NHƯ GIẤC MỘNG BAN ĐẦU (TỰ MỘNG SƠ GIÁC)

Ngoài cửa sổ trên nhánh cây rơi một giọt mưa xuống mặt đất phát ra một tiếng vang nhỏ, nước bắn tung tóe thành mấy cánh hoa nước long lanh.

Hứa Nhất dựa vào cửa sổ nhìn người đang ngủ trên giường. Bóng người của cậu đơn bạc, thậm chí chống đỡ không nổi y phục bệnh nhân, vải vóc như có góc cạnh treo ở trên người cậu.

“Tháng tám, là mở ra một kỳ du lịch mới.” Tần Việt mở mắt ra, thấy Hứa Nhất cười giảo hoạt, nhìn anh quơ quơ chìa khóa xe: “Tần Việt, đi theo tôi đi, tôi mang anh ra ngoài chơi.”

Gió thổi bay qua cửa sổ, lay động rèm cửa sổ màu trắng. Tần Việt giống như lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Nhất. Người trước mắt khắp toàn thân lộ ra vẻ tinh khiết, sạch sẽ. Cậu giống như một luồng sáng sinh cơ bừng bừng chiếu vào trong lòng Tần Việt, như chặt bỏ cành khô xua tan hắc ám, cả người đều sáng long lanh.

Một khắc kia Tần Việt cũng cười: “Được, chúng ta cùng đi chơi.”

Thậm chí anh còn nhìn Hứa Nhất đưa tay ra, Hứa Nhất trừng mắt nhìn anh, nhanh chóng chui vào lồng ngực Tần Việt, cũng không quản Tần Việt còn nằm trên giường bệnh.

Thân nhiệt Hứa Nhất xuyên qua vải vóc mỏng manh cùng thân nhiệt Tần Việt giao hòa.

Tần Việt giương mắt nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, trong lòng hoàn toàn yên tĩnh. Anh không dứt được Hứa Nhất, khi anh mở mắt ra nhìn thấy nụ cười tinh khiết của Hứa Nhất, Tần Việt biết mình không có cách nào từ chối.

Anh cũng muốn cùng Hứa Nhất đi ra ngoài, bỏ xuống trách nhiệm, quên đi quá khứ bất kham, đơn thuần cùng người trước mắt đi ra ngoài đi dạo một vòng, không nói quá khứ, không nghĩ tương lai, chỉ có trước mắt.

Một tầng sương mù mỏng tỏa ra tràn ngập hai bên đường. Hứa Nhất mặc áo sơ mi màu trắng, áo bỏ trong quần, eo hẹp chân dài dựa vào ở thân xe, miệng cắn nắp bút, nghiêm túc viết một cái gì đó vào quyển sổ.

Tần Việt đến gần, lấy vở từ trong tay Hứa Nhất ra, sau đó dùng vở vỗ một cái vào đầu cậu.

“Không phải muốn mang tôi đi ra ngoài sao? Làm cái gì vậy.” Tần Việt mở cửa xe, khóe miệng không tự chủ cong lên.

Hứa Nhất cũng xoay người leo lên xe, đem dây an toàn buộc chặt. Thừa dịp Tần Việt không chú ý, liền lấy sổ ghi chép lại. Đùa giỡn, nếu trang đầu sổ ghi chép bị Tần Việt nhìn thấy, mặt của cậu sẽ bị ném xuống Thái bình dương mất.

Bảy giờ mười lăm phút. Hứa Nhất mở nhạc, nổ máy xe, âm thanh động cơ Porsche hòa với âm nhạc cổ điển, Hứa Nhất nghe như một dàn hợp tấu.

Xe ở trên đường cao tốc chạy như bay, Tần Việt nhìn chằm chằm vào tóc của Hứa Nhất bị gió thổi tung, cuối cùng nhớ ra nghi vấn của mình: “Hứa Nhất, chúng ta đi đâu?”

“A?” Hứa Nhất nhíu nhíu mày, cái vấn đề này làm khó cậu.

Tần Việt thấy Hứa Nhất rất thú vị, muốn cùng anh đi ra ngoài chơi, đến khi xuất phát còn không biết đi đâu.

Hứa Nhất bỗng nhiên dừng xe ven đường, cả người gục trên tay lái, thoạt nhìn dáng vẻ rất khổ não.

Tần Việt cũng không quản cậu, cứ như vậy yên lặng nhìn cậu.

Đến nửa ngày, Hứa Nhất bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, mắt sáng lên, hứng thú bừng bừng cởi đai an toàn, bò lên người Tần Việt mò khắp nơi.

“Cậu muốn làm gì?” Tần Việt lấy làm kinh hãi, hai đại nam nhân ở trong xe thể thao, người qua đường không để ý cũng có thể thấy rõ rõ ràng ràng. Tần Việt cảm thấy như vậy thật sự không ra thể thống gì.

“Anh đừng động.” Hứa Nhất rất nghiêm túc kiểm tra người Tần Việt: “Tần Việt bóp tiền anh để chỗ nào?”

Tần Việt vừa muốn nói chuyện, liền bị Hứa Nhất đánh gãy.

“Tìm được!” Hứa Nhất rất vui vẻ, từ trên người Tần Việt ngồi dậy, tiếp tục nổ máy xe: “Tùy tiện đi đâu cũng được.” Cậu quơ quơ bóp tiền của Tần Việt: “Ngược lại anh… có tiền.”

Trong xe nhạc mở thật lớn, Hứa Nhất cũng nói rất lớn tiếng, bài hát kia Tần Việt chưa nghe, chỉ cảm thấy tiếng nói của Hứa Nhất còn hay hơn ca sĩ.

Hứa Nhất nhớ ra cái gì đó, nghiêng đầu, nhìn Tần Việt cười nói: “Tôi nằm mơ lần cuối cùng là thấy một nơi gọi là Tinh Hà trấn, chúng ta cùng đi đến nơi đó đi.”

Bên ngoài gió quá lớn, Tần Việt không nghe rõ nơi cậu muốn đến. Đến nơi nào cũng được, Tần Việt thả lỏng dựa vào lưng ghế ngồi nhìn Hứa Nhất gật gật đầu.

Tần Việt từ trước đến giờ nghiêm cẩn tự tin, ở trong lĩnh vực kinh doanh rung chuyển trời đất, chưa từng dừng lại, bởi vì cảm thấy nghỉ ngơi sẽ rất lãng phí. Có khoảnh khắc như thế này anh chợt phát hiện ngoại trừ công việc, mình không có cuộc sống như người bình thường, rút đi hết thảy phù hoa tân trang bên ngoài, mình ngay cả một người bình thường cũng không làm được.

Anh không biết mình nên làm những gì, không biết nên hưởng thụ cái gì.

Hứa Nhất cảm nhận được cảm xúc của Tần Việt, cho dù biết nguy hiểm nhưng vẫn duỗi tay ra, một tay tiếp tục cầm vô-lăng, một tay cầm tay của Tần Việt. Mặt mày cậu cong cong: “Tần Việt, không có quan hệ, hóng gió một chút, nhìn biển rộng tâm tình sẽ tốt hơn.”

Tay Hứa Nhất thật lạnh, ngón tay dài nhỏ, khớp xương cũng không lớn, cùng Tần Việt mười ngón giao nhau. Trong nháy mắt đáy lòng Tần Việt dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm sung sướng khó có thể dùng lời diễn tả được.

Anh giơ tay lên trước tiên giúp Hứa Nhất sửa lại tóc bị gió thổi, tiện đà đem tay hai người đặt ở trên vô lăng, anh không buông tay ra, mà lựa chọn tiếp tục nắm lấy tay nhau.

“Lo lái xe đi.”

“Yên tâm, ông đây lái xe rất là lão luyện.” Hứa Nhất cười long lanh.

Tần Việt cảm thấy đi cùng với Hứa Nhất mình như trở thành một người khác, cậu giống như một cơn gió làm cho mặt biển lúc thì yên tĩnh lúc thì sinh cơ bừng bừng, cậu cho anh cảm giác vừa xa lạ vừa quen biết, cũng làm cho anh mâu thuẫn. Lý trí nói cho anh biết, bây giờ nên yêu cầu Hứa Nhất quay trở lại khách sạn, thu dọn văn kiện, lập tức lên máy bay trở về, rời xa Hứa Nhất. Nhưng tình cảm kéo anh cùng Hứa Nhất tiếp tục đi về phía trước, ngược lại cũng chỉ có mấy ngày, không quan trọng, không gì có thể ảnh hưởng được.

Tần Việt là một người biết khắc chế, cuối cùng lý trí chiếm thượng phong, anh mở miệng muốn nói phải trở về.

Hứa Nhất nói: “Tần Việt, anh có thể cùng đi với tôi, tôi thật sự thật vui vẻ. Lúc trước tôi luôn cảm thấy mình bị chìm trong vũng bùn, thở không nổi, làm cái gì tôi đều không vui, nhưng hiện giờ tôi cảm thấy mình vui vẻ muốn bay lên.”

Tiếng nói của cậu trong trẻo hòa cùng bên tiếng gió bên ngoài, nhẹ nhàng mà lại sung sướng.

Tần Việt nhắm mắt rồi lại mở mắt.

Con mẹ nó, đi thì đi, mình cũng thật vui vẻ.

Tần Việt khóe miệng cong lên, âm thanh như trước nghiêm khắc, nhưng cẩn thận nghe bên trong có vẻ hơi đắc ý: “Hứa Nhất, cậu cứ như vậy yêu tôi sao.”

Hứa Nhất nhớ lại ngày đó cậu và Tần Việt cãi nhau, cậu còn canh cánh trong lòng, nói ra cũng biến thành: “Cút mẹ anh đi, tôi đã sớm không thích anh.”

Hiển nhiên câu nói này cũng không có sức thuyết phục gì.

Tần Việt toàn thân thả lỏng, tay đặt ở dưới đầu gối lên, gần như tự lẩm bẩm: “Không thích thì tốt, tôi có cái gì đáng giá để cậu yêu thích, không nói tình cảm là tốt nhất.”

Con người thật sự là một động vật kỳ quái, thích nói dối, lừa gạt người khác cũng lừa gạt mình, đem trái tim ẩn giấu trong lời nói dối, không dám đâm thủng, trước mặt thì giữ thể diện, làm bộ không thèm để ý đối phương, như vậy có thể toàn thân trở ra, lưu lại trong lòng đối phương cũng như của mình một ký ức được cho là hoàn mỹ.

Xe vội vã chạy nhanh, rốt cục ở chỗ ngoặt biến mất không thấy tăm hơi.

Tác giả có lời:

Bắt đầu nói chuyện yêu đương hì hì hì hì

Bình luận

Truyện đang đọc