NHỊP ĐẬP KHÓ CƯỠNG

Edit: Mây

Ân Mặc nói được thì làm được, nói muốn ở bên cạnh Phó Ấu Sanh mấy ngày, thì thật sự ở bên cạnh cô.

Hiếm khi Phó Ấu Sanh ngủ nướng tỉnh lại, lại có thể nhìn thấy bóng dáng Ân Mặc ở bên gối.

Ân Mặc dựa vào đầu giường, đặt laptop trên đùi, đang xem văn kiện điện tử.

Cô ngồi dậy từ trên giường, theo thói quen áp sát đến cổ anh, mơ mơ màng màng hỏi: “Hôm nay không có cuộc họp nào sao?”

Ân Mặc không nói gì chỉ đưa một bàn tay, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Đã nói là ở bên cạnh em.”

“Hôm nay muốn đi chỗ nào chơi?”

Đầu óc hỗn độn của Phó Ấu Sanh dần dần tỉnh táo, cảm giác mình lại ỷ lại dán vào Ân Mặc, cả người cứng đờ một giây.

Sau đó một lần nữa khôi phục lại sự mềm mại, xe như không có việc gì chống vào ngực anh, mượn lực xuống giường: “Hôm nay phải đóng phim.”

Ân Mặc gật đầu: “Được, anh ở khách sạn chờ em.”

Đôi môi đỏ mộng của Phó Ấu Sanh giật giật, nhìn góc mặt nghiêng như vẽ của anh, yên tĩnh xử lý công việc, làm cho lời cô muốn nói cũng không nói ra được.

Vừa mới chuẩn bị vào phòng tắm.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Nhìn màn hình điện thoại hiện tên Văn Đình, Phó Ấu Sanh nghiêng người lướt qua Ân Mặc ngồi ở mép giường, cầm điện thoại.

Vừa nhận điện thoại, vừa đứng dậy.

Ai ngờ.

Vòng eo tinh tế bỗng nhiên bị một đôi bàn tay to lớn giữ lại, cô kinh ngạc nhìn xuống.

Giây tiếp theo.

Giữa hàng lông mày bị hôn nhẹ một cái, người đàn ông xoa xoa tai cô, giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên: “Hôn chào buổi sáng.”

Lông mày Phó Ấu Sanh nhảy dựng lên.

Trời ơi.

May mắn, điện thoại truyền đến giọng nói lớn của Văn Đình, làm cô khôi hồi tinh thần lại.

Thu lại ánh mắt, “Anh Văn, có chuyện gì sao?”

Buông cánh tay đang ôm lấy cánh tay anh ra, cúi người hôn lên khóe môi anh.

Mới xoay người, không chút lưu luyến nào đi vào phòng tắm.

Cách cửa kính phòng tắm, có thể mơ hồ nghe được cô và người đại diện nói chuyện.

Ân Mặc nhớ tới đôi môi đỏ mọng lạnh lẽo vừa rồi khi cô hôn mình, ngón cái khẽ vuốt khóe môi, như đang suy nghĩ gì đó.

Trong phòng tắm.

Ngón tay trắng nõn của Phó Ấu Sanh chống lên bồn rửa tay, đánh giá người phụ nữ trong gương.

Đôi mắt vừa rồi còn kiều diễm và say đắm, bây giờ đã trở nên nhàn nhạt, giống như là một hồ nước băng.

Cho đến khi Văn Đình bên kia nói một câu, đánh vỡ mặt nước yên lặng.

Văn Đình: “Phó Ấu Sanh, cô lại không ở trong phòng khách sạn!”

“Cô nói thật với tôi, tối hôm qua trên xe Ân tổng là cô phải không?”

Phó Ấu Sanh hơi sửng sốt một chút, theo bản năng hỏi: “Sao anh biết?”

Văn Đình thấy cô thừa nhận, tâm tình phức tạp.

Vừa vui mừng vừa kích động nhưng cũng tức giận.

“Cái chân kia của cô, người khác không nhận ra, tôi còn không nhận ra sao!”

“Còn có cái lắc chân kia, cô đã quên là tôi đi mua cùng cô à.”

Huống chi, đêm qua anh ta biết Ân Mặc và Phó Ấu Sanh cùng ở trong một tiệc rượu, làm sao có thể trùng hợp nhiều như vậy.

Phó Ấu Sanh hiểu ra: “Văn Đình, tôi nhiệt tình đề nghị anh nên nhận lời mời đi FBI, làm người đại diện quá thiệt thòi cho anh rồi.”

“Đừng ba hoa với tôi, chuyện này là như thế nào? Có vấn đề tình cảm gì với ông chồng yêu quý của cô, hay là cô biết tầm quan trọng của việc có hậu trường trong làng giải trí?”

Phó Ấu Sanh không trả lời, bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Văn Đình ở bên kia chờ không kịp: “Chậc, tôi đã sớm cảm thấy ông chồng kia của cô không được, cô che giấu anh ta nhiều năm như thế, mặt cũng không dám lộ. Thật là không biết xấu hổ.”

“Tôi khuyên cô…… Cảm tình không tốt thì ly hôn đi, ai cũng không chậm trễ ai.”

“Với nhan sắc và khí chất của cô, ngồi lên vị trí Ân phu nhân cũng không phải không có khả năng, đến lúc đó tài nguyên của Ân tổng để cho cô lựa chọn.”

Cô làm Ân phu nhân đã nhiều năm, cũng không thấy có cửa sau nào, Ân Mặc đối với những chuyện nhỏ nhặt trong giới giải trí này, căn bản là lười phản ứng.

Thời gian của các nhà tư bản là tiền bạc, kiếm tiền được tính bằng giây.

“Phải đi đoàn phim, tạm biệt.”

Phó Ấu Sanh không kiên nhẫn nghe anh ta ba hoa, trực tiếp cúp điện thoại.

Văn Đình là người đại diện thật ra rất chuyên nghiệp, nhưng mà quá mạnh mẽ, thực dụng, dã tâm bừng bừng, nhưng mà… Mặc dù anh ta có những khuyết điểm này, nhưng ít nhất là coi như anh ta cũng tôn trọng lựa chọn của Phó Ấu Sanh, cũng sẽ không dùng thủ đoạn cưỡng ép cô, chỉ biết ở bên tai tẩy não cô, cho nên Phó Ấu Sanh còn có thể tiếp tục hợp tác với anh ta.

Phó Ấu Sanh vừa đến đoàn làm phim, đã bị phó đạo diễn nhét kịch bản mới.

Nhìn hốc đôi biên kịch đi theo phía sau anh ta tối sầm, bộ dáng bị hút cạn tinh khí, Phó Ấu Sanh chớp chớp mắt: “Cả đêm tối hôm qua mọi người không ngủ? ”

Phó đạo diễn gật đầu: “Ân tổng yêu cầu sửa kịch bản, chúng tôi nào dám ngủ chứ. ”

Ngoại trừ diễn viên ra, toàn bộ nhân viên cấp cao của đoàn làm phim, tối hôm qua sau khi ăn cơm xong, tất cả đều tập hợp lại sửa kịch bản.

Phó Ấu Sanh cảm nhận sau sắc được sự khó khăn của nhân viên hậu trường.

“Mọi người vất vả rồi.”

Sau đó ánh mắt hai người phức tạp nhìn Phó Ấu Sanh: “Chỉ cần Ân tổng ít đến đoàn làm phim vài ngày, chúng tôi có thể sống thêm vài ngày. ”

Phó Ấu Sanh: “?”

Thấy ánh mắt cô hoang mang, biên kịch nắm tay Phó Ấu Sanh: “Sanh Sanh à, cô có thể giải thích với Ân tổng được không, cả bộ phim mà nam nữ chính ngay cả một cái ôm cũng không có, phải không?”

Phó Ấu Sanh hiểu rồi.

Thì ra là Ân Mặc làm.

Cô hơi nhíu mày, Ân Mặc tên cẩu nam nhân này, hoặc không tới thăm cô, hoặc tới thăm cô thì liền khoa tay múa chân múa tay với công việc của cô.

Vì dục vọng chiếm hữu của anh, nhân viên công tác của toàn đoàn phim phải hy sinh hết mấy tháng vất vả sao.

Cô xem qua kịch bản.

Căn bản là không có cảnh diễn nào quá ái muội cả.

Phó Ấu Sanh không nói một lời, mở ra kịch bản mới ra nhìn mấy cảnh nam nữ vai chính diễn chung, không có cảnh thân mật, tình cảm của nam nữ chính quả thật là thiếu hương vị, cô khẽ cắn đôi môi, nhẹ giọng nói, “Đóng phim trước đi.”

Giữa lúc quay phim.

Phó Ấu Sanh ngồi ở ghế nghỉ, bảo Tiểu Nặc lấy điện thoại tới, suy nghĩ xem phải nói như thế nào với Ân Mặc.

Cô suy tư trong chốc lát, đầu ngón tay mảnh khảnh gõ vào màn hình: 【Đang làm gì?】

Chắc là Ân Mặc rất rảnh rỗi.

Hình như là một giây sau, đã cho cô một bức ảnh.

Trong ảnh là đang xếp một hàng dài trước một cửa hàng tráng miệng.

Trước khi cô ra nước ngoài đã nói chuyện phiếm với Ân Mặc, cô từng nói thích ăn bánh việt quất Napoleon của cửa hàng này, nhưng phải xếp hàng rất lâu, mỗi ngày còn hạn chế mua, rất khó mua.

Phó Ấu Sanh nhìn bức ảnh, đôi mắt đờ đẫn chớp mắt một cái.

Cảm giác được điện thoại trong lòng bàn tay rung lên, mới hồi khôi tinh thần lại.

Rũ mắt nhìn màn hình.

YM: 【Ngoại trừ bánh việt quất Napoleon, còn muốn ăn cái gì không?】

Dưới ánh mặt trời, mí mắt Phó Ấu Sanh rũ xuống, yên lặng nhìn màn hình, cánh môi hồng diễm mím chặt thành một đường, lúc lâu sau mới thả lỏng môi ra.

Khi Ân Mặc hạ thấp mình dỗ dành một người, có thể dỗ dành trái tim cô.

Anh biết rõ trong khoảng thời gian này mình bởi vì anh thoải mái đến thăm ban nhưng ngủ xong lại chuồn đi mất làm cô mà mất hứng, hết lần này tới lần khác không nói, bây giờ đến thăm ban cũng tốt, tự mình xếp hàng mua đồ ngọt cho cô cũng tốt, đều là dỗ dành cô vui vẻ.

Ngước mắt lên nhìn ánh nắng giữa trưa, Phó Ấu Sanh nghĩ đến việc anh vì dỗ dành mình mà xếp hàng dài như vậy dưới ánh mặt trời chói chang, trong lòng cô có hơi chua xót, nhưng lại không muốn thừa nhận loại cảm xúc này.

Lúc lâu sau, đầu ngón tay di chuyển: 【Cái gì cũng được, anh mua gì em cũng thích.】

YM: 【Được.】

*

Ân Mặc ở bên cạnh Phó Ấu Sanh khoảng ba ngày.

Sáng sớm ngày thứ tư, Phó Ấu Sanh lại lần nữa tỉnh dậy từ trong lòng Ân Mặc, “Mấy ngày nay anh không bận sao?”

Thế mà đồng ý ở bên cạnh cô nhiều ngày như vậy.

Mấy ngày nay, cô cảm giác mình giống như là đang nằm mơ, mỗi ngày Ân Mặc đều chờ cô trở về, chuẩn bị thứ cô thích ăn, buổi tối cũng ôm nhau ngủ, sáng sớm thì hôn nhau chào buổi sáng, bọn họ sinh hoạt giống một đôi vợ chồng thật sự.

Bởi vì mới vừa rời giường, giọng nói ngọt ngào của Phó Ấu Sanh lúc này có hơi khàn khàn.

Ân Mặc chống người, nghiêng mắt nhìn về phía Phó Ấu Sanh: “Không rảnh, nhưng muốn ở bên cạnh em.”

Nghe Ân Mặc nói, Phó Ấu Sanh không kiềm chế được rung động.

Nhiều năm như thế, rất nhiều thứ cũng đã thành thói quen.

Rung động theo thói quen.

Biết rõ là dỗ dành cô vui vẻ, nhưng vẫn khao khát anh ở bên cô, dỗ dành cô.

Phó Ấu Sanh chui vào trong lòng anh, nhẹ giọng hỏi: “Vậy…… Còn có thể ở bên em mấy ngày nữa?”

“Ở lại với em thêm hai ngày nữa.” Ân Mặc thấy Phó Ấu Sanh mềm nhũn, đôi môi mỏng hơi nhếch lên tạo thành một đường cong.

Lòng bàn tay vuốt ve cái eo nhỏ của cô, bỗng nhiên phủ lên, khẽ hôn vành tai cô một cái, giọng nói trầm thấp: “Buổi sáng nghỉ, ở bên cạnh anh.”

Phó Ấu Sanh khép lại mắt, thuận theo ôm lấy cổ anh, trên khuôn mặt nhỏ hoa lệ là bộ dạng muốn ân ái.

Ngay sau đó.

Hơi thở ấm áp của Ân Mặc phả vào lỗ tai nhạy cảm của cô: “Thật ngoan.”

*

Ân Mặc nói lại cùng cô hai ngày, quả nhiên một giờ cũng không thiếu.

Chờ Ân Mặc đi rồi.

Đạo diễn chạy tới nói với Phó Ấu Sanh kịch bản sau khi bị cắt bớt.

Phó Ấu Sanh suy nghĩ, thương lượng với đạo diễn, quyết định quay một cảnh ôm, còn có một cảnh hôn mượn vị trí.

Ân Mặc cũng sẽ không phim điện ảnh cô đóng, căn bản sẽ không phát hiện ra cô bằng mặt không bằng lòng, nếu lỡ có phát hiện, cô cũng có thể nói là tự do phát huy trong lúc quay, không liên quan đến kịch bản.

Vì tạo ra hiệu quả tốt, vì tâm huyết của mọi người, đạo diễn mạnh dạn đồng ý với ý kiến của Phó Ấu Sanh.

Ngày đóng máy đó, đạo diễn vô cùng cảm động suýt chút nữa rơi ra giọt nước mắt quý báu của người đàn ông cho Phó Ấu Sanh.

Rốt cuộc nếu không phải cô tình nhân nhỏ Phó Ấu Sanh này của Ân tổng quyết đoán, bộ phim này của bọn họ sẽ không thể kết thúc được.

Bên này phim mới vừa đóng máy, Phó Ấu Sanh tiếp tục hành trình đi quay quảng cáo người phát ngôn toàn cầu cho TN.

Ở trong giới giải trí, căn bản là không có bí mật.

Co chân trước mới vừa quay xong, sau lưng liền có account marketing tuôn ra thông tin cô sắp ký hợp đồng người phát ngôn toàn cầu với TN.

Weibo của Phó Ấu Sanh yên tĩnh mấy tháng, giờ đã bùng nổ.

—— A a a a, quả nhiên là TN không mù, vưu vật sườn xám nhà chúng ta mới là người thích hợp nhất với trang sức TN!

—— Không đánh một tiếng nào với fans rồi ném xuống quả bom, bùm, Sanh nhãi con thật sự có cô!

—— Nữ minh tinh nhà ta khiêm tốn quá đi, nếu như nhà khác sớm tung ra khoe khoang từ 800 năm trước rồi.

—— Nữ minh tinh thanh nhã như cúc nhất toàn giới giải trí.

——……

Khiêm tốn, thanh nhã, khiêm tốn, các loại lời ca ngợi đều tập trung trên người Phó Ấu Sanh.

Cư dân mạng chính là trở mặt nhanh như vậy, lần trước còn nói Phó Ấu Sanh bị Triệu Thanh Âm lấn át, hôm nay thấy cô trở thành người phát ngôn toàn cầu, lại nói cô và người phát ngôn của khu vực châu Á – Thái Bình Dương là Triệu Thanh Âm không cùng đẳng cấp, hoàn toàn nghiền ép cô ta.

Phó Ấu Sanh nghe một chút rồi liền quên, hoàn toàn không coi trọng chuyện gì.

Cư dân mạng chính là như vậy, thấy cao liền nâng, thấy thấp liền giẫm, rất bình thường.

Nhưng Triệu Thanh Âm không chịu nổi uất ức này.

Quay phim giữa chừng, sau khi biết được tin tức này, trực tiếp ở trong phòng trang điểm lại đập một chiếc điện thoại.

“Cô ta dựa vào cái gì?”

“Dựa vào cái gì!”

Phó Ấu Sanh chu dù là bằng cấp hay là gia thế, nào điểm so được với cô ta, cùng lắm là một người phụ nữ dựa vào khuôn mặt, dựa vào cái gì mà chuyện tốt đều là của cô.

Cô không có khả năng vô duyên vô cớ lấy được đại ngôn này, nhất định là anh Ân Mặc cho cô tài nguyên.

Rõ ràng cô ta và anh Ân Mặc mới xứng đôi nhất, ngay cả chú Ân cũng đồng ý sau này cô trở thành vợ của anh Ân Mặc.

Tưởng tượng đến thứ Phó Ấu Sanh lấy được chính là đại ngôn toàn cầu, mà mình chỉ là kẻ hèn là người phát ngôn của khu vực châu Á – Thái Bình Dương, trực tiếp đặt mặt xuống đất giẫm lên Phó Ấu Sanh, Triệu Thanh Âm cắn răng, dựa vào cái gì mình lại bị Phó Ấu Sanh giẫm dưới chân.

Triệu Thanh Âm hít sâu một hơi, để cho cô ta trơ mắt nhìn Phó Ấu Sanh mượn anh Ân Mặc lấy hết tài nguyên này đến tài nguyên khác, cô ta không làm được.

“Chị Leah, đợi lát nữa tìm một account marketing có quan hệ tốt với phòng làm việc của chúng ta, đem này mấy tấm ảnh này tuôn ra ngoài đi.”

Người đại diện nhìn Triệu Thanh Âm, “Tuôn cái này ra, nếu sau này cô và Ân tổng không ở bên nhau, sẽ biến khéo thành vụng.”

Triệu Thanh Âm vô cùng tự tin: “Không có khả năng, sau này Ân Mặc muốn liên hôn, không có khả năng cưới Phó Ấu Sanh, chỉ là chơi đùa với cô ta mà thôi, chú Ân và dì Ân đều thích tôi, đến lúc đó chắc chắn sẽ lựa chọn kết hôn cùng tôi.”

Người đại diện: “Lỡ như Ân tổng bên kia……”

Triệu Thanh Âm lắc đầu, “Sẽ không.”

Nghĩ đến lần trước nói bọn họ gặp người lớn, Ân Mặc cũng chưa từng làm sáng tỏ, lần này chắc chắn cũng sẽ không làm sáng tỏ.

Cho dù khi không có anh họ, anh Ân Mặc cũng sẽ làm cô ta khó xử.

Đêm đó.

Mấy tấm ảnh khiến cho cư dân mạng sôi trào.

Trên ảnh chụp, có Triệu Thanh Âm và Ân Mặc từng chụp ảnh chung, Triệu Thanh Âm kéo Ân Mặc ống tay áo, Ân Mặc mở cửa xe, ở cửa hội quán, một nhóm đàn ông ăn mặc sang trọng làm nền.

Rất nhanh, đã có cư dân mạng lộ ra thân phận của những người này.

—— Con trai duy nhất của ông chủ bất động sản nổi tiếng trong nước Tiếu Trầm Nguyên, xuất thân từ gia đình có quyền có tiền, từ đại luật sư bất bại Bùi Tự, thương nhân mới khoa học kỹ thuật… Nhìn xem những người này, tất cả đều là đại nhân trong giới Ân tổng!

—— Cho nên, đây là sau khi gặp người lớn, Ân tổng lại dẫn Triệu Thanh Âm đi gặp anh em sao, sau này không thể không kết hôn rồi.

—— Đây là tình yêu đích thực, không phải để chơi.

—— Đoán chừng chuyện tốt sắp tới, bắt đầu từng bước thăm dò công khai, dù sao Triệu Thanh Âm cũng là tân tấn tiểu hoa đán.

—— Cái gì tình yêu đích thực, các người quên xe Ân tổng lần trước. Chấn động? Hào môn nào có tình yêu đích thực, đoán chừng là liên hôn mà thôi.

—— Chờ một chút, xe lần trước, chấn động, chân hình như cũng là của Triệu Thanh Âm, tôi nhớ rõ Triệu Thanh Âm có lần chụp ảnh tạp chí, cũng đeo lắc chân giống vậy.

—— Mẹ nó!!! Trên lầu nói thật không?

—— Ảnh chụp jpg.

Thật đúng là có người đem ảnh ra so sánh.

—— Má ơi, Triệu Thanh Âm là công chúa nhân gian nào, gia thế tốt, lớn lên xinh đẹp, trình độ học vấn cao, còn có một vị hôn phu tận tụy, hâm mộ!

—— Vừa rồi còn có người nâng Phó Ấu Sanh giẫm lên Triệu Thanh Âm, bây giờ xem, Phó Ấu Sanh thật sự thất bại thảm hại, chỉ riêng xuất thân đã bị nghiền ép.

—— Một người là tiểu công chúa chân chính, một người là phượng hoàng bay ra khỏi nông thôn, nào có thể so sánh.

——……

Phó Ấu Sanh quay xong quảng cáo xong trở về biệt thự Lộc Hà ngủ một giấc, vừa tỉnh lại lướt Weibo.

Lại lần nữa nhìn thấy Ân Mặc và Triệu Thanh Âm xuất hiện trên cùng một hot search, ngón tay Phó Ấu Sanh cứng đờ, theo bản năng phóng đại ảnh chụp xem.

Những người này, Ân Mặc chưa từng dẫn cô đi gặp.

Nằm ở trên giường, Phó Ấu Sanh nhắm mắt yên tĩnh một lúc lâu, mới mở mắt xem thời gian.

9 giờ tối, Ân Mặc còn chưa về nhà.

Phó Ấu Sanh hơi đói, từ khi về nhà tắm rửa đã bắt đầu ngủ, đến bây giờ đã hơn nửa ngày không ăn gì.

Cô mặc một cái váy ngủ xuống tầng.

Không ngờ……

Cô cho rằng người đàn ông không về nhà lại đứng ở sân thượng của phòng khách hút thuốc.

Bóng lưng người đàn ông cao ngất, lúc này thờ ơ tựa vào cửa sổ sát đất, ngón tay thon dài thành thạo kẹp điếu thuốc.

Đi chân trần đạp lên mềm mại thảm, Phó Ấu Sanh chậm rãi đi qua.

Đột nhiên bước chân dừng lại.

Không gian yên tĩnh, cô mơ hồ nghe được âm thanh từ điện thoại của người đàn ông truyền ra: “Anh họ, nghe nói mợ đã đặt tiệc cưới cho anh rồi, vậy là chuyện tốt với Triệu Thanh Âm sắp tới?”

Ân Mặc cười nhạo một tiếng.

Đây là lời đồn gì vậy.

Không chờ anh trả lời, bỗng nhiên từ cửa sổ sát đất phản chiếu bóng dáng Phó Ấu Sanh ở phía sau.

Cô chân trần trắng nõn, đứng sau lưng anh, khuôn mặt lạnh lùng nhìn anh.

Ân Mặc cầm điện thoại ngón tay dừng một lúc lâu.

Không chút do dự cúp điện thoại, bước hai ba bước qua, ôm cô lên: “Sao lại không mang dép lê?”

Phòng khách chỉ bật một đèn bàn đứng, ánh sáng mờ nhạt.

Phó Ấu Sanh để anh tùy ý ôm mình lên sofa, tránh về phía sau.

Ân Mặc ôm bả vai cô, không cho phép cô trốn mình: “Nghe được rồi? ”

“Thằng bé nghe lời đồn, anh sẽ không tổ chức hôn lễ.”

“Trên Weibo cũng là tin đồn.” Phó Ấu Sanh vòng hai tay lại, đôi mắt từ trước đến nay luôn trìu mến lúc này lại bình tĩnh không có một tia cảm xúc, “Điện thoại cũng là lời đồn.”

“Cho nên chỉ cần là tin đồn, là có thể không sao cả phải không?”

Ân Mặc nhíu chặt mày lại.

Còn chưa kịp mở miệng.

Giây tiếp theo.

Phó Ấu Sanh cầm lấy điện thoại trước mặt Ân Mặc, gọi một cuộc điện thoại.

“Anh Văn, lần trước chuyện đoàn đội Tề Yến muốn cùng tôi xào CP, tôi đồng ý, ngày mai sắp xếp bữa tối dưới ánh nến cho chúng tôi, tìm truyền thông chụp một chút.”

Văn Đình kinh ngạc: “Không phải trước đây cô nói sợ chồng cô không vui sao?” Quả nhiên là thật sự cãi nhau với chồng rồi.

Phó Ấu Sanh mím môi cười: “Chồng tôi cảm thấy không sao, dù sao cũng không phải thật sự ngoại tình.”

“Chỉ là lời đồn mà thôi.”

Phó Ấu Sanh nói rất rõ ràng.

Bình luận

Truyện đang đọc