Nhạc Chí ngồi lẻ loi một mình trong sân, bốn phía là núi rừng trùng điệp. Từ đằng xa, tiếng đàn văng vẳng vọng đến, khi trong ngần thánh thót, lúc trầm bổng du dương.
Thình lình, có tiếng bước chân vang lên, hắn hoàn hồn, cảnh giác nhìn bốn phía.
Một bóng trắng đột ngột hiện ra trước mắt, lúc nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó, Nhạc Chí thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.
“Ma tu phát hiện chúng ta rồi, đi mau.” Giọng nói vốn trầm tĩnh, điềm nhiên của Tần Thái Hòa nay lại xen lẫn sự sốt sắng.
Tất Phương điểu không có ở đây, nếu chỉ đi bộ, làm sao thoát ra ngoài được?
Nhạc Chí vẫn đứng yên ở đó: “Đi ư? Dù có chạy đi chăng nữa, cũng không thể thoát được một Ma Tôn biết lướt gió cưỡi mây. Phải chi có linh thú ở đây thì hay biết mấy…” Chưa bao giờ hắn cảm thấy nhớ mong Tất Phương điểu như bây giờ.
Tần Thái Hòa lấy một con thú nhỏ từ ống tay áo ra, thả xuống đất.
“Linh thú đây.” Y nói.
“…”
Nhìn con Hỏa Quang thú mà chỉ cần đặt người ngồi lên là có thể đè nó bẹp dí, Nhạc Chí đồ* rằng khi tuyệt vọng thì chuyện gì Tần Thái Hòa cũng dám làm.
*Đồ: Phỏng đoán. “Đồ rằng” tức “đoán rằng”.
Một luồng sáng đỏ nhá lên, bỗng nhiên Hỏa Quang thú hóa thành một con thú to lớn.
“…” Được rồi, là hắn sai.
Tần Thái Hòa kéo Nhạc Chí nhảy lên lưng Hỏa Quang thú.
Hỏa Quang thú gầm hai tiếng, rồi lao vút lên không trung, xuyên qua những tầng mây.
Biến cố ập đến quá nhanh, Nhạc Chí chỉ có thể ôm chặt lấy Tần Thái Hòa.
Tốc độ của Hỏa Quang thú rất nhanh, chỉ trong chốc lát, bọn họ đã ra khỏi thành Viêm Dương.
Tần Thái Hòa ôm Nhạc Chí nhảy xuống khỏi Hỏa Quang thú.
Nhạc Chí đứng cạnh Hỏa Quang thú, con vật bé chút chít lúc trước hiện đã cao hơn hắn cả một cái đầu, hắn nhìn chòng chọc vào nó, cười tủm tỉm rồi hỏi: “Vậy là sao?”
Linh thú có tu vi đạt đến giai đoạn nhất định có thể tùy ý biến lớn hóa nhỏ, hiện nay Tất Phương điểu vẫn chưa đạt đến cảnh giới đó, Hỏa Quang thú rõ ràng có đẳng cấp cao hơn Tất Phương điểu, vậy mà suốt từ U Thảo Tông đến thành Viêm Dương, Tần Thái Hòa lại cứ muốn cùng hắn cưỡi trên Tất Phương điểu.
“Đây là Hỏa Quang thú, gặp lửa rất mạnh.” Y nói với vẻ mặt tỉnh bơ.
“Ngài có linh thú thế này, sao còn muốn cưỡi Tất Phương điểu của tại hạ chứ?” Nhạc Chí thấy y vẫn giả ngu, đành hỏi thẳng.
“Món ngon dâng tận miệng, các hạ có ăn không nào?” Y hỏi vặn lại.
“…” Tại sao một bậc cao thủ Tu Chân như Thái Hòa Chân nhân lại vô sỉ như vậy chứ!
Hỏa Quang thú biến nhỏ lại, Tần Thái Hòa cất nó vào trong ống tay áo.
Hai người đứng ngoài thành, nhìn về phía cổng thành ở xa xa.
“Sao không có người đuổi theo nhỉ?” Vừa rồi, lúc ở trên Hỏa Quang thú, Nhạc Chí không nhận ra khí của Ma tu.
“Thật ra, câu ta vừa nói khi nãy bị thiếu hai từ.” Tần Thái Hòa nói.
“Từ gì cơ?”
“Ma tu ‘có thể’ phát hiện chúng ta.”
“… Cho nên vì sự ‘có thể’ này, chúng ta bỏ lỡ mất cơ hội tìm được Linh Ngọc công tử à?”
“Nếu bị bắt rồi, thì cả cơ hội giữ mạng cũng không còn.”
“…”
Hai ngày sau, Nhạc Chí và Tần Thái Hòa lại trở về thành Viêm Dương. Vì Yêu Chủ đã đi rồi, nên tầng phòng thủ trong thành lơi lỏng hơn hẳn hai ngày trước. Có điều, Yêu Chủ đột ngột đi mất, lại không mang theo tuyệt thế mỹ nhân.
Việc này làm nảy sinh đủ loại phỏng đoán, lời đồn được truyền bá nhiều nhất là:
Yêu Chủ vừa gặp Tuyết Qua cô nương đã yêu say đắm, nhưng Viêm Nguyệt Lão Tổ đột nhiên không muốn nhường mỹ nhân cho Yêu Chủ nữa, nhất quyết không chịu giao người đẹp, thế là Yêu Chủ giận dữ bỏ đi.
Suy đoán như vậy là vì sau đó có phát sinh chuyện thế này. Sau khi rời khỏi thành Viêm Dương, Yêu Chủ xông thẳng lên Côn Luân Tiên Tông, cướp mất vị đồ đệ yêu quý của Côn Luân Thánh tổ đem về Yêu Tông.
Tức là chuyện trước chuyện sau có quan hệ nhân quả với nhau, vì Yêu Chủ không chiếm được mỹ nhân nên mới tìm một người khác thế chỗ.
“Vị đệ tử xui xẻo ở Côn Luân Tiên Tông tên gì vậy?” Tần Thái Hòa hỏi một Ma tu.
“Đỗ An Ước.” Ma tu nói, “Không biết là tuyệt thế mỹ nhân như thế nào, lại khiến Yêu Chủ phải tranh cướp như vậy.”
“Đỗ An Ước à?” Giọng nói của Tần Thái Hòa bỗng trở nên quái dị.
“Ngài biết người đó sao?” Nhạc Chí, người nãy giờ vẫn không lên tiếng, đột nhiên hỏi.
“Từng gặp một lần.”
“Thế trông y ra sao?” Ma tu ngồi bên cạnh xáp lại gần, hiếu kì hỏi.
“Trẻ tuổi tráng kiện.” Tần Thái Hòa nghĩ một chút rồi đáp.
“Trẻ ra sao, tráng như nào?” Ma tu hỏi tiếp.
“Trẻ hơn ngươi, tráng hơn ngươi.” Tần Thái Hòa đáp, mặt tỉnh queo.
“Nói rõ hơn đi chớ?” Ma tu nọ vẫn ôm vẻ mặt mù mờ.
“Chắc chắn không phiền phức như ngươi rồi.” Y đáp.
“…” Cuối cùng Ma tu nọ cũng hiểu được mình là người thừa, yên lặng lảng đi.
Nhạc Chí nâng một chung* trà trong tay, thổi nhè nhẹ.
*Chung: Một loại tách, chén kiểu cổ, dùng để uống trà.
“Trà nguội rồi.” Tần Thái Hòa nói.
Chung trà tỏa ra làn hơi thanh lãnh, Nhạc Chí tỉnh táo lại, nhấp một ngụm, đúng là nguội thật. Tần Thái Hòa lấy cái chung trong tay hắn, đổ trà nguội đi, châm trà nóng vào.
“Đỗ An Ước được trời phú cho sức mạnh hơn người, thân cao bảy thước, có danh xưng là “Cự nhân”. Người này sinh ra vào một trăm năm trước ở thôn xóm dưới chân núi, sau đó được Côn Luân Thánh tổ mang về Côn Luân Tiên Tông, y rất được Thánh tổ yêu quý, chính là người ưu tú nhất trong những đệ tử cùng lứa ở núi Côn Luân.”
“Thật ra, lần này Yêu Chủ đến thành Viêm Dương là để mượn Truy Hồn châm.” Tần Thái Hòa nói tiếp.
Nhạc Chí nâng chung trà, mặt không biến sắc nhìn lại y.
“Truy Hồn châm có thể tìm người chuyển thế.” Y nói, “Ta cứ nghĩ y muốn tìm các hạ.”
Nhạc Chí nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, không thể nhìn rõ bất kì biến đổi nào trên gương mặt hắn.
“Nên ngài mới bảo Ma tu phát hiện ra chúng ta à?” Hắn nheo mắt hỏi.
“Nếu gã truy hồn tìm được các hạ, Ma tu sẽ phát hiện chúng ta, chẳng lẽ không đúng à?” Y nói bằng vẻ mặt vô tội.
Nhạc Chí tiếp tục uống trà, không thèm để ý tới y nữa. Người này rõ ràng đang ngồi trước mặt, vậy mà tâm trí đã phiêu đãng tới tận cõi xa xăm nào đó.
Hắn chiếm giữ thân xác Nhạc Thuật suốt hai mươi năm, rồi lại trải qua tám mươi năm nữa, đến nay đã tròn trăm năm.
“Nhạc Chí…” Tần Thái Hòa nhỏ nhẹ gọi.
Nhạc Chí quay đầu lại, nhìn y với vẻ khó hiểu.
“Các hạ đang rất khổ sở phải không?” Y hỏi.
Nhạc Chí nhếch một nụ cười nhạt nhẽo: “Tại sao phải khổ sở?”
Ngoài vẻ bi thương tuyệt vọng trong mắt, còn lại thì không có chỗ nào bất thường.
Hai người cứ lẳng lặng ngồi như thế, từ lúc mặt trời mọc đến tận khi mặt trời ngả về phía Tây.
Tần Thái Hòa nhìn lại, bi thương trong mắt Nhạc Chí đã phai nhạt, hóa thành một điều gì đó thăm thẳm xa xăm.
Y thấy hắn lấy ra một viên đá từ trong ngực, ánh sáng bảy màu bao quanh nó giờ đã yếu ớt hơn trước.
“Bây giờ, làm sao gặp được Linh Ngọc công tử đây?” Nhạc Chí cất đá Thất Sắc vào, ánh mắt đã trong trẻo trở lại.
“Viêm Nguyệt Lão Tổ yêu thích mỹ nhân, mà Linh Ngọc công tử lại không rời khỏi gã, vậy cứ theo sát mỹ nhân là có thể gặp người đó.” Tần Thái Hòa nói.
“Mỹ nhân ở đâu chứ?” Nhạc Chí hỏi.
“Trên đài Phượng hoàng, Yêu Chủ không mang Tuyết Qua theo, Viêm Nguyệt Lão Tổ cũng không mang nàng đi.”
Hai người hạ quyết tâm, vẫn trấn giữ dưới đài Phượng hoàng, chờ được hai ngày, quả nhiên cũng có hiệu quả.
Nhạc Chí ngồi ở bậc thang, bỗng cảm nhận được một luồng ma khí ập đến, Tần Thái Hòa cũng đã phát hiện ra.
“Gã ta đến.”
Tần Thái Hòa đã vẽ một pháp trận xung quanh, bao bọc lấy hai người bên trong, vậy thì Viêm Nguyệt Lão Tổ sẽ không nhận ra khí của họ. Có điều trận pháp này chỉ có hiệu quả trong một thời gian ngắn.
Quả nhiên, một đám mây đen từ trên trời kéo tới, hướng thẳng đến đài Phượng hoàng.
Mặc dù Viêm Nguyệt Lão Tổ thích mang theo Linh Ngọc công tử, nhưng vào lúc gặp gỡ mỹ nhân, cũng không thể để gã kè kè bên người được.
Đợi chừng nửa khắc, Nhạc Chí và Tần Thái Hòa xoay người đi vào bên trong.
Ma tu và thị nữ trên đài Phượng hoàng đều biết hai người, nên khi cả hai đi vào, bọn họ cũng không nghi ngờ gì.
Quả nhiên, Linh Ngọc công tử đang ôm một thanh kiếm đứng ở cửa đại điện, sắc mặt y hơi tái, nhưng vẫn giữ vẻ tuấn dật.
Nhạc Chí chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy người này không thể là Thẩm Kỳ Ngọc, vì cả người gã ta từ trên xuống dưới không có một tí gì giống Thẩm Mạn cả.
Tần Thái Hòa muốn đi tiếp về phía trước, lại bị hắn kéo về.
“Hắn không phải Thẩm Kỳ Ngọc.” Nhạc Chí nói.
“Các hạ biết Thẩm Kỳ Ngọc à?” Tần Thái Hòa nghi ngờ hỏi.
“Tại hạ biết Thẩm Mạn.” Nhạc Chí đáp.
Tần Thái Hòa dừng bước, Linh Ngọc công tử đã phát hiện ra bọn họ, nhìn về phía này. Tần Thái Hòa mỉm cười, khẽ gật đầu, Linh Ngọc công tử nhìn y, mặt không đổi sắc.
“Chúng ta đi xuống thôi, đợi lát nữa lão ma đầu đó ra ngoài, sợ là phát sinh biến cố.” Nhạc Chí nói.
Tần Thái Hòa gật đầu, hai người bèn trở xuống.
Đài Phượng hoàng có đến mấy ngàn bậc thang, hai người đi hồi lâu, lại không dám gọi Hỏa Quang thú. Tần Thái Hòa phải giấu Hỏa Quang thú vào trong người mới che giấu được linh khí trên người nó.
Phí bao công sức tiếp cận Tuyết Qua cô nương, gặp được Linh Ngọc công tử, cuối cùng lại là công cốc.
“Có điều, chỉ là một chữ ‘Ngọc’ mà thôi, Ma giới rộng lớn như thế, khả năng bọn họ cùng là một người vốn rất nhỏ nhoi.” Tần Thái Hòa nói.
“Cứ tìm kiếm như thế cũng không phải là biện pháp.” Trong đầu Nhạc Chí lóe sáng, “Hay ta dùng tranh vẽ bọn họ để dò hỏi, họ cùng vào một thành, chắc chắn phải có người gặp qua rồi.”
Tần Thái Hòa cũng nghĩ đây là ý kiến hay, bèn tìm một họa sư, nhờ vẽ chân dung của Thẩm Mạn và Tần Tô.
Họa sư là một ông lão đầu tóc hoa râm, khi nét bút cuối cùng dừng ở đôi mắt, đã phác họa xong hình dáng.
Họa sư nhìn người trên bức họa, đột nhiên quỳ xuống.
Nhạc Chí và Tần Thái Hòa nhìn nhau, Nhạc Chí gật đầu, Tần Thái Hòa tiến lên phía trước, giữ lấy bả vai họa sư, hỏi: “Lão bá nhận ra người này à?”
Họa sư gật đầu: “Đây chính là Bình Nhập công tử mà!”
Hóa ra Bình Nhập công tử mới là Thẩm Kỳ Ngọc!
Thẩm Kỳ Ngọc vốn là đệ tử U Thảo Tông, sau đó không hiểu vì sao lại theo Ma tu, vứt bỏ thê tử, phản bội sư môn, đầu nhập Ma môn.
Nên Thẩm Mạn mới không được lòng sư môn.
Nhạc Chí nhìn người trong bức tranh, Thẩm Kỳ Ngọc… Trong đầu hắn bỗng hiện lên gã Ma tu giống Thẩm Mạn như đúc mà hắn đã thấy lúc ở rừng Bích Tần và chân núi U Thảo Tông.
Thẩm Mạn từng nói y không có huynh đệ, cũng không còn người thân nào trên đời. Nhạc Chí lại quên mất trên đời vẫn còn một Thẩm Kỳ Ngọc, mà người này trong mắt Thẩm Mạn thì bị xem như đã chết.
Thẩm Kỳ Ngọc đã mấy lần xuất hiện ở U Thảo Tông, vậy gã có liên can gì đến việc Thẩm Mạn chuyển sang Ma môn hay không?
Xem ra, chỉ cần tìm thấy Thẩm Kỳ Ngọc là có thể tìm được Thẩm Mạn, sau đó khuyên y quay đầu, về lại sư môn là chuyện ân oán này coi như giải quyết xong.
Hắn không muốn Thẩm Mạn gặp bất trắc, cũng không muốn y theo đường Ma tu.
“Chúng ta tìm Bình Nhập công tử đi.” Nhạc Chí nói.
“Bình Nhập công tử xuất quỷ nhập thần, không dễ tìm đâu.” Tần Thái Hòa nói.
Bình Nhập công tử còn khó gặp hơn cả Linh Ngọc công tử.
“Thế phải làm sao đây?” Hắn hỏi.
“Chờ.” Y đáp gọn lỏn.
Trong thành Viêm Dương, càng gần phủ Thành chủ thì ma khí càng nồng. Hai người tìm một quán trọ gần phủ Thành chủ để trú chân, ngày ngày chịu đựng ma khí. Đây cũng là cách duy nhất để tìm được Bình Nhập công tử.
Một ngày nọ, Nhạc Chí ngồi trước cửa sổ, vị trí này vừa vặn có thể nhìn thấy cổng lớn của phủ Thành chủ, hắn cứ ngồi đó mà nhìn người ta ra ra vào vào.
“Thái Hòa Chân nhân!” Nhạc Chí kêu lên.
Tần Thái Hòa nhỏm dậy từ trên giường, đến bên cạnh hắn.
Nhạc Chí chỉ vào bóng người màu đen vừa ra khỏi phủ Thành chủ: “Đó là Thẩm Kỳ Ngọc.”
Nháy mắt, trong phòng đã không còn bóng dáng Tần Thái Hòa, Nhạc Chí cũng vội vàng đuổi theo.
Lúc hắn đuổi tới nơi, Tần Thái Hòa đang giao chiến với Thẩm Kỳ Ngọc, tu vi của y cao hơn Thẩm Kỳ Ngọc rất nhiều, nhưng nơi này là Ma giới, đạo khí không đủ, nên cũng gặp không ít khó khăn.
Hai người đấu pháp một lúc lâu, Tần Thái Hòa mới chế ngự được Thẩm Kỳ Ngọc. Có lẽ y đã cố tình chọn lựa địa điểm, nên nãy giờ vẫn không có người đi qua con đường này.
Mặt Thẩm Kỳ Ngọc đầy sát khí, gã hung tợn nhìn Tần Thái Hòa.
“Ngươi mà còn trừng mắt nữa, có lẽ ta bị trừng đến chết mất.” Tần Thái Hòa nói với vẻ sợ sệt.
“…” Mặt Thẩm Kỳ Ngọc lại càng dữ tợn hơn, như có một ngụm máu chặn ngang ngực gã.
“Thẩm Kỳ Ngọc, Thẩm Mạn đâu?” Nhạc Chí hỏi.
Thẩm Kỳ Ngọc nhìn hắn: “Là ngươi!”