NÔNG PHỤ

Hứa Thảo ngồi thẳng lưng vô cùng nghiêm túc, mắt mở to không chớp, hai tay gắt gao nắm chặt góc áo cưới, bên ngoài đi vào giúp vui đa phần người nàng đều nhận thức, cơ bản là người trong thôn cùng hàng xóm cách vách hoặc chính là thân thích của Dương gia.

Nháo động phòng thời cổ đại Hứa Thảo xem như lần đầu tiên được mở mang tầm mắt. Một đám người ầm ĩ, yêu cầu chú rể hôn tân nương, rồi nào là song túc song phi, chú rể phải ôm tân nương đi vòng quanh đến khi nào mọi người vừa lòng mới thôi. Còn bạch đầu giai lão, che mắt hai người lại cùng nhau thổi một ngọn nến, ai ngờ một người nào đó lại đem nến đổi thành bột mì. Khi hai người thổi làm cho cả hai mặt và cổ đều dính trắng xóa bột mì.

Sau đó, lại đem một miếng điểm tâm nhỏ đặt ở đầu giường muốn chú rể dùng phương thức hít đất để ăn. Còn có rất nhiều trò này nọ, thời cổ đại này vốn lạc hậu không có trò gì chơi đùa, nay mới có người thành thân, bọn họ tự nhiên muốn chơi đủ a. Cũng may Dương Phú Quý thể lực không sai, này vừa đùa giỡn xong, hắn tim đập vẫn bình thường, trên mặt lúc nào cũng duy trì nụ cười ngây ngô.

Một lúc lâu sau, nhóm người này nháo đủ liền lần lượt đi ra ngoài. Hứa Thảo thấy vậy, nhẹ nhàng thở ra, nàng đều nhanh khẩn trương muốn chết, vừa khẩn trương vừa sợliên lụy Phú Quý, cũng may cuối cùng xem như đã xong.

“Có mệt mỏi hay không?” Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm nam nhân có chút khẩn trương.

Hứa Thảo ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cười nói: “Không có gì. Ngươi có mệt hay không? Đợi lát nữa còn muốn đi ra ngoài tiếp khách đó.”

Hứa Thảo vừa nói xong, ngoài cửa liền truyền đến giọng mấy nam nhân lớn tiếng nói: “Lăng Tử, ngươi còn không mau đi ra! Chúng ta còn chờ người đến cùng nhau uống rượu đây.”

“Cũng còn không phải sao, đại ca, ngươi mau đi ra, này nàng dâu đều cưới vào cửa, ngươi đi uống với chúng ta một hồi. Ngày sau có chị dâu quản ngươi, nghĩ muốn uống cũng khó khăn a. Chị dâu, ta nói như thế có đúng không?” Người nói chuyện này là em cùng cha khác mẹ với Dương Phú Quý tên là Dương Đại Bằng, năm nay mười tám tuổi, vợ là Thẩm thị, đứa nhỏ đã hơn một tuổi, là cái nam hài nên rất được Trần thị yêu thích.

Hứa Thảo bị một câu hỏi của Dương Đại Bằng liền đỏ mặt, cuối đầu ngậm chặt miệng không hé răng. Một bên Dương Phú Quý không đành lòng nhìn nàng dâu mình chịu thiệt, liền lôi kéo Dương Đại Bằng đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Được, được, ta cùng các ngươi đi uống rượu, nhưng đợi lát nữa say xuống cũng đừng có mà mượn rượu làm càn.”

“Hắc, đại ca, lời này tốt nhất là ngươi đừng nói trước chắc chắn như thế, đợi lát nữa còn không biết ai uống đổ ai đâu.”

Nam nhân ra ngoài thời điểm còn không quên đóng cửa lại. Bọn họ tiếng nói dần dần đi xa. Hứa Thảo lúc này mới thoáng thả lỏng người ra, có chút lười nhác tựa vào chăn gối đỏ thẫm, gấp gọn gàng trên đầu kháng.

Bọn họ uống rượu cũng không biết là đến tận lúc nào, Hứa Thảo nghĩ các quá trình đều làm xong hết rồi, chỉ chờ chú rể về là xong. Nghĩ như vậy, nàng liền thoải mái không ít, khẽ nằm xuống đệm mơ màng ngủ.

Không biết qua bao lâu đột nhiên nàng nghe thấy tiếng mở cửa thanh âm liền cuống quýt ngồi dậy, hướng phía cửa nhìn qua. Dựa vào ánh đèn mờ ảo, Hứa Thảo nhìn thấy một thân hình nho nhỏ, rất nhỏ, hình như là một đứa bé. Nàng đứng dậy đi về phía cửa, đến gần mới nhận ra đúng là một đứa nhỏ a.

Đứa trẻ nhìn cũng tầm một, hai tuổi, đi còn chưa vững thân mình cứ lắc lắc, lung lay trông rất đáng yêu. Đó là một bé gái, da trắng, mắt to, rất xinh đẹp, chính là thân mình có chút gầy yếu, đang mê mang nhìn chằm chằm Hứa Thảo.

Hứa Thảo vui vẻ. Đứa nhỏ này lớn lên thật đúng là đáng yêu. Hứa Thảo dùng một tay ôm đứa bé lên quay lại trên kháng. Lại đem đứa bé đặt ở đối diện nàng xong, chớp ánh mắt cùng đứa trẻ chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ.

Qua nửa ngày Hứa Thảo nhịn không được cười ra tiếng: “Bé cưng, con gọi là Dương Miêu Miêu đúng không?”

Kỳ thật, nàng đã muốn đoán ra được đứa bé này là ai, Dương gia cũng chỉ có duy nhất một mình Dương Phú Quý có một đứa con gái, nàng tuy rằng chưa thấy qua nhưng cũng biết rõ đứa bé này năm nay đã hai tuổi, đại danh gọi là Dương Miêu Miêu.

Dương Miêu Miêu nghe thấy nàng gọi tên bé, ánh mắt sáng rực mở thật to, hai bàn tay nhỏ bé giơ lên, hướng về phía nàng kêu a a hai tiếng.

Ơ, Hứa Thảo ngẩn người. Miêu Miêu cũng được hai tuổi rồi thế nào còn chưa biết nói? Nàng lại đem Miêu Miêu ôm vào trong lòng, cuối đầu sờ sờ khuôn mặt phấn nộn, nhỏ nhắn, cười nói: ”Nào, Miêu Miêu, ta là... nương a, nương... Đến, Miêu Miêu mở miệng gọi một tiếng nương xem nào.”

“A... A...” Tiểu Miêu Miêu giơ hai tay nhỏ bé lên, hướng nàng a a kêu lên.

Đứa nhỏ này tuy nhỏ cũng không được lòng bà bà. Hơn nữa, Hứa Thảo xem ra nguyên nhân là do không có ai dạy nàng, cho nên đã hai tuổi rồi vẫn còn không biết nói. Haiz, đứa nhỏ không có nương thật sự đáng thương.

Hứa Thảo không có việc làm liền đem giày của cả hai thoát. Sau đó ngồi gần lò sưởi cho ấm mới bắt đầu chỉ dạy Miêu Miêu nói chuyện.

“Miêu Miêu, về sau ta chính là nương của con, chúng ta là người một nhà. Nương hiện tại dạy con nói chuyện được không?” Hứa Thảo có kinh nghiệm chăm sóc mấy muội muội, đệ đệ nên rất nhanh ôm đứa nhỏ bắt đầu chậm rãi dạy, ”Nào, chúng ta trước tiên học cách gọi nương nha, N...Ư...Ơ...N...G. nương, đến, Miêu Miêu nói thử xem.”

Dương Miêu Miêu chớp đôi mắt to nhìn Hứa Thảo, bàn tay nhỏ bé túm giá y đỏ thẫm của nàng, chậm rãi mở miệng kêu, “A... A...”

Hứa Thảo nghe vậy cũng không hề nổi giận, từ từ dạy dỗ. Rất nhanh đã qua nửa canh giờ nhưng lại không có một ai đi tìm đứa nhỏ này. Hứa Thảo không khỏi từ đáy lòng khẽ thở dài một tiếng, quả nhiên không có nương đứa nhỏ chính là đáng thương. Bà bà Trần thị cũng không yêu thích gì đứa nhỏ này, cho nên đến hai tuổi đứa nhỏ này còn chưa biết nói.

“Miêu Miêu ngoan, không phải a a, mà là nương...” Hứa Thảo cố ý đem giọng kéo dài ra, thật chậm cho Miêu Miêu nghe rõ ràng một chút.

Miêu Miêu mở đôi mắt to nhìn Hứa Thảo, lăng lăng mở miệng: “...Ương...”

“A!” Hứa Thảo vui vẻ, “Miêu Miêu thực ngoan nha, thật thông minh, nhanh như vậy liền học xong. Đến đến, kêu liền hai tiếng nương nghe một chút, nương... nương...”

Miêu Miêu: “...”

Hứa Thảo: “Là nương! Nương...”

Miêu Miêu: “Ương... ương...”

“Ha ha.” Hứa Thảo càng thêm vui vẻ. “Miêu Miêu nhà chúng ta là một đứa trẻ thông minh.” Mới hơn một canh giờ đã học xong cách gọi nương, tuy rằng phát âm không rõ ràng lắm Bất quá, đứa nhỏ nào mới học nói mà chẳng phát âm không rõ ràng. Miêu Miêu như vậy đã là không tệ rồi.

Khi Dương Phú Quý trở về phòng liếc mắt một cái liền nhìn thấy ở đầu kháng một lớn, một nhỏ ôm nhau ngủ, trong lòng hắn khẽ ấm áp. Hắn lặng lẽ đi ra ngoài, múc một chậu nước ấm mang vào. Đầu tiên giúp tiểu nàng dâu lau mặt trước, ai ngờ vừa cầm khăn bố lau một chút Hứa Thảo liền tỉnh.

Nàng mở to hai mắt liền nhìn thấy trước mắt mình là gương mặt thành thật của trượng phu, sắc mặt đỏ lên, Hứa Thảo vội vàng ngồi thẳng thân mình lên và nói: “Ta cùng Miêu Miêu nói chuyện một chút không hiểu sao lại ngủ. Ngươi... uống xong rồi?” Vừa nói xong lại nhìn thấy khăn bố trong tay Dương Phú Quý liền cuống quýt trèo xuống kháng, nhận lấy khăn khẽ nói, ”Vẫn là chính ta tự làm đi...”

Nhìn thấy ở đầu giường Miêu Miêu đang ngủ say, Hứa Thảo liền giặt khăn giúp nàng lau sơ mặt mũi, xong mới đem chính mình trên đầu gì đó lấy xuống, một đầu tóc đen dài, mượt mà xõa tung trên vai, mãi cho đến khi đem phần son trên mặt rửa sạch sẽ, nàng mới thoải mái thở ra một hơi.

Hứa Thảo vừa chuyển đầu liền nhìn thấy Dương Phú Quý chăm chú nhìn chằm chằm chính mình, trên mặt mang theo nụ cười ngốc ngốc, nàng hoảng hốt, vội vàng bưng lên chậu nhỏ, nói: “Ta đi ra ngoài lấy nước cho ngươi rửa mặt.” Lúc này nàng có chút không yên lòng, nương đã muốn dạy nàng hết thảy phải luôn đặt đứng đầu gia đình nam nhân lên vị trí số một, vậy mà, vừa nãy nàng lại tự mình rửa mặt, trải đầu trước.

Dương Phú Quý nhếch miệng cười, vươn tay cầm lấy chậu nhỏ, đối với Hứa Thảo nói: “Vẫn là để ta đi đổ đi, ngươi trước cùng Miêu Miêu ngủ, hôm nay cũng mệt mỏi cả ngày rồi.”

Không đợi Hứa Thảo nói thêm gì, hắn đã xoay người mang theo chậu nhỏ ra ngoài.

Hứa Thảo nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn có chút bất đắc dĩ, đứng ở đầu giường bên cạnh lò sưởi thất thần hồi lâu mới vội vàng trải nhanh chăn đệm, cởi áo khoác ngoài ra, nằm xuống, nghĩ nghĩ một chút nàng liền vươn tay đem Miêu Miêu ôm vào trong lòng.

Nàng thực khẩn trương a, tuy nói nàng đều sống hơn bốn mươi năm nhưng hiện tại thân thể này mới mười ba, còn kém vài tháng nữa mới mười bốn thì như thế nào động phòng nha? Hơn nữa hắn dáng người lớn như vậy, nàng có chút… sợ a! Cho nên Hứa Thảo ôm chặt Miêu Miêu thêm một chút ép bản thân nhanh ngủ, cũng không biết có phải do vừa này mới ngủ rồi hay không mà tinh thần nàng rất tỉnh táo, ép thế nào cũng không ngủ được. Không lâu sau, Dương Phú Quý đã muốn tắm rửa sạch sẽ bước vào, nhìn thấy ở đầu giường đặt gần lò Hứa Thảo đang nằm mới nhẹ nhàng thổi nến, cởi áo ngoài chui vào trong ổ chăn.

Hứa Thảo chỉ cảm thân toàn thân cứng ngắc, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

“Miêu Miêu lại không sợ ngươi? Ngày thường nàng đều theo nương ngủ, nay lại phiền toái ngươi, nếu không làm cho Miêu Miêu đến ta nơi này ngủ.”

Trong bóng đêm, bỗng nhiên một thanh âm nam nhân khàn khàn vang lên, Hứa Thảo hơi kinh hoảng, một lát trấn tỉnh lại liền nói: “Không có gì phiền, Miêu Miêu thực ngoan, ta rất thích bé.”

“Vậy ngươi cũng cẩn thận chút đề phòng nửa đêm nàng đái dầm.”

“Không sao mà. À, đúng rồi, Miêu Miêu như thế nào đã hai tuổi còn không biết nói?”

Trong bóng đêm chợt trở nên im ắng, mãi một lúc sau mới truyền đến Dương Phú Quý thanh âm:

“Nương Miêu Miêu chuyện tình hẳn người cũng nghe nói đi, từ nhỏ là đứa nhỏ không nương, ta ngày thường lên núi săn thú mới phải mang nàng giao cho nương, nhưng nương còn phải trông Quân ca nhi nhà nhị đệ nên mới chăm sóc qua loa, sơ sài nàng.”

Đang nói bỗng nhiên nằm trong lòng Hứa Thảo ngủ say, Miêu Miêu đột nhiên oa oa khóc rống lên. Phú Quý vội vàng đứng dậy đi thắp đèn. Hứa Thảo cũng ôm Miêu Miêu ngồi dậy.

“Miêu Miêu đây là làm sao vậy?”

Dương Phú Quý là nam nhân, đây lại là đứa nhỏ đầu tiên của hắn cho nên hắn cũng hoàn toàn không biết tiểu cô nương nhà mình vì sao đột nhiên khóc thét lên.

Hứa Thảo sờ sờ phát hiện không có nước tiểu, lại sờ sờ bụng Miêu Miêu phát hiện bụng đứa nhỏ lép xẹp, thế này mới nói: “Sợ là đói bụng đi, Miêu Miêu buổi tối có thể ăn cái gì?”

Phú Quý gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Buổi tối tiếp khách cả đêm cũng không biết nương có hay không cho Miêu Miêu ăn. Ngươi chờ, ta đi ra ngoài lấy chút điểm tâm lại đây.” Dứt lời liền khoác xiêm y, vội vàng chạy ra ngoài.

Hứa Thảo thầm nghĩ, khẳng định là không cho ăn một chút gì rồi. Bất quá, cũng không trách được nam nhân trước mắt này, nào có nam nhân hội chăm sóc tốt đứa nhỏ a.

Bình luận

Truyện đang đọc