NÔNG PHỤ

Ngưu thị trong lòng không thoải mái, nhưng cũng chẳng dám mở miệng nói điều gì, ngượng ngùng cúi đầu ngồi ở trên kháng, ánh mắt nhìn chằm chằm Hứa Thảo cùng Thẩm thị và Tiểu An vừa may vá, vừa nói chuyện vui vẻ, nàng ta cảm giác bản thân không thể nào dung nhập vào câu chuyện của bọn họ được, trong lòng nàng ta cảm thấy có chút thất bại, nằm ghé trên kháng, không bao lâu liền ngủ mất.

Bên cạnh đó Miêu Miêu và Quân ca nhi đang chơi đùa không ngừng, thi nhau cướp giật con búp bê bằng vải kia, rồi cười khanh khách.

Không bao lâu sau, Phú Quý trở lại, Hứa Thảo giúp hắn phủi toàn bộ bông tuyết dính trên áo xuống, Phú Quý cười hắc hắc nói: “Đưa cha mẹ về đến nhà an toàn, ta mới quay về.”

Hứa Thảo vội vàng hỏi: “Nhị nha, tam nha, Tiểu Sơn có nhà không? Bọn họ thế nào?”

“Bọn họ đều ở nhà, nàng yên tâm đi, đều khỏe.”

Hứa Thảo nghe vậy tâm đang treo cao mới chậm rãi thả xuống, lại lôi kéo Phú Quý ngồi gần lò sưởi cho ấm.

***

Trận tuyết này càng rơi càng lớn, ba ngày sau liền nổi lên một trận bão tuyết, gió Bắc cũng thổi phần phật rất mạnh, người trong thôn đều ở trong nhà, không dám đi ra ngoài. Buổi tối, trời càng trở nên lạnh, trời vừa tối Hứa Thảo và Phú Quý liền đem lồng gà chuyển vào bếp, Tiểu Bạch và Hắc Tử buổi tối cũng ngủ tại trong này cho ấm. Cũng may phòng bếp hơi lớn nên Hứa Thảo trải một lớp cỏ tranh dày tại một góc bếp sáng sửa, sạch sẽ cho hai con chó nằm.

Buổi tối đốt kháng nóng lên, lại trải hai lớp chăn bông thật dày, nằm lên cũng không còn thấy lạnh mấy.

Hứa Thảo nằm trong lòng Phú Quý, cả người lẫn trong lòng đều ấm vù vù, nghe tiếng gió gào thét từ bên ngoài vang vào, chẳng mấy chốc liền ngủ thiếp đi.

Buổi sáng ngủ dậy, dưới mái hiên đóng thành một lớp băng mỏng, hôm nay không khí rất lạnh, tuyết còn chưa rơi tiếp mà băng đã đóng rồi. Hứa Thảo mặc quần áo xong xuôi, rồi đi nhanh vào bếp, vừa đi ra ngoài nàng đã cảm thấy không khí rất lạnh, trên người mặc áo bông thật dày cũng không ngăn cản được cổ hàn khí này, hơn nữa gió thổi vù vù, khiến hai má đau rát. Hứa Thảo chà sát hai tay lại vừa hà hơi, vừa chà cho ấm.

Vào trong bếp, Phú Quý đang ngồi trước bếp lò bận bịu, nhìn thấy Hứa Thảo, liền nhếch miệng cười nói: “Dậy rồi sao? Nàng mau lại đây ngồi, bên này ấm áp hơn.” Hứa Thảo dựa vào người hắn, tùy ý hắn lôi kéo nàng ngồi trong lòng, vòng tay ôm nàng thật chặt, hai bàn tay to nắm lấy tay nhỏ bé của nàng khẽ xoa xoa làm ấm.

Chờ trong bếp lò lửa cháy bập bùng, Hứa Thảo mới cảm thấy hơi nóng một chút, đứng dậy đem bánh bao hấp ngày hôm qua hâm nóng, lại cắt một dĩa củ cải muối. Chờ làm xong xuôi, Miêu Miêu cũng đã dậy, một nhà ba người vui vẻ cùng nhau ăn sáng.

Tuyết rơi nhiều, mùa đông không có việc gì để làm, Hứa Thảo liền ôm Miêu Miêu ngồi trên kháng dạy bé biết chữ, Miêu Miêu cũng sắp được ba tuổi, đã nhớ được hết tên của mọi người, cũng bắt đầu có suy nghĩ riêng của bản thân, rất hay tò mò hỏi đông hỏi tây. Hứa Thảo cũng không trông mong bé có thể học được, chỉ là nhàm chán coi như diết thời gian thôi.

Đầu tiên Hứa Thảo dạy Miêu Miêu viết tên của bé, nàng đem cái bàn nhỏ đặt lên trên kháng, trên bàn để mấy tờ giấy mà hôm trước Hứa Thảo mua, thêm vài thanh than nhỏ, bắt đầu dạy bé viết chữ.

Phú Quý nhìn thấy vậy, vui vẻ hỏi: “Vợ, nàng còn có thể viết chữ sao?” Vợ hắn thật là giỏi a, còn biết chữ nữa, trong thôn cũng chỉ có vài người biết chữ mà thôi. Đúng rồi, Tiểu An hình như hứa hôn với một tú tài a, cũng là người đọc sách viết chữ, xem ra Tiểu An thật là có phúc khí.

Hứa Thảo cười đáp: “Ngày bé ta học cùng với một lão tú tài ở trong thôn, thật ra chỉ nhận biết vài chữ mà thôi, bây giờ ta dạy cho Miêu Miêu biết vài chữ đơn giản, nếu bé muốn học thêm, chờ về sau ta sẽ từ từ chỉ bé.”

Phú Quý gật đầu lia lịa: “Vậy là tốt rồi.” Mặc dù người ta nói nữ tử không tài mới là đức, nhưng hắn lại không cho là đúng, hắn cảm thấy vợ hắn biết chữ mới là tốt, nếu là Miêu Miêu cũng biết chữ, hắn sẽ càng vui vẻ hơn.

Nghĩ đến lồng gà không kín lắm, Phú Quý liền thả hai con gà rừng ra ngoài, cho chúng nằm dưới mái hiên, mới cầm lồng gà vào bếp tìm ván sửa lại.

Miêu Miêu rất thông minh, Hứa Thảo dạy bé một lúc, bé đã có thể nhớ tên của chính mình, Hứa Thảo lại dạy bé viết chữ, tuy rằng viết không được trọn vẹn, còn cong cong vẹo vẹo, méo mó, nhưng vẫn là viết đúng rồi.

Hôm nay không có làm việc gì tốn sức, nên bữa trưa liền không ăn, sáng sớm Thẩm thị đã ôm Quân ca nhi lại đây, nhìn thấy Hứa Thảo dạy Miêu Miêu học chữ, cũng ồn ào bảo dạy cho Quân ca nhi luôn. Cả một ngày, Hứa Thảo không làm gì cả chỉ ngồi dạy hai đứa bé học chữ. Quân ca nhi còn quá nhỏ, học cả ngày cũng còn có chút mơ mơ màng màng.

“Cô, cô, người có nhà không?” Vừa qua buổi trưa, người một nhà nằm trên kháng nghỉ tạm, thì bên ngoài vang lên một giọng nữ ôn nhu.

Tiếp theo Hứa Thảo nghe thấy Trần thị chạy vội ra, cùng giọng nói đáp lại: “Ai, đến đây, đến đây, là Như nhi phải không?”

Sau đó là tiếng mở cửa, rồi lại đến giọng lo lắng của Trần thị: “Như nhi, xảy ra chuyện gì sao? Có phải hay không cha ngươi có chuyện?”

Giọng nói ôn nhu kia khẽ đáp: “Cô, không có chuyện gì, là cha bảo con đến, nhìn xem người có khỏe không.”

“Ai, đứa nhỏ này, tới thì tới được rồi còn mang theo đồ gì a, mấy thứ này ngươi mang về giữ mà ăn, lão thái bà ta không có cần.”

“Cô, người cứ giữ đi ạ, đây là con cố ý đi lên trấn mua cho người đó.” Giọng nói ôn nhu mang theo ý cười mềm mại lại vang lên.

Theo tiếng chân hai người đi vào, là giọng nữ tiếp tục vang lên: “Cô, ta nghe nói Tam đệ muội mang thai? Chúc mừng cô sắp có thêm một cháu trai nữa rồi.” Trong giọng nói lộ ra một chút mất mát mơ hồ.

Thẩm thị cùng Hứa Thảo liếc mắt nhìn nhau, Hứa Thảo đã đoán ra được người vừa đến là ai, chính là nữ nhi duy nhất của tam cữu gia gọi là Trần Như, là người thời gian trước bị nhà chồng hưu.

Hứa Thảo cùng Thẩm thị cũng không để ý lắm, chẳng bao lâu liền nghe thấy tiếng gõ cửa: “Biểu ca, huynh có nhà không?”

Phú Quý khẽ ừ một tiếng, bỏ đồ trong tay đi ra mở cửa, nhìn thấy người đứng bên ngoài, nhếch miệng cười: “Hóa ra là Như nhi biểu muội, mới đến sao? Nhanh vào ngồi chơi.” Phú Quý nói xong, đưa mắt nhìn thoáng qua khắp nơi, rồi mới chỉ chỉ vào đầu kháng nói: “Biểu muội, ngươi thoát giày lên đây ngồi đi, nơi này ấm áp.” Trên kháng lúc này ngồi yên vị gồm có Hứa Thảo, Thẩm thị và hai đứa nhỏ.

Trần như khẽ đáp, giương mắt nhìn thấy Hứa Thảo đang ngồi trên kháng cười tủm tỉm, nàng ta hơi ngẩn ra một chút, sau đó liền cười nói: “Vị này chính là biểu tẩu đi, Như nhi gặp qua biểu tẩu. Thời gian trước biểu ca và biểu tẩu thành thân, nhà phu quân muội bận chút việc, muội không lại đây được, mong rằng biểu ca và biểu tẩu sẽ không cảm thấy phiền lòng.”

“Làm sao có thể trách ngươi chứ.” Hứa Thảo cười tủm tỉm lôi kéo Trần Như ngồi xuống, sau đó mới nói tiếp: “Trách ta mới đúng, cùng Phú Quý thành thân đã mấy tháng, thế nhưng vẫn chưa đi thăm tam cữu cùng biểu muội được, thật sự là do chúng ta sai sót.”

Trần Như này lớn lên nhìn rất được, gương mặt thanh tú, làn da trắng nõn, một đôi mắt xếch nhìn người khác lúc nào cũng như ẩn ẩn đưa tình, cả người nhìn thoáng qua ôn nhu đến mức có thể vắt ra nước. Người như vậy sao có thể bị nam nhân hưu, Hứa Thảo thật sự là nghĩ không ra.

Trần Như cởi giày, ngồi yên ổn trên kháng, đem Quân ca nhi ôm vào trong lòng, lại quay sang nhìn Thẩm thị, cười tủm tỉm nói: “Nhị biểu tẩu, Quân ca nhi lại lớn thêm không ít a, lần trước ta đến hắn còn chưa đi được đâu, bây giờ đã có thể đi, có thể nói, cả người tròn tròn, khỏe mạnh a.” Nói xong, liền lấy một gói điểm tâm trong người đặt lên trên bàn, mở ra, bên trong có năm sáu miếng điểm tâm nho nhỏ. Nàng ta cầm lấy một khối bỏ vào trong tay Quân ca nhi, khẽ dỗ: “Quân ca nhi, ta là biểu di a, gọi một tiếng biểu di đi nào.”

Thẩm thị ngồi bên cạnh thấy vậy cười tủm tỉm.

Quân ca nhi cười hì hì, cầm chắc điểm tâm trong tay, bỏ vào trong miệng ăn, sau đó nhìn sang Trần Như cười, chính là không chịu gọi một tiếng “biểu di”.

Miêu Miêu ở một bên nhìn thấy, cũng không khách khí, trực tiếp từ trên bàn cầm lấy một khối điểm tâm, nhìn nhìn điểm tâm, lại nhìn sang Hứa Thảo, rồi mới chầm chậm đưa điểm tâm trong tay về phía miệng Hứa Thảo nói: “Nương, nương ăn.”

Hứa Thảo nở nụ cười đem điểm tâm bỏ vào miệng nhỏ của Miêu Miêu, dịu dàng nói: “Nương không ăn, Miêu Miêu ăn đi.” Miêu Miêu nghe xong mới vui vẻ ăn, lại còn quay sang cười với Trần Như.

Trần Như nhìn thấy bộ dáng của bé, lại đem bé ôm lấy, cười nói: “Miêu Miêu, ta là biểu di nga, con còn nhớ rõ biểu di không?”

Miêu Miêu còn nhỏ, lại cầm một miếng khác bỏ vào miệng ăn: “Ăn no... di...” Miệng đầy đồ ăn, từ ngữ nói ra cũng không được rõ ràng

Trần Như nhìn Miêu Miêu một lúc, cảm khái nói: “Chỉ chớp mắt, Miêu Miêu đã sắp được ba tuổi, cũng đã biết nói rồi.” Nàng nói xong, ngẩng đầu nhìn Hứa Thảo: “Thật sự hâm mộ biểu tẩu, có một nữ nhi nhu thuận như vậy a.”

Hứa Thảo cười nói: “Đúng vậy, ta đúng là có phúc mới có được một nữ nhi ngoan ngoãn thế này.”

Mấy người ngồi nói chuyện cười đùa vui vẻ, tán gẫu hết chuyện nọ đến chuyện kia, Hứa Thảo phát hiện Thẩm thị không thích nói chuyện với Trần Như cho lắm, nàng nghĩ có lẽ do hai người không quá thân nhau, bởi vậy nói chuyện mới có chút gượng gạo. Nàng cũng không băn khoăn lâu, cùng Trần Như nói chuyện một lát, Miêu Miêu thì ngồi một bên viết chữ. Ánh mắt của Trần Như luôn không tự chủ được nhìn về phía Miêu Miêu, Hứa Thảo và Phú Quý. Nàng ta thực hâm mộ a, hâm mộ biểu tẩu thật hạnh phúc, hâm mộ nàng tự nhiên được không một nữ nhi, hâm mộ biểu ca đối với nàng tốt. Vì sao một nữ nhân bình thường như thế mà vẫn có thể có hạnh phúc, còn nàng thì không?

Nghĩ đến đó, Trần Như cảm thấy lòng trống rỗng, không vui, quay sang Hứa Thảo và Phú Quý nói: “Biểu ca, biểu tẩu, muội đi xem cô một chút.”

Chờ Trần Như đi rồi, Thẩm thị mới quay sang liếc nhìn Hứa Thảo một cái, vừa vặn Phú Quý cũng muốn đi ra ngoài, chờ bóng dáng Phú Quý biến mất, Hứa Thảo vội vàng hỏi: “Nhị đệ muội, có chuyện gì thế?”

Thẩm thị thấp giọng nói: “Đại tẩu, sau này tẩu nên ít qua lại với biểu muội thôi. Nàng ta cũng không phải người tốt lành gì.”

Hứa Thảo kinh ngạc, vì sao lại không phải người tốt chứ, nàng nhìn Trần Như trông rất ôn nhu, dịu dàng a.

“Nàng ta là một người rất kiêu ngạo, lúc chưa thành thân thì thích một thiếu gia ở trên trấn, vội vàng muốn đi làm thiếp cho người ta, tam cữu rất tức giận, cuối cùng bị phu nhuân của thiếu gia kia chèn ép, thanh danh bị phá hư hết, bất đắc dĩ mới gả cho một nam nhân ở thôn cạnh bên. Nghe nói mẹ chồng nàng ta cực kỳ khinh thường nàng ta, nàng ta ở nhà chồng cũng sống không tốt, lại mãi vẫn chưa có thai, mẹ chồng nàng ta mới buộc nam nhân kia hưu nàng ta. Đại tẩu, dù sao tẩu bớt cùng nàng ta qua lại là được.” Tuy rằng Thẩm thị không muốn nói xấu sau lưng người khác, nhưng nàng cứ có cảm giác Trần Như đến lần này không thích hợp, đại tẩu mới gả đến đây, chuyện gì cũng không biết, nàng ta vẫn nên nhắc nhở một chút mới tốt.

Hứa Thảo gật đầu, nghiêm mặt đáp: “Nhị đệ muội, ta biết rồi, ta sẽ chú ý.” Nghĩ đến việc biểu muội này đến đây, không lẽ có ý muốn cướp Miêu Miêu? Hứa Thảo đột nhiên có chút sợ hãi, đem Miêu Miêu ôm chặt vào lòng.

Đến giờ Dậu, tuyết rơi càng lúc càng lớn, đứng ở trong sân, ngay cả ánh mắt cũng mở không ra, loại thời tiết như thế này Trần thị tất nhiên không an tâm để Trần Như về, nên giữ nàng ta ở lại, buổi tối nàng ta ngủ cùng Tiểu An.

Buổi tối chuẩn bị đi ngủ, Trần Như còn chạy đến gõ cửa, Hứa Thảo cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, vốn đã nằm xuống chuẩn bị ngủ, lại phải ngồi dậy mặc thêm áo vào, may mà Phú Quý còn chưa có cởi quần áo ra, cũng không đến nỗi bất tiện. Mở cửa, Trần Như đứng ở bên ngoài, thân hình mảnh mai giữa gió tuyết bay phấp phới, làm cho người ta vừa nhìn liền sinh ra một cảm giác muốn che chở.

Bình luận

Truyện đang đọc