NÔ GIA KHÔNG HOÀN LƯƠNG

Lận Ảnh ôm kiếm dựa vào cây cột, đứng ngăn cản trên đường trở về, thời điểm Tô Thanh lướt qua bên người, hắn đưa tay ngăn lại. Tô Thanh vốn trong lòng không thoải mái, có chút mất kiên nhẫn nhướng mày hỏi: "Lận công tử có chuyện gì?".

Sắc mặt Lận Ảnh cổ quái nhìn nàng một lúc lâu lại thủy chung không mở miệng. Cho đến khi Tô Thanh dần dần cảm thấy không chịu nổi, hắn mới nhíu mày, hỏi: "Ngươi và Hoa Hồ Điệp kia có quan hệ?".

Thân thể Tô Thanh nghiêng một cái suýt đụng vào cây cột. Hít sâu một hơi, tận lực làm cho giọng mình nghe bình tĩnh một chút, nói: "Lận công tử, dược có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói lung tung".

Lận Ảnh ngữ điệu hồ nghi: "Nhưng mà hôm qua, lúc ta vào nhà rõ ràng nhìn thấy các ngươi "dây dưa" cùng một chỗ...".

Tô Thanh cắn răng: "Lận công tử! Ta chỉ là một nữ nhân yếu đuối, ngươi cho rằng đối mặt với nhân vật Hoa Hồ Điệp lòng dạ độc ác như vậy, ta còn có cơ hội phản kháng sao?".

Lận Ảnh yên lặng nhìn nàng, vẻ mặt trầm trọng: "Nhưng khi đó ngươi đè trên người hắn".

"...!". Cho nên, ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tô Thanh khiếp sợ sau đó bắt đầu tìm tòi khắp nơi.

Lận Ảnh bị hành động của nàng làm cho không hiểu ra sao: "Ngươi đang tìm cái gì?".

Tô Thanh nghiêm mặt đáp:"Tìm dao, chặt Ngọc Phi Giác để chứng minh sự trong sạch".

Vẻ mặt Lận Ảnh nhất thời muôn màu muôn vẻ: "Không cần như thế... Cũng không ai để ý giữa các ngươi đã phát sinh chuyện gì".

Nhưng nàng để ý! Tô Thanh im lặng rất lâu, cuối cùng thở ra một hơi dài, ý tứ sâu xa nhìn hắn: "Kì thật, hết thảy đều là hiểu lầm. Thực, chỉ là hiểu lầm. Giống như hôm đó, Lận công tử nhìn lén ta cởi áo... Là kiểu hiểu lầm như thế."

Sắc mặt Lận Ảnh thay đổi mấy lần, xoay người rời đi.

Tô Thanh cuống quýt nhanh chóng đuổi kịp, trong lòng nghĩ tới một chuyện, hỏi: "Ta còn có một chuyện không rõ muốn Lận công tử giải đáp một chút. Ngày đó rõ ràng là ta bị bắt đến chỗ phế trạch, nơi hoang vu dã ngoại, các ngươi làm thế nào trong một đêm tìm được tới đó?".

Lận Ảnh đáp: "Bạch Cao quen thuộc hương vị đặc thù trên bộ y phục của ngươi, tự nhiên có thể tìm được".

Tô Thanh vốn muốn hỏi Bạch Cao là vật gì, đúng lúc này truyền đến vài tiếng chó sủa, ngẩng đầu lên liền gặp Yến Vu ôm một cuộn lông trắng đứng ở cửa. Một người một chó đều là một đôi mắt ngập nước đáng yêu đến cực điểm, vẻ mặt giống nhau như đúc. Nàng nhớ lại thời điểm mình mê man kia, liên tưởng tới khi đó nghe được tiếng chó sủa, thử gọi: "Bạch Cao?". Đáp lại nàng là hai tiếng chó sủa thanh thúy.

"...". Không hổ là Nhiếp Chính Vương phủ, ngay cả một con chó Bắc Kinh cũng không phải chó bình thường!

Mặc dù trên danh nghĩa, nàng vẫn là hầu thiếp của Cố Uyên nhưng bây giờ đã không phải làm con mồi, tự nhiên cũng không cần chung phòng với Cố Uyên như trước. Vì thế nàng còn cảm thấy có chút tiếc hận. Hai ngày này phát sinh tương đối nhiều chuyện, một tên Ngọc Phi Giác, một Liễu Phương Hoa không ra mặt, trực giác cho thấy đều là những nhân vật không thể không cảnh giác, nghĩ ngợi lung tung một đêm, ngày hôm sau mơ mơ màng màng tỉnh lại, có chút đau đầu.

Bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa, có người gọi: "Thục cô nương, có thể dậy được chưa? Phải xuất phát rồi".

Tinh thần Tô Thanh nhất thời chấn động, trả lời: "Lập tức tới ngay".

Vô cùng lo lắng thu thập thỏa đáng xong xuôi, mới ra khỏi Hồng Yến lâu, xa xa liền gặp Ngọc Phi Giác ngồi trước cửa xe ngựa, hướng nàng ném một cái mị nhãn, nụ cười duyên nói: "Thục cô nương dậy thật sớm".

Vì để tránh làm cho người ta quá mức chú ý, hôm nay nửa bên mặt dữ tợn  của hắn được che bằng một chiếc mặt nạ hình trăng lưỡi liềm, điêu khắc tinh xảo, tao nhã động lòng người. Ngọc Phi Giác huênh hoang đến cực điểm như thế, vừa lên tiếng gọi nàng, tầm mắt mọi người trong nháy mắt đều đổ dồn về phía này, dường như bị hàng vạn người chú ý, dù cho là tuyệt thế dung nhan cũng khó tránh khỏi làm Tô Thanh cảm thấy chói mắt.

Tức giận trừng Ngọc Phi Giác một cái, Tô Thanh nghiêng đầu không thèm để ý đến hắn, vén rèm nhảy lên xe ngựa, đúng lúc cùng người trong xe ngựa bốn mắt nhìn nhau.

Nàng suýt nữa đã quên Cố Uyên còn ở trên xe, hơi sững sờ, còn chưa kịp xét lại coi bản thân mình có thiếu lễ nghi không, Ngọc Phi Giác đột nhiên giương trường tiên lên, xe ngựa lập tức lộc cộc chạy về phía trước. Thân thể Tô Thanh nhoáng cái suýt ngã xuống liền bị một bàn tay kéo qua trực tiếp ngã vào lồng ngực rộng lớn.

Nội tâm Tô Thanh thoáng cái nhảy dựng, trong chốc lát mảnh mai "ai da" một tiếng, dứt khoát thuận thế hướng trên người Cố Uyên nhích lại gần.

Cố Uyên rũ mắt nhìn nàng, cũng không duỗi tay đẩy ra, cho đến khi xe chạy ổn định mới đưa tay đem nàng xách đến giường mềm bên cạnh, nói: "Tự mình ngồi cho vững".

Tô Thanh ngao ngán, một hồi tính toán chả được gì, nhìn bộ dạng dầu muối không vào của hắn cảm thấy không còn ý nghĩa.

Liếc mắt nhìn cảnh trí bên ngoài vụt qua như gió, hỏi: "Lão gia, lần này chúng ta đi đâu?".

Cố Uyên đáp: "Tiều Đầu sơn".

Tô Thanh không khỏi kinh ngạc: "Tiều Đầu sơn? Đây không phải là vùng đất xưng tên của thổ phỉ sao?".

Cố Uyên dựa vào giường đệm, khóe miệng khẽ quyến rũ ra: "Ngọc Phi Giác nói Phượng Hoa bị bắt đến núi đó".

Trên mặt hắn chưa từng có nhiều tâm tình nhưng trong mắt hắn lại có một tầng quang sắc trầm thấp nhẹ nhàng. Một câu nói cực nhạt nhưng không hiểu sao lại khiến không khí trong xe bỗng nhiên đè nén, Tô Thanh rụt cổ không lên tiếng nữa. Hết sức hiển nhiên, nếu vị Liễu cô nương kia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, rất có thể cả tòa Tiều Đầu sơn này sẽ bị san bằng.

Yên lặng đánh giá thần sắc Cố Uyên, nhất thời cảm thấy có chút ghen tuông. Nữ nhân đó có cái gì làm cho nam nhân này để ý như vậy?

Đi qua nửa ngày đường lắc lư đến chân núi, Tiều Đầu sơn địa thế dốc đứng, xe ngựa không có cách nào chạy tiếp, đành phải đi bộ lên núi.

Bởi vì tặc thổ phỉ hoành hành, trăm dặm xung quanh Tiều Đầu sơn không có người, khói bụi, cỏ dại mang lại cảm giác hoang vu. Xung quanh tầng tầng lớp lớp cây khô che tầm nhìn, đoàn người vừa đi vừa dẹp đường, dưới sự hướng dẫn của Ngọc Phi Giác, chỉ cảm thấy càng đi càng sâu, cảnh sắc phía sau cũng dần biến mất trong tầm mắt.

Lận Ảnh có chút không kiềm chế được, cất giọng nói: "Hoa Hồ Điệp, nơi hoang vu dã ngoại này chỗ nào có người. Có phải ngươi cố ý dụ chúng ta đi không?".

Ngọc Phi Giác liếc hắn một cái, sẵng giọng: "Sắp đến rồi, gấp cái gì!".

Tô Thanh đi phía sau, hai chân mỏi nhừ, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Yến Vu vẻ mặt ôn nhuận ôm Bạch Cao đi bên cạnh, cảm thấy hai đứa nhỏ này đáng yêu vô cùng, nhịn không được đi lên chạm mặt: "Yến Vu à, ngươi có mệt không? Nếu mệt thì để tỷ tỷ giúp ngươi ôm Bạch Cao cho?".

Yến Vu thoáng suy tư một chút, nhu thuận cười cười, đáp: "Được".

Hắn dè dặt đem tiểu bạch mao trong ngực đưa tới. Tô Thanh đang định duỗi tay đón thì thấy Bạch Cao một khắc trước còn ôn nhuận hình như cảm thấy cái gì, hai lỗ tai đột nhiên dựng lên xoay người một cái, bỗng nhiên nhảy ra khỏi lòng Yến Vu, đảo mắt nhìn qua bụi cỏ, chạy như điên vào sâu trong rừng.

Tô Thanh giật mình, muốn ngăn cũng không được, chỉ có thể cuống cuồng đuổi theo: "Bạch Cao đừng chạy! Mau trở lại!".

Đám người nghẹn họng trân trối nhìn cảnh một người một chó, ở trong rừng chạy như điên, chợt nghe thấy giọng của Cố Uyên: "Đuổi theo", lúc này mới hoàn hồn, cuống quýt đuổi theo.

Tô Thanh sau khi chạy như điên một trận, cảm thấy thở không ra hơi, thật vất vả mới đuổi theo quả cầu lông trắng kia, thấy nó dừng lại trên một khối nham thạch, hướng tới một trận đồ xa xa sủa không ngừng. Thở dốc một hồi, theo phương hướng chó sủa ngẩng đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy khẩu khí dâng lên ngực bị hút trở về, mồ hôi trên sống lưng toát ra trong lúc chạy, lúc này rùng mình.

Phía trước là một lối đi nhỏ uốn lượn dẫn tới sơn trại nằm sâu trong rừng cây cao lớn phá lệ âm u lành lạnh. Cách đó không xa là tầng tầng những ngôi mộ số lẽ, quỷ dị, quây thành nửa vòng tròn.

Cửa chính sơn trại khóa chặt, không một mảnh sinh khí, cùng với khói bếp bay lên phía xa xa tạo thành cảnh tượng đối lập rõ ràng. Xuyên qua rào chắn cũ rách lờ mờ nhìn thấy từng khối thi thể hỗn độn chằng chịt trong trại, những bóng người bị hành hình huyết nhục mơ hồ phá lệ chói mắt, nửa đoạn thân đầu lâu treo cổ giữa không trung, phảng phất như một miếng cờ xí chập chờn đung đưa.

Tô Thanh cố nén cảm giác nôn mửa, lui về phía sau mấy bước, đỡ thân vào người phía sau.

Đôi mắt Cố Uyên thâm thúy, thuận thế đưa tay kéo nàng về sau lưng. Chớp mắt bị nàng vô thức gắt gao nắm lấy tay, cũng không nói gì, quay đầu hướng Ngọc Phi Giác hỏi: "Ở bên trong này?".

Ngọc Phi Giác không nghĩ tới Hắc Tiều Đầu sơn trại, nơi khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật, sẽ trở thành cái dạng này, im lặng gật đầu.

Lận Ảnh cười lạnh: "Cứ tưởng Hoa Hồ Điệp nổi tiếng năng lực thế nào, không ngờ còn chẳng bằng Bạch Cao của chúng ta".

Ngọc Phi Giác nghe vậy, tựa hồ không có chút cảm giác lời này là nhục nhã hắn, chỉ giận quá hóa cười: "Cũng không có cách nào, trùng hợp hôm qua bị phong hàn, khứu giác so ra hơi kém Bạch Cao huynh đài. Nói đến quả hổ thẹn, hổ thẹn".

Lận Ảnh nghẹn một cái, không thể nói tiếp.

Tặc thổ phỉ Tiều Đầu sơn xưa nay lấy hung hãn tàn bạo xưng danh, ngay cả quan phủ cũng phải tránh nơi này, nhưng nhìn bộ dáng sơn trại trước mắt, hiển nhiên là vừa mới bị người huyết tẩy.

Đến cùng là ai ra tay độc ác như vậy? Cố Uyên hơi nhíu mày, mới vừa nghĩ muốn tiến vào, lại bị nữ nhân sau lưng gắt gao kéo lấy, bước chân không thể tiến lên. Rũ mắt nhìn thân hình mảnh mai run lẩy bẩy kia, nói: "Buông ra". Thấy nàng khúm núm buông lỏng tay, lại nói: "Tình cảnh bên trong kia sẽ càng thêm khó chịu, ngươi ở lại bên ngoài, không cần đi vào".

Tô Thanh nghe vậy, mắt nhìn cảnh tượng hoang vu hiu quạnh xung quanh, không khỏi rụt cổ: "Nô tì... nô tì muốn ở cùng một chỗ với Vương gia".

Cố Uyên trầm mặc một lát, tùy ý nàng kéo vạt áo mình, cơ hồ kéo nàng đi vào trong sơn trại. Càng vào trong, mùi máu tươi càng nồng nặc.

Vị máu tanh nồng này kèm theo những cổ thi thể bầm nát ven đường, mỗi thi thể càng thêm rợn người, khiến sắc mặt Tô Thanh thêm trắng bệch.

Bạch Cao núp trong lòng Yến Vu thấp giọng nức nở, Ngọc Phi Giác khó chịu che miệng, mũi nhăn lại làm vẻ mặt hắn có chút thống khổ. Đột nhiên ấn đường gắt gao cau lại, nhìn hướng nhà ngói cách đó không xa, nói: "Trong gian nhà kia có người!"

Tất cả mọi người cảnh giác nhìn về hướng kia, đúng lúc thấy cửa phòng bị một cỗ lực đẩy ra, trong hư không không có gió mơ hồ lay động.

Bình luận

Truyện đang đọc