NHƯ GIẤC MỘNG BAN ĐẦU (TỰ MỘNG SƠ GIÁC)

“Tiểu Hạ, em lên lầu trước, anh đứng ở đây nhìn em.” Hứa Nhất chỉ đưa Tiểu Hạ đến đầu hẻm.

“Sao anh không đi lên.”

Hứa Nhất đốt một điếu thuốc, thả lỏng dựa vào tường: “Không có chuyện gì, anh muốn ở bên ngoài hóng mát một chút, em đi mau đi.”

Tiểu Hạ nửa tin nửa ngờ, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn.

“Sao mà cứ chậm chạp lề mề vậy? Nhanh lên, về nhà đi.” Tự nhiên Hứa Nhất trở nên rất nóng nảy.

Tiểu Hạ bị cậu làm cho sợ đến co rúm, quay đầu lại rống cậu: “Anh làm gì hung ác với em như vậy?”

Cậu cũng cảm thấy thái độ của mình không tốt, sau khi mở miệng lại hòa hoãn không ít: “Đi thôi, nhanh lên về nhà, không phải anh ở đây nhìn em sao, đừng sợ.”

Khi bóng lưng Tiểu Hạ hoàn toàn biến mất, Hứa Nhất dụi tắt thuốc lá, ngẩng dài cổ xuất thần nhìn trăng sáng trên trời: “Nếu mình biết bay thì tốt rồi, mình sẽ bay, sẽ bay, bay từ nơi con hẻm chật chội này bay ra ngoài, bay đến mặt trăng, rốt cuộc không còn bất kỳ cái gì có thể ngáng chân mình, mình sẽ trở thành một ngôi sao hay là mặt trăng.”

Hôm nay ngày rằm nên mặt trăng thật là tròn, ngày Hứa Nhất lãnh lương là ngày bầu trời đêm sáng nhất, cũng là ngày tối tăm nhất của Hứa Nhất.

Trong ngõ hẻm truyền đến tiếng bước chân “Xoát xoát xoát”, Hứa Nhất cúi thấp đầu nghĩ, lần này là mấy người đây, một người, hai người hay là năm người. Hứa Thanh Sơn thiếu nợ người ta bao nhiêu tiền vậy? Có phải lại bị người ta đánh như con không đẻ, khóc chít chít mang theo người đòi nợ về nhà tìm cậu.

“Ai, không nên đi về phía trước.” Hứa Nhất gọi mấy người kia lại: “Các ngài cũng đừng đi đến nhà tôi phá, rất nhiều người bắt nạt một mình mẹ tôi là một phụ nữ không tốt đâu.”

Cậu sợ Hứa Thanh Sơn đem người về nhà quậy, mới chờ ở đây.

Tổng cộng có năm người đến đây, tính cả người bị đánh cho sưng mặt sưng mũi là Hứa Thanh Sơn.

“Ngày hôm nay con trai ông lĩnh lương đúng hay không?”

Hứa Thanh Sơn liên tục lăn lộn bên cạnh Hứa Nhất sờ vào túi của cậu: “Tiền đâu, Hứa Nhất con đem tiền cho ba đi, không có tiền những người này sẽ đánh chết ba.”

Hứa Nhất không nhúc nhích, nhắm hai mắt lại, cũng không quản Hứa Thanh Sơn sờ mó khắp nơi ở trên người cậu.

“Mày đem tiền để chỗ nào? Có phải mày muốn giết tao không!” Hứa Thanh Sơn không tìm được tiền, quăng cho Hứa Nhất một bạt tay.

Quay đầu lại nhìn nhóm người kia, ông quỳ xuống: “Anh Trương, tôi không tìm được tiền trên người con trai tôi, nó cũng không chịu cho tôi tiền.” Hứa Thanh Sơn có chút bối rối: “Nếu không, nếu không, anh đánh nó một trận đi. Đánh nó một trận, có thể nó sẽ lấy tiền ra, nó có tiền, khẳng định có tiền, ngày hôm nay nó lãnh lương.”

“Mẹ nó, Hứa Thanh Sơn mày còn là con người sao? Người kia là con trai của mày đó!” Nhìn thấy bộ dạng này của Hứa Thanh Sơn, chủ nợ cũng nhìn không được, không nói hai lời kêu đàn em của mình đánh Hứa Thanh Sơn một trận. Trình độ vô liêm sĩ của Hứa Thanh Sơn làm bọn đòi nợ cũng kinh hãi, phải đánh cho lão một trận mới có thể hả giận được.

Cái người gọi là anh Trương coi như hòa ái: “Hứa Nhất, tôi cũng không làm khó cậu, cậu đem tiền trên người đưa cho tôi là xong, tôi cũng không đến nỗi tay không trở về, không có cách nào bàn giao.”

Hứa Nhất cười khổ: “Anh Trương em thật không có tiền.” Cậu đem túi lật ra: “Lời nói thật còn hơn vàng, ngài nhìn túi của em xem, còn sạch sẽ hơn mặt của em nữa.”

Cậu thật không có tiền, một phần lương dùng để mua thuốc, phần còn lại cậu không giữ ở trong người, cậu không dự định cho Hứa Thanh Sơn tiền, lão không thay đổi tật xấu này thì cho bao nhiêu tiền cũng uổng phí. Ngược lại những người đòi nợ cũng không đánh chết cậu, gánh vác trận đánh này là có thể giữ được tiền, tuy rằng không nhiều nhưng ít nhất có thể làm cho Trương Lan Chi sinh hoạt tốt hơn một chút.

“Mày xem ông như là con khỉ để đùa giỡn đúng không.”

Vì vậy Hứa Nhất và Hứa Thanh Sơn giống nhau, ở trong ngõ nhỏ lần lượt bị đánh một trận.

Lúc này Tần Việt mới bảo trợ lý mở cửa xe, thong dong xuống xe đi vào trong hẻm nhỏ.

Dựa vào ánh đèn mờ mờ, anh nhìn thấy Hứa Nhất bị người đạp dưới đất, đầy mặt máu tươi, nhưng cậu vẫn dùng đôi mắt gần như tê dại nhìn lên mặt trăng.

Anh có thể cảm nhận Hứa Nhất rất tức giận muốn đem cả thế giới xé nát tan, cùng với tuyệt vọng làm cậu không thở được.

Ngột ngạt, buồn khổ, tuyệt vọng, còn muốn lớn tiếng gầm rú đem hết toàn lực tránh thoát trói buộc. Tần Việt có thể cảm nhận được, mà lại khó có thể lý giải được.

Trợ lý của Tần Việt kéo đám người đòi nợ ra ngõ hẻm giải quyết vấn đề.

Trong không gian lặng lẽ, chỉ còn tiếng gió thổi qua lại.

Tần Việt cũng không dìu cậu lên, cứ như vậy từ trên cao nhìn chằm chằm Hứa Nhất đang nằm trên mặt đất.

Anh cho là Hứa Nhất sẽ khóc, nhưng khi cậu nhìn thấy anh thì đầu tiên là nháy mắt một cái, sau đó kéo ra một nụ cười.

“Tần Việt, có phải anh cảm thấy cuộc sống của tôi như trò cười, rất xem thường tôi đúng không?” Hứa Nhất đứng lên, cứ như không xương cốt dựa vào tường, tay cậu còn đang run rẩy, mất công tốn sức tìm bật lửa, cậu muốn đốt điếu thuốc đã ngậm trong miệng, tay cậu quá run, đốt mấy lần cũng chưa thành công.

Tần Việt không lên tiếng, từ trong tay cậu đoạt lấy bật lửa đốt thuốc cho cậu.

Ánh lửa nổi lên làm cho cậu thấy rõ khuôn mặt như dao khắc của Tần Việt làm tim cậu đập bình bịch.

Lần thứ nhất, Hứa Nhất cảm thấy mình được bảo vệ. Tần Việt dáng người cao to, thoạt nhìn rất ấm áp, cậu có một kích động muốn chìm đắm trong lồng ngực của Tần Việt.

Cả người Hứa Nhất đều đau, thở ra một vòng khói, trào phúng mà cười cười, lầm bầm lầu bầu: “Tôi cũng cảm thấy mình rất giống trò cười.” Cậu liền bổ sung: “Nói thật, không riêng gì anh, tôi cũng xem thường chính mình.”

“Hứa Nhất, tôi chưa từng có xem thường cậu.” Giọng nói của Tần Việt không có cảm tình gì, như trước cả người vẫn đầy cảm giác ưu việt: “Trên bản chất mà nói, cậu và tôi không có bất cứ quan hệ gì, tôi không cần phải tập trung cảm xúc với một người không liên quan, không để ý cũng không xem thường.”

“Tần Việt, có người nào đó nói với anh, anh là một kẻ đặc biệt tàn nhẫn hay không.” Hứa Nhất lấy điếu thuốc trong miệng ra, hướng về Tần Việt hơi cười cười, sau đó kiễng chân, hôn anh: “Tần Việt, chúng ta không phải không liên quan, lúc ở bệnh viện anh đã đem chính mình cho tôi.”

Anh có thể cảm nhận được đôi môi lành lạnh của Hứa Nhất mang theo mùi thuốc lá khi hôn, nhưng Tần Việt không muốn đồng tình với cậu, cho nên ánh mắt nhìn về phía Hứa Nhất vẫn trước sau như một, lạnh lẽo.

Hứa Nhất làm bộ không thấy, che đậy biểu tình thất vọng trong mắt, đổi thành bộ dáng hồn nhiên không thèm để ý.

Tới gần Tần Việt làm cho cậu cảm thấy ấm áp, rốt cuộc không còn ở giữa không trung sa sút hoang mang, Tần Việt làm cho cậu cảm thấy an tâm. Hứa Nhất muốn bắt được anh, như nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng, mặc dù cậu biết Tần Việt không để ý.

“Kỹ thuật hôn của tôi có tốt hơn một chút hay không.” Hứa Nhất hỏi.

Tần Việt không trả lời. Hứa Nhất lại âm thầm quyết định.

Cậu cầm lấy tay Tần Việt kéo ra khỏi ngõ hẻm, ánh mắt tỏa sáng nhìn anh: “Tần Việt, tôi quyết định cứu em trai anh, tôi đồng ý cấy ghép tủy. Nhưng anh phải đồng ý chăm sóc thật tốt cho tôi một quãng thời gian, anh phải tốt với tôi như tốt với em trai anh vậy, mãi đến tận khi Giang Yến giải phẫu hoàn thành. Trong lúc này, Tần Việt, anh sẽ là của tôi.”

Hứa Nhất lại nhỏ giọng nói một lần: “Tần Việt, anh phải nhớ kỹ, anh là của tôi.”

“Hứa Nhất, là người thì đừng có quá ngu xuẩn, có vài chuyện nên quên nhưng có vài chuyện cần phải nhớ một ít” Tần Việt nhìn vào hư không: “Tôi hi vọng, sau này cậu sẽ không hối hận.”

“Chuyện sau này, sau này hãy nói đi.”

Giang trợ lý đã giúp trả hết nợ cho Hứa Thanh Sơn. Hứa Nhất đi tới bên cạnh xe cúi nhìn vẻ mặt uể oải của Hứa Thanh Sơn. Đánh bạc cũng đã sớm móc rỗng thân thể của lão, đã từng là một người cha bạo lực, bây giờ nhìn lại chỉ là một ông già bình thường đáng thương mà thôi.

Hứa Nhất từ trong lòng lôi ra một bông hoa hồng, bởi vì đè ép chỉ còn lại mấy cánh hoa, nhưng thoạt nhìn vẫn đỏ thẩm diễm lệ.

Cậu chấp nhất đem hoa nhét vào tay Hứa Thanh Sơn: “Ba, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của ba và mẹ.”

Mí mắt của Hứa Thanh Sơn giật giật, Hứa Nhất còn nói: “Con nghe nói phụ nữ rất thích cái này, mẹ con hẳn cũng yêu thích, ba mang đóa hoa này về nhà nói vài lời hay, mẹ nên được vui vẻ. Con không thể làm cho mẹ vui vẻ, ba ba, ba làm cho mẹ vui vẻ một chút có được hay không.”

“Trước đây mẹ cũng là một cô gái trẻ có ảo tưởng về ái tình, con chưa từng thấy, nhưng ba đã gặp qua, có phải mẹ rất đẹp phải không ba?”

Bình luận

Truyện đang đọc