa mình dối người.

Đột nhiên Phó Ấu Sanh che mặt lại, bất lực cuộn tròn vào góc bồn tắm, cố tình mở vòi hoa sen để cố ý đè thấp tiếng khóc của mình.

Cách cửa kính thật dày.

Ân Mặc lái chiếc Maybach của mình rời khỏi biệt thự Lộc Hà.

Đến một chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố.

Bóng đêm càng sâu, trên đường dường như không có một bóng người.

Thời điểm Ân Mặc đến, Tiếu Trầm Nguyên đã chuẩn bị rượu chờ anh.

Phòng khách sáng như ban ngày, Tiếu Trầm Nguyên vì tiếp đãi bạn bè, đã cố ý đặt một quầy bar ở phòng khách, không những vậy, trong quầy rượu này tất cả đều là rượu ngon khó kiếm được.

Tiếu Trầm Nguyên rót cho anh một chén rượu, ngón tay rõ ràng hơi lắc ly rượu, rồi mới đẩy đến trước mặt anh: “Khó có khi cậu lại tìm tôi uống rượu muộn như thế.”

Ân Mặc nhận ly rượu, mặt không cảm xúc ngửa đầu một hơi uống cạn sạch ly rượu.

Dưới ánh đèn rực rỡ, chiếc cổ thon dài trắng nõn của người đàn ông kia lại có một dấu răng mới mẻ, trắng trợn và táo bạo.

“Này…”

Tiếu Trầm Nguyên liếc thấy dấu răng kia, còn có dấu cào bên cạnh vết răng, vừa mới nhấp một ngụm rượu đã ngay lập phun ra.

Bỗng nhiên ý vị thâm trường, “Đây là bị mèo hoang nhỏ cắn sao?”

Anh ta và Ân Mặc lớn lên cùng nhau từ nhỏ, vị này từ nhỏ đã sống quạnh quẽ cấm dục, như một bức điêu khắc bằng băng không có cảm xúc, bây giờ bỗng nhiên nhìn thấy dấu vết mới lại này như nhìn thấy cảnh tượng thần tiên hạ phàm khó gặp.

Ân Mặc bật cười, chắc là cắn quá tàn nhẫn, bây giờ đã hơn nửa tiếng đồng hồ, nhưng anh vẫn cảm nhận được rõ ràng cảm giác đau đớn kia.

“Quả thật rất hoang dã.”

Anh cũng không biết, vì sao Phó Ấu Sanh từ mèo nhỏ nuôi trong nhà, đột biến thành mèo hoang nhỏ xa lạ.

Ân Mặc chủ động cạn ly cùng Tiếu Trầm Nguyên: “Lão Tiếu, lần này tôi không nể mặt mũi của cậu được nữa.”

Tiếu Trầm Nguyên là một người có năng lực hiểu biết rất mạnh, lập tức phản ứng lại chuyện Ân Mặc đang nói chính là cái gì.

Anh ta khẽ chậc một tiếng: “Lần này quả thật là Âm Âm không hiểu chuyện.”

“Nhưng mà……”

Vốn định nói lời hay cho em họ.

Nhưng mà —— Ân Mặc không cho anh ta cơ hội.

Chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Tiếu Trầm Nguyên: “Cô ta vượt rào.”

Lúc trước Triệu Thanh Âm làm loạn, anh vì tôn trọng Tiếu Trầm Nguyên nên không để ý đến cô ta.

Nhưng hiện tại, Triệu Thanh Âm bắt đầu mơ ước vị trí bà Ân, ý đồ dùng hôn nhân, dùng gia đình tới bắt ép anh, hoàn toàn dẫm trúng điểm mấu chốt của Ân Mặc, tính nhẫn nại của anh không nhịn nổi cô ta.

Nghe được lời này của Ân Mặc.

Tiếu Trầm Nguyên im lặng hai giây: “Tôi hiểu được.”

Là em họ anh ta tự tìm đường chết.

Ân Mặc ở lại uống cùng Tiếu Trầm Nguyên đến nửa đêm, vốn dĩ Tiếu Trầm Nguyên còn tưởng sẽ hạ được anh, không ngờ, anh lại trực tiếp gọi tài xế đến đây.

Nhìn bóng dáng Ân Mặc rời đi, Tiếu Trầm Nguyên bỗng nhiên nghĩ đến dấu răng trên cổ anh, cười nhạo một tiếng.

Cô tình nhân nhỏ Phó Ấu Sanh này, ảnh hưởng với Ân Mặc còn rất lớn.

Đáng tiếc ——

Theo hiểu biết của anh ta về Ân Mặc, anh sẽ không vì một người phụ nữ nào mà dừng lại.

Người này… Là vô tình vô dục từ trong xương cốt.

*

Hôm sau, Phó Ấu Sanh chua xót mở mắt.

Bởi vì khóc một lúc lâu, đôi mắt xinh đẹp như nước hồ kia lúc này có hơi sưng, nhưng giá trị nhan sắc này qua thật nghịch thiên, cho dù là dáng vẻ này cũng không xấu, ngược lại còn thêm một chút thương trêu người.

Đây là hiệu quả của việc tối hôm qua cô khóc xong đã tự đắp đá cho mình, bằng không hiện tại chắc chắn mắt đã sưng lên không thể nhìn được.

Cô theo thói quen muốn sờ vào chỗ bên cạnh.

Mới vừa vươn tay, đầu ngón tay cứng đờ giữa không trung, nhắm mắt lại, để cho mình không cần suy nghĩ đến anh.

Chính là……

Lại thấy được chiếc điện thoại bị rơi đến dập nát tối hôm qua nay đã lành lặn, được đặt trên tủ đầu giường cô. Màn hình đã vỡ kia cũng được thay mới.

Lúc sau mở ra, bên trong điện thoại vẫn còn những ứng dụng và người liên hệ, hoàn toàn không biến mất.

Nếu không nhìn đến viền điện thoại có một vài dấu vết bị quăng đi, Phó Ấu Sanh còn tưởng rằng tối hôm qua là một giấc mộng.

Vào lúc ánh mắt cô sững sờ.

Điện thoại rung lên một cái.

Là Tần Trăn nhắn tin cho cô.

【Mau xem mau xem, Triệu Thanh Âm lật xe!!!】

【Ha ha ha ha, cái con nhỏ này rốt cuộc cũng lật xe, Ân tổng thật mạnh mẽ.】

Biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Phó Ấu Sanh rất ảm đạm, click mở Weibo anh ra.

Những tin đồn trên hotsearch Ân Mặc không thèm để ý hôm qua nay đã bay màu toàn bộ, không để lại chút dấu vết nào.

Chỉ có hotsearch #Ân Mặc công khai làm sáng tỏ không có quan hệ với Triệu Thanh Âm ở trên cùng, phía sau còn đi theo một dấu tick màu xanh lam【Đề xuất】, như sợ người khác không biết anh mua hotsearch.

Lông mi Phó Ấu Sanh rũ xuống, không có cảm xúc gì, thậm chí cũng không click vào xem bên trong.

Lúc này Tần Trăn tiếp tục gửi tin nhắn: 【Ha ha ha, cậu nói Ân tổng có phải vì cậu mới công khai vả mặt Triệu Thanh Âm không? Lần này Ân tổng nhà cậu xem ra làm rất sạch sẽ.】

Hàng lông mi Phó Ấu Sanh khẽ run rẩy, nhẹ nhàng mỉm cười, vì cô sao?

Rõ ràng là vì Triệu Thanh Âm đã chạm đến điểm mấu chốt của anh.

Ân Mặc này, chỉ cần không dẫm lên điểm mấu chốt ấy, anh căn bản sẽ lười quản đến, nhưng nếu vượt rào, mặc dù lúc trước là bảo bối yêu chiều hết mực, anh cũng sẽ lập tức trở mặt.

Có lẽ là cảm thấy đơn phương tán gẫu cùng Phó Ấu Sanh không thoải mái.

Tần Trăn lại gọi video cho cô: “Tớ còn tưởng Ân tổng làm sáng tỏ chuyện này cậu sẽ vui vẻ đến phát điên. Bây giờ xảy ra chuyện gì rồi?”

Nhìn cảm xúc nhàn nhạt của Phó Ấu Sanh, Tần Trăn nhạy bén nhận ra điều không đúng.

Phó Ấu Sanh cầm lấy điện thoại, vừa đi về phía phòng để quần áo, vừa chậm rãi nói: “Ừ thì, tớ định sẽ chia tay anh ấy.”

Chia tay!!!

Tần Trăn trợn to mắt khiếp sợ.

Bộ nào của ngốc bạch ngọt lúc yêu đương rốt cuộc cũng đã khôi phục lý trí?

Không đúng, lần này không phải Ân tổng đã làm sáng tỏ sao, hơn nữa lại  không thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp dẫn lên Triệu Thanh Âm, lần này chẳng những tung video ra, ngay cả việc ‘gặp phụ huynh’ lúc trước cũng đào lên, hoàn toàn phủ nhận mối quan hệ mà Triệu Thanh Âm ám chỉ trên mạng đợt trước, làm cho cô ta hiện tại quả thực sắp bị tức đến chết.

Còn có không ít người khác đục nước béo cò, biết được chỗ dựa của Triệu Thanh Âm không phải Ân Mặc, thuận tiện đem một khối nước bẩn nhắm vào cô ta mà hắt.

Hiện giờ, Triệu Thanh Âm đã bị mọi người đòi đánh, vô cùng thê thảm.

Tần Trăn vẫn không hiểu vì sao lúc này cô lại muốn chia tay, Ân tổng cũng không ngoại tình với Triệu Thanh Âm cơ mà.

Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên Tần Trăn như được khai sáng: “Này… Cậu bị anh ta mở tử cung rồi à?”

“Hay là anh ta muốn dùng trái tim của cậu để cứu bạch nguyệt quang (*) nhưng lại bị cậu phát hiện trước?”

(*) Theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc, bạch nguyệt quang ám chỉ người mình ái mộ nhưng không được ở bên, giống như mặt trăng rất sáng ta có thể nhìn thấy ngay trước mắt nhưng lại rất xa không thể với tới.

“Hay là anh ta muốn lấy thận cậu?”

Phó Ấu Sanh cắn đôi môi đỏ mộng một cái: “Có phải cậu xem tiểu thuyết tình yêu và hôn nhân cẩu huyết  nhiều quá rồi không?”

Tần Trăn: “Nếu không vì những việc đó, vậy tại sao cậu đang lạc đường đột nhiên biết quay đầu?”

“Từ từ! Hay làm anh ta dùng tay không đào đứa bé ra????”

Đào?

Phó Ấu Sanh trầm mặc hai giây: Đột nhiên có một cảm giác hình ảnh.

Cô cũng chưa mang thai, con đâu ra cho anh đào.

Thấy như vậy cũng không chọc cười Phó Ấu Sanh, Tần Trăn cảm thấy vấn đề lớn rồi!

“Cậu nghiêm túc?”

Phó Ấu Sanh đứng trong phòng để quần áo, phá lệ thay một chiếc váy dài màu đỏ kiều diễm, đối diện với đôi mắt đen nhánh trong suốt của mình trong gương.

Từng câu từng chữ, giọng điệu nghiêm túc, “Ừ, sẽ chia tay.”

Bình luận

Truyện đang đọc