NHỮNG NGÀY THÁNG YÊU ĐƯƠNG CÙNG CHÍ TÔN


Khoảng khắc ấy, Khưu Thẩm dường như chẳng thể hít thở nổi, một cảm giác nghẹn ứ đè nặng trái tim gã.

Tuy gã biết Lý Mộc Chi thích Cố Triển Phi nhưng trong thâm tâm gã luôn mong cô hãy giấu nhẹm đi tình cảm ấy, chỉ mãi ở bên gã để gã có thể chăm sóc cho cô như từ trước đến nay mà thôi.
Ngày hôm nay, Lý Mộc Chi ăn mặc rất xinh đẹp, đã thế tâm trạng lại luôn phơi phới, hóa ra cô chuẩn bị tất cả như thế chính là vì muốn tỏ tình với Cố Triển Phi.

Khưu Thẩm siết chặt tay, có lẽ gã chẳng còn cơ hội nào nữa rồi, Lý Mộc Chi xinh đẹp như vậy, giỏi giang như vậy thì có tên con trai nào không rung động khi được cô tỏ tình cơ chứ? Gã lùi vài bước về sau, chuẩn bị chạy ra khỏi nơi này thì lại nghe thấy giọng nói của Cố Triển Phi.

"Xin lỗi."
Xin lỗi? Khưu Thẩm trợn mắt đứng lại.
"Tôi không thể chấp nhận tình cảm của cậu, tấm lòng của cậu tôi rất biết ơn nhưng chúng ta chỉ làm bạn thôi nhé? Tôi có người mình thích rồi."- Giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng nhưng từng câu từng chữ anh thốt ra đều như mũi dao nhọn đâm vào trái tim của Lý Mộc Chi.

Cô sững người đứng trước mặt anh một lúc, cả người run rẩy nhưng cố kiềm chế không cho nước mắt rơi.


Cô hít sâu một hơi, gật đầu nói:
"Ừm, xin lỗi vì đã làm phiền cậu nhé!"
Sau đó Lý Mộc Chi liền lập tức chạy đi, không cho Cố Triển Phi có cơ hội nói tiếp.

Lúc chạy ra bên ngoài cô vô tình bắt gặp Khưu Thẩm đứng đơ như tượng, Lý Mộc Chi cũng khựng lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cô đã cố tình hẹn ở phía sau phòng thể chất vì nơi này rất ít người đến, thế thì tại sao Khưu Thẩm lại có thể ở đây chứ? Bị người bạn thân của mình trông thấy cảnh mình bị người khác từ chối, phải ngu ngốc và xấu hổ đến mức nào?
Lý Mộc Chi chầm chậm lùi về, nước mắt cô lăn dài trên gò má, cô gượng cười, nói:"Bí mật nhé, làm ơn, cậu làm ơn giữ bí mật nhé?"
Khưu Thẩm vươn tay muốn an ủi cô, hàng loạt tiếng bước chân ồ ạt tiến đến, Khưu Thẩm hoảng loạn đứng chắn trước mặt Lý Mộc Chi.

Thầy giáo thể dục cùng năm tên nam sinh khác đứng đối diện bọn họ, thầy thể dục nhướng mày, hỏi:
"Gì đây? Lén lút hẹn hò vào giờ ra chơi à? Mấy đứa có biết trường cấm yêu đương không hả!"
Lý Mộc Chi sợ hãi, cô túm lấy áo khoác của Khưu Thẩm.

Gã kinh ngạc nhìn cô rồi lại nhìn thầy thể dục:
"Em...em, em xin lỗi ạ."
(Đăng tải duy nhất tại Noveltoon_id: Túc Họa Mặc Nhiên)
"Bạn nữ kia ra đây xem nào, em là ai hả, học sinh lớp nào, nói mau!"- Thầy thể dục nhướng người nhìn ra sau lưng Khưu Thẩm.

Gã cực lực che chắn cho cô, chỉ mong Lý Mộc Chi không bị nhận ra.

Nhưng mấy cậu nam sinh phía sau dường như đã nhận ra gã, bọn họ nói lớn:

"Bạn gái của Khưu Thẩm sao? Còn ai ngoài Lý Mộc Chi lớp trưởng của lớp 1/4 được.

Trường này ai cũng biết tên đó bị cô lập, có mỗi Lý Mộc Chi là chịu chơi cùng cậu ta đấy thôi, nên bạn gái thì chắc cũng chẳng khác biệt gì."
Lý Mộc Chi khóc nấc, Khưu Thẩm nhíu mày không biết phải nói làm sao.

Cố Triển Phi đi ra từ phía sau phòng thể chất, dường như anh đã nghe hết lời bọn họ nói nên liền lên tiếng:
"Thầy? Em giải thích được không?"
Thầy thể dục có hơi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của anh nhưng cũng nhanh chóng gật đầu, Cố Triển Phi tiếp lời:
"Bọn em hẹn nhau dùng cơm trưa ở đây cho yên tĩnh, nhưng có một số xích mích nhỏ giữa bọn em nên đã khiến Lý Mộc Chi khóc.

Chuyện chỉ có vậy thôi ạ."
Thầy thể dục nào dễ tin người như vậy, ông ta hỏi ngay:"Thật không? Vậy các em ăn trưa món gì?"
"Bánh mì bò xào, bánh mì ốp la và bánh mì xá xíu.

Vỏ rác khi nãy được ném vào thùng rác phía kia, nếu thầy không tin có thể đến đó kiểm chứng."- Cố Triển Phi bình tĩnh trả lời, không thể phát hiện ra nửa lời nói dối trong câu nói của anh.

Thầy thể dục chỉ hỏi thế thôi chứ ông ta đâu rảnh đến mức kiểm tra thùng rác xem anh có nói thật hay không, ông ta nhắc nhở bọn họ đôi ba câu rồi đưa những tên nam sinh kia vào phòng thể chất luyện tập.
Cố Triển Phi xong việc với thầy giáo cũng lập tức bỏ đi, từ lúc bước ra đến lúc bước đi, anh chưa từng nhìn về phía Lý Mộc Chi dù chỉ là một cái liếc mắt.
Lý Mộc Chi càng khóc nhiều hơn nữa, cô cảm thấy bản thân bị tổn thương, ít nhất thì anh cũng phải nhìn xem cô có sao không cơ chứ!
....
Sau hôm đó, Lý Mộc Chi vẫn đi học như bình thường, thậm chí vẫn cười nói vui vẻ với Khưu Thẩm.

Thế nhưng gã vẫn nhận ra được đôi mắt của cô đã đỏ hoe, có lẽ đêm qua cô khóc nhiều lắm.
Hai người cùng đi vào lớp, mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi nhưng điều kì lạ là ánh mắt mọi người nhìn về phía bọn họ có phần ghét bỏ.
Một tên nam sinh ngồi cuối lớp nhìn họ, hét lớn:"Lý Mộc Chi! Nghe bảo cậu đang hẹn hò với Khưu Thẩm sao? Hai người còn hẹn nhau ra phía sau phòng thế chất làm "chuyện đó" nữa.

Tôi cứ tưởng lớp trưởng hiền lành thế nào, ai ngờ đâu cũng là gái làng chơi!"


Bình luận

Truyện đang đọc