NÔ GIA KHÔNG HOÀN LƯƠNG

Cuối cùng vẫn không có manh mối nào cho Tô Thanh phỏng đoán, suy nghĩ mãi đến khi gã sai vặt dẫn hai người đến tiền đường.

Tên đầy đủ của Lô học sĩ là Lô Tùng Tuyết, nghe nói là sư đệ cùng Liễu Thừa Ân nghiên cứu học tập, cũng chính là sư bá của Cố Uyên. Có tầng quan hệ này với Nhiếp Chính Vương, khó trách không người nào dám đắc tội nửa phần. Đương nhiên, bản thân Lô Tùng Tuyết cũng là một nhân vật không tầm thường, năm đó đã từng cùng Liễu Thừa Ân nổi danh thiên hạ.

Lần đầu Tô Thanh nhìn thấy Lô Tùng Tuyết có chút ngây người. Không giống như trong tưởng tượng, hắn mặc dù đã trải qua năm tháng cuộc đời, trên khuôn mặt ngoại trừ tóc có chút bạc cũng không già lắm. Ngược lại mặc một thân quần áo cực kì nhẹ nhàng tuỳ tính, có vài phần khí độ văn nhân. Nhìn thập phần thân thiện, không có chút nào ra dáng trưởng bối.

Sau khi Cố Uyên đến không lâu, Liễu Phương Hoa cũng đến tiền đường, ánh mắt cực nhạt quét qua người Tô Thanh liền dời đi.

Lô Tùng Tuyết nói ngay vào điểm chính: "Tới gần những hương trấn kia, ta đã phái người điều tra nghe ngóng, tặc thổ phỉ ở Tiều Đầu sơn xuất hiện lần cuối cùng ở không xa phía nam Tùng Khê trấn. Nghe nói bọn họ càn quét rời đi không lâu, trên trấn có tiệm thuốc không cẩn thận bị thiêu không còn một mảnh."

Liễu Phương Hoa khẽ nhăn mày: "Tiệm thuốc kia có thể có liên quan đến dị biến ở Tiều Đầu sơn?"

Lô Tùng Tuyết lắc đầu nói: "Trận lửa lớn này phát sinh rất quái dị, cụ thể có quan hệ hay không tạm thời còn chưa biết được. Các ngươi miêu tả tình huống kia có chút quá mức quỷ dị, tạm thời chưa tra được đầu mối."

Cố Uyên vẫn trầm mặc không nói, lúc này đột nhiên cúi đầu hỏi Tô Thanh: "Hôm đó ngươi nói "Huyết cổ độc" là vật gì?"

Tô Thanh không nghĩ tới hắn sẽ hỏi cái nà, gấp rút đem những lời A Nhuyễn đã nói khi đó kể lại rõ ràng rành mạch một lần.

Xung quanh sa vào một trận yên tĩnh.

Lô Tùng Tuyết quan sát Tô Thanh, bỗng nhiên nói: "Nếu thật sự như vị cô nương này nói, cái loại độc gọi là "Huyết cổ độc" kia không thể nghi ngờ là đầu mối mới nhất. Chuyện này vừa xảy ra, tiệm thuốc kia đột nhiên bị hoả hoạn cũng dễ hiểu."

Liễu Phương Hoa nói: "Đã là độc vật thế gian hiếm gặp làm sao có thể xuất hiện trong trấn nhỏ hẻo lánh?"

Cố Uyên nói: "Nếu như tiệm thuốc kia đã sớm không còn là nguyên bản tiệm thuốc nữa thì sao?"

Sắc mặt LPH hơi đổi: "Ý ngươi là, đã sớm có người ẩn nấp trong tiệm thuốc? Cái này không có khả năng. Nhân khẩu của Tùng Khê trấn vốn không nhiều, nếu như có người lạ xuất hiện, những người dân khác trong trấn không thể không phát hiện ra."

Cố Uyên nhàn nhạt cười, mở miệng phun ra hai chữ: "Dịch dung."

Không phải là ngày thổ phỉ tới cướp bóc mới đến trấn Tùng Khê, mà từ nửa tháng trước thậm chí là một tháng trước, chỉ sợ những người kia cũng đã mai phục trong trấn rồi. Hay nói cách khác, ngày đó bọn họ cùng thổ phỉ Tiều Đầu sơn hẹn gặp ở trấn chạm trán, thăm dò lẫn nhau một phen, cái gọi là cướp sạch chẳng qua là vì che giấu mục đích thật.

"Thục cô nương, không biết lúc trước ngươi nhắc đến vị A Nhuyễn cô nương kia, có thể hẹn gặp một lần không?"

Tô Thanh bị loại chuyện âm mưu tính kế này làm cho đau đầu, đột nhiên nghe Lô Tùng Tuyết hỏi không khỏi có chút ngây người. Ngoài mặt là hỏi thăm A Nhuyễn tình hình cụ thể, nhưng trong lời nói cất giấu thâm ý, rõ ràng là có chút hiểu lầm nàng.

Nàng cau mày, không hề nghĩ ngợi liền mở miệng từ chối: "A Nhuyễn trước nay hành tung bất định, lần cuối gặp nàng là nửa năm trước, tạm thời không thể biết rõ có thể tìm nàng ở đâu."

Lô Tùng Tuyết nói: "Vị A Nhuyễn cô nương kia cũng là một kì nhân."

Thế nhưng lại hoài nghi nàng, thật sự là không giải thích được! Dưới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, Tô Thanh nhịn không được trong lòng thầm mắng một câu.

Cố Uyên cắt đứt đối thoại giữa hai người: "Lô sư bá, người bên cạnh ta không phiền ngươi lo lắng nhiều."

Lô Tùng Tuyết sững sờ, cười một tiếng: "Nói cũng đúng."

Liễu Phương Hoa thủy chung không lên tiếng nhưng ánh mắt trong trẻo lạnh lùng qua lại giữa Tô Thanh và Cố Uyên một phen, mở miệng nói: "Sư huynh, có đôi khi ngươi quá cố chấp."

"Cho dù cố chấp cũng dĩ nhiên có đạo lý của ta". Lời nói của Cố Uyên tỏ ra có chút không thú vị, thản nhiên từ trên ghế đứng lên, "Ngày mai đi trấn Tùng Khê trước."

Tô Thanh không dám nhìn sắc mặt Lô Tùng Tuyết, cúi đầu tránh ánh mắt của Liễu Phương Hoa, cuống quýt nhắm mắt theo sát sau Cố Uyên ra ngoài.

Âm thầm thưởng thức hàm nghĩa trong lời nói của Cố Uyên, vừa nghĩ tới sắc mặt cứng ngắc của Lô Tùng Tuyết, nàng nhịn không được muốn cười trộm. Thật không nghĩ tới Nhiếp Chính Vương gia bao che khuyết điểm như thế, cho dù nàng chỉ là một thị nữ nho nhỏ đi theo bên cạnh hắn, cũng không cho vị sư bá Lô Tùng Tuyết này chút mặt mũi nào. Càng nghĩ càng cảm thấy sảng khoái, chưa bao giờ nghĩ tới, nàng hiện tại cũng có một chỗ dựa vững chắc.

Phía trước, Cố Uyên đang đi bỗng nhiên dừng lại, xoay người, hỏi: "Cười cái gì?"

Quá mức đột ngột không kịp chuẩn bị, nụ cười của Tô Thanh cứng đờ, vội nói: "Ta không có cười cái gì..."

Cố Uyên cũng không truy vấn, nói: "Chuyến đi Tùng Khê này có chút nguy hiểm, ngươi có thể ở Hoài Châu chờ chúng ta về."

Này ý tứ là để nàng ở lại một mình? Này sao có thể! Trong lòng Tô Thanh giật mình, cuống quýt nói: "Ta muốn đi cùng lão gia."

Thần sắc trong mắt Cố Uyên hơi động.

Tô Thanh cho rằng hắn còn do dự, không ngừng bày ra bộ mặt ủy khuất, giọng điệu kiên trì: "Vừa rồi xem bộ dáng của Lô học sĩ giống như không thích ta. Hiện tại lão gia muốn đi xa, để ta lại một mình, trong lòng ta có chút sợ hãi. Thỉnh lão gia mang ta cùng đi, ta bảo đảm tuyệt đối sẽ không mang phiền toái đến cho lão gia."

Một lúc lâu sau vẫn không có người trả lời.

Tô Thanh có chút nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt thâm thúy của Cố Uyên, lại cúi đầu xuống.

Trong mắt Cố Uyên có một tia tình cảm không lạnh nhạt như ngày thường, đột nhiên hỏi: "Vì sao nhất định phải ở lại bên cạnh ta?"

Tô Thanh ngẩn người, sắp bật thốt ra, phục hồi tinh thần lại đè ép xuống. Vấn đề này khiến nàng có chút do dự, tập trung suy nghĩ một lát, châm chước dùng từ nói: "Thời điểm ta nguy nan nhất lão gia thu lưu ta, cũng giống như phụ mẫu tái sinh của ta, vì báo đáp đại ân của lão gia, ta đương nhiên phải..."

"Có thể." Không đợi nàng nói xong, mi mắt Cố Uyên chậm rãi rũ xuống, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng ngắt lời nàng.

Rõ ràng biết rõ mục đích nữ nhân này đến gần hắn nhưng không biết vì sao lại hỏi vấn đề ngu xuẩn này.

Trong lòng hắn có chút tức giận, không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Tô Thanh nhìn bóng lưng phía trước, có chút không tư vị gì. Mặc dù không nói nhiều nhưng lờ mờ có cảm giác nàng vô tình đắc tội hắn? Suy nghĩ một chút, cố ý lấy lui làm tiến đáp lời, giọng ủy khuất: "Lão gia có cảm thấy ta lúc nào cũng dây dưa lão gia, cho nên thấy chán ghét..."

Bước chân Cố Uyên hơi dừng một chút, nói: "Không có."

Trong lòng Tô Thanh vui mừng, lại được đằng chân lân đằng đầu, nói: "Vậy về sau ta ngày ngày đi theo lão gia, làm đồ ăn cho lão gia được không?"

Cố Uyên trầm mặc một lát, nói: "Tốt."

Tô Thanh vừa nghe hắn đồng ý lập tức cảm thấy mừng rỡ. Trên mặt không khỏi nở nụ cười vui vẻ, cơ hồ không suy nghĩ đã thốt lên: "Nếu ta đem khẩu vị lão gia dưỡng tốt quá, nói không chừng lão gia không rời bỏ ta."

Đợi đến khi nàng kịp phản ứng mình mới những gì, không khỏi sững sờ, thấy Cố Uyên cũng dừng chân, không khỏi nảy sinh cảm giác thảm thiết. Cây cột này bò lên quá thuận lợi, chỉ sợ té từ trên xuống sẽ hết sức bi thảm...

Nàng lập tức gục đầu xuống, như muốn giấu cả khuôn mặt đi. Có thể rõ ràng cảm nhận được ánh mắt đang nhìn nàng.

Một hồi trầm mặc kéo dài hơn bình thường làm Tô Thanh nín thở, cơ hồ đến lúc Tô Thanh sắp hít thở không thông, Cố Uyên mới nói: "Nếu đã thành thói quen đương nhiên sẽ không để cho ngươi rời đi."

Nói xong, hắn lại cất bước đi về phía trước để lại Tô Thanh ngây ngốc đứng tại chỗ.

Loại ngữ điệu hết sức đương nhiên này, quá mức đơn giản đến cực điểm khiến nàng không khỏi có chút do dự.

Đến cùng là có muốn tiếp tục phát huy tài nấu nướng hay không đây? Nghe ý tứ Cố Uyên, nếu như thật sự quen với tay nghề của nàng, chẳng phải là bị hắn cưỡng chế giữ lại Nhiếp Chính Vương phủ làm một nữ đầu bếp tối tăm không có ánh sáng mặt trời? Vương phủ cho dù đãi ngộ có khá hơn, tiền công của một đầu bếp có thể cao bao nhiêu? Đó cũng không phải mục đích của nàng a!

Cố Uyên đi vài bước vẫn không thấy nàng đuổi kịp, nhíu mày quay đầu lại xem. Tô Thanh bị ánh mắt nhàn nhạt này quét tới, cuống quýt ba chân bốn cẳng chạy đến bên cạnh hắn, Cố Uyên lại bước tiếp.

Lúc hai người vừa về tới cửa phòng liền gặp Ngọc Phi Giác sắc mặt lạnh nhạt đi đến.

Liếc mắt nhìn qua, chỉ cảm thấy sắc mặt hắn tái nhợt hơn so với lúc trước. Tô Thanh không khỏi nhìn về hướng gian phòng sau lưng hắn, chỉ thấy cửa phòng mở rộng, chập chờn hoang vu trong gió, có chút tử khí trầm thấp.

Ngọc Phi Giác cũng không vào nhà, ngăn hai người ngoài cửa, lời ít mà ý nhiều: "Ta cần đi Cô Xạ Thành một chuyến."

Tô Thanh nghe vậy thân thể chấn động, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.

Sao lại vô duyên vô cớ liên quan đến Cô Xạ Thành? Nên biết, đóa hoa thủy tiên kia mặc dù không hỏi thế sự nhưng bốn vị các chủ thủ hạ của hắn vẫn giữ nghiêm giới luật, cho tới bây giờ chỉ nhận tiền làm việc, tuyệt đối sẽ không liên lụy vào cái gì gọi là ân oán khúc mắc mới đúng.

Cố Uyên cũng thoáng kinh ngạc, lát sau bình tĩnh hỏi: "Còn sống không?"

Ngọc Phi Giác biết rõ hắn hỏi Diêm Hồng Loan, lạnh lùng cười, nói: "Đương nhiên. Có điều bây giờ đối với nàng mà nói, chết tốt hơn nhiều."

Lời còn chưa dứt, tiếng thét chói tai của nha hoàn vang lên cách đó không xa, ngay sau đó là một mảnh hỗn loạn.

Không bao lâu, Lận Ảnh bình tĩnh đi tới bẩm báo: "Lão gia, Diêm Hồng Loan tự sát."

Cố Uyên gật đầu, hờ hững nói: "Ta chỉ muốn biết chuyện Ngọc công tử hỏi ra, còn nữ nhân này sống hay chết cũng không có gì khác nhau."

Lận Ảnh có chút nghi hoặc: "Diêm Hồng Loan này nếu đã không sợ chết, tại sao ngày đó ở túy Hồng lâu lại cam tâm bị bắt dễ dàng như vậy?"

Cố Uyên ngẩng đầu nhìn không trung xa xăm, ngữ điệu cũng có chút phiêu tán: "Bởi vì nàng chỉ có thể là "Hồng Loan cô nương" trong Túy Hồng lâu mà không thể để cho người khác biết nàng có quan hệ với Bách Điểu Môn. Chỉ có rơi vào tay chúng ta, nàng ít nhất còn có quyền được chọn lựa cái chết."

Dứt lời, hắn xoay người vào phòng: "Trở về chuẩn bị, ngày mai lên đường đi Tùng Khê trấn".

Bình luận

Truyện đang đọc