Sơ Nguyệt tưởng rằng sau khi khiến Kỷ Tồn bỏ đi, căn biệt thự sẽ được yên tĩnh một thời gian. Nhưng không ngờ, ngay ngày hôm sau, một vị khách không mời đã xuất hiện.
Trên sofa, Sơ Nguyệt và Hạ Tĩnh ngồi mỗi người một góc.
Sơ Nguyệt bảo chị Cầm mang trà đến, mỉm cười nhìn người phụ nữ khuôn mặt tinh tế, trang điểm đậm, ăn mặc diễm lệ trước mặt, lịch sự nói: "Mời cô Hạ dùng trà."
Hạ Tĩnh nâng cốc trà lên, khẽ đưa lên mũi ngửi, môi đỏ hơi hé mở, nhấp một ngụm, sau đó thay đổi sắc mặt, mạnh tay đặt cốc trà xuống bàn, khiến một ít nước trà tràn ra.
Ánh mắt sắc bén của cô ta chiếu thẳng vào Sơ Nguyệt: "Cô Đường, cả cô và tôi đều là người thông minh, cần gì phải vòng vo chứ?"
Sơ Nguyệt lạnh nhạt liếc qua chiếc bàn bị cô ta làm thành một đống hỗn độn, giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, sau đó thu ánh mắt lại, nhìn Hạ Tĩnh, thản nhiên hỏi lại: "Không biết cô Hạ nói vậy là có ý gì?"
"Đường La!" Hạ Tĩnh không còn giữ nổi vẻ điềm tĩnh trên khuôn mặt nữa, tức giận trừng mắt nhìn Sơ Nguyệt: "Đừng có giả ngây giả ngô với tôi! Đừng nghĩ rằng cô mang thai con của Kỷ Tồn thì có thể bước chân vào nhà họ Kỷ! Người mà Kỷ Tồn yêu là tôi, không phải cô!"
Hừm.
Sơ Nguyệt thầm cười lạnh trong lòng, thì ra đây chính là "bạch nguyệt quang" trong lòng tên tra nam đó?
Thật đáng để hắn tự mình nhìn lại!
Sơ Nguyệt khẽ nâng mi, chậm rãi phun ra một câu: "Cô Hạ, cô nên sớm đi khám bác sĩ sớm đi thì hơn. Nếu không có ai quen, tôi có thể giới thiệu vài bác sĩ giỏi cho cô."
Thật là, hết người này đến người khác đến tìm cô để tạo cảm giác tồn tại, họ nghĩ cô dễ bắt nạt sao!
Hạ Tĩnh thoáng ngạc nhiên, nhưng lập tức phản ứng lại, bật dậy hét lên: "Đường La, ý cô là gì hả?"
Sơ Nguyệt chưa kịp đáp, thì người làm trung thành nhất của cô là chị Cầm đã lên tiếng thay: "Cô Hạ, đầu óc cô có vấn đề thì đi khám đi, đừng đến đây làm phiền tiểu thư nhà tôi."
Sơ Nguyệt thấy chị Cầm quá đáng yêu, bật cười ra tiếng.
Bị cả chủ lẫn tớ chế giễu như vậy, Hạ Tĩnh còn chưa kịp nổi giận thì chị Cầm đã thêm một đòn chí mạng: "Cô Hạ, cô cũng nên chú ý một chút, tiểu thư nhà tôi đang mang thai, trong bụng cô ấy là cốt nhục của nhà họ Kỷ. Nếu cô ấy có chuyện gì, cô nghĩ Kỷ lão gia có tha cho cô không?"
Hạ Tĩnh nhìn chiếc bụng căng tròn của Sơ Nguyệt với ánh mắt đầy căm hận, một tia ghen tị lóe lên trong đôi mắt, nhưng nhanh chóng bị nỗi hận thù che lấp.
Hai tay cô ta vô thức siết chặt, vốn dĩ mọi thứ này đáng ra là của cô ta!
Đều là do tiện nhân Đường La này!
Nỗi căm hận trào lên, Hạ Tĩnh như mất lý trí, cúi người, vươn tay nắm chặt vai của Đường La, vừa lắc mạnh, vừa thì thào: "Đều là do cô! Đều là do cô! Lẽ ra tất cả những thứ này là của tôi!"
Chị Cầm kinh hãi, vội vàng lao đến, cố gắng kéo tay của Hạ Tĩnh ra khỏi người Sơ Nguyệt. Nhưng thật đáng tiếc, chị không phải đối thủ của Hạ Tĩnh đã mất lý trí.
Nhìn thấy sắc mặt Sơ Nguyệt mỗi lúc một tệ hơn, trong lòng chị Cầm ngày càng hoảng sợ, nước mắt dâng lên trong khóe mắt, không ngừng cố kéo tay Hạ Tĩnh ra.
Sơ Nguyệt khẽ nhíu mày, nhận ra điều kỳ lạ trong lời nói của Hạ Tĩnh, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì một cơn đau dữ dội bất ngờ từ cơ thể truyền tới, khiến mặt cô tái nhợt, không kìm được hét lên một tiếng.
Tiếng hét xé tai vang lên, Hạ Tĩnh bàng hoàng tỉnh lại từ trong cơn thù hận, buông tay khỏi Sơ Nguyệt, nhìn đôi tay mình, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc.
Cô ta cúi xuống nhìn Sơ Nguyệt, nhưng thứ đập vào mắt lại là một vệt m.á.u đỏ rực.
Hạ Tĩnh sợ hãi lùi lại vài bước, đầu gối va mạnh vào bàn trà thấp, rồi ngã ngồi xuống đất, cơ thể co rút lại, miệng lắp bắp nói: "Không... không phải tôi... không phải tôi..."
Ngay khi Hạ Tĩnh buông tay, chị Cầm liền quay sang kiểm tra tình hình của Sơ Nguyệt. Nhìn thấy một vệt m.á.u đỏ dưới thân cô, lòng chị Cầm đập mạnh, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Nhưng dù sao cũng là người đã trải qua sóng gió, chị Cầm lập tức nhận ra Sơ Nguyệt sắp sinh. Không chần chừ một giây nào nữa, chị chạy đi lấy chìa khóa, lao nhanh ra gara, lái một chiếc xe rộng rãi đỗ trước cửa biệt thự, rồi mở cửa xe.
Sau đó, chị quay trở lại, một tay đặt dưới đầu gối của Sơ Nguyệt, một tay đỡ sau cổ cô, cắn chặt răng, cố hết sức bế cô lên và từng bước chậm rãi tiến về phía cửa biệt thự.
Vất vả lắm mới đưa được Sơ Nguyệt vào xe, chị Cầm vòng sang ghế lái, vừa định mở cửa thì bị một lực cản đột ngột chặn lại.
Chị Cầm bực tức nhìn chủ nhân của bàn tay đang chặn mình, hóa ra là Hạ Tĩnh.
Đôi mắt chị Cầm gần như muốn bốc cháy, giọng nói lạnh lùng: "Tránh ra!"
Hạ Tĩnh ngang ngược kiêu ngạo nhìn chị Cầm, càng dán người sát vào cửa xe, không cho chị mở cửa xe ra. Thông qua cửa sổ tối đen, cô ta nhìn vào Sơ Nguyệt trong xe, rồi ánh mắt quay trở lại trên gương mặt của chị Cầm, tàn nhẫn nhấn mạnh từng từ một: "Đứa con nghiệt chủng trong bụng cô ta không nên được sinh ra trên đời này!"
Chị Cầm tức giận đến mức toàn thân run lên, không ngờ rằng lại có một người phụ nữ độc ác đến vậy!
Kéo dài thêm nữa, chắc chắn tiểu thư và đứa bé trong bụng sẽ phải chịu cảnh một xác hai mạng!
Chị Cầm trợn to mắt, bất ngờ giơ tay phải lên, mạnh tay tát vào mặt Hạ Tĩnh.
Ngay lập tức, trên mặt Hạ Tĩnh hiện rõ năm dấu ngón tay.
Hạ Tĩnh bị cái tát làm lệch đầu, đưa tay trái lên ôm mặt, ánh mắt đầy tức giận và không thể tin được: "Chị dám đánh tôi!"
"Phì!", Chị Cầm nhổ một bãi nước bọt lên người Hạ Tĩnh, không chút khách khí nói: "Tôi đánh cô đấy, thì sao?"
Hạ Tĩnh vốn là người lúc nào cũng sang trọng, làm sao chịu nổi sự nhục mạ này. Hai mắt cô ta đỏ ngầu, giơ tay lên định trả lại chị Cầm một cái tát.
Nhưng tiếc thay, chị Cầm đã có chuẩn bị, nghiêng người né tránh rồi nắm lấy tay của Hạ Tĩnh, kéo cô ta ra khỏi cửa xe.
Theo quán tính, cơ thể Hạ Tĩnh ngã nhào xuống đất, đầu gối va chạm mạnh đến mức bật máu, cô ta nhăn mặt rên lên đau đớn.
Trong lòng chị Cầm có xẹt qua một chút áy náy, nhưng nghĩ đến Sơ Nguyệt đã đau đến ngất đi trên xe, còn Hạ Tĩnh chỉ bị trầy xước nhẹ, chị dứt khoát bỏ qua cô ta, nhanh chóng ngồi vào ghế lái, không ngoảnh lại, một đường lái xe rời khỏi biệt thự.
Nhìn chiếc xe khuất dần, đôi mắt của Hạ Tĩnh ngập tràn căm phẫn và oán hận. Cô ta cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, lấy điện thoại từ túi xách ra, tìm tên Kỷ Tồn trong danh bạ rồi gọi ngay.
Điện thoại vừa kết nối, Hạ Tĩnh đã bật khóc nức nở.
Kỷ Tồn ở đầu dây bên kia bị tiếng khóc làm phiền, có chút khó chịu, nhưng cũng lo lắng, cuối cùng bình tĩnh, lạnh lùng hỏi: "Tĩnh Tĩnh, đừng khóc nữa, đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Tĩnh vẫn nức nở, lần này có thể vừa trả lời vừa khóc: "A Tồn, em... em..."
Kỷ Tồn chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thái độ lấp lửng của Hạ Tĩnh khiến hắn mất hết kiên nhẫn, lập tức bắt đầu cảm thấy bực bội: "Tĩnh Tĩnh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Mặc dù rất muốn tranh thủ sự quan tâm và thương hại của Kỷ Tồn, nhưng nhận thấy rõ sự bực bội của hắn, Hạ Tĩnh nghẹn ngào nói: "Em có ý tốt đến biệt thự thăm cô Đường, không ngờ cô ấy và người hầu lại nói năng thiếu tôn trọng em, thái độ lỗ mãng, thậm chí còn làm em bị thương."
"Cái gì? Em dám đến biệt thự đó sao? Ai cho phép em đến đó?" Nghe lời nói của Hạ Tĩnh, Kỷ Tồn lập tức hét lên. Không hiểu sao, phản ứng đầu tiên của hắn lại là tức giận, rồi thắc mắc tại sao Hạ Tĩnh lại xuất hiện ở đó.
Hạ Tĩnh không ngờ lời tố khổ của mình lại đổi lại trách móc từ phía Kỷ Tồn, lòng cô ta thoáng một cảm giác chua xót.
Cô lập tức nói giọng đầy ấm ức: "A Tồn, em bị thương rồi, tại sao anh lại không quan tâm em?"
Lời nhắc nhở của Hạ Tĩnh khiến Kỷ Tồn nhớ ra rằng cô vẫn là bạn gái của mình. Hắn không thể trách mắng cô chỉ vì tiện nhân Đường La kia. Hắn vội vàng xin lỗi:
"Tĩnh Tĩnh, xin lỗi, là anh hơi quá đáng. Em đang ở đâu? Anh sẽ lái xe đến đón em ngay."
Những lời này giống như mật ngọt rót vào tai Hạ Tĩnh, lập tức làm tan biến cơn tức giận của cô ta, cô lập tức báo địa chỉ của mình của Kỷ Tồn.
"Chờ anh mười lăm phút."
"Vâng," Hạ Tĩnh đáp, lòng đầy hạnh phúc.
Mười lăm phút sau, trước cổng biệt thự, một chiếc xe thể thao lao đến với tốc độ cực nhanh, dừng lại ngay trước mặt Hạ Tĩnh.
Khi nhìn thấy người ngồi trong ghế lái, Hạ Tĩnh vui vẻ reo lên: "A Tồn."
Kỷ Tồn không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ lạnh lùng nói: "Lên xe đi."
Hạ Tĩnh lập tức mở cửa và ngồi vào ghế phụ, sau đó chỉ vào đầu gối mình, đôi mắt rưng rưng: "A Tồn, chỗ này của em bị thương rồi."
Kỷ Tồn liếc nhìn đầu gối của Hạ Tĩnh, giọng điệu trầm xuống: "Cô ta đâu?"
Hạ Tĩnh ngơ ngác: "Ai cơ?"
Một lúc sau, nhận ra ý của hắn, cô ta vội nói: "Cô ấy và người làm đang ở trong biệt thự."
Kỷ Tồn nhíu mày, định tháo dây an toàn xuống xe, nhưng bị Hạ Tĩnh giữ chặt tay, gương mặt đầy bi thương: "A Tồn, em đau lắm."
Không hiểu sao, mặc dù biết Kỷ Tồn tức giận là vì mình, nhưng trong lòng Hạ Tĩnh vẫn cảm thấy khó chịu. Hơn nữa, lúc này Đường La và chị Cầm không có ở trong biệt thự, nếu để Kỷ Tồn đi vào kiểm tra, lời nói dối của cô ta sẽ bị lật tẩy, và màn kịch cô ta dày công dàn dựng sẽ sụp đổ hoàn toàn. Đó hoàn toàn không phải là điều cô ta mong muốn. Vì vậy, việc ngăn cản Kỷ Tồn vào biệt thự là điều cấp thiết nhất lúc này.
Kỷ Tồn khựng lại một chút, cuối cùng từ bỏ ý định xuống xe, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa biệt thự ở đằng xa, ánh mắt đầy oán giận, sau đó lái xe rời đi.