NÔNG PHỤ

Nghĩ đến việc Như nhi không thể sinh con lại phải tìm một người khác sinh cho Phú Quý thì gương mặt Trần thị biến hóa rất nhiều. Sau đó bà ta ngẩng đầu lên liếc Hứa Thảo một cái, hừ lạnh nói:

"Mặc kệ như thế nào, ngươi gả đến đây một năm bụng vẫn không có tin tức gì, chính là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Từ trước đến nay ta chưa bao giờ nghe qua cái gì mà còn nhỏ sinh sẽ hại cho cả mẹ lẫn con, ta xem ra chính bản thân ngươi không thể sinh mới kiếm cơ thôi. Ta bất quản lý do của ngươi, ta quyết định tìm cho Phú Quý một người thiếp, việc này ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý."

Nhìn thấy Trần thị như vậy sắc mặt Hứa Thảo lạnh vài phần, nguyên bản nàng còn muốn cho bà ta chút mặt mũi vì là trưởng bối, nhưng xem ra bà ta là loại không biết đều, thích cậy già mà lên mặt.

Hứa Thảo châm chọc nói: "Nương, Ta nói không phải ngài tính đem chất nữ bị hưu kia của ngài gả cho Phú Quý đó chứ. Ngài cũng không cảm thấy xấu hổ a? Còn nữa ta có sinh con được hay không tìm thấy thuốc liền biết rõ, ngài đừng có mà vu oan cho ta rằng không thể sinh con."

Bị Hứa Thảo nói trúng tâm tư, sắc mặt Trần thị càng ngày càng khó coi.

Không đợi Trần thị nổi bão, Hứa Thảo cười lạnh nói tiếp: "Nương, ngài thật sự không sợ người trong thôn cười vào mặt a, ngài nếu cương quyết đưa Trần Như cho Phú Quý, toàn gia đình chúng ta cũng đừng mong còn mặt mũi sống ở đây. Hơn nữa, ta tuyệt đối không cho phép hắn nạp thiếp, nên ngài bỏ cái tâm tư này đi."

Trần thị thẹn quá thành giận, mạnh mẽ đứng dậy, chỉ vào Hứa Thảo giận dữ nói:

"Ngươi dựa vào cái gì mà không cho phép? Ngươi cho rằng ngươi là ai a? Người đứng đầu trong nhà là Phú Quý, ta nhìn ra hắn cũng thực thích Như nhi. Như thế nào, ngươi sợ hắn sẽ yêu quý Như nhi hơn ngươi chứ gì?

Trần thị nói xong, hừ lạnh hai tiếng:

"Nhìn thử xem bản thân ngươi là kiểu gì, lại nhìn Như nhi nhà ta xem, hơn ngươi đủ thứ. Hừ, ta nói cho ngươi biết, chỉ cần Phú Quý đồng ý là được, ngươi chẳng có quyền gì mà cho với không cho phép ở đây cả."

"Ta là cái gì sao?" Hứa Thảo tức quá cười nói, "Ngài đi hỏi Phú Quý thử xem ta là cái gì trong cái nhà này, thử xem hắn có hay không thích vị chất nữ bị người ta bỏ của ngài. Nương, làm người phải biết tự hiểu lấy, vị chất nữ kia của ngươi không phải ai cũng có thể mắt mù mà xem như trân bảo giống ngài.Còn có..." Nói đến đây, giọng Hứa Thảo trở nên nghiêm túc, "Ngài nói Phú Quý thích NHư nhi? Nương, ăn có thể ăn bậy chứ nói không được nói bậy. Ngươi như vậy là đang bôi nhọa thanh danh của hắn đấy, đến lúc đó hắn mà phát giận lên, người chịu tội, người mất mặt chính là vị chất nữ kia của ngài đó."

Hai đứa nhóc ngồi trên kháng nhìn người lớn tranh cãi đều im lặng không dám phát ra tiếng gì. Quân ca nhi và Miêu Miêu đều mở to hai con mắt đen tròn hết nhìn Hứa Thảo, lại quay sang nhìn Trần thị. Miêu Miêu có chút sợ Trần thị, khẽ lui thân mình vào trong rồi ngồi im không dám nhúc nhích.

Trần thị tức quá thở không được, chỉ vào Hứa Thảo mắng. "Con tiểu tiện nhân này, ngươi nói cái gì?"

Trần thị đang mắng, cửa phòng đột nhiên bị ai đá văng ra, mọi người quay qua nhìn, thì thấy Phú Quý sắc mặt lạnh lùng, đen thui đứng bên ngoài.

Nhìn vẻ mặt Phú Quý, Trần thị hoảng sợ lắp bắp hỏi: "Lão... lão đại, ngươi về lúc nào?"

Phú Quý bước vào, đi đến trước mặt Trần thị, nhìn chằm chằm bà ta cho đến khi mặt bà ta trở nên trắng bệch, mới lạnh lùng nói: "Ta nếu không quay về, còn không biết được hóa ra ngài chạy đến nhà ta để bắt nạt thê tử của ta đó."

"Ta... ta không có." Trần thị vội vã biện minh, "Là... là thê tử của ngươi chọc nương tức giận, nên nương mới nói ra những lời như vậy. Phú Quý a, không phải nương muốn trách ngươi, nhưng cưới vợ phải cưới vợ hiền, ngươi nhìn một cái thê tử của ngươi bây giờ xem, cư nhiên dám chống đối mẹ chồng, còn nói gia đình này do nàng làm chủ, chẳng phải không đem ngươi đặt vào trong mắt hay sao? Thành thân đã hơn một năm còn chưa có con. Phú Quý a, một thê tử như vậy còn cần làm gì, nếu không con đem hưu nha đầu kia rồi nương tìm cho ngươi một hôn nhân mới tốt hơn. Lúc trước ta đồng ý cho ngươi cưới nàng là vì..."

Không đợi Trần thị nói xong, sắc mặt Phú Quý đã cực kỳ khó coi, hắn gầm lên: "Nương, ngài có biết chính mình đang nói cái gì hay không? Lời ngày hôm nay ta không có muốn nghe ngài nhắc lại một lần nào nữa."

Trần thị nóng nảy nói:

"Phú Quý, Như nhi có chỗ nào không bằng nha đầu kia chứ?" Con bé lớn lên xinh đẹp, tính tình dịu dàng, còn biết kính trên nhường dưới, chứ đâu giống nha đầu này, những lời đại nghịch bất đạo đều có thể nói ra miệng."

"Nương, thê tử ta nói không sai, trong nhà do nàng làm chủ." Phú Quý nói xong, sắc mặt đen thui nhìn Trần thị, "Nương, ngài liền chết cái tâm tư này đi, ta chỉ muốn cùng Thảo nhi bình bình đạm đạm sống tốt, ngài nếu còn nói những lời như vậy nữa đừng trách ta không khách khí." Hắn chưa bao giờ nghĩ Trần thị có loại tâm tư này, lại còn dám đưa vị biểu muội bị hưu kia cho hắn.

"Ngươi..." Trần thị chỉ tay vào Phú Quý, tức đến mức không nói nên lời.

Phú Quý cảm thấy không còn kiên nhẫn nữa, nếu không phải nể tình việc bà ta nuôi dưỡng hắn hai mươi năm qua chắc chắn hắn đã lôi bà ta ném ra ngoài rồi, "Nương, người đi về đi."

"Ngươi, cái tên dần này, Nhu nhi có chỗ nào không tốt chứ?"

Phú Quý lạnh lùng đáp: "Nương, thanh danh nàng ta không tốt, ta cũng chẳng ưa gì nàng ta cả. Ngài cũng đừng có nói thêm gì nữa, nếu không người chịu nhục chính là nàng ta đó."

Trần thị vẫn còn muốn nói thêm nhưng nhìn bộ dáng lạnh lùng của Phú Quý đành oán hận lườm Hứa Thảo một cái.

"Ngài về đi." Phú Quý lại mở miệng nói.

Cuối cùng Trần thị cũng ôm Quân ca nhi rời đi, trước khi đi còn trừng mắt với Hứa Thảo vài lần. Hứa Thảo cười khổ, xem ra quan hệ giữa nàng và mẹ chồng coi như xong, ngay cả giả vờ hòa bình ngoài mặt cũng không được nữa. Bất quá như vậy cũng tốt, đỡ phải bằng mặt không bằng lòng, dù ghét nhưng vẫn phải tươi cười chào nhau.

Chờ Trần thị đi khuất, Phú Quý đóng cửa cổng, xoay người liền nhìn thấy Hứa Thảo đứng dựa vào tường, cười như không cười nhìn hắn.

Sắc mặt Phú Quý đỏ lên, vẻ mặt lạnh lẽo khi nãy nhanh chóng khôi phục thành dáng vẻ hàm hậu, hắn đi đến cạnh Hứa Thảo, lấy lòng hỏi: "Thảo nhi, nàng đang giận sao?"

"Không, ta làm gì có tức giận chứ." Giọng nói của Hứa Thảo có chút khó chịu, tuy không liên quan gì đến hắn nhưng nghĩ đến việc người khác muốn nhét nữ nhân chu hắn thì nàng vẫn thấy không thoải mái.

"Nương tử, thực xin lỗi, đều do ta sai." Phú Quý nhìn thê tử của mình tức giận vội vàng xin lỗi. Mặc kệ chuyện do ai, thê tử hắn không vui, tức giận, hắn dỗ dành là được.

Hứa Thảo đứng thẳng người, liếc hắn một cái, mới nhẹ giọng nói: "Sao có thể trách chàng cứ, còn không phải nương thấy chúng ta giờ sống tốt, mới nổi lên tâm tư, muốn đem chất nữ bị hưu đưa cho ngươi."

Phú Quý hừ một tiếng đáp: "Nhà chúng ta tốt hơn cũng do chính chúng ta cố gắng, bà ấy cũng không nghĩ lại, giờ chúng ta đã ở riêng, bà ấy còn muốn quản mấy chuyện như vậy, không phải là kiếm chuyện cho thiên hạ chế cười hay sao?"

Hứa Thảo cuối đầu không nói tiếng nào.

Phú Quý nhìn thấy thê tử vẫn một bộ dạng không vui, vội hỏi: "Thảo nhi, nàng đừng tức giận, ta chỉ nghĩ cùng nàng vui vẻ sống mà thôi."

"Tướng công, ta cũng không có xinh đẹp như biểu muội kia của chàng, chàng..."

Phú Quý cẩn thận nhìn chằm chằm mặt Hứa Thảo vài cái, mới nói tiếp: "Ai bảo, nàng so với nàng ta đẹp mắt hơn." Hắn vốn thích bộ dáng thanh tú của thê tử hắn, ánh mắt tròn tròn, đen láy, sáng trong, không giống như vị biểu muội kia, đôi mắt lúc nào cũng làm ra vẻ yêu mị, khiến bản thân hắn cảm thấy phiền chán.

Trong lòng Hứa Thảo cảm thấy rất vui vẻ, ngẩng đầu nhìn Phú Quý, cười tủm tỉm nói: "Được rồi, mới sáng sớm chúng ta cũng đừng nên buồn bực không vui. Chúng ta mau vào xem Miêu Miêu đi, ta sợ giọng nương quá lớn, dọa con bé sợ."

Hai người đi vào phòng, nhìn thấy Miêu Miêu đang ngồi ngơ ngác trên kháng, thấy hai người vào, bé nhìn bọn họ cười ngọt ngào.

Hứa Thảo cùng Phú Quý cởi giày, leo lên kháng, dỗ dành Miêu Miêu, nói chuyện với bé một lát, thấy bé không có bị dọa sợ hay ám ảnh gì cả mới thở phào nhẹ nhõm.

Trời lạnh, không có việc gì làm, ba người ngồi làm tổ trên kháng ấm áp, đến bữa trưa Hứa Thảo hấp một lồng bánh bao bột ngô, lại múc thêm một dĩa dưa muối chua và thịt khô, còn không quên lấy ra một ít chao làm mấy ngày trước ra ăn thử.

Nhìn thấy chao, Phú Quý ngạc nhiên, cười hỏi: "Cái này là thứ gì vậy? Cho đến tận bây giờ ta cũng chưa nghe qua, hình như còn có cả mùi rượu phải không?"

Hứa Thảo bưng bánh bao đến, đưa cho mỗi người một cái, xong xuôi mới cười tủm tỉm trả lời: "Đây là chao, ta dùng đậu hũ làm ra, chàng nếm thử xem hương vị thế nào?"

Nhìn thấy hắn gắp cả miếng to, Hứa Thảo vội vàng ngăn lại: "Ăn thử ít thôi, thứ này khá mặn."

Phú Quý nghe vậy bỏ bớt ra, cắn một ngụm bánh bao ăn chung với chao, "Rất thơm, ăn ngon." Hương vị quả thật không sai, quan trọng là hắn thích mùi rượu bên trong nó.

Miêu Miêu cũng rất thích món chao này nên ăn được hai cái bánh bao.

Buổi chiều, nhị nha tam nha bế Tiểu Sơn đến chơi, Hứa Thảo cũng đưa cho chúng ít chao mang về, sau đó liền dặn nhi nha và tam nha, thời tiết ngày càng lạnh, đừng có mang Tiểu Sơn đến đây nữa, khi nào có thời gian nàng sẽ qua thăm chúng.

Tuy tuyết vẫn chưa rơi nhiều nhưng trời đã rất lạnh. Hứa Thảo ở trong nhà liên tục mấy ngày, nhắm thấy tuyết bên ngoài càng lúc rơi càng nhiều, đã lôi than mua dự trữ ra dùng. Từ lần trước Trần thị ghé qua chưa thấy đến thêm lần nào nữa.

Hôm nay Hứa Thảo ngồi trên kháng nhàm chán ngắm từng bông tuyết rời ngoài trời thì nghe thấy tiếng gõ cửa cổng. Phú Quý không cho nàng đứng lên, hắn tự mình bước xuống, đeo giày đi ra mở cửa, chờ mọi người đi vào trong nhà Hứa Thảo mới thấy rõ, hóa ra Tiểu An và Thẩm thị đến chơi, Thẩm thị còn ôm cả Quân ca nhi qua.

Hứa Thảo đứng dậy, cười nói: "Trời lạnh thế này sao hai người lại đến đây?"

Tiểu An và Thẩm thị phủi phủi bông tuyết trên người xong, mới đi lại gần kháng, Quân ca nhi thì được đặt ngồi cạnh Miêu Miêu chơi đùa.

Thẩm thị nhìn bộ dạng Hứa Thảo một cái, cười đáp: "Thời tiết lạnh, đi ra ngoài cũng không tiện, nhưng mấy ngày rồi không có sang thăm tẩu, nên muội và Tiểu An cùng nhau qua."

Tiểu An cũng cười phụ họa: "Đúng vậy, đại tẩu, bọn muội qua thăm hai người một chút."

"Hai ta rất tốt a, các ngươi ở nhà thế nào? Đúng rồi, Tam đệ muội có khỏe không, tiểu Quế Hoa thế nào rồi?"

Thẩm thị cười đáp: "Mọi người đều khỏe, tuy rằng nương không thích Tiểu Quế Hoa nhưng cha lại rất thích, hơn nữa có tam đệ che chở, nương cũng không dám làm gì quá đáng."

"Vậy là tốt rồi."

Tiểu An cùng Thẩm thị liếc mắt nhìn nahu, lại nhìn sang Phú Quý đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt ngập ngừng không biết mở miệng như thế nào. Nhưng Hứa Thảo nhìn qua đại khái cũng đoán được bọn họ muốn nói cái gì, liền cười hỏi: "Nhị đệ muội, tứ muội, chúng ta đều là người một nhà, có chuyện gì các ngươi cứ nói thẳng."

Thẩm thị thở dài, khẻ liếc Phú Quý một cái, mới nói: "Đại tẩu, sáng nay cha cùng nương cãi nhau, chúng ta mơi biết được mấy hôm trước bà lại đây tìm hai người, còn có ý đem biểu muội Trần Như cho đại ca làm thiếp. Aiz, nương cũng thật là, tự nhiên đang sống yên ổn lại kiếm chuyện a..."

Hứa Thảo cười nói: "Hóa ra các ngươi đều biết chuyện này rồi sao. Nói ra cũng thật dọa người. Không biết nương, bà ấy nghĩ sao mà lại có tâm tư vậy?"

Tiểu An cũng tiếp lời, "Còn không phải sao. Nương thật đúng là hồ đồ. Hôm nay cha cùng nương nói chuyện bà vô tình để lộ ra, thiếu chút nữa khiến cha tức chết, cha nhịn không được tát nương một cái."

Hứa Thảo nghe vậy, trong lòng nhịn không được thầm khen, đánh hay, người như Trần thị đúng là loại thiếu ăn đòn.

Mấy người lại hàn huyên thêm một hồi, nhìn thấy Hứa Thảo và Phú Quý vốn không quá để ý chuyện này lắm, thế này mới yên tâm. Kỳ thật Trần thị làm việc này là không phúc hậu, nếu thật sự đưa Trần Như cho Phú Quý làm thiếp, đến lúc đó mất mặt không phải toàn bộ Dương gia hay sao. Cũng không biết đầu óc bà nghĩ như thế nào nữa?

Mọi người liền đổi chủ đề, Hứa Thảo mới nghe Thẩm thị báo là mấy ngày trước việc hôn nhân của tiểu An đã định rồi.

Hứa Thảo cười bảo: "Thật sự? Là nam nhân nhà ai a?" Nàng vốn còn hơi lo lắng vì chuyện Khổng gia sợ Tiểu An tìm không được người trong sạch, bây giờ hóa ra nàng lo lắng vô ích rồi. Vụ kia người sai là Không gia, không phải chỉ là cái tú tài thôi sao, còn dám nghĩ đến việc ba vợ bốn nàng hầu.

Tiểu An xấu hổ, mặt đều đỏ, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Là Mao gia thôn bên cạnh."

Hứa Thảo đối với Mao gia này cũng có chút ít ấn tượng, gia đình rất nghèo. Hứa Thảo không nghĩ đến Trần thị thế nhưng nguyện ý cho Tiểu An gả cho Mao gia. Bất quá nhị tiểu tử nhà Mao gia là người không tệ, có lẽ Trần thị cũng biết việc này nên mới đồng ý.

Người Tiểu An gả là con trai thứ hai nhà Mao gia, tên Mao Thanh, bộ dạng tahnh tú, rất chịu khó, Tiểu An gả qua sẽ không phải chịu khổ.

Trần thị đối với con ruột của mình không tệ, nhưng là đối với người khác thật sự vô cùng nhỏ nhen. Hứa Thảo cảm thấy vô cùng khó hiểu.

"Định ngày là bao giờ?"

Thẩm thị cười nói: "Chờ đến mùa Xuân mới chọn ngày, trong khoảng thời gian này Tiểu An ở nhà làm đồ cưới."

Hứa Thảo chúc mừng tiểu An xong, đi vào trong buồng cầm hai lượng bạc đựng trong bao bố nhét vào trong tay Tiểu An, cười nói: "Muội sắp lấy chồng, đây là bạc đại tẩu cho muội đặt mua đồ cưới, muội cầm lấy đi."

Tiểu An vội vàng xua tay nói: "Đại tẩu, không cần đâu."

Nhà khác em gái của chồng thành thân, chị dâu chỉ tùy tiện cho một vài món đồ tượng trưng, có giúp đở thêm cũng chỉ một vài trang sức nhỏ thôi, bình thường sẽ không cho bạc. Trừ phi bà bà ép buộc con dâu cho con gái bà ta tiền áp đáy hòm xuất giá mà thôi.

Phú Quý liếc nhìn Tiểu An, nói: "Đại tẩu cho thì mội cứ cầm đi, đến lúc đó đặt mua một ít trang sức cũng tốt."

Thế này Tiểu An mới chịu nhận bạc, hướng Hứa Thảo cám ơn.

Tiểu An và Thẩm thị ngồi thêm một lát nữa mới bế Quân ca nhi đi về.

Tuyết rơi vài ngày liền ngừng, tuyết đọng bắt đầu tan. Hứa Thảo tính tính ngày, chưa đầy một tháng nữa là đã đến năm mới, Hứa Thảo tính giết một con lợn, lưu lại con kia để nuôi thành lợn nái, qua năm đẻ lợn con.

Lí thị nghe nói Hứa Thảo muốn giết lợn cũng đem con lợn nuôi được hơn nửa năm ra giết luôn. Lợn nhà Hứa Thảo lớn hơn của Lí thị một chút.

Giết lợn do Phú Quý làm là chính. Hứa Thảo và Lí thị cũng bận rộn luôn nay. Lợn nhà Lí thị bán hơn nửa, còn lại thì để dành ăn. Hứa Thảo giết lợn, bán một nửa, giữ lại một nửa.

Cầm bạc trong tay, Lí thị cười híp cả mắt, tiền mua lợn con đã kiếm trở lại còn lời thêm một lượng bạc.

"Đại nha, nuôi lợn không ngờ có thể kiếm được tiền, cũng không phải tốn tiền mua đồ ăn cho chúng, đa phần chúng ăn toàn là rau dại, lõi ngô. Sang năm chúng ta lại mua hai đầu lợn con về nuôi, đợi đến năm mới cũng có chút tiền thu vào."

Hứa Thảo cười đáp: "Nương, chúng ta thừa dịp thời tiết đẹp mau mau đem thịt làm thành thịt khô thôi."

Lí thị cười nói: "Được, buổi chiều chúng ta bắt đầu làm."

Giết heo xong, mấy thứ ruột heo, tim gan phèo phổi không ai muốn mua, đều lưu lại ăn. Hứa Thảo cùng Lí thị để lại mười cân thịt tươi, còn lại đều làm thịt khô hết.

Lí thị quét trên bề mặt thịt mấy lớp muối, sau đó bỏ lên giàn làm bằng tre phơi nắng. Hứa Thảo làm thịt xông khói, hương vị so với thịt phơi khô ngon hơn rất nhiều.

Lí thị nhìn thấy vậy, liền nói: "Ngươi cũng không ngại phiền toái, hun thứ này mỗi ngày đều bị ngạt không nói, ít nhất còn phải hun hơn một tháng."

"Chỉ cần ăn ngon là được, nương."

Trong nhà có thịt rừng phơi nắng, giờ có thêm thịt lợn xông khói, Hứa Thảo dự tính có thể ăn đến mùa hè sang năm.

Hun thịt xong, Hứa Thảo mang bộ lòng heo đi rửa sạch, năm nay nàng không tính làm lạp xưởng, có nhiều thịt xông khói với thịt khô để ăn rồi, ruột già này nàng dùng để xào với dưa chua cũng rất ngon.

Không đến hai ngày, tiểu Thạch đầu lại mang sang cho Hứa Thảo mấy con cá lớn, "Thẩm, đây là cá cha con bắt trong hồ, nói con mang qua cho nhà thẩm một ít." Thằng bé ngại ngùng nói.

Hứa Thảo nhận lấy, trong lòng khá vui, giờ trời lạnh trên trấn cũng có bán cá nhưng khá đắt. Con cá này làm nhiều món ăn khá ngon. Hứa Thảo đi vào trong bếp lấy mười cân thịt ba chỉ ướp muối đưa cho tiểu Thạch đầu nói: "Tiểu Thạch, con mang chút thịt này về mà ăn đi."

Thạch đầu vội vàng xua tay nói: "Thẩm, không cần đầu, cá này cũng không đáng giá gì, do cha con tự bắt thôi."

Hứa Thảo tuy biết cá không đắt, nhưng nay mùa Đông cũng khó mới bắt được, trân trấn bán cũng phải mười văn một cân, mấy con cá này khá lớn, coi bộ nhà Thạch đầu cho nàng dễ gần ba chục cân.

Đẩy tới đẩy lui, Thạch đầu cũng không nhận, thừa dịp Hứa Thảo không chú ý, bỏ chạy.

Hứa Thảo dở khóc dở cười, thôi đành để đến tối Phú Quý mang qua cho nhà bọn họ đi.

Hứa Thảo bắt cá, mở bụng, làm sạch, sau đó tẩm một lớp muối lên bề mặt cá, thập tam hương, cuối cùng để lên gàn phơi nắng. Ruột cùng bong bóng cá đều được nàng giữ lại, làm sạch và nấu với dưa chua.

Cá kia phơi nàng tầm gần một tháng, Hứa Thảo cắt thành từng khúc đem chiên vàng bỏ vào bên trong bình, khi nào mốn ăn lấy ra vài khúc là đủ. Cá được chiên giòn, rất thơm, hương vị khá ngon.

Trong một tháng này cũng có rơi vài trận tuyết nhỏ, không đến vài ngày liền ngừng. Ngày qua ngày cứ thế trôi qua, vài ngày nữa là đến năm mới, nhà nhà đều vội vàng đi lên trấn trên mua đồ tết. Không ngờ đến gần năm mới, trời lại rơi một trận tuyết lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc