NHỮNG NĂM TA LÀM MẠNH BÀ

Đường lão gia sầu não, không khỏi nghĩ đến cô chắt gái đáng thương của mình. Lúc mới chào đời, bé đã không nhận được tình thương từ cha ruột. Giờ đây, khi cha bé vừa quay đầu, muốn dành cho con tất cả tình yêu thương, thì mẹ của bé lại không còn nữa. Một đứa trẻ chưa kịp biết nhớ, đã phải trải qua quá nhiều biến cố, có lẽ cuộc đời thật quá nghiệt ngã với bé.

Lúc này, ông Đường không rõ cảm giác bi thương của mình là dành cho đứa cháu gái bạc mệnh, cho cô bé đáng thương Kỷ Vân Hi, hay cho người bố đang muốn bù đắp mọi thứ là Kỷ Tồn.

Vì vậy, ông đã nghiêm túc đưa ra một quyết định và hỏi cháu gái: "A La, nếu Diêm Vương đã cho con ba ngày, vậy con có thể cùng Kỷ Tồn chăm sóc Vân Hi trong ba ngày này, có được không?"

Đường La không thể ngờ rằng ông mình lại đưa ra quyết định như vậy. Cô cùng Kỷ Tồn chăm sóc Vân Hi... thực sự khó xử!

Đường La bất giác nhíu mày, híp mắt lại, cẩn thận suy nghĩ về chuyện này.

Đường lão gia vừa dứt lời, Kỷ Tồn có chút không thể tin, trừng lớn 2 mắt, không ngờ Đường lão gia lại có ý kiến như vậy, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng dán trên người Đường La.

Đường lão gia tiếp tục khuyên nhủ: "Vân Hi là một đứa trẻ đáng thương, còn chưa kịp ở chung với mẹ bao lâu đã phải sống trong cảnh mất mẹ."

Đó là nỗi đau sâu thẳm trong lòng Đường La, khiến cô không chịu nổi mà đưa tay lên che mắt. Một lúc lâu sau, giọng nói trầm thấp thốt ra từ miệng cô: "Được, vì Vân Hi, con đồng ý."

Dù ngoài mặt khó khăn, nhưng thật ra lòng Đường La đã bị thuyết phục, đồng ý chỉ là vấn đề thời gian. Có lẽ đây là cách để cô trả lại tình yêu mà mình từng cho đi, hoặc có lẽ là vì đứa con gái đáng thương của cô.

Dù vì lý do nào đi nữa, tất cả đều là những điều cô hy vọng trước khi chết. Giờ đây khi có cơ hội thực hiện giấc mơ này, tại sao cô lại không đồng ý chứ?

Trong lòng Kỷ Tồn như được bao phủ bởi một làn sóng hạnh phúc, gần như không tin nổi những gì mình vừa nghe.

"Cảm ơn em, A La." - Kỷ Tồn kìm nén cảm xúc, nghiêm túc nói: "Em hãy nghỉ ngơi cho tốt, anh đi về trước, và sáng mai sẽ đưa Vân Hi đến cho em."

Sau đó, Kỷ Tồn quay người rời khỏi phòng, hai bàn tay nắm chặt thể hiện sự kích động trong lòng.

Hắn sợ rằng nếu còn ở lại, bản thân sẽ không thể kiềm chế mà ôm chặt lấy Đường La, có lẽ sẽ hành động thiếu chừng mực. Đến lúc đó Đường La lại hối hận, không muốn dành ba ngày này cho hắn nữa, hắn sẽ buồn đến phát khóc mất.

Hai ông cháu nhà họ Đường ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu sao Kỷ Tồn lại rời đi vội vã như vậy, rồi quyết định bỏ qua chuyện liên quan đến hắn. Bây giờ, không có gì quan trọng hơn thời khắc đoàn viên của họ.

Tất nhiên, chuyện Đường La c.h.ế.t đi sống lại là điều chỉ nên để người thân biết, không cần thiết để người giúp việc hay người ngoài biết, kẻo làm họ kinh sợ. Vì vậy, Đường lão gia dứt khoát cho tất cả người giúp việc nghỉ ba ngày.

Vì công việc, thân phận sau này của mình, lại thêm thời gian Diêm Vương ban cho chỉ ngắn ngủi 3 ngày, Đường La dành nửa buổi tối để dặn dò ông nội những điều cần chú ý.

Sợ ông từ chối, cô còn không ngại làm nũng.

Cuối cùng, Đường lão tuổi đã cao, sức khỏe không còn tốt như trước, có chút không thể chịu nổi nữa, Đường La mới dìu ông về phòng nghỉ ngơi.



Nằm trên giường lớn trong phòng mình, Đường La vẫn cảm thấy không thể tin rằng mình thực sự trở lại nhân gian, dù chỉ trong ba ngày.

Trong niềm vui khó tả, Đường La mơ màng chìm vào giấc ngủ, môi vẫn giữ một nụ cười nhẹ.

Sáng hôm sau.

Kỷ Tồn đưa Vân Hi đến nhà họ Đường từ sớm, tiện thể ghé một sạp nhỏ ven đường mua bữa sáng.


Có lẽ vì quá phấn khích, Đường La dậy rất sớm, không ngờ mới ra cửa đã gặp ông nội cũng đã dậy, chuẩn bị xuống lầu. Cô định tự tay làm một bữa sáng thịnh soạn cho ông thì tiếng chuông cửa vang lên.

Hai ông cháu nhìn nhau, trong đầu hiện lên hình ảnh một người duy nhất, không ngờ Kỷ Tồn lại đến sớm như vậy!

Đường La thở dài, chầm chậm bước đến mở cửa, quả nhiên là Kỷ Tồn, trong vòng tay hắn là cô bé nhỏ nhắn.

Dường như là bản năng của người mẹ, trái tim Đường La khẽ rung động, khóe mắt hơi nóng lên. Có lẽ, có lẽ đây chính là mẫu tử liền tâm mà mọi người thường nói.

Có lẽ vì Kỷ Tồn dậy quá sớm, nên cô bé Vân Hi vẫn đang say giấc.

Kỷ Tồn giơ chiếc túi trong tay như muốn khoe, dùng khẩu hình miệng nói: "Bữa sáng."

Đường La dồn hết tâm trí vào Vân Hi, làm gì còn tâm trí để ý đến Kỷ Tồn. Cô bước lên trước, nhẹ nhàng tiến lên, cẩn thận đón con gái bảo bối từ tay hắn rồi quay người bước đi.

Kỷ Tồn cảm nhận vòng tay nhẹ bẫng, chợt thấy lòng mình trống trải, không ngờ mình lại hoàn toàn bị phớt lờ như vậy. Hắn có chút thất vọng, thở dài một hơi, xách túi đồ trong tay, nhanh chân đuổi theo bước chân của Đường La.

Trên bàn ăn, Đường lão gia vươn dài cổ nhìn động tĩnh bên kia. Khi thấy Đường La ôm Vân Hi đi vào, ông lập tức nở một nụ cười vui vẻ. Nhưng khi nhìn thấy Kỷ Tồn, nét mặt ông cụ chợt trở nên nghiêm nghị, mím chặt môi.

Kỷ Tồn bước tới bàn ăn, đặt túi đồ trong tay xuống, mở ra rồi lấy từng món điểm tâm bày trước mặt ông.

Mùi thơm của bữa sáng ngay lập tức kích thích vị giác, Đường lão gia liền nở nụ cười, phẩy tay xua đuổi: "Đi đi, đi đi.”

Kỷ Tồn vẻ mặt đầy hy vọng, đưa mắt nhìn Đường La.


Đường La ôm chặt Vân Hi hơn một chút, giống như đây là lần đầu tiên cô tự tay ôm con gái mình. Cảm giác này thật kỳ diệu. Cô bé trong lòng như cũng cảm nhận được hương vị của mẹ, trở mình một cái rồi càng rúc sâu vào vòng tay của Đường La. Nụ cười trên môi Đường La càng trở nên sâu lắng.

“Mấy hôm nay ở nhà họ Đường, chúng ta hãy làm cha mẹ một cách trọn vẹn, được không?” Đường La khẽ nói.

Giọng cô nhẹ đến mức Kỷ Tồn không kịp nhận ra là Đường La đang nói với mình. Khi nhận ra, hắn liền gật đầu lia lịa: "Được.”

Đối với Kỷ Tồn, ở đâu không quan trọng, quan trọng là được ở bên Đường La.



Ba ngày tiếp theo, Đường La và Kỷ Tồn thực sự như hai bậc cha mẹ mới vào nghề, tự tay làm mọi việc, cùng nhau chăm sóc Kỷ Vân Hi suốt ba ngày.

Vào đêm thứ ba, khi Đường La đang tắm cho Kỷ Vân Hi, cơ thể cô đột nhiên trở nên mờ ảo, làm Đường La sợ đến mức giật mình. Cô vội vàng dùng khăn tắm bọc Vân Hi lại, nhẹ nhàng đặt lên giường, rồi hét lớn một tiếng: “Kỷ Tồn!”

Kỷ Tồn vốn đang đứng ngoài phòng, nghe thấy tiếng gọi liền lao vào ngay, vừa vào đã thấy Đường La lúc hiện lúc ẩn, đôi mắt hắn mở to đầy kinh hãi, ôm chặt lấy Đường La vào lòng. Giọng hắn nghẹn ngào: "A La, anh không nỡ xa em.”

Giấc mơ đẹp ba ngày cuối cùng cũng phải kết thúc.

Đường La lúc này cũng đã dần trấn tĩnh lại, không kìm được mà vòng tay ôm lấy eo Kỷ Tồn, khẽ thì thầm bên tai hắn: “Kỷ Tồn, hãy sống thật tốt, chăm sóc thật tốt cho Vân Hi của chúng ta. Còn nữa, em yêu anh.”

“Đừng... đừng tàn nhẫn như thế…”

Lời chưa kịp nói hết, Kỷ Tồn đã cảm nhận được hơi ấm mờ nhạt trong vòng tay mình đang dần tan biến. Cơ thể của Đường La càng lúc càng trong suốt, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Kỷ Tồn ngã quỵ xuống đất. Quả nhiên, một khi đã có được giấc mơ tuyệt đẹp, người ta lại càng mong muốn nhiều hơn nữa.

“A La của anh…”

“Anh yêu em.”

Dù hình bóng của Đường La đã biến mất, nhưng Kỷ Tồn vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của cô. Trong khoảnh khắc xúc động không kiềm được, hắn cuối cùng cũng nói ra hết những lời từ tận đáy lòng mình.

Nhưng dần dần, Kỷ Tồn cảm nhận được hơi thở của Đường La hoàn toàn tan biến.

Cô bé Vân Hi nằm trên giường, dường như cũng cảm nhận được sự ra đi của mẹ, liền bật khóc vang khắp cả căn phòng. Mặc cho Kỷ Tồn dỗ dành thế nào, cô bé vẫn không nín.

Cuối cùng, ông cụ Đường nghe tiếng khóc liền chạy đến, đưa một bức ảnh của Đường La cho Vân Hi cầm. Vân Hi lúc này mới phát ra tiếng cười giòn tan, xua tan phần nào nỗi đau ly biệt.

Người lẽ ra phải đi, nay đã thực sự đi rồi. Biết cô vẫn sống tốt nơi nào đó, họ cũng cảm thấy hạnh phúc thay cho cô. Cuộc sống của họ vẫn tiếp tục, và một ngày nào đó trong dòng chảy thời gian, họ sẽ lại gặp nhau.

Vào năm thứ hai sau khi Đường La ra đi, Kỷ Tồn cuối cùng lại một lần nữa cảm nhận được hơi thở của cô. Dù Đường La không hiện thân để hắn nhìn thấy, nhưng cô đã xuất hiện trong phòng của Kỷ Vân Hi, tự tay ôm lấy đứa con nhỏ bé của mình.

Điều mà Đường La không biết, đó là Kỷ Tồn đã sớm đoán ra suy nghĩ của cô. Biết Đường La sẽ tránh mặt mình, nhưng sẽ không yên tâm về Vân Hi, chắc chắn sẽ lén về thăm con, nên hắn đã lắp nhiều camera ẩn trong phòng của con gái, để có thể thấy người con gái mà hắn luôn nhung nhớ từng đêm từng ngày.

Sự tránh né của Đường La không thể ngăn được khao khát muốn giữ mãi kỷ niệm về cô của Kỷ Tồn, và sự si tình của hắn cuối cùng cũng được đền đáp.

Nhiều năm sau, bên bờ sông Vong Xuyên, một ông lão tóc hoa râm nhìn cô gái vẫn trẻ trung trước mặt, mắt đỏ hoe, thốt lên câu nói ngọt ngào nhất trong cuộc đời mình: "A La, anh yêu em."

Bình luận

Truyện đang đọc