NHỮNG NGÀY THÁNG YÊU ĐƯƠNG CÙNG CHÍ TÔN


Trì Lạc khởi động máy tính, cậu lại cầm điện thoại lên xem một lần nữa nhưng vẫn chưa nhận được tin nhắn của Phi.

Trì Lạc nhìn giao diện đăng nhập trước mắt mà lòng khó chịu vô cùng.

Cậu bấm vào "khởi động".
Trì Lạc dự định sẽ mượn tài khoản của Cố Triển Phi để vào trong game tìm "Phi" nói chuyện luôn.

Nhưng khi khung cảnh ở thành Thiết Yến xuất hiện trên màn hình, một ánh sáng chói mắt đập thẳng vào mắt cậu.

Trì Lạc nhíu mày, cậu di chuyển nhân vật ra chỗ khác nhưng ánh sáng ấy vẫn không nhạt bớt, lúc này cậu mới nhận ra chính trang phục trên người nhân vật của Cố Triển Phi là nơi phát ra ánh sáng này.
Cậu vào tủ đồ chọn một bộ trang phục đơn giản rồi mới nhận ra có gì đó không đúng.

Những vật phẩm chói mắt như thế chỉ có thể là hàng phẩm đỏ mà thôi, nhưng trang bị phẩm đỏ đâu phải muốn là có được?
Cậu trở lại thành Thiết Yến, ánh sáng chói mắt kia mất đi rồi mới để lộ ra tên nhân vật nằm ở trên đầu.


Cậu nhằm chăm chăm vào cái tên chỉ vỏn vẹn một chữ, dường như không thể tin vào mắt mình.
Trì Lạc cứng người, cậu nghĩ thầm có lẽ là người giống người.

Cậu mở thông tin nhân vật lên xem, một loạt danh hiệu được xếp chen chúc đang chờ đợi cậu mang vào, trong đó có cả danh hiệu "Chí tôn".
Trì Lạc buông tay khỏi chuột, cậu cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi vào tài khoản của Phi.

Không lâu sau đó, đầu bên kia đã nhấc máy, một giọng nói quen thuộc nhưng bỗng chốc có sự xa lạ phát ra:
"Alo? Nhận ra rồi à?"
Trì Lạc không ngờ anh lại bình tĩnh như thế, cậu im lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ phát lên được mỗi một chữ "Anh".
"Ừ"- Cố Triển Phi đáp:"Tôi đang ở siêu thị, đợi tôi về đến nhà tôi sẽ giải thích cho em."
"Ừm"- Trì Lạc đáp trong vô thức.
Trì Lạc ngây ngốc nhìn nhân vật vừa xa lạ vừa quen thuộc trên màn hình, cậu không thể nào tin đây là sự thật! Rõ ràng, rõ ràng trước đó cậu và anh chưa từng quen biết nhau cơ mà!
Trì Lạc nhớ lại những lần nói chuyện qua AQQ và tin nhắn thoại trước đây, cảm thấy bản thân thật ngốc khi không nhận ra giọng của Cố Triển Phi và "Phi" giống hệt nhau.
Xung quanh "Phi" càng lúc càng có nhiều người vây quanh, thậm chí có người còn không ngừng gửi yêu cầu kết bằng hữu.

Thế nhưng Trì Lạc không có tâm trạng bận tâm những thứ đó, cậu mặc kệ màn hình đang bật, nằm gục xuống bàn.
Cố Triển Phi đi không quá lâu, khoảng tầm mười phút sau cuộc gọi kia là anh đã có mặt ở ký túc xá.

Cố Triển Phi mở cửa bước vào, nhìn thấy người nào đó sốc đến mức không ngồi thẳng được, anh đi đến gần, đặt thức ăn lên bàn, thì thầm vào tai cậu:
"Lạc Lạc."
Trì Lạc ngồi bật dậy, cậu nhìn thẳng vào mắt Cố Triển Phi, ánh mắt cậu như muốn nói lên ba chữ "Anh lừa em".
Cố Triển Phi ngồi xuống bên cạnh cậu, anh nói:"Xin lỗi em, không phải tôi muốn nói dối em nhưng nếu lúc đó tôi nói mình là đàn anh của em liệu em có đồng ý kết hôn với tôi?"
Nghe đến hai chữ "kết hôn" mặt cậu lại đỏ lên, cậu muốn phản bác lắm nhưng đúng là điều anh nói không hề sai.


Một trong những lý do khiến Trì Lạc chơi game chính là vì muốn thoát ly khỏi thế giới thực.

Cậu không muốn những người xung quanh biết xu hướng tính dục của mình, không muốn nhận những ánh mắt phán xét, những lời miệt thị từ người khác.

Vậy nên cậu luôn tìm các mối quan hệ qua mạng, bởi khi đó người khác chẳng biết cậu là ai.

Người biết cậu là người đồng tính rất ít, chỉ quanh quẩn ở những người bạn thân thiết và gia đình mà thôi, cậu không muốn cho một người không có mối quan hệ vững chắc với mình biết.

Nếu như ngày đó cậu biết Chí tôn là đàn anh khoa Quản trị kinh doanh của mình thì lời đầu tiên cậu nói chắc chắn là từ chối.
Cố Triển Phi biết cậu không thể phản bác được gì, anh ôm cậu vào lòng, nhỏ giọng nói:
"Tôi thích em từ rất lâu rồi chỉ là chưa tìm được cơ hội để nói với em mà thôi.

Ngày đó nghe nói em muốn có Trân Châu Thạch nên tôi muốn thử vận may của mình xem sao.

Tôi biết nói dối là không tốt nhưng em có thể bỏ qua cho tôi lần này được chứ?"
Tại sao lại không? Cố Triển Phi chưa từng có ý đồ xấu với cậu, anh luôn làm mọi thứ cho cậu, vậy thì tại sao lại vì chút chuyện nhỏ này mà cậu giận anh được? Chỉ là Trì Lạc vẫn chưa hết sốc mà thôi.
Cậu để mặc cho Cố Triển Phi ôm:"Nhưng những món đồ anh tặng cho em thật sự quá lớn."

Cố Triển Phi ngẩn người, không ngờ cậu lại nhắc đến chuyện này:"Chuyện đó em không cần bận tâm, tôi chính là muốn tặng cho em nên em đừng quan tâm đến giá trị của nó."
"Nhưng anh phải đi làm thêm mà! Số tiền lớn như vậy bằng anh làm cả năm đấy!"- Trì Lạc nhíu mày đẩy anh ra.
Cố Triển Phi ngơ ngác:"Làm thêm?"
"Chính anh nói bản thân phải đi làm thêm còn gì!"
Bấy giờ Cố Triển Phi mới nhớ ra mình đã từng nói gì, anh bật cười:"Làm thêm sao? Đúng là tôi có làm thêm nhưng tôi không thiếu chút tiền này đâu."
Trì Lạc chẳng hiểu gì cả, rõ ràng phải đi làm thêm vất vả mà vẫn chẳng chịu nhận sao!
Biết cậu không hiểu ý của mình, Cố Triển Phi nói tiếp:"Tôi làm thêm trong công ty của gia đình nên em không cần phải lo."
"Công ty của gia đình sao?"
"Ừ, vậy nên em không cần lo cho túi tiền của tôi đâu, vì dù sao về sau nó cũng là của em mà."- Cố Triển Phi đáp.
Trì Lạc còn chưa tiêu hóa hết đống thông tin mình mới tiếp nhận được thì mùi thức ăn xộc lên mũi đã xua đẩy đi khối lượng thông tin đó.

Cố Triển Phi bày biện những hộp đồ ăn mình vừa mua ra bàn, chu đáo mở nắp hộp, đặt đũa muỗng đến trước mặt Trì Lạc, nói:
"Nếu muốn giận tôi thì ăn xong rồi hẵng giận tiếp nhé!"


Bình luận

Truyện đang đọc