NHƯ THẾ NÀO BẮT LẤY NAM THẦN ĐẠI NHÂN

Mái tóc rối bù vừa được vấn lên gọn gàng, thì đập vào mắt lại là một rừng râu ria tua tủa phủ kín mặt mày.

Mớ tóc mái lòa xòa chặn khuất ánh mắt sắc bén, không tài nào nhìn rõ được.

Thành ra… Dù có vấn tóc lên thì vẫn không thấy được mặt y.

Người này thật là quái đản.

“Phu đạo hữu này, các hạ để râu như vậy thật làm tổn hại dung mạo, hay là để tại hạ giúp chỉnh sửa gọn ghẽ lại nhé?”

Nhạc Chí hỏi dò, rồi quay người đi lấy kéo, lúc đến trước mặt người đó lại bị y bắt lấy cánh tay.

Xem ra y rất ưa mớ râu ria này, hắn đành rụt tay lại. Thôi, hắn cũng chỉ muốn báo một chút ân, chứ chẳng muốn chuốc thêm thù.

Không hiểu vì sao Nhạc Chí lại có hơi thất vọng, nhưng hắn không để lộ chút cảm xúc nào trên mặt.

Hắn ngồi xuống chiếc ghế bên người y, khẩn khoản hỏi: “Sao các hạ không dùng đan dược đó?”

Người đó cụp mắt không đáp.

Nhạc Chí lại đến ngăn tủ nọ lấy ra một ít đan dược, đặt vào trong tay y: “Đây là một vài đan dược rất hữu ích, các hạ hãy giữ mà dùng.”

Cứ xem như ăn kẹo cũng được.

Người đó chẳng cần nhìn qua, đã cất ngay hết vào trong tay áo.

Nhạc Chí đánh giá người trước mặt một chút, xem xem có việc gì mình hỗ trợ được nữa không.

Bộ áo đen y mặc đã bạc phơ bạc phếch, thoạt trông khá lam lũ bần hàn, tiếc là vóc dáng y cao lớn hơn Nhạc Chí nhiều, e rằng dù có mặc trường bào cỡ lớn của hắn thì vẫn không vừa.

Hay là tìm một dịp nào đó dẫn y xuống núi sắm sửa vài bộ y phục nhỉ.

Nhạc Chí nhủ thầm trong bụng.

Bỗng có tiếng nhạc vẳng đến từ bên ngoài sơn động, âm sắc trầm bổng du dương, lúc êm đềm, khi rộn rã.

Nhạc Chí chìm đắm trong giai điệu thần tiên, qua một lúc lâu vẫn chưa thoát ra được.

Tần Thái Hòa ôm cây đàn cổ tiến vào, y dạo bước như đang phiêu lãng trên áng mây rực rỡ sắc màu, toàn thân tỏa hồng quang rạng rỡ, quanh người là tiên khí lượn vờn.

“Ta tìm được cầm phổ* của Hồng Áp Đạo quân rồi.” Tần Thái Hòa nói, trong giọng nói không giấu nổi sự vui sướng.

*Cầm phổ: Bản ký âm, tức văn bản ghi lại giai điệu của ca khúc bằng ký tự riêng trong âm nhạc.

Nhạc Chí cũng rất đỗi kinh ngạc, Tần Thái Hòa thật quá lợi hại, ngay cả cầm khúc đã tuyệt tích của thần tiên Thượng cổ mà y cũng tìm ra được.

Y phấn chấn nhìn hắn, rồi lại ôm đàn quay ra ngoài.

Xem ra y hưng phấn đến điên rồi, nên mới hành động như thế.

Chẳng mấy khi Thái Hòa Chân nhân lại thất thố như vậy.

Những ngày tiếp theo, Nhạc Chí vẫn miệt mài nghiên cứu cách phá giải Luyện Thần Đan, còn vị Phu đạo hữu nọ thì mỗi ngày đều nép mình vào một góc, không biết đang tính toán điều gì.

Y không nói lời nào, lại luôn giữ bầu không khí tĩnh lặng yên ắng, nên Nhạc Chí cũng không để ý việc trong sơn động có thêm người.

Thoáng chốc đã nhiều ngày trôi qua.

Nhạc Chí vừa đọc xong một quyển sách cổ, bỗng cảm thấy mặt đất dưới chân rung rung.

Chấn động càng lúc càng dữ dội, cả sơn động rung chuyển chao đảo.

Hắn vịn lưng ghế đứng lên, suýt nữa thì ngã nhào. Lúc này, cái người vẫn luôn im thin thít như thể không tồn tại kia lại bất thình lình xuất hiện, ôm hắn vào ngực.

Người nọ trông có vẻ bạc nhược, nhưng hành động cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ trong phút chốc y đã lao ra khỏi sơn động, vẫn ôm chặt hắn trong lòng.

Nhạc Chí từ trong lồng ngực người nọ ngẩng đầu nhìn lên trên, đôi mắt sắc bén của y nheo lại.

Hắn lách người khỏi vòng tay y, nhanh chóng đi về phía trước.

Bầu trời xanh thăm thẳm bỗng nứt toạc ra một kẽ hở, mây đen vần vũ, từng tảng mây âm u cuồn cuộn cuốn xoáy, phủ chồm lên đỉnh núi. Mà nơi đó, là ngay vách núi nọ!

Loáng thoáng xen lẫn trong tiếng “ầm ầm” là điệu nhạc văng vẳng, thánh thót, trầm bổng giao hòa.

Nhạc Chí đắm mình trong tiếng nhạc, ngay cả khi mây đen phủ kín bốn bề, hắn cũng không phác giác ra.

“Nhạc Chí!”

Hắn nghe một tiếng thét lớn, dường như có người lôi kéo hắn, nhưng biển mây đã vây chặt hắn lại.

Linh khí cuồn cuộn tuôn tràn ra từ đỉnh núi, nơi hắn đang đứng cũng nồng nàn linh khí, linh căn đang tắc nghẽn bất chợt được khai thông, mỗi lần hít thở là linh khí phủ ngập toàn thân.

Nhạc Chí cảm thấy tinh thần sảng khoái thư thái, bèn lần bước đến nơi linh khí sung túc nhất.

Mây đen trên đỉnh núi đã biến đâu mất, thay vào đó là đình đài, lầu các hoa lệ lửng lơ giữa không trung, xung quanh sáng rạng ánh hào quang dịu dàng.

Động phủ của tiên nhân ư?

Hắn từng thấy qua nhiều động tiên phúc địa, nhưng động phủ này đặc biệt hơn hẳn, nó được xây dựng giữa không trung, linh khí dồi dào khác thường.

Nhạc Chí khấp khởi mừng thầm, bèn rảo nhanh bước.

Lúc đến gần đỉnh núi, hắn chợt thấy trong mái đình trú chân giữa không trung có hai người đang ngồi.

Họ thân mật nép sát vào nhau, hắn chỉ thấy được hai bóng lưng.

Cô gái vận làn áo xanh, khoác hờ một dải lụa trắng, tóc đen chảy dài như thác đổ, vóc dáng yêu kiều. Chàng trai vận áo trắng, phong thái hiên ngang.

Trong nháy mắt, hắn nghĩ ngay đến một cụm từ: “Thần tiên quyến lữ”.

Nhưng sao bóng dáng hai người này trông quen quen.

Hắn bèn tiến đến gần hơn.

Người nam dạo đàn, người nữ tựa vào đùi y, đôi mắt đẹp đắm đuối ngắm tình lang.

Người thanh niên chậm rãi quay người, Nhạc Chí trợn tròn mắt.

“Tần Thái Hòa!” Hắn gọi khẽ.

Cô gái quay phắt người lại, gương mặt thanh tao thoát tục thoắt cái biến thành dữ tợn: “Ngươi là ai!”

“Tại hạ lỡ bước, chẳng may lại quấy rầy nhị vị, thật là có lỗi!” Nhạc Chí đè nén nỗi khiếp sợ trong lòng, khôi phục biểu tình bình thường, cung kính nói.

“Dám quấy rầy ta và Lục lang, đáng chết!” Sắc mặt cô nàng càng lúc càng hung ác, trong giây lát nàng ta đã lao đến trước mặt Nhạc Chí, trên tay nắm một dải lụa đỏ.

Này mà là tiên nhân gì chứ, ác quỷ địa ngục thì có!

Ác quỷ đã chặn đứng đường đi, Nhạc Chí không còn lối thoát, đành cắn răng giằng co với nàng ta.

“Khởi nhi, đừng so đo với phàm nhân làm gì, hoa ở vườn Ngọc Châu đã nở rộ rồi, cùng đến thưởng lãm với bản quân nào.” Giọng nói ôn hòa của người đàn ông vang lên.

Sắc mặt cô nàng dịu lại, nàng ta hung ác trừng mắt liếc hắn, rồi kéo tay người thanh niên bỏ đi.

Người đàn ông bỗng quay đầu lại nhìn hắn, nói bằng khẩu hình.

“Đi mau.”

Nhạc Chí đọc hiểu ý nghĩa đó.

Hắn cố lắc lắc đầu, bỗng cảm thấy thế giới này có gì đó không đúng.

Cô gái đó là ai?

Sao Tần Thái Hòa lại ở đây? Sao phải bảo hắn đi đi?

Trong đầu Nhạc Chí lóe lên tia sáng, cô gái khi nãy chính là người hắn đã chạm trán trong ảo cảnh của hoa Yến Lăng mà!

Rồi sau đó hắn cũng bắt gặp ảo ảnh cô ta trong ảo cảnh của tỳ bà Cửu Khúc.

Khởi nhi…

Lẽ nào cô gái nọ chính là Ân Khởi tiên tử, chủ nhân của tỳ bà Cửu Khúc sao?

Thế nghĩa là hắn đang ở trong ảo cảnh.

Nhưng tại sao thần tiên Thượng cổ lại tồn tại trong ảo cảnh, còn mang oán khí nặng nề như vậy chứ?

Tuy Nhạc Chí rối rắm hồ nghi, nhưng vẫn không ngơi bước chân đi về phía chân núi.

Hắn vừa nhấc bước, chợt có thứ gì đó cuốn lấy hắn, quấn chặt từng vòng từng vòng quanh người, chính là dải lụa đỏ của cô gái kia!

Lụa đỏ cuốn Nhạc Chí vào trong, chỉ trong nháy mắt đã quấn chặt kín không còn kẽ hở, hắn chỉ ló ra được mỗi cái đầu! Dải lụa càng siết càng chặt, không những trói vây thân thể, mà còn áp bức thần hồn.

Siết chặt thêm nữa là hồn phách nát tan!

Nhạc Chí cảm thấy thần hồn của mình bị đè ép, siết quấn, cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ!

“Nhạc Chí!”

“Chí nhi!”

Hắn nghe có người gọi tên mình, nhưng làm thế nào cũng không mở mắt ra được.

Giọng nói càng lúc càng hoảng loạn, sau đó hóa thành tan nát tâm can!

Không biết đã qua bao lâu, xung quanh chợt trở nên yên tĩnh. Thần trí của hắn đã trôi dạt phương xa, rơi vào bóng tối mịt mùng.

“Có quỷ ư?” Lâm Vô Tranh nấp sau một cây đại thụ, nhóng cổ nhìn ra bên ngoài.

Tiếng thét đó quá thê thảm.

Cậu mở to hai mắt, nhìn năm ngón tay của người đằng kia hóa thành vuốt sắc, lập lòe ánh kim.

Lâm Vô Tranh bịt kín miệng lại, nhìn người đó dùng tay điên cuồng xé toạc đám lụa đỏ kia.

Lụa đỏ tan tác phủ rợp vòm trời.

Trên bầu trời núi Tiểu Trọng, hào quang rọi sáng suốt ba ngày ba đêm.

Lâm Vô Tranh và Bô Lão Trên Cây rúc sau một thân cây, nhìn ánh sáng bao phủ trên người mình dần dần tan đi.

Khi ánh sáng tắt hẳn, một người ôm cây đàn tỳ bà đi đến, trên gương mặt rạng rỡ niềm vui!

“Tần Thái Hòa!”

Lâm Vô Tranh hét lên.

Tần Thái Hòa cũng thấy bọn họ, y rảo bước đi tới, bước chân tựa như lướt trên mây.

“Vị tiểu ca này quả nhiên trời sinh cốt cách như ngọc, chẳng ngại sóng gió*.” Y nói xong thì lướt qua cậu, đi xuống chân núi.

*Từ gốc: Ngọc thụ lâm phong/Cây ngọc đón gió. Câu này ca ngợi người đàn ông mang cốt cách thanh cao tao nhã như ngọc, sâu sắc vững vàng như cổ thụ, kiên cường bất khuất đối mặt với sóng gió cuộc đời.

Lâm Vô Tranh đứng sững như trời trồng, từ trước tới nay Tần Thái Hòa không đời nào nói mấy lời khen ngợi như thế, cậu chàng đờ người một lúc lâu mới thốt nên lời: “Đây… Là điên rồi ư?”

Lại một giấc ngủ dài.

Lúc Nhạc Chí mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong sơn động.

Ký ức dần quay về, hắn nhớ mình bị nhốt trong ảo cảnh, bị lụa đỏ bao vây, cuối cùng có người xé toang nó ra…

Hắn thoáng nhìn qua thì thấy một người ngồi ở đầu giường, đang thiêm thiếp ngủ.

Lại là y cứu hắn ư?

Ân cũ chưa báo, lại chồng thêm nghĩa mới, không biết khi nào mới trả hết.

Nhạc Chí đứng dậy thì nhận ra trong bụng mình có chân khí mỏng manh. Hắn dùng Nhãn thần kiểm tra, Luyện Thần Đan vẫn ở đó, cứ từng chút, từng chút một hấp thu lượng chân khí cuối cùng trong bụng.

Nên chân khí trong bụng hắn lúc này chỉ có một khả năng, đó là có người truyền cho hắn.

Nhạc Chí dùng vẻ mặt phức tạp nhìn người ở đầu giường.

Hắn đi đến bên người đó, y ngủ rất sâu, không hề thức giấc.

Nhạc Chí vuốt tóc y lên, vén mớ râu trên mặt ra, hé lộ một gương mặt rất bình thường. Hắn nhắm mắt lại, dùng Nhãn thần dò xét gương mặt y, lại thấy một vùng mơ hồ, không nhìn rõ được gì.

Quả nhiên, người này che giấu diện mạo thật của mình, vì tu vi của hắn thấp hơn y nên không thấy được hình dạng thật.

Đột nhiên y mở mắt ra.

Đây là lần đầu tiên Nhạc Chí nhìn rõ đôi mắt y, vốn là gương mặt hoàn toàn xa lạ, nhưng hắn lại cảm thấy chúng rất quen thuộc.

Nhạc Chí lờ mờ suy đoán trong lòng.

Người đó ngỡ ngàng một chút, rồi vươn tay muốn vuốt ve mặt hắn.

Hắn bất ngờ chụp lấy tay y, mở to mắt nhìn những ngón tay thon dài.

Máu thịt be bét.

Tu vi của người này ít nhất đã vào kỳ Phân Thần, vết thương ngoài da cũng sẽ mau chóng lành lặn, trừ phi là tổn thương tận linh cốt.

Là do đôi tay này đã trực tiếp xé rách lụa đỏ sao?

Lòng Nhạc Chí đột nhiên đau nhói lên.

Hắn tìm một chút dược liệu chữa ngoại thương, nghiền nát chúng đắp lên vết thương, rồi băng bó năm ngón tay ấy thật cẩn thận.

Đôi tay đẹp đẽ khi xưa giờ trông giống như tay gấu.

Nhạc Chí nhìn đôi tay, đột nhiên nhoẻn miệng cười, người đó ngẩn ngơ nhìn hắn, há miệng thở dốc, giọng nói trầm thấp quái dị.

“Đẹp… đẹp lắm.”

Hắn ngưng cười, nghiêm túc nhìn y.

“Cho các hạ thời gian một khắc*, nói cho tại hạ biết người là ai.”

*Khắc: Đơn vị đo thời gian của người Hoa cổ, một khắc bằng khoảng mười lăm phút.

Đúng lúc này, trong sơn động vang lên tiếng bước chân.

Tần Thái Hòa vận bộ trường bào trắng thêu tay*, gương mặt cao ngạo lạnh lùng ẩn giấu sự thâm trầm mưu trí, đôi mắt hoa đào lấp lánh, tay ôm tỳ bà Cửu Khúc ung dung bước đến.

*Từ gốc là广绣/ Hàng thêu Quảng Đông. Đây là dòng sản phẩm thêu tay đặc trưng của tỉnh Quảng Đông, rất tinh xảo và đẹp đẽ.

“Nhạc Chí, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.” Tần Thái Hòa hít sâu một hơi rồi nói.

“Cuối cùng ảo cảnh kia là thế nào vậy?” Nhạc Chí hỏi.

Trong nháy mắt, cái người vẫn khăng khăng không cho phép Tần Thái Hòa đến gần người của mình bỗng biến mất tăm.

Đúng là đang trốn tránh, lòng Nhạc Chí lung lay.

“Thần tiên Thượng cổ đã khuất bóng từ lâu, trong ảo cảnh kia chỉ là một nỗi chấp niệm còn sót lại của Ân Khởi tiên tử, nó đã hóa thành Yêu linh, trấn giữ trong tỳ bà Cửu Khúc. Chỉ cần hóa giải chấp niệm của Ân Khởi, Yêu linh biến mất, Thần khí sẽ nhận chủ.” Tần Thái Hòa nói vài câu đã giải thích xong, nhưng bên trong lại ẩn giấu biết bao hung hiểm.

Nhạc Chí đã suýt bỏ mạng trong đó.

“Thần khí Thượng cổ đã nhận huynh là chủ, xin chúc mừng.” Hắn nói.

Tần Thái Hòa đột nhiên nhìn thẳng vào hắn, trong mắt y chất chứa hàng nghìn, hàng vạn cảm xúc.

Ánh mắt đó quá cháy bỏng, Nhạc Chí không thể lờ đi được.

Hắn cụp mắt xuống, người nọ chợt cầm lấy tay hắn.

“Nhạc Chí.”

“Nhạc Chí?”

Tần Thái Hòa liên tục gọi vài tiếng, làm Nhạc Chí không thể không nhìn lại y.

Đôi mắt hoa đào của y tựa như đầm sâu, lung linh ngàn muôn sắc màu, sóng sánh ánh nước kỳ ảo.

Y húng hắng lấy giọng, rồi nghiêm túc bày tỏ: “Tần Thái Hòa của Tiêu Dao Tiên Tông muốn dùng cây tỳ bà Cửu Khúc này để cầu thân với Nhạc Chí, liệu có được hay chăng? Dẫu đường tiên vời vợi, Tần Thái Hòa ta nguyện mãi mãi bên em trọn đời.”

Y vươn tay nâng cằm Nhạc Chí, buộc hắn phải đối diện với mình.

Không thể trốn tránh được.

Ánh mắt Nhạc Chí lay động, hắn nói với vẻ mặt bình thản: “Không thể đâu.”

Đôi mắt Tần Thái Hòa tối lại, nhưng y vẫn không bỏ cuộc mà nói: “Chuyện chung thân đại sự ắt phải cân nhắc kỹ càng, không nên trả lời vội vàng như thế.”

Nhạc Chí há miệng thở dốc, vừa định lên tiếng, đã bị y ngắt lời.

“Em còn nhớ lần đầu hai ta gặp gỡ không?” Y hỏi.

Hắn muốn nói, Tần Thái Hòa lại tiếp tục: “Ở Liễu giới, em chôn giấu trong lòng nhiều tâm sự như vậy, lại cứ giả vờ bình thản.”

Nhạc Chí ngỡ ngàng mở to hai mắt: “Huynh… Huynh là…”

Cuối cùng hắn đã hiểu, tại sao cứ luôn có cảm giác thiếu nợ Tần Thái Hòa, muốn báo đáp cho y, hóa ra hắn đã nhận ân tình của người ta ở Liễu giới.

Đúng là trùng hợp, quá trùng hợp!

“Vậy nên, lúc ở Tiêu Dao Tiên Tông, khi em đến cùng Diệp Quang Kỷ, ta vừa nhìn đã nhận ra em rồi.” Tần Thái Hòa cười nói.

Hóa ra mọi nhân quả là từ đó.

Nhạc Chí chỉ có thể thở dài, duyên phận thế gian này quả thật kỳ diệu.

“Ngàn năm tu đạo, đạo lữ có thể hỗ trợ nâng đỡ lẫn nhau, ta biết em luyện Tuyệt Tình Đạo, xem ái tình là hư vô, nhưng dẫu lòng em không yêu, ta vẫn muốn bảo vệ em suốt đời.” Tần Thái Hòa chân thành nói, “Em hãy cân nhắc lại đi.”

Trong phút chốc, sơn động rơi vào tĩnh lặng.

Tần Thái Hòa nhẹ nhàng vuốt ve tỳ bà, nhưng vẫn không giấu được sự hồi hộp.

“Tần Thái Hòa, nguyện cho huynh trăm năm sau phi thăng thành tiên, nhưng Nhạc Chí tại hạ đây lại chẳng phải là người có thể cùng huynh nắm tay sánh bước.”

Qua một lúc lâu, Nhạc Chí đáp.

Bình luận

Truyện đang đọc