NHƯ GIẤC MỘNG BAN ĐẦU (TỰ MỘNG SƠ GIÁC)

Thân ảnh anh Trương triệt để biến mất trong tầm mắt, Hứa Nhất mới nhấc chân đi về phía trạm xe buýt. Còn chưa đi đến 500 mét, bỗng nhiên lại xoay chuyển phương hướng, quẹo vào quán cà phê bên cạnh quảng trường.

Cậu dự định đổi tiền lẻ đi xe buýt.

Ngày đó tiệm cà phê đang có hoạt động gì đó, toàn bộ cửa hàng bố trí rất dễ thương, ngay cả người pha chế cà phê cũng mang cài tóc tai thỏ. Một đôi học sinh mặc quần áo tình nhân ở quầy tiếp tân chọn chọn bỏ bỏ. Cuối cùng cậu trai chọn mua cho cô gái một hủ kẹo lớn, bên trong lọ thủy tinh có đủ loại kẹo đầy màu sắc, mùi vị gì cũng có, giấy gói kẹo lấp lánh như kim cương, Hứa Nhất cảm thấy rất động lòng.

Cậu nhớ lại những giấc mộng của mình, có nơi gọi là Tinh Hà trấn, còn có một người bạn tốt. Ký ức của cậu rất mơ hồ, cậu chỉ nhớ là bạn của cậu thích ăn kẹo ngọt.

Vì vậy Hứa Nhất từ trên kệ hàng hóa ung dung cầm một hủ kẹo hỏi nhân viên phục vụ trả tiền.

Ra khỏi quảng trường còn có thể nhìn thấy bóng lưng của đôi tình nhân trẻ, cô gái xé vỏ kẹo bỏ vào trong miệng bạn trai.

Hứa Nhất dừng bước, nhìn hủ kẹo trong tay ngẩn người.

Tần Việt sẽ thích sao? Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đáng kể, không thích thì cậu ăn một mình.

Hứa Nhất đợi ở trạm xe buýt năm phút đồng hồ, trong lúc đó còn cùng Tiểu Hạ nói chuyện điện thoại, nói cậu ta đừng quên để ý cha mẹ mình, nếu như trong nhà thiếu tiền, có thể gọi điện thoại cho cậu.

“Anh không cần em nữa sao?” Đầu bên kia điện thoại Tiểu Hạ oan ức.

Hứa Nhất cười khẽ, nụ cười làm khoang ngực chấn động: “Nghĩ gì thế? Anh chỉ quá mệt mỏi, dựa vào Tần Việt nghỉ ngơi một chút. Ngược lại địa chỉ anh đã gởi cho em, em nhớ anh cứ dựa theo địa chỉ đến tìm anh là được.”

Tiểu Hạ rầu rĩ nói một tiếng “Được.” Còn nói đời này kẻ đáng ghét nhất chính là Tần Việt: “Anh, Tần Việt nói gì anh cũng không thể tin, có nghe thấy không.”

“Biết rồi biết rồi, xe đến trạm, anh không nói chuyện với em nữa, có việc gọi điện thoại.” Hứa Nhất bước lên xe tìm một vị trí, dựa vào cửa sổ, ôm hủ kẹo vào trong lòng, nhắm hai mắt lại.

Hứa Nhất đẩy cửa ra, mới phát hiện Tần Việt có bạn. Người kia rất tùy ý nằm nhoài trên ghế sa lông ở đại sảnh nhà Tần Việt, cùng Tần Việt thảo luận cái gì đó. Lúc cậu đi vào cửa người kia liền nâng mắt liếc nhìn ra cửa, trong lời nói mang theo châm chọc: “Tần Việt, đây chính là người Giang phụ tá nói: muốn chết muốn sống nói yêu cậu phải không, còn lấy em cậu uy hiếp cậu?”

Tần Việt cảm thấy Đường Vũ Trình nói chuyện thật sự không êm tai, cau mày cho hắn một cước: “Nói chuyện văn minh một chút.”

“Không phải, Tần Việt cậu có bệnh phải không, trong lời nói của tôi một chữ thô tục đều không có? Chỗ nào không văn minh?”

Tần Việt không nói chuyện với hắn, quay đầu lại nhìn Hứa Nhất nói: “Cậu lên lầu trước, thay quần áo, muộn chút xuống ăn cơm.”

Hứa Nhất ôm hủ kẹo nói: “Được.”

Cậu nhìn Đường Vũ Trình cười cười, mới lên lầu. Lúc này Đường Vũ Trình mới quan sát kỹ Hứa Nhất, điên cuồng hướng Tần Việt chớp mắt.

Không lâu lắm, trên lầu truyền tới tiếng mở cửa

“Má nó, Tần Việt này… Hứa Nhất kia quá đẹp đi, đặc biệt là đôi mắt cứ như vậy buông xuống, khiến lòng tôi phải run rẩy.” Đường Vũ Trình mới vừa khen người khác, mặt liền xụ xuống: “Nhưng tôi phải nói với cậu, ngàn vạn không thể có lỗi với A Yến, hai người các cậu vốn không dễ dàng, nếu cậu vì người này mà thay lòng đổi dạ, Tần Việt, làm anh em tôi là người đầu tiên khinh bỉ cậu.”

“Không biết.” Tần Việt ngữ khí lạnh lẽo, thật giống như thuật lại một chuyện không có quan hệ gì với mình: “Sẽ không, chuyện của A Yến tôi có an bài của mình, trước mắt tốt nhất chỉ có thể động viên Hứa Nhất, tận lực đừng trêu chọc cậu ta, thỏa mãn cậu ta là tốt rồi.”

Đường Vũ Trình nhìn đồng hồ, đến giờ cần phải đi, Tần Việt đưa hắn tới cửa.

Người kia liền quay đầu lại hỏi: “Trước kia cậu phát thiệp mời, thời gian và địa điểm không thay đổi đi, nhưng tại sao phải chạy đi đến một nơi xa như vậy kết hôn! Còn là một thị trấn nhỏ đến chim không thèm ị.”

Tay của Tần Việt đặt ở trên tay nắm cửa: “Đó là nơi tôi gặp A Yến, tôi hi vọng ở nơi đó em ấy có một cuộc sống mới.”

Đường Vũ Trình mở cửa xe, hướng về phía Tần Việt xua tay: “Cậu còn rất lãng mạn.”

Hứa Nhất ở trên lầu tắm xong, mặc quần áo ở nhà, ngồi ở trên thảm trải sàn. Đường Vũ Trình nói kỳ thực khiến người có chút khổ sở, nhưng cậu uy hiếp Tần Việt cũng là sự thật.

Lọ thủy tinh còn để trên giường, Hứa Nhất nhìn một hồi, tiện đà mở nắp, lấy ra một viên kẹo, xé giấy gói kẹo, ném vào trong miệng.

Vị Quýt.

Cửa không có khóa kín, mỗi bước Tần Việt đi lên lầu cậu đều nghe rõ rõ ràng ràng, sau đó là tiếng mở cửa.

Tần Việt đi tới trước mặt Hứa Nhất, một hồi mới mở miệng: “Đường Vũ Trình là người rất tốt, chỉ nói chuyện không quá chú ý, cậu đừng để bụng.”

Hứa Nhất ngồi ở trên thảm trải sàn, ngẩng đầu lên nhìn Tần Việt cười cười: “Không có chuyện gì, người khác làm gì tôi đều không có quan tâm, chỉ cần anh tốt với tôi, không tốt với anh ta là tốt rồi.”

Tần Việt không lên tiếng, đi được hai bước ngồi xuống ghế.

Hứa Nhất cũng từ thảm trải sàn đứng dậy, sau đó khom lưng đem hủ kẹo trên giường đưa cho Tần Việt: “Tôi ở quảng trường bên kia mua, tặng cho anh.”

Tần Việt cầm hủ kẹo nhìn ngẩn người. Từ xưa tới nay chưa có ai biết, kỳ thực Tần Việt rất thích ăn kẹo, khi còn bé, trong nhà không cho ăn, nói là ăn bị sâu răng, không dinh dưỡng, cho nên xưa nay không có người mua kẹo cho anh. Anh sợ nhất là nhìn thấy biểu tình thất vọng của mẹ, cho nên anh sẽ không đụng đến kẹo, lớn rồi cũng quen.

Quỷ thần xui khiến, Tần Việt hỏi: “Kẹo này có vị gì.”

Hứa Nhất lấy ra một viên kẹo, lột giấy gói kẹo, vừa định nhét vào miệng Tần Việt, bỗng nhiên cánh tay xoay chuyển ôm lấy cổ Tần Việt, cậu cắn bể viên kẹo trong miệng mình làm độ ngọt tăng gấp mấy lần.

Sau đó cậu hôn Tần Việt, hôn khắp cả khoang miệng Tần Việt, môi lưỡi trao đổi, như là Tần Việt ở trong xe hôn cậu.

Kẹo quá ngọt làm cho Tần Việt bị choáng váng đầu óc, cùng Hứa Nhất trao đổi một nụ hôn hoàn chỉnh.

Hứa Nhất rời khỏi môi Tần Việt, Tần Việt có thể nhìn thấy đôi mắt Hứa Nhất óng ánh.

“Vị Quýt.” Hứa Nhất nói: “Trong miệng của tôi là vị quýt, anh cảm nhận được không.”

Bình luận

Truyện đang đọc