NHỮNG NĂM TA LÀM MẠNH BÀ

Giọng nói của Nguyệt Nguyệt vẫn đầy yêu chiều.

Sơ Nguyệt lập tức cau mày, xoay người định bước ra khỏi Nhạn Hồi Tháp.

Bây giờ nàng thực sự không muốn nhìn thấy gã này chút nào!

Thật lòng!!

Ngay khi Sơ Nguyệt sắp bước ra khỏi Nhạn Hồi Tháp, eo nàng đã bị một bàn tay lớn ôm chặt, chặt đến nỗi không thể thoát ra được.

Trước mắt là một gương mặt vô cùng tuấn tú, ngũ quan tinh xảo, mỗi đường nét đều toát lên vẻ yêu mị. Đôi mắt đào hoa sinh ra đẹp đẽ lạ thường, chỉ cần nhìn thêm một cái là sẽ bị ánh sáng trong đôi mắt ấy thu hút.

Mái tóc dài màu xám trắng được buộc lên, những sợi tóc rơi xuống vai, như một mỹ nam trong tranh vẽ. Người đến chính là Thượng Yến, vị Nguyệt Lão của Thiên Cung.

Dù đã nhìn quen khuôn mặt này, nhưng đã lâu không gặp, Sơ Nguyệt vẫn không khỏi ngẩn ngơ một chút.

Nhưng ngay sau đó, Sơ Nguyệt lại gạt bỏ những suy nghĩ vô ích trong đầu, kiên định ý định tính sổ với người nào đó.

Hắn nghĩ chỉ cần vài câu đường mật cộng với kế mỹ nam là nàng sẽ tha thứ sao!

Không đời nào!

Chưa từng nói chia tay, vậy mà gã này dám lạnh nhạt với nàng lâu đến thế, không phải chỉ vài ngày, mà là năm trăm năm cộng thêm ba mươi năm!

Hừ!

Mượn lời người trần gian, nam nhân như vậy không chia tay thì để đó qua năm à?

Sơ Nguyệt không khỏi lạnh mặt, giọng nói cũng giảm xuống vài độ: "Buông ra!"

Thượng Yến cười rất yêu mị, một tay vẫn ôm chặt eo Sơ Nguyệt không buông, tay kia càng táo bạo vuốt ve eo nàng qua lớp áo mỏng, miệng nói đầy khiêu khích: "Không buông!"

Nghe vậy, sắc mặt Sơ Nguyệt càng trầm xuống, đôi mắt đẹp híp lại, đánh giá khuôn mặt tinh xảo của Thượng Yến, cảnh cáo: "Nếu không buông ra, ta sẽ không khách sáo đâu!"

Nếu không dỗ ta cho tốt, xem ta thu thập ngươi thế nào!

Thượng Yến chịu không nổi ánh mắt của Sơ Nguyệt, mặt không khỏi áp sát Sơ Nguyệt, môi đã rơi xuống dái tai nàng, thở nhẹ khiến Sơ Nguyệt run rẩy, tức giận trừng mắt nhìn gã đàn ông không biết xấu hổ này.

Đáng tiếc Thượng Yến đã không thấy được ánh mắt của Sơ Nguyệt, ngược lại còn thì thầm, để hơi thở mình càng gần Sơ Nguyệt hơn.

Nguyệt Nguyệt, năm trăm ba mươi năm hai mươi mốt ngày mười ba phút mười bốn giây, mỗi khoảnh khắc ta đều nhớ nàng, không ngừng nghỉ.

Toàn thân Sơ Nguyệt cứng đờ, không biết phải làm sao.

Theo lý thì nàng nên oán hận hắn, nhưng cũng không cưỡng lại được việc nàng yêu hắn!

Làm màu, cũng chỉ là muốn thu hút sự chú ý của hắn mà thôi. Ai bảo gã đàn ông này suốt ngày bận rộn với sợi chỉ đỏ, chẳng dẫn nàng đi chơi gì cả.

Phải nói rằng, lúc này trong lòng Sơ Nguyệt đã bắt đầu d.a.o động. Nói thật, đây là sự chia cách năm trăm ba mươi năm, dù họ là thiên nhân, thọ mệnh dài lâu, nhưng thời gian xa cách quá lâu, lâu đến nỗi nàng từng phong ấn một số ký ức để không gặp hắn, cũng quên mất nàng yêu hắn nhiều đến thế nào!

Sơ Nguyệt cắn chặt môi, ánh mắt cầu cứu muốn hướng về phía Linh Lung Tháp và Nhạn Hồi Tháp, nhưng xung quanh đã sớm không còn bóng dáng của những người khác.

Thì ra, khi thấy Thượng Yến ôm chặt Sơ Nguyệt vào lòng, những người có con mắt tinh tường này đã sớm lẩn trốn hết.



Đùa gì chứ, trò đùa của Nguyệt Lão Thượng Yến, bọn họ dám xem sao? Nếu chọc gã này không vui, trong nháy mắt có thể trở thành kẻ cô đơn suốt đời.

Ai bảo Thượng Yến là người nắm giữ nhân duyên của thế gian, họ không đấu lại được, còn không mau trốn đi.

Dĩ nhiên cũng là trốn đi để xem tiếp diễn biến.

Không còn người để cầu cứu, Sơ Nguyệt thu lại ánh mắt, rõ ràng muốn mở miệng bình thản, nhưng lời nói ra lại thành giọng điệu uất ức than phiền: "Đã biết chúng ta xa cách lâu như vậy, ngươi cũng tìm được ta rồi, sao không đến tìm ta."

Thượng Yến sững người, không ngờ lời của Sơ Nguyệt lại như vậy, hơi lui ra khỏi tai Sơ Nguyệt, đôi mắt nhìn chăm chú vào gương mặt nàng, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, giọng nói cũng hơi run: "Nguyệt Nguyệt, nàng... nàng nói gì?"

Bị ánh mắt của Thượng Yến nhìn đến có chút ngượng ngùng, Sơ Nguyệt vội vàng tránh né, kiêu ngạo nói: "Không nghe thấy thì thôi!"

Thượng Yến không khỏi cười lớn, vội vàng ôm chặt Sơ Nguyệt, thấp giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, cảm ơn nàng."

Sơ Nguyệt xấu hổ vô cùng.

Thượng Yến dữ dội hôn lên môi Sơ Nguyệt, giọng nói trầm thấp nhưng bá đạo thoát ra từ kẽ môi: "Nguyệt Nguyệt, ta yêu nàng."

Đôi má Sơ Nguyệt lập tức đỏ bừng, gã đàn ông này...

Không còn cách nào khác, dù da mặt có mỏng đến đâu, cũng phải thừa nhận, đây chính là người đàn ông nàng đã chọn.

Dần dần, Sơ Nguyệt cũng bắt đầu vụng về đáp lại.

Hành động này, rõ ràng là đã cho Thượng Yến một câu trả lời khẳng định, vì thế hắn càng dữ dội chiếm đoạt đôi môi Sơ Nguyệt, không ngừng cắn mút dày vò.

Đám người trốn xung quanh xem lén, tất cả đều ngượng ngùng che mắt, nhưng lại tò mò muốn nhìn cho rõ mọi chuyện, rồi lại lén lút hé những kẽ ngón tay ra, khóe miệng đều nở nụ cười như dì già vậy.

Hai người này cuối cùng cũng đã hòa hảo, bọn họ không cần phải vất vả canh chừng nữa!

Phải biết rằng, mỗi lần Sơ Nguyệt và Thượng Yến cãi nhau, người khó xử chắc chắn là bọn họ.

Bây giờ tốt rồi, cuối cùng họ cũng có thể tạm yên tâm một thời gian.

Hai người tâm tình một lúc cuối cùng cũng tách ra, khoảnh khắc tách ra, khóe miệng vẫn còn một tia chất lỏng trong suốt.

Thượng Yến thở hổn hển nhẹ, hạ thấp giọng ghé vào tai Sơ Nguyệt: "Nếu không phải thời cơ không đúng, ta nhất định sẽ xử lý nàng!"

Sơ Nguyệt xấu hổ giận dữ hét lớn một tiếng: "Thượng Yến!"

Đồng thời đưa tay đẩy nhẹ Thượng Yến, hừ mạnh một tiếng, quả nhiên, vẫn không nên cho gã đàn ông này quá nhiều mặt mũi!

Rõ ràng là được đằng chân lân đằng đầu!


Thượng Yến không hề bị sức mạnh của Sơ Nguyệt lay động, chỉ bất đắc dĩ thở dài: "Nguyệt Nguyệt..."

Sơ Nguyệt không muốn để ý đến gã này, lại hừ nhẹ một tiếng.

Thượng Yến bị hành động này chọc cười, vội vàng móc từ trong n.g.ự.c ra một sợi dây chuyền, đeo vào cổ Sơ Nguyệt.

Sơ Nguyệt tò mò cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trước n.g.ự.c mình, hình dạng ngôi sao sáu cánh, mỗi góc đều có một chấm đỏ nhỏ, tuy không biết là vật gì, nhưng cả sợi dây chuyền trông rất đẹp.

Không còn tâm trí để giận Thượng Yến nữa, Sơ Nguyệt cầm sợi dây chuyền, ngẩng đầu nhìn Thượng Yến, hỏi: "Đây là vật gì?"



Thượng Yến mỉm cười nói: "Đây là dây chuyền Lục Tinh, mỗi góc đều đọng một giọt m.á.u đầu tim."

Sau khi nghe giải thích của Thượng Yến, Sơ Nguyệt kinh ngạc đến mức gần như phát điên, đưa tay định tháo sợi dây chuyền ném đi.

Ngươi điên rồi sao, lại đặt thứ này lên cổ ta, quá đáng sợ! Sơ Nguyệt vừa động tay vừa hét về phía Thượng Yến.

Thượng Yến giơ tay ngăn động tác của Sơ Nguyệt lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào mắt Sơ Nguyệt, như một xoáy nước thu hút Sơ Nguyệt bình tĩnh lại.

Một lúc sau, Sơ Nguyệt buông tay xuống, nhìn Thượng Yến, kiềm chế cơn giận hỏi: "Đây là chuyện gì?"

Thượng Yến thở dài một tiếng rồi mới giải thích: "Ban đầu, nàng ở Địa Phủ, ta thực sự không biết, sau khi biết nàng ở Địa Phủ thì nàng đã thi đậu vị trí Mạnh Bà. Nàng là nữ quan Thiên Cung, sao có thể ở Địa Phủ làm một tiểu tiên, ta tất nhiên là không vui."

Nghe câu nói này, Sơ Nguyệt không biết khóc hay cười: "Nguyệt Lão của ta, ngươi có thể đừng dùng giọng điệu tự hào như vậy để giải thích một chủ đề nghiêm túc không?"

Đám người xung quanh đang lén quan sát cũng bày tỏ: Người sủng vợ này không thể trêu được.

Nói trọng điểm! Sơ Nguyệt đau đầu xoa xoa mi tâm.

Thượng Yến chu môi, có chút không tình nguyện nhìn Sơ Nguyệt một cái, mới tiếp tục nói: "Ta đã lừa Tần Quảng Vương giao dịch với ta bằng Hồng Loan tinh động."

Sự đắc ý trong lời nói rõ ràng có thể thấy được.

Sơ Nguyệt lúng túng xoa xoa mũi mình: "Cũng chỉ có Tần Quảng Vương độc thân vạn năm đang gấp tìm vợ mới có thể bị ngươi lừa..."

Nàng cứ thắc mắc sao nàng làm Mạnh Bà không chịu nấu Mạnh Bà Thang cho tốt, lại đi hại người trần gian, hóa ra là do tên này giở trò!

Sơ Nguyệt khẽ nheo mắt, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Thượng Yến: "Mau khai thật đi!"

Thượng Yến mấp máy môi, khẽ hỏi: "Nàng nói ta không từng đi tìm nàng, nhưng nàng có biết ta luôn ở bên cạnh nàng không?"

Sơ Nguyệt cau mày, trong đầu không khỏi nhớ lại những ký ức làm Mạnh Bà những năm này, cuối cùng chỉ nhớ ra nhiệm vụ cuối cùng này, khẳng định nói: "Thượng Yến dây dưa cùng Giao Nhân kia chính là bản tôn của ngươi."

Thượng Yến giơ tay xoa đầu Sơ Nguyệt: "Cũng không phải quá ngốc. Nhưng không chỉ có lần này."

Ừm? Trong mắt Sơ Nguyệt tràn đầy nghi hoặc.

Thượng Yến mới thủng thẳng nói: "Lúc nàng lần đầu làm mẹ, Đường La đã qua đời, là ta cùng Tần Quảng Vương giao dịch, hứa cho Kỷ Tồn một giấc mộng đẹp kiếp sau, chỉ là tên đó không biết trân trọng mà thôi."

Khi đột nhiên nghe đến cái tên Kỷ Tồn, Sơ Nguyệt còn có chút hoảng hốt, nhớ không ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nghe đến hai chữ Đường La, tất cả ký ức lại ùa về.

Tên phụ bạc đó, dù sau này đã sửa đổi, một lòng một dạ chỉ có một người, cũng không thay đổi được bản chất phụ bạc ban đầu!

Thượng Yến nhìn khuôn mặt không có gì thay đổi của Sơ Nguyệt, lại nói: "Tuy Kỷ Tồn không biết trân trọng, nhưng dù sao cũng là người đã sửa đổi, ta đòi một giọt m.á.u đầu tim của hắn, đưa vào dây chuyền Lục Tinh này."

Được rồi, không cần nói nữa, ta nghĩ là đã biết phần tiếp theo rồi, những chuyện kỳ lạ sau đó, cũng đều là do ngươi giở trò, dù sao ngươi chỉ trốn sau lưng những người đó, chỉ bảo họ, rồi lấy một giọt m.á.u đầu tim phải không? Sơ Nguyệt ngắt lời Thượng Yến, đôi mắt tràn đầy vẻ ta đã nhìn thấu ngươi rồi.

"Không.", Thượng Yến lắc đầu, an ủi tâm trạng hơi nóng nảy của Sơ Nguyệt, nói: "Ngoại trừ lần vcos tộc Giao Nhân, thực sự có chút vượt quá phạm vi kiểm soát của ta, dẫn đến nhiều hiểu lầm. Phía trước, quản lý của Nguyễn Hàm Dực là Ninh Tây cũng chính là ta."

Dường như biết Sơ Nguyệt muốn hỏi gì, Thượng Yến vội vàng nói rõ tất cả: "Ngay khi nàng trở thành Cố Ca, ta cũng trở thành Ninh Tây."

Làm thế nào mà có thể trở thành, tất nhiên là dùng cách giống như Sơ Nguyệt, đây thực sự là cách làm bình thường, cũng không cần giải thích gì thêm.

Sơ Nguyệt há hốc miệng, ngây người nhìn Thượng Yến, bộ não đã c.h.ế.t máy giờ mới khởi động lại. Nàng cứ thắc mắc sao Ninh Tây đó thái độ với nàng trước sau lạ lùng thế, hóa ra đều là do tên này giở trò!

Bình luận

Truyện đang đọc