NÔ GIA KHÔNG HOÀN LƯƠNG

Rơi vào mắt mọi người đầu tiên là một vạt áo màu thủy lam, sau đó một nữ nhân từ trong nhà đi ra. Màu sắc trắng trong thuần khiết đến cực điểm, ở nơi hoang vu càng lộ ra cảm giác không hợp nhau, tựa như giữa một biển lửa đỏ tươi hiện ra một ao nước trong vắt, khí quanh thân như hàn băng bao phủ.

Tất cả mọi người có chút hoảng thần, xung quanh trong chốc lát yên tĩnh chỉ còn lại tiếng gió. Nữ tử quét một ánh mắt rét lạnh tới, cuối cùng dừng trên người Cố Uyên mới hơi có tia tâm tình lóe lên.

Cố Uyên nhìn nửa bên ống tay áo bị nhiễm đỏ của nàng, nhíu mày, mở miệng hỏi: "Phương Hoa, đây là có chuyện gì?".

Nữ nhân này chính là Liễu Phương Hoa. Tô Thanh vốn đang nắm chặt lấy vạt áo, nghe vậy không khỏi buông lỏng, thần sắc trong mắt khó lường.

Liễu Phương Hoa đang muốn nói gì, đột nhiên biến sắc, phiên thân hướng đình viện xẹt qua. Chỉ công phu trong chớp mắt, chỗ đất bằng phẳng vừa đứng rơi xuống một thanh đao quan khổng lồ, sau tiếng vang lớn, miễn cưỡng đem mặt đất bổ ra nhiều vết nứt. Trong mắt nàng xẹt qua một tia kinh ngạc: "Lại còn không chết".

Lời nói chưa dứt, có một bóng dáng từ trong nhà thong thả đi ra, nhìn rõ bộ dáng người này, sắc mặt mọi người biến đổi. Nhắc tới người không chết, chỉ sợ ai cũng đều không tin đi.

Hiển nhiên là bộ dáng đã trúng độc sâu, khuôn mặt ruộng lậu mơ hồ thấy cả xương sọ bên trong. Cánh tay trái như thể vừa ra khỏi quan tài, không hề có sự sống rũ xuống bên cạnh, tay phải cứng nhắc đem quan đao cắm trong kẽ đất rút ra, lúc xoay người lờ mờ có thể nghe thấy tiếng khung xương va chạm "kẽo kẹt". Trên lồng ngực hắn bị vài cây tiêu găm vào tận xương, máu nhiễm một mảng lớn trên tà áo,lúc này cũng đã khô khốc đọng lại trên thân. Cả thân thể như sắp phá ra thành từng mảnh.

Nhìn quái nhân từng bước đi về hướng bọn họ, nguyên một đám khó tránh khỏi sợ hãi.

Cố Uyên nhìn Liễu Phương Hoa lui đến bên cạnh, mở miệng hỏi: "Không phải đã nói muội lẳng lặng đợi ở trên trấn rồi sao".

Liễu Phương Hoa đáp: "Có người đem chủ ý đánh tới muội nên muội tương kế tựu kế".

Cố Uyên nhíu mày: "Đây chính là kết quả tương kế tựu kế?".

Liễu Phương Hoa nghe vậy trầm mặc, đưa tay đem phối kiếm quăng cho hắn. Khuôn mặt một mảnh yên tĩnh, quần áo nhỏ bé nhiễm một vết máu nhưng vẫn thanh nhã cực điểm, cắn khóe môi: "Muội cũng không biết người này như thế nào đột nhiên phát điên, thần trí không nhận thức, gặp người liền hạ thủ. Bộ dáng ma quỷ này giống y chang cha muội năm đó... Căn bản là, giết không chết".

Cố Uyên nhìn quái nhân đang từng bước tới gần kia, lạnh nhạt nói: "Không, người này xác thực đã chết".

Tô Thanh trốn sau lưng Cố Uyên, nghe hai người nói chuyện, trong đầu đột nhiên có cái gì chợt lóe lên. Tình cảnh này cảm giác rất quen tai, giống như người nào đó, tại lúc nào đó, đã từng dùng gương mặt tỏa sáng cùng nàng miêu tả qua. Vỗ đầu một cái, bỗng nhiên nghĩ tới.

"Ngươi cũng biết, năm đó trong Tống An Cư "Độc lập" ghi lại 379 vị độc dược? Loại độc này tên gọi "Huyết cổ độc", có thể làm cho thân thể người chết sống lại, bởi vì thế mà được xưng là "người chết sống". Nhưng dược này rất bá đạo, người trúng độc mặc dù có thể bộc phát tất cả tiềm năng trong cơ thể nhưng lại không có chút ý thức nào, tàn sát thành tính, động thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông. Năm đó Tống An Cư châm chước hết lần này đến lần khác, cuối cùng quyết định loại bỏ loại độc này ra khỏi "Độc lập", để tránh gây thảm kịch nhân gian. Bây giờ suy nghĩ một chút, nếu thật sự để người nắm được cách điều chế độc này thì, chậc chậc chậc...".

Khi đó A Nhuyễn nói với nàng, lúc nói nghiễm nhiên hai mắt sáng lên, bộ dáng hận không thể ngay tại chỗ cảm thụ loại độc này một chút.

Nhưng, quái nhân trước mắt thật sự trúng huyết cổ độc sao? Tô Thanh chưa bao giờ thấy qua, khi đó A Nhuyễn cũng không có miêu tả cụ thể về tình hình phát độc, nàng tạm thời cũng không nắm chắc. Trong lúc mơ hồ hình như nhớ được lúc ấy có nhắc qua cho nàng nghe phương pháp giải độc, đem ngựa chết chữa thành ngựa sống, hiện tại vội vàng nhớ lại, cái gì cũng không nhớ nổi.

Nôn nóng đấm đấm đầu mình, bỗng nhiên Tô Thanh cảm thấy thân thể chợt nhẹ bẫng, bị Cố Uyên nhấc lên ném vào ngực Ngọc Phi Giác.

Lời hắn nói quá mức lạnh nhạt: "Ngọc công tử đã thực hiện xong lời hứa, vậy sẽ không lưu lại ngươi cùng nhau mạo hiểm. Nhưng thỉnh giúp đỡ đem tạp nhân nhàn đẳng này mang đi, đỡ phải để cho chúng ta vô cớ phân tâm. Đa tạ".

Liễu Phương Hoa lúc này mới chú ý đến sự tồn tại của Tô Thanh, ánh mắt lạnh lẽo khẽ xẹt qua.

Vừa nghe muốn đưa nàng đi, trên mặt Tô Thanh hoảng hốt, giãy giụa muốn chạy đến bên cạnh Cố Uyên. Nhưng không đợi nàng kịp hành động, Ngọc Phi Giác đã không nói hai lời, coi nàng như bao tải, hướng trên vai vung một cái, như một cơn gió, trong chớp mắt chân không chạm đất, lướt vào khu rừng.

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu quả thực kia là huyết cổ độc, đó chính là suốt đời không ngừng tồn tại! Cố Uyên mà có cái gì không hay, muốn nàng đi đâu tìm được khoản mua bán lớn như vậy nữa chứ. Xa xa vang lên tiếng đánh nhau khiến trong lòng nàng càng lúc càng sợ, sắc mặt Tô Thanh cũng khó coi theo.

"Khốn kiếp, Hoa Hồ Điệp chết tiệt, thả ta trở về!". Dữ dội nện vài cái nhưng không có hiệu lực, nàng hơi ngửa đầu, nhắm bả vai hắn hung hăng cắn xuống. Ai ngờ vừa cắn một ngụm, thân thể Ngọc Phi Giác bỗng nghiêng một cái, lúc ngã cắm đầu xuống đất liền đem cả người nàng quăng mạnh trên đất.

Một cú ngã này khiến Tô Thanh mắt nổ đom đóm, nhe răng trợn mắt đứng lên, đang chuẩn bị khởi binh vấn tội, lại thấy Ngọc Phi Giác sắc mặt thảm thiết, ngược lại bị hoảng sợ, vội tiến lên đỡ hắn, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?".

Ngọc Phi Giác cố gắng đỡ chân đứng dậy, dựa vào thân cây thở hổn hển,uể oải liếc nàng một cái, đáp: "Bị hun". (mùi lạ xộc vào mũi gây khó thở)

"...", Tô Thanh đột nhiên cảm giác nếu bây giờ mình chỉ trích bộ dáng vừa rồi lâm trận chạy thục mạng của hắn quả thực có chút không có nhân đạo. Khó trách có người nói, vật cực tất phản, Ngọc Phi Giác này khứu giác thiên phú dị bẩm, có lúc lại là trở ngại. Thở dài, nói: "Vậy ngươi nghỉ ngơi tốt rồi đi nhanh đi, ta phải mau chóng trở lại xem một chút".

Ngọc Phi Giác thở dốc còn có chút trầm trọng, nghe vậy vẻ mặt như gặp phải quỷ: "Không phải chứ, ngươi quay lại ngoại trừ cản trở còn có thể làm gì, không sợ bị quái vật kia băm thành thịt nát sao? Chỗ đó thi thể đã đủ nhiều, chỉ sợ không ngại nhiều thêm một thi thể của ngươi".

Vừa rồi đột nhiên bị ném một cái làm nàng nhớ đến những lời của A Nhuyễn nói trước kia. Đối mặt với vẻ khinh bỉ của Ngọc Phi Giác, Tô Thanh trả lại hắn bằng vẻ mặt càng thêm khinh khỉnh, làm động tác cắt cổ, đáp: "Ta chính là về nói cho bọn họ biết cách diệt quái vật kia. Chặt đầu! Chặt đầu hiểu chưa? Chỉ có triệt để khiến thi thể của quái vật kia chia lìa thì mới có thể làm hắn chết hẳn!".

Ngọc Phi Giác sững sờ, sau đó nghi hoặc: "Làm sao ngươi biết?".

Tô Thanh hướng hắn nhếch miệng, một bộ thần sắc tiên cơ không thể tiết lộ, xoay người liền chạy trở về.

Còn chưa đi được mấy bước, trên người chợt nhẹ, bị Ngọc Phi Giác chặn ngang bế lên, cảnh trí bên tai gào thét như gió. Ngẩng đầu liền thấy đường cong nhu hòa dưới mặt nạ, nàng không khỏi ngây người: "Ngươi đi?".

Ngọc Phi Giác vẻ mặt nhiều hứng thú: "Khó gặp được chuyện kì lạ như vậy, sao có thể dễ dàng buông tha, sau này gặp mỹ nhân khác, chẳng phải là có thêm chuyện thú vị để tán gẫu?".

"...". Người này thật sự xác định loại chuyện máu tanh kinh khủng này thích hợp làm đề tài thú vị để tán gẫu? Tô Thanh vô lực dời mắt, hỏi: "Ngươi không sợ sẽ bị hun đến trực tiếp ngất đi?".

Ngọc Phi Giác quăng cho nàng một ánh mắt khinh bỉ, vẻ mặt nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc: "Chỉ cần không dùng mũi hô hấp là được".

Tô Thanh không phản bác nổi. Nói vài lời, hai người đã trở lại sơn trại.

Xa xa nhìn đoàn người đã chết vài người, một số thì bị thương, lúc này Lận Ảnh một thân một mình cản ở trước mặt, hiển nhiên đã cố hết sức.

Cố Uyên đứng ở nơi không xa, phía sau là Liễu Phương Hoa đã bị thương. Trên mặt hắn vẫn không chút rung động nào duy chỉ có đôi mắt càng thêm lãnh ý khiến người ta không nhìn ra tâm tư.

Quái nhân bên cạnh căn bản không có lý trí, khuôn mặt dữ tợn đang từng bước tiến lại gần, tình thế gấp gáp.

Tô Thanh không đợi được Ngọc Phi Giác buông tay liền giãy giụa từ trong lòng hắn nhảy xuống, ba chân bốn cẳng chạy như điên qua cạnh Cố Uyên, thở liên tục: "Lão gia, chém đứt đầu! Chém đứt đầu hắn sẽ không thể cử động nữa".

Cố Uyên không đoán được nàng không đi mà quay lại, tư thế khẽ chấn động, rũ mắt xuống nhìn dáng vẻ chật vật không chịu nổi của nàng.

Tô Thanh thấy hắn giống như do dự, vội la lên: "Trong người hắn có thể là huyết cổ độc, chỉ có phương pháp này mới giải được! Lão gia nếu tin tưởng lời nô tì nói, thỉnh thử một lần!".

Nhưng, Cố Uyên vẫn không động.

Lận Ảnh phía trước đã chống đỡ hết nổi, bị quái nhân khoát tay ném trên đất, tiếng kêu đau đớn vang lên, bụi đất tung bay.

Tô Thanh kinh hãi, một phen nắm lấy tay áo Cố Uyên, đang muốn mở miệng thề liền thấy ánh mắt hắn rơi trên người mình. Khóe môi khẽ nhếch, lời nói đến miệng bị nàng miễn cưỡng chặn trở về.

Thậm chí không quay đầu lại, Cố Uyên bỗng giơ một tay lên, trường kiếm ra khỏi vỏ, mang theo tiếng xé gió bén nhọn, hướng thẳng đến cổ quái nhân kia.

Vòi máu sau lưng hắn văng lên bốn phía, khung cảnh bỗng nhiên trầm tĩnh. Thân thể cực đại của quái nhân bị chặt đầu ầm ầm rơi trên đất, hình ảnh hết sức tàn nhẫn trong gang tấc khiến hô hấp gian nan của Lận Ảnh hơi dừng lại.

Đôi mắt không hề quay lại liếc nhìn, đầu ngón tay Cố Uyên mơn trớn trên cái trán bị ngã sưng đỏ của Tô Thanh, nhẹ nói: "Không nên gấp".

Nhiệt độ đầu ngón tay hơi lạnh, ánh mắt nhìn soi mói làm cho nàng có chút hoảng thần, đã thấy Cố Uyên xoay người sang chỗ khác.

Mặt hướng vào trong sơn trại, một mảnh tình cảnh như trong lò luyện ngục máu tanh, tròng mắt thâm thúy không dấu vết dần dần dâng lên một tầng thần sắc khác thường.

Hắn tựa như tìm được một con mồi thú vị vậy, nhặt trường kiếm lên, lau khô vết máu, rũ mắt nhìn thi thể không hề có sinh khí trên mặt đất, tự lẩm bẩm: "Chuyện xưa tái diễn? Thế nhưng lại dùng phương thức này khiêu khích ta, thật có chút ý tứ".

Bình luận

Truyện đang đọc