NHỊP ĐẬP KHÓ CƯỠNG

Edit: Mây

Tuy rằng Phó Ấu Sanh nói sẽ xem biểu hiện của Ân Mặc có tốt hay không, nhưng kỳ thật cũng không ôm bất kỳ hy vọng gì về việc mong chờ anh có thể biểu hiện thật tốt.

Dù sao thì mỗi ngày công việc của Ân tổng đều rất bận rộn, làm sao có thời gian biểu hiện.

Nhưng mà.

Phó Ấu Sanh đứng ở cửa phòng bếp, nhìn vào trong phòng bếp sáng sủa sạch sẽ, dáng người thẳng tắp, người đàn ông toát lên khí chất cao quý, thần thái nấu ăn trông rất tự nhiên.

“Ân tiên sinh, anh làm thật sao?”

Tất cả người giúp việc và đầu bếp trong nhà đều được anh cho nghỉ dài hạn, nghiễm nhiên là muốn chuyên chú làm một người chồng ưu tú lên được phòng khách xuống được phòng bếp.

Ân Mặc nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt bình tĩnh: “Chẳng lẽ bà Ân nói giỡn?”

Phó Ấu Sanh đối diện với ánh mắt thâm thúy của anh, đôi môi giật giật, muốn phản bác lại lời anh nói nhưng vẫn không nói ra miệng.

Thật ra cũng không phải nói giỡn.

Mà là ——

Không nghĩ tới anh thật sự biểu hiện tốt, cư nhiên biểu hiện hoàn toàn như thế.

Lần trước không tận mắt nhìn thấy quá trình Ân Mặc nấu ăn, hiện tại đứng ở cửa, nhìn thấy rõ ràng động tác của anh như nước chảy mây trôi.

Ân Mặc nhìn ánh mắt mê  mang của cô: “Chỗ này có mùi khói dầu, em ra bên ngoài chờ đi.”

Nói xong, đậy nắp nồi lên, xoay người đẩy Phó Ấu Sanh ra khỏi phòng bếp.

Còn thuận tiện đóng cửa lại.

Phó Ấu Sanh đứng ở cửa, nhìn anh qua lớp cửa kính.

Sau đó nhẹ nhàng gõ lên cửa: “Kỳ thật biểu hiện cũng không nhất định là phải nấu cơm.”

Đôi môi mỏng của Ân Mặc mỉm cười, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô chăm chú, thiếu chút nữa khiến cho Phó Ấu Sanh nhìn đến mức chột dạ bỏ chạy.

Khuôn mặt nhỏ của cô căng ra, không để cho cảm xúc của mình bị lộ ra: “Nhìn cái gì mà nhìn.”

“Em cũng cảm thấy anh làm tốt hơn đầu bếp chuyên nghiệp.”

Ân Mặc cũng không tức giận: “Vậy mà em ăn đồ anh làm nhiều hơn cả đầu bếp làm.”

Phó Ấu Sanh: “……”

“Đó là em cho anh mặt mũi!”

Một tên cẩu nam nhân như thế, hoàn toàn không đáng để đau lòng.

Phó Ấu Sanh xoay người rời đi, mắt không thấy tâm không phiền.

Ngồi xuống trên sô pha chờ đến khi ăn bữa tối, Phó Ấu Sanh mới nhớ tới còn chưa xem bình luận sau khi phòng làm việc đăng bài công khai lên Weibo.

Đều do tên cẩu nam nhân Ân Mặc này.

Luôn là làm gián đoạn công việc quan trọng của cô.

Phó Ấu Sanh không hề khách khí ném nồi cho Ân Mặc đội.

Nhưng mà nghĩ đến sau khi Văn Đình đăng Weibo, cũng không gọi điện thoại cho cô, đoán chừng cũng không có vấn đề gì lớn.

Nếu như dư luận khống chế không được lời nói, anh ta đã sớm gọi điện thoại đến thương lượng.

Vậy thì nhất định là nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được.

Phó Ấu Sanh yên tâm click mở Weibo.

Đây là lần đầu tiên cô công khai tình cảm, có hơi kích thích.

Nhưng mà sau khi cô click mở Weibo, phát hiện ——

Hả???

Tại sao hệ thống lại bị sập rồi?

Phó Ấu Sanh còn tưởng rằng có phải là mạng trong nhà không tốt hay không.

Nhưng khả năng không quá lớn.

Tất cả mọi thứ trong Lộc Hà Công Quán đều là đứng đầu, tốc độ mạng cũng có thể cho các tuyển thủ chơi game chuyên nghiệp huấn luyện, làm sao có khả năng tốc độ mạng kém được.

Vào rất nhiều lần, Phó Ấu Sanh mới vào được.

Sau đó phát hiện ra nguyên nhân.

Thì ra bị sập là bởi vì cô!

# Phó Ấu Sanh công khai tình cảm # Hot search trực tiếp bùng nổ.

Sau đó là những chữ nổi bật đỏ như máu.

Lần đầu tiên Phó Ấu Sanh cảm nhận được lưu lượng kinh người của chính mình.

Thế mà còn có thể làm sập cả hệ thống Weibo.

Lúc này, cô mới nhìn thấy tin nhắn ở Wechat Văn Đình gửi đến cho cô mười phút trước.

Văn Đình:【Nhìn sức nóng của cô kìa, hình như tôi đang nhìn thấy được cảnh tượng khi cô và Ân tổng công khai trong tương lai, phỏng chừng không đơn giản chỉ có Weibo bị sập, mà tất cả các phần mềm tin tức cũng sẽ bị sập hết.】

Phó Ấu Sanh trả lời anh ta một câu:【Yên tâm, chờ đến khi tôi và Ân Mặc công khai, có thể sẽ không có nhiều fans như vậy.】

Văn Đình:【…… Cô cứ chọc giận tôi đi.】

Phó Ấu Sanh mặc kệ anh ta, lúc này mới mở phần nhập tìm kiếm ra.

Vị trí đầu tiên chính là phòng làm việc của Phó Ấu Sanh đăng bài công khai trên Weibo.

Phía dưới chuyển phát cũng đã hơn một trăm nghìn bình luận, lượt thích càng ngày càng tăng thậm chí còn lên tới một triệu.

Mà đây chỉ mới là Weibo của phòng làm việc.

Bình luận có thoát fan, cũng có chúc phúc, đương nhiên, phần lớn đều là chúc phúc.

Những người thoát fan vào xem náo nhiệt, đều bị các fan trung thành áp xuống.

Chỉ cần là xem bình luận đứng đầu, nhưng thật ra năm tháng yên tĩnh.

Phó Ấu Sanh kéo xuống xem bình luận mới nhất:

—— Hu hu hu, rưng rưng chúc phúc.

—— Trái tim rất đau đớn, nhưng nữ thần vui vẻ là được.

—— Không muốn chúc phúc, nhưng càng không muốn làm Sanh Bảo đau lòng, vẫn chúc phúc thôi.

——Thời gian ba phút, tôi muốn tất cả tư liệu của người đàn ông này!

—— Không tìm được người này.

—— Người đàn ông này ngay cả mặt cũng không dám lộ, tư liệu trên mạng cũng không có, chỉ sợ không phải là người bám váy phụ nữ (*) đó chứ?

(*) Nguyên gốc là “软饭男” có thể dịch ra là “cơm mềm”: Một số đàn ông thích làm công việc nhàn hạ, không màng chí tiến thủ mong dụ dỗ được những phụ nữ giàu có bằng lòng ham muốn và lấy lòng họ, để phụ nữ có cuộc sống vật chất vừa ý họ bằng cách nhìn mặt. (Baidu)

—— Khuôn mặt của Phó Ấu Sanh khá xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại có vấn đề, Sở thần là một người đàn ông tuyệt vời như vậy, làm sao cô ta có thể thích một người ngoài giới vậy chứ.

—— Sở thần đáng thương, một lòng nhiệt tình, thế mà bị một người đàn ông ăn bám ngoài giới chen ngang.

—— Trên Bách khoa cũng không có người đàn ông này, Phó Ấu Sanh nhặt được từ thùng rác nào vậy?

—— Dáng người thật ra cũng rất tốt, chẳng lẽ chỉ đơn giản là nhìn trúng đối phương □□ (*).

(*) Icon gì đó tục tĩu bị Tấn Giang cấm nên tui để vậy nha.

Phó Ấu Sanh vốn đang cảm thấy Ân Mặc bị lan truyền thành một người đàn ông bám váy phụ nữ có hơi chua xót.

Nhưng đương nhìn thấy bình luận nhìn trúng Ân Mặc kia, đôi môi đỏ không kiềm chế được môi đỏ mọng khẽ giật giật.

Cái gì □□, tục tĩu không thể chịu đựng được!

Lúc trước rõ ràng là cô bị khuôn mặt kia của Ân Mặc lừa gạt!

Chỉ mới gặp lần đầu, Ân Mặc không cười đẹp đến như vậy, cô tuyệt đối không có khả năng đi cùng anh.

Tất cả những chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên, đều đến từ chính một người thấy sắc nảy lòng tham.

Phó Ấu Sanh nhìn bình luận kia, nghĩ đến lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nhìn nhau đến ngẩn người.

Điện thoại di động trong lòng bàn tay bỗng nhiên rung lên hai cái.

Đầu ngón tay Phó Ấu Sanh khẽ chạm vào.

Nhìn thấy tin nhắn Văn Đình gửi đến:【Đừng quên chuyển phát Weibo của phòng làm việc, bằng không fans còn tưởng rằng là phòng làm việc tự mình công bố nữa đó.】

Phó Ấu Sanh:【Biết rồi.】

Vốn dĩ cô cũng đang muốn chuyển tiếp một chút.

Tỏ vẻ cô tuyệt đối không phải là kiểu phụ nữ thô tục coi trọng □□ của đàn ông!

Thuận tiện làm sáng tỏ một chút Ân Mặc không phải là người đàn ông bám váy phụ nữ.

Muốn nói ăn cơm mềm, vẫn là nàng ăn Ân Mặc.

Ừm, không sai, chô chỉ là thuận tiện giúp Ân Mặc làm sáng tỏ một chút mà thôi, tuyệt đối không phải vì thanh minh cho anh nên mới cố ý đăng Weibo.

Phó Ấu Sanh chuyển phát Weibo của phòng làm việc.

Phó Ấu Sanh V: Ở bên nhau gần mười năm, cảm ơn đã quan tâm. Phòng làm việc của Phó Ấu Sanh V:……

Giết hết tất cả chỉ trong một câu.

Mười năm trước, cô còn chưa tiến vào giới giải trí, ở trong mắt cư dân mạng, cô chính là một cô gái đi ra từ trấn nhỏ, nào có tiền để cho đàn ông ăn bám.

Đề tài bám váy phụ nữ này tự sụp đổ.

Nhưng mà….

Mười năm?

Các fan và cư dân mạng lại bùng nổ.

—— Mười năm đó, mẹ ơi, thế mà đã ở bên nhau thời gian dài như thế, giấu thật kín.

—— Hu hu hu hu, thì ra là nữ thần đã có bạn trai từ lâu rồi.

—— ÔI, đây là tình yêu thần tiên gì vậy, mười năm em trở thành nữ minh tinh, cho dù anh có là người bình thường, em cũng nguyện ý công khai vì anh.

—— Nhà trai có bình thường đến đâu, nhưng người ta lại có bạn gái là một nữ minh tinh chung tình đó.

—— Hu hu hu, cô bé nhà chúng ta chung tình quá đi.

—— Nữ minh tinh hàng đầu…… Thuần khiết nuôi chồng?

—— Đây là hướng đi kỳ quái gì thế ha ha ha ha.

—— Tôi, chỉ có tôi chú ý, nữ thần đây là yêu sớm sao!!!

—— Chúc mừng chúc mừng chúc mừng, yêu sớm cũng chúc mừng, thời học sinh không yêu sớm không hoàn chỉnh.

—— ……

Phó Ấu Sanh trả lời bình luận này: Yêu sớm ảnh hưởng học tập, đừng học theo tôi.

Fans: A a a, nữ thần trả lời tôi!

—— @Phó Ấu Sanh yêu sớm ảnh hưởng đến học tập của chị chỗ nào, vậy thì chị thi đậu đại học như thế nào!

—— @Phó Ấu Sanh lão Versailles (*)!

(*) Có nghĩa là một người nào đó “quá giỏi trong việc giả vờ” và “quá giỏi trong việc diễn xuất”. (Zhihu)

Phó Ấu Sanh V: Đối tượng yêu sớm bổ túc cho tôi. // Quả quýt thích uống nước có ga: @Phó Ấu Sanh yêu sớm ảnh hưởng đến học tập của chị chỗ nào, vậy thì chị thi đậu đại học như thế nào!

Hôm nay nữ thần xảy ra chuyện gì vậy, thế mà lại nhàn hạ thoải mái trả lời đủ các kiểu câu hỏi của fans.

Kết quả là bọn họ càng kích động.

Chỉ hận không thể hỏi ra hết cả mười tám đời tổ tông của nhà trai.

Nhưng mà, miệng của Phó Ấu Sanh rất nghiêm.

Phó Ấu Sanh V: Anh ấy nuôi tôi, tôi không nuôi nổi anh ấy. // Bưởi ngọt nào: Nữ thần, chị đừng nuôi tiểu bạch kiểm, chia tay đi em nuôi chị!

Phó Ấu Sanh V: Trình độ học vấn của anh ấy cao hơn tôi, gia đình tốt hơn tôi, lớn hơn tôi năm tuổi, nghề nghiệp phải thức khuya dậy sớm đi làm tăng ca, ngoại hình và dáng người cũng không có gì quá đặc biệt. // Sanh Sanh yêu Sanh Sanh: Hu hu hu Sanh Bảo, các mẹ không yên tâm về con, trình độ học vấn nhà trai như thế nào, gia đình như thế nào, bao nhiêu tuổi, làm nghề gì, lớn lên trông như thế nào? Nhanh lên nói cho các mẹ biết để các mẹ yên tâm.

Kết quả là, tất cả mọi người tự suy diễn thành một nhân viên làm việc bình thường rất đẹp trai.

……

Trong phòng bếp.

Ân Mặc nhận điện thoại của Thịnh Chiêm Liệt.

“Ha ha ha ha ha, anh có biết vợ anh hình dung anh như thế nào không?”

“Nói anh là người thức khuya dậy sớm tăng ca như cún ha ha ha ha.”

“Hình dung quá mẹ nó chuẩn xác, ha ha ha ha.”

Trả lời chính là vô số tiếng cười ha ha ha ha, Ân Mặc trực tiếp cúp máy.

Tiếng cười của Thịnh Chiêm Liệt đột nhiên im bặt.

Lập tức gọi đến thêm một cuộc điện thoại nữa: “Anh Mặc, em sai rồi.”

“Em gọi điện thoại chính là muốn chúc mừng anh, sắp chờ đến ngày mây tan thấy trăng sáng rồi, có muốn em lên mạng trả lời lại chị dâu một chút không?”

Ân Mặc mở loa ngoài của điện thoại di động.

Sau đó bắt đầu xào rau: “Không cần, không có ý định công khai thân phận của tôi.”

Thịnh Chiêm Liệt nghe được tiếng sàn sạt ở đầu bên kia điện thoại, tò mò hỏi: “Anh Mặc anh đang làm gì vậy, âm thanh  kỳ quái.”

Ân Mặc: “Nấu cơm.”

Thịnh Chiêm Liệt: “……”

“!!!”

Sau khi sửng sốt là tràn đầy khiếp sợ, “Trời ơi, anh còn biết nấu cơm! Em chưa từng được ăn cơm anh làm, em muốn đến ăn ké cơm!”

“À, tôi chỉ nấu cơm cho phu nhân của tôi.” Ân Mặc nhàn nhàn trả lời, “Cho nên, không chào đón.”

Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, lười nghe anh ta lảm nhảm.

Sau khi anh cúp điện thoại, đám người Tiêu Trầm Nguyên thay nhau gửi tin nhắn về những tin tức trên mạng đến.

Ân Mặc phiền không chịu nổi.

Tất cả đều muốn xem náo nhiệt.

Trực tiếp tắt điện thoại riêng.

Không thèm để ý đến bọn họ.

Điện thoại riêng vừa được yên tĩnh, thì đến chuông điện thoại di động công việc vang lên.

Ân Mặc nhìn thấy là thư ký Ôn.

Nhận điện thoại.

Thư ký Ôn: “Ân tổng, đạo diễn của chương trình giải trí tình yêu lần trước anh và phu nhân cùng nhau tham gia hỏi anh, có muốn nhân cơ hội này công bố video của anh và phu nhân ra ngoài không?”

“Dù sao thì chương trình giải trí tình yêu này, còn phải tiếp tục quay thêm năm tập nữa.”

Chương trình giải trí tình yêu này được chia ra ghi hình thành sáu tập, theo kế hoạch đề ra ban đầu lèn sau khi ghi hình được một nửa thì sẽ bắt đầu phát sóng.

Hiện tại đạo diễn có hơi mất khống chế không chịu đựng được nữa.

Ân Mặc nhíu chặt mi tâm, “Tạm thời không cần.”

Nghe ý tứ của Sanh Sanh và người đại diện của cô, hình như là đợi đến sau khi cô giành được cúp quốc tế, mới có thể công khai.

Thư ký Ôn gật đầu: “Vậy tôi sẽ thông báo cho bên tổ tiết mục, kéo dài thời gian ghi hình.”

“Vừa vặn chờ đến khi anh và phu nhân muốn công khai, lúc đó cũng phát sóng chương trình tình yêu, cũng là dệt hoa trên gấm.”

Tóm lại là bọn họ đầu tư, kéo dài thời hạn ngược lại cũng không sao.

Ân Mặc đồng ý.

Sau đó thư ký Ôn chuẩn bị cúp máy, bỗng nhiên cười nói: “Ân tổng, anh có thể xem bình luận phu nhân trả lời các fan ngày hôm nay, rất thú vị.”

Ân Mặc vội vàng nấu cơm, đương nhiên không có thời gian xem Weibo.

Vừa rồi Thịnh Chiêm Liệt có nói đến, bây giờ thư ký Ôn cũng nhắn đến.

Cuối cùng Ân Mặc cũng để chuyện này để ở trong lòng.

Một tiếng sau.

Chờ đến khi nhìn thấy một bàn đồ ăn cô thích.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Phó Ấu Sanh nhăn lại trong một giây: “Em là nữ minh tinh phải giảm cân đó!!!”

“Ân Mặc, có phải là anh cố ý không!”

Ân Mặc đang bưng món canh gà ác cuối cùng lên, đặt vào ngay chính giữa bàn ăn, sau đó mới nhìn về phía Phó Ấu Sanh.

Chậm rãi vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô nói: “Ăn no mới giảm cân được.”

Hương thơm lượn lờ không tiêu tan, khiến cho người khác thèm nhỏ dãi.

Cho dù là Phó Ấu Sanh luôn được Văn Đình tin tưởng hoàn toàn về sự tự chủ của cô, cũng không thể nào khống chế được cảm giác thèm ăn của bản thân.

Nhìn vào các món ăn khác nhau trên bàn.

Tất cả đều là những món cô thích ăn.

Chỉ có một dĩa rau xanh xào chay, và khoai lang xào mộc nhĩ trông phù hợp với những người muốn giảm cân như cô ăn.

Cô đáng thương duỗi tay đưa đũa về phía hai dĩa thức ăn kia.

Ân Mặc đang cầm điện thoại di động lướt Weibo không nhìn nổi nữa.

Đánh lên mu bàn tay của cô một cái, đẩy chén canh gà đã múc ra: “Uống một chén canh trước đi.”

Biết rõ dụng tâm hiểm ác của anh, nhưng đầu óc của Phó Ấu Sanh vẫn là không khống chế được móng vuốt nhỏ của mình.

Sau đó mở cánh cửa lớn thèm ăn của mình ra.

Đôi đũa rẽ một vòng từ rau xanh mướt sang dĩa cá vượt sốt chua ngọt có màu sắc tươi sáng kia.

Ân Mặc nhìn cô, đôi môi mỏng hơi nhếch lên tạo thành một đường cong, an ủi cô: “Như thế này là đúng rồi, tối nay ăn nhiều một chút không sao, chờ buổi tối vận động một lúc là sẽ tiêu hóa hết ngay.”

“Sáng mai cũng phải vận động, giảm cân lành mạnh như vậy sẽ nhanh gầy đi.”

Một bên ăn thịt một bên tập thể hình.

Phó Ấu Sanh nhỏ giọng nói: “Dựa theo phương thức của anh, có thể cả người em sẽ nổi cơ bắp.”

Lời nói này của Phó Ấu Sanh rất có cảm giác tượng hình.

Ân Mặc nhìn cô, lập tức hiện ra hình cả của một búp bê Barbie ——

Vẻ mặt từ trước đến nay luôn bình tĩnh đạm mạc lại có thể trở nên căng thẳng như vậy.

Thẩm mỹ của anh vẫn là có khuynh hướng nghiêng về phía những người đàn ông bình thường hơn.

Phó Ấu Sanh không nhanh không chậm cắn một miếng sườn non: “Cho nên, sáng mai nấu bữa ăn giảm cân cho em sao?”

Ân Mặc: “……”

“Được.”

Bữa ăn giảm cân lành mạnh, so với để cho người khác làm cho cô, Ân Mặc cảm thấy vẫn để mình tự làm cho cô sẽ yên tâm hơn một chút.

Để tránh cho cô ăn kiêng để giảm cân.

Cho nên mới đồng ý.

Thấy anh đã đồng ý, Phó Ấu Sanh mới ngẩng mặt lên tươi cười.

Sau khi Ân Mặc nấu cơm xong, cũng không còn thấy thèm ăn, cho nên tiếp tục cầm điện thoại di động xem Weibo của Phó Ấu Sanh.

Ai ngờ.

Weibo đẩy cho anh một tin tức.

# Sở Vọng Thư rưng rưng chúc phúc Phó Ấu Sanh #

Ngón tay trắng trẻo của Ân Mặc khựng lại trong một giây, dứt khoát nhanh nhẹn click mở tin tức kia ra.

Một tài khoản marketing đăng ảnh chụp màn hình Weibo của Sở Vọng Thư.

Sở Vọng Thư chỉ like bài đăng Weibo của Phó Ấu Sanh.

Ân Mặc cười nhạo một tiếng, như thế này mà cũng suy diễn ra được ân oán tình thù gì đó sao?

Nhìn phía dưới một loạt người nói Sở Vọng Thư và Phó Ấu Sanh không ở bên nhau quá đáng tiếc, còn cái gì khúc mắc gi đó.

Tất cả đều là biểu cảm khóc lóc.

Sắp nhấn chìm của đề tài này.

Phó Ấu Sanh nghe thấy tiếng cười của Ân Mặc, thò người ra nhìn điện thoại di động của anh.

“Anh xem cái này làm gì, đều là fan của CP.” Cô cảm thấy rất bình thường, mỗi lần fan CP nhìn thấy một tấm ảnh thần tượng của bọn họ chụp chung với nhau đều sẽ đẩy lên cao trào, huống chi là hiện tại còn tự tay hủy đi CP, không đồng loạt thoát fan đã làm tốt lắm rồi.

Nghĩ đến đây, đôi mắt đen trắng rõ ràng của Phó Ấu Sanh nhìn Ân Mặc: “Phim truyền hình của em và thầy Sở còn chưa phát sóng, nếu là bởi vì chúng ta công khai ảnh hưởng đến ratings, anh cứ chờ xem.”

Ân Mặc không chút để ý, hiện tại đã có danh phận, anh rất to gan: “Phim truyền hình là dựa vào kỹ thuật diễn của diễn viên và cốt truyện ảnh hưởng đến ratings, nếu là bởi vì CP gì đó mà làm ảnh hưởng ratings, chứng tỏ bản thân chất lượng của bộ phim này của bọn em không ổn.”

“Anh cứ làm nhảm đi.” Phó Ấu Sanh hừ nhẹ một tiếng, trả đũa, “Ân Mặc, anh nên suy nghĩ lại một chút, gần đây anh vô cùng ồn ào.”

Ân Mặc: “……”

Tiêu Trầm Nguyên nói đúng, lòng dạ của phụ nữ thật sự không thể đoán trước được.

Lúc trước còn chê anh nói quá ít không thèm để ý đến cô, hiện tại thì lại chê anh nói nhiều ồn ào.

Nhưng mà…

Ân Mặc nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy những bình luận Phó Ấu Sanh trả lời các fan ở dưới Weibo để bảo vệ mình, đôi môi mỏng vẫn hiện lên độ cong rất khó phát hiện ra.

Dùng sức nhéo má cô một cái.

“Ân Mặc, thói quen gần đây của anh rất không tốt!”

“Nhéo mặt em lớn hơn anh chịu trách nhiệm được sao!”

Phó Ấu Sanh thở phì phò trừng mắt nhìn anh.

Mãi cho đến trước khi đi ngủ, cũng chưa nguôi giận.

Nhìn cửa phòng cô đóng chặt, Ân Mặc lại không nhịn được, khẽ cười ra tiếng.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm Văn Đình đã đến biệt thự Lộc Hà Công Quán.

Tuy rằng không phải lần đầu tiên tới đón Phó Ấu Sanh, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta đi vào trong.

Phó Ấu Sanh vừa mới đi từ phòng tập thể hình ra, tập luyện xong thuận tiện tắm rửa một chút.

Vừa vào phòng khách, tùy tiện chào Văn Đình, sau đó hỏi người đàn ông đang đứng rót nước ở đảo bếp: “Ân Mặc, em đói bụng.”

“Đã làm xong bữa sáng chưa?”

“Lại đợi lát nữa.”

“Vận động xong không thể ăn ngay lập tức được.”

Ân Mặc thong thả đưa cho cô một ly nước.

Phó Ấu Sanh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp uống hết trong một ngụm.

Văn Đình thấy vậy trong lòng run sợ.

Chờ sau khi Phó Ấu Sanh trở lại phòng khách, anh ta lôi kéo cô: “Ngày thương Ân tổng đều sẽ hầu hạ cô như thế này sao?”

Phó Ấu Sanh liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Đây là anh ấy đang ân cần, cầu xin tôi cho anh ấy cơ hội.”

Văn Đình: “……”

“Chuyện công khai tối hôm qua, Ân tổng không tức giận chứ?”

Phó Ấu Sanh ừ một tiếng, “Vẫn có hơi không vui.”

Ôi ——

Văn Đình hít hà một hơi, trộm nhìn về phía Ân Mặc.

Quả nhiên là hào môn, không muốn để lộ ra ánh sáng cũng rất bình thường.

Nhưng mà, giây tiếp theo.

Lời nói của Phó Ấu Sanh suýt chút nữa làm cho Văn Đình ho đến chết.

Cô nói: “À, anh ấy cảm thấy bài công khai trên Weibo không có hai chữ ông xã này, có hơi thiếu sót, còn muốn ra hai trăm triệu để mua hai chữ ông xa trong bài công khai trên Weibo.”

“Đương nhiên là tôi không vì tiền mà động lòng, kiên trì với trái tim mình.”

Văn Đình: “!!!”

Là tôi đã đánh giá thấp cô.

Chèn ép Ân tổng sít sao.

Đột nhiên Văn Đình nhớ tới cái gì đó, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Nếu là thật sự công khai Ân tổng, nhà chồng bên kia của cô nguyện ý sao?”

Giây tiếp theo.

Lại thấy biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của Phó Ấu Sanh lập tức cứng đờ.

Cô cố tình muốn quên đi những trò khôi hài trước đó.

Nhưng lời này của Văn Đình vẫn làm cho cô run rẩy.

Cô mới phát hiện, ký ức ở nhà hàng như bóng với hình, khắc vào hoàn chỉnh trong đầu cô.

Tuy rằng sau đó đã nói lời xin lỗi với bố mẹ Ân Mặc, nhưng…… Phó Ấu Sanh vẫn không vượt qua được cửa ải trong lòng.

Văn Đình nhìn thẩy biểu cảm của Phó Ấu Sanh, đã suy diễn ra cuộc sống bi thảm của nữ minh tinh bình dân không được nhà chồng tôn trọng sau khi gả vào hào môn.

Anh ta vỗ vỗ vai Phó Ấu Sanh: “Khó trách cô không muốn tái hợp với Ân tổng, thì ra là bởi vì nhà chồng không công nhận cô.”

“Ôi, vẫn nên cố gắng xây dựng sự nghiệp đi, cuối cùng cũng sẽ được công nhận.”

Phó Ấu Sanh vốn dĩ đang chìm vào hồi ức.

Nhưng mà…

Sau khi nghe thấy lời này của Văn Đình, trên khuôn mặt nhỏ hiện ra biểu cảm một lời khó nói hết nhìn anh ta.

Không chờ cô mở miệng, Ân Mặc đi từ trong phòng bếp ra đã không nhanh không chậm nói: “Không phải cô ấy không được nhà chồng chấp nhận, là tôi không được người nhà cô ấy chấp nhận.”

Văn Đình: “!!!”

“A, giả……”

Ân Mặc đi đến phía sau Phó Ấu Sanh, giọng nói chậm rãi vang lên: “Bà nội và mẹ nghe nói gần đây em được nghỉ ngơi, muốn đưa em đi dạo phố.”

——————–

Bình luận

Truyện đang đọc