NHƯ THẾ NÀO BẮT LẤY NAM THẦN ĐẠI NHÂN

Vết thương của Nhạc Chí lành lặn rất nhanh, nhanh đến mức Diệp Quang Kỷ cứ dùng bản mặt ngạc nhiên mà nhìn hắn, lại không kiềm được muốn sờ sờ vào cánh tay bóng loáng.

Khi vết thương lành hẳn, Nhạc Chí nhớ ngay đến việc bắt Loan điểu, nhưng Thẩm Mạn vẫn chưa đến tìm hắn.

Có lẽ y đang bế quan tu luyện, hắn đành quay lại chuỗi ngày đọc sách, luyện đan.

Hắn vẫn ngày ngày đến rừng Bích Tần như trước, Tất Cảnh thì có lúc đến, lúc không.

“Sư huynh.” Nhạc Chí đang cúi đầu đọc đan thư, bỗng nghe thấy một giọng nói sợ sệt nhút nhát, hắn quay đầu lại, khi thấy rõ gương mặt của người đó thì sững người.

Đó là một thiếu niên tầm mười bốn, mười lăm tuổi, khuôn mặt vừa thanh tú vừa xinh đẹp, Diệp Quang Kỷ đứng sau cậu ta, cười với vẻ đắc ý.

“Đây là đệ tử mới, Tần Tô.” Ngay cả tên cũng rất hay.

Thiếu niên tròn mắt nhìn hắn.

Diệp Quang Kỷ xoa đầu thiếu niên, cậu ta nở nụ cười ngại ngần, có vẻ rất ngoan ngoãn.

“Tần Tô, tôn sư trọng đạo là điều căn bản, đệ phải hết lòng hiếu kính với sư phụ đấy.” Nhạc Chí nói.

“Xin nghe lời sư huynh dạy bảo.” Tần Tô ngoan ngoãn đáp.

Diệp Quang Kỷ hí hửng ra mặt.

Thiếu niên thoạt nhìn ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng trong chớp mắt Nhạc Chí ngẩng đầu lên, vẫn thấy trong mắt cậu ta lóe lên sự chán ghét. E là tiểu tử này không hề vô hại như bề ngoài.

Điệu bộ như thế, không phải hắn chưa từng diễn bao giờ, Tần Tô vẫn còn non tay lắm.

Tuy Tần Tô có một chút thủ đoạn, nhưng Nhạc Chí vẫn rất thích cậu ta. Vì có cậu ta thu hút sự phiền nhiễu của Diệp Quang Kỷ, nên gã cũng ít khi tìm đến hắn, thành ra mỗi ngày của hắn yên bình hơn hẳn.

Nhưng trong Bách Thảo Viên chỉ có một gian nhà tranh, mà lại tận ba người ở. Vừa khéo có một mảnh đất trống gần đó, Nhạc Chí bèn muốn dựng một gian nhà ở đấy.

Tần Tô cũng hăng hái giúp đỡ, nhưng chỉ vừa động tay động chân một chút, mới sáng sớm đã làm chân mình bị trẹo.

Nhạc Chí nhìn gương mặt đau đớn mếu máo đó, thở dài: “Đệ nghỉ ngơi đi, ta làm là được rồi.”

Cậu ta cố nghiêm mặt, nói lí nhí: “Đệ cũng muốn có một gian nhà…”

“Sư phụ thương đệ như thế, nếu đệ dọn đi, ngài sẽ buồn lòng lắm.” Nhạc Chí nhìn thấu ý đồ của cậu ta chỉ trong nháy mắt, thẳng thừng đáp.

Tần Tô sửng sốt, đôi mắt trừng đến trợn tròn, nhưng cũng bị nghẹn không nói nên lời.

Tới giữa trưa, Nhạc Chí đến rừng Bích Tần nhưng Tất Cảnh vẫn không xuất hiện, hắn đành đợi ở đó.

Bây giờ là cuối hè đầu thu, tiết trời chuyển lạnh, từng cơn gió núi quét qua, hắn bỗng thấy hơi cóng.

Nhạc Chí nghĩ cũng đến lúc rồi, chắc y sẽ không đến, hắn toan đứng dậy rời khỏi, đột nhiên nghe được tiếng sột sột soạt soạt.

Tiếng động này vốn không có gì bất thường, nhưng kỳ lạ là hắn còn ngửi được mùi máu tươi.

Nhạc Chí dựa theo hướng tỏa ra mùi máu mà đi, đột nhiên hắn thấy một người, kẻ đó toàn thân mặc áo đen, đang đứng dựa vào một thân cây, máu tươi xối xả tuôn ra từ trên cánh tay.

Hắn không đi tiếp nữa mà vẫn nấp sau một cây Bích Tần to lớn nhìn gã.

Bỗng có một luồng khói đen thoát ra từ trên người gã, máu đột ngột ngừng chảy, miệng vết thương cũng khép lại trong chớp mắt. Gã ta đứng thẳng người, bất thình lình quay đầu lại.

Nhạc Chí thấy tướng mạo gã, cực kỳ sửng sốt, vì kẻ này và Thẩm Mạn giống nhau quá chừng! Giống đến mức hắn chỉ có thể dựa vào khí chất để phân biệt. Hơn nữa, dựa theo luồng khói đen vừa nãy thì kẻ này là Ma tu.

Hay gã là anh em song sinh của Thẩm Mạn?

Kẻ đó đi thẳng về phía Nhạc Chí. Hắn cảm nhận được tu vi của gã không thấp, nên chắc chắn gã có thể phát giác ra xung quanh có người xuất hiện.

Gã phát hiện mình rồi!

Nhưng đã không còn chạy trốn được nữa.

Nhạc Chí đứng chết trân tại chỗ.

Bốn mắt nhìn nhau, hắn cảm thấy một luồng khí lạnh phát ra từ trong mắt gã.

“Ngươi vừa nhìn thấy gì?” Gã ta hỏi.

“Chưa thấy gì cả.” Hắn đáp bằng vẻ mặt vô tội.

“Ta cũng không tin lời ngươi nói!”

Vừa dứt lời, đột nhiên kẻ đó rút kiếm đâm về phía Nhạc Chí, trong ánh kiếm ẩn giấu khí thế hùng mạnh và ác ý khiến hắn không thể động đậy.

Mũi kiếm vương khói đen hướng vào giữa trán Nhạc Chí, nếu trúng kiếm này chắc chắn mất mạng. Từ trước đến nay hắn chưa hề nghĩ rằng mình sẽ chết vì một tai họa từ trên trời rơi xuống thế này, nhưng hắn lại không chống cự được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi kiếm ngày càng đến gần.

Hơi lạnh như băng trên trán đột nhiên biến mất.

Thoát chết trong gang tấc, Nhạc Chí quay đầu lại thì thấy Tất Cảnh đang đứng bên cạnh hắn, bàn tay y hóa thành móng vuốt, bắt lấy kiếm.

Một yêu một ma, cùng tỏa ra làn khí lạnh lẽo, gần như khiến Nhạc Chí đông cứng người.

Hắn thấy hai bóng đen lao vào chiến đấu, chỉ nghe bên tai gió rít từng cơn, dường như núi rừng càng thêm đen đặc, mà hai bóng đen đó vẫn giao đấu không rời!

Bên tai hắn là tiếng ầm ầm, dường như đã qua một lúc lâu, lại như chỉ trong chốc lát, hai bóng đen đó tách ra, một nhanh chóng biến mất vào nơi sâu hút trong rừng Bích Tần, một thì xuất hiện trước mặt hắn.

Tất Cảnh thu vuốt sắc trong tay vào, hóa lại thành ngón tay thon dài, nhưng sắc mặt y khó coi hết sức, giọng nói càng lạnh lẽo hơn: “Vì sao lại dính líu đến Ma tu? Ngươi muốn chết ở đây sao?”

Nhạc Chí cúi đầu không đáp.

Do bị ma khí trên thân kiếm của Ma tu làm bị thương, chân khí của Nhạc Chí bất ổn, chỉ cảm thấy đầu óc váng vất, hắn phải cắn chặt răng mới có thể cố đứng vững.

Tất Cảnh thấy bộ dạng im thin thít không trả lời của hắn, lòng lại càng thêm tức giận: “Ta bảo ngươi trả lời, sao ngươi không đáp hả?”

Y chỉ cảm thấy lửa giận thiêu đốt ruột gan, cái kẻ trước mặt này, dẫu có chết cũng không liên can tới mình, sao mình lại phải phẫn nộ cơ chứ? Có lẽ do thái độ của kẻ này, là mình đã cứu hắn, lại không biết cảm kích, hỏi cũng không trả lời, đúng là không biết điều mà.

Nhạc Chí cắn môi, đầu óc cũng dần tỉnh táo lại.

“Tại hạ đang nghĩ mình đã làm gì gã. Nếu tại hạ chết, chắc chắn là chết vô duyên vô cớ.”

“Trong Bách Thảo Viên mà lại có Ma tu, U Thảo Tông càng ngày càng vô dụng.”

“Ngài nặng lời rồi.”

Sắc mặt Tất Cảnh khá hơn chút đỉnh: “Sau này ngươi cũng phải cẩn thận một chút, tránh xa Ma tu ra.”

“Đa tạ Yêu Chủ đã quan tâm.”

Không biết tại sao, Nhạc Chí cảm thấy sắc mặt y hơi tối lại.

“Ngài còn muốn ngủ không?” Hắn hỏi.

Tất Cảnh trừng mắt nhìn hắn, không nói năng gì.

Trải qua trận chiến này, đương nhiên Tất Cảnh không còn tâm trạng ngủ nghỉ nữa, y xoay người bỏ đi, không nói một lời.

Nhạc Chí đứng yên tại chỗ, chờ thân thể bớt mệt mỏi rồi mới quay về, trong lòng lại nghĩ đến gã Ma tu giống Thẩm Mạn như đúc đó, rốt cuộc gã là ai?

Lúc Nhạc Chí trở lại gian nhà tranh nhỏ, Tần Tô đang ngoan ngoãn ngồi cạnh Diệp Quang Kỷ, hỏi han gã đủ chuyện. Trên mặt Diệp Quang Kỷ vốn có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng khi vừa thấy Nhạc Chí, gã lại làm ra vẻ nhiệt tình, hăng hái chỉ dẫn cho cậu ta.

Nhạc Chí đi vào lấy Đan thư.

“Tiểu Thuật, ngươi phải nhìn sư đệ mà học hỏi này, chăm học lại cầu tiến, không biết cái gì là hỏi sư phụ ngay.” Gã nói, có vẻ tâm đắc lắm.

“Ta nhớ sư phụ hiện nay của mình là Đường Kỳ Chân nhân.” Nhạc Chí đáp.

“…” Diệp Quang Kỷ nhìn về phía Tần Tô, trong phút chốc, ánh mắt gã chuyển từ mất kiên nhẫn sang dịu dàng. So với Nhạc Thuật, Tần Tô ngoại trừ việc hơi lắm chuyện, còn những mặt khác thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần!

Để dựng nhà tranh, việc đầu tiên vẫn là thu gom gỗ, mà cây cối trong Bách Thảo Viên toàn là dược thảo quý giá, Nhạc Chí không dám động vào bảo bối tim gan của Diệp Quang Kỷ, chỉ có thể ra bên ngoài Bách Thảo Viên tìm vật liệu.

Tuy mặt của Nhạc Thuật phúng phính nhưng cơ thể lại khá còm cõi, một năm nay Nhạc Chí đã ăn uống không ít, nhưng cơ thể này vẫn không dư được chút thịt nào.

Hắn phải mất một quãng thời gian dài mới thu gom đủ gỗ và cỏ tranh.

Đắp tường, dựng xà, rồi lợp cỏ tranh, quá trình này nghe có vẻ đơn giản, nhưng lúc làm lại lắm công phu. Ngày nào hắn cũng bận rộn đến mệt bở hơi tai, đến trưa lại cùng ngủ với Tất Cảnh trong rừng Bích Tần.

Mất hai ngày mới đắp tường xong, Nhạc Chí nhìn bức tường cao tới hông mình, trong lòng phấn chấn.

Diệp Quang Kỷ không có ở đây, Tần Tô hoàn toàn lộ ra bản tính của mình, cậu ta ngồi dưới mái hiên, bộ dạng lười biếng.

“Nhạc Thuật!” Nhạc Chí quay đầu lại thì thấy Thẩm Mạn đứng ở đằng sau, y vận một thân áo trắng, phong thái vẫn tao nhã như xưa.

Tần Tô vốn đang bày ra bộ mặt lười nhác lập tức sáng mắt lên, cậu ta nhìn Thẩm Mạn không chớp mắt.

Nhạc Chí lau lau mồ hôi trên mặt mình, ngẩng đầu nhìn Thẩm Mạn.

“Vết thương của đệ đã đỡ chưa?” Y nhíu mày hỏi.

“Ổn rồi, hôm nay đi bắt linh thú sao?” Hắn hỏi.

“Việc này không gấp lắm, đệ đang làm gì vậy?”

“Nhà tranh nhỏ quá, không đủ chỗ cho ba người ở.” Hắn chỉ vào nhà tranh cũ rồi nói.

“Để ta giúp đệ.” Thẩm Mạn nói xong, lập tức bắt tay thu dọn cây gỗ.

“Đệ cũng giúp!” Tần Tô nói, rồi hướng về phía Thẩm Mạn mà dựa vào.

“Coi chừng trẹo chân đấy.” Nhạc Chí nói sâu xa.

Mặt Tần Tô đỏ lên: “Đâu có yếu ớt như vậy?!” Nhưng thân thể nhỏ nhắn đó lại ngả nghiêng lảo đảo, không biết là vô tình hay cố ý, ngã vào người Thẩm Mạn.

Thẩm Mạn chỉ cảm thấy thiếu niên xinh đẹp này thật phiền phức, chỉ là mỗi lần muốn xua cậu ta đi, cậu ta lại dùng vẻ mặt tội nghiệp nhìn y.

Thẩm Mạn không muốn hơn thua với cậu ta, còn Nhạc Chí lại không khỏi bực dọc trong lòng.

Tần Tô này làm phiền người khác quá rồi.

“Huynh có huynh đệ không?” Nhạc Chí đột nhiên hỏi.

Thẩm Mạn lắc đầu: “Trên đời này ta không còn người thân nào khác.”

Thẩm Mạn không chỉ không có huynh đệ, mà ngay cả thân nhân cũng không nốt, vậy cái kẻ giống y như tạc kia là ai?

“Sao lại hỏi như vậy?” Y tò mò.

“Chắc là ta quan tâm đến huynh.”

Trên mặt Thẩm Mạn hé nở một nụ cười ấm áp, y nhìn cái đầu bù xù của Nhạc Chí, không kiềm được muốn xoa lên.

Mãi đến lúc Thẩm Mạn đi khỏi, ánh mắt Tần Tô vẫn còn bám dính trên người y.

Khi cậu ta lưu luyến rời mắt đi, thì thấy Nhạc Chí đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt sâu không lường được, làm người ta lạnh cả người.

“Nhìn ta làm gì?” Tần Tô chột dạ lên tiếng.

Nhạc Chí cười lên một cái, trên gương mặt tầm thường đột nhiên có cảm giác tình tứ lả lơi, hơn nữa không hề gây phản cảm.

Tần Tô nhìn gương mặt đó càng ngày càng dựa gần mình, trong đôi mắt màu đen của người nọ là sự dụ dỗ, đôi môi mềm mại chạm khẽ trên môi cậu ta.

Chỉ một chút thôi, mà cậu ta cảm thấy trái tim mình nảy lên kịch liệt.

“Muốn quyến rũ người khác ư, đệ còn non lắm.” Nhạc Chí cười khẽ một tiếng, xoay người bỏ đi.

Tần Tô đứng tại chỗ, mặt đỏ lên, ngay cả một câu cũng không thốt nổi, chỉ có thể giậm chân giận dữ.

Bình luận

Truyện đang đọc