NỤ HÔN CỦA NỮ THẦN

Edit: Cải Xanh

Ba chữ “Lệ tiên sinh” này, Lệ Thâm cảm thấy rất chói tai.

Anh cố gắng không nở một nụ cười trào phúng, bình tĩnh nhìn Dư Vãn.

Chắc là vì tham gia hôn lễ tối nay, mà từ quần áo của cô đến khuôn mặt đều được chuẩn bị tỉ mỉ. Bộ váy liền xanh đậm theo phong cách retro làm nổi bật lên khí chất ưu nhã của cô nhưng cũng không quá mức nổi bật, bên hông buộc chiếc khăn lụa in hoa, tạo nên một điểm nhấn hoàn hảo. Dưới chân cô đi đôi cao gót màu đen, đó là nhãn hiệu mà trước đây cô thích nhưng lại không mua nổi, bây giờ đi ở chân cô, rất phù hợp.

Điều mà Lệ Thâm để ý nhất là tóc của cô. Trước đây Dư Vãn để mái tóc đen dài, bây giờ cô không chỉ cắt tóc ngắn đến vai mà còn nhuộm thành màu cà phê, những sợi tóc được cô vén ra sau tai phải, làm lộ ra bông tai trân châu dịu dàng.

Bàn tay của hai người vừa chạm vào nhau mấy giây thì đã nhanh chóng tách ra, thậm chí còn không kịp cảm nhận nhiệt độ của nhau.

Dư Vãn vẫn duy trì nụ cười, cũng không nói thêm gì, trọng tâm câu chuyện rất nhanh bị chuyển sang chủ đề khác, không có ai để ý tới khúc nhạc đệm này.

“Ngụy tổng, chú rể có việc tìm ngài.” MC hôn lễ tìm đến, vội vàng dẫn Ngụy Thiệu rời đi. Ngụy Thiệu suy nghĩ một chút, liền quay sang nói với Triệu Hân và Dư Vãn: “Triệu Hân, cô đi theo tôi gặp chú rể, Dư Vãn, cô ở lại đây tâm sự cùng Hồ đổng.”

Dư Vãn biết hắn muốn cô có cơ hội thiết kế hôn lễ cho con gái của Hồ đổng, tuy trong lòng cô rất muốn đi luôn nhưng vẫn gật đầu nói: “Ông chủ yên tâm đi.”

Ngụy Thiệu luôn luôn yên tâm về Dư Vãn, hắn cũng không dặn dò gì thêm, xoay người theo Triệu Hân và MC rời đi. Dư Vãn cố gắng không để ý tới Lệ Thâm, trong lòng thầm nghĩ chỉ cần nói chuyện thật tốt với Hồ đổng là được, nhưng hiển nhiên, ở đây không phải chỉ có một mình cô muốn nói chuyện cùng Hồ đổng.

Bọn họ chưa nói được hai câu, Hồ đổng đã bị người khác gọi đi, còn thuận tiện dẫn Ngô Miện theo, sau đó Dư Vãn phát hiện, ở đây chỉ còn lại hai người là cô và Lệ Thâm. Lệ Thâm cầm trong tay một ly đồ uống, ánh mắt như có như không dừng trên người cô. Dư Vãn cảm nhận được tầm mắt của anh thì tim đập nhanh không thể kiểm soát được. Cô mím chặt môi, đang lúc muốn lấy cớ rời đi, Lệ Thâm đột nhiên mở miệng: “Em cắt tóc rồi à?”

Động tác của Dư Vãn chậm lại, cô nghĩ Lệ Thâm sẽ không để ý tới cô, còn có thể sẽ châm chọc cô, nhưng lại không ngờ, anh lại hỏi việc này.

Cô hơi gật đầu, nói: “Ừ, tóc ngắn dễ chăm sóc hơn.”

Lệ Thâm nghe được câu trả lời của cô, thì khẽ cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía tóc mái của cô: “Tóc mái này của em, sấy tạo kiểu cũng khó nhỉ.”

Dư Vãn nói: “So với tóc mái của anh thì dễ sấy hơn đấy.”

Sau khi nói xong, Dư Vãn như muốn điên, sao cô lại đứng đây nói chuyện về tóc mái với Lệ Thâm chứ?

“Ngại quá, tôi đi tìm Hồ đổng có chút việc.” Dư Vãn thấy Hồ đổng ở bên kia đã nói chuyện xong, tận dụng mọi cơ hội mà đi về phía đó. Lệ Thâm cũng không đuổi theo, anh giơ ly rượu trong tay lên, ngửa đầu uống một hớp liền cạn.

Triệu Hân đi theo Ngụy Thiệu xử lý công việc xong, liền vội vội vàng vàng chạy đến muốn tìm Lệ Thâm, kết quả lại không thấy Lệ Thâm đâu, nhưng lại thấy Dư Vãn đứng trong góc ăn cái gì đó. Cô đi đến bên cạnh, hỏi Dư Vãn: “Lệ Thâm đâu rồi? Sao một mình cô lại đứng đây?”

Dư Vãn nhún vai không trả lời, Triệu Hân cũng cầm lấy một miếng bánh ga-tô, hỏi: “Cô nói chuyện với Hồ đổng thế nào rồi?”

Dư Vãn thở dài nói: “Hồ đổng nói, người muốn kết hôn là con gái của ông ta, chứ không phải là ông ta, con gái ông ta thích mới được. Ông ta nói sẽ đề cử công ty của chúng ta với Hồ tiểu thư, nhưng cuối cùng chọn nhà nào, vẫn là quyết định của Hồ tiểu thư.”

Triệu Hân lên tiếng, nói với Dư Vãn: “Hồ tiểu thư kia tôi đã nghe ông chủ nhắc đến, hình như rất khó chiều.”

Dư Vãn cười khổ: “Cũng không còn cách nào, khó hơn nữa cũng phải kiên trì đến cùng.”

Triệu Hân dùng sức vỗ vỗ vai cô, tỏ vẻ đồng tình: “Được, ăn kem đi, kem này ăn rất rất ngon đấy.”

Dư Vãn vừa nhận lấy kem từ tay cô nàng, thì nghe thấy tiếng hoan hô từ bàn tròn cách đó không xa. Triệu Hân tò mò nhìn về phía bên kia, hỏi cô: “Bên đó đang chơi trò gì à?”

Dư Vãn lắc đầu: “Không biết.”

“Đi, chúng ta đi xem thử đi!”

Triệu Hân lôi kéo Dư Vãn tham gia náo nhiệt, lúc đầu tưởng rằng là trò chơi gì thú vị trong hôn lễ, đến đó mới phát hiện, thì ra đang chơi vật tay. Theo nhận xét của Triệu Hân đây đúng là một trò so tài ngây thơ, nhưng lúc này người ngồi kia là Lệ Thâm, tức khắc cô liền sinh ra sự nhiệt tình với trò vật tay này.

“Lệ Thâm không tệ nha, đi lính hai năm đúng là không giống nhau.” Ngô Miện bại dưới tay Lệ Thâm vừa đứng lên vừa nói. Dư Vãn đứng ở bên cạnh nghe thấy vậy thì sửng sốt, Lệ Thâm đi lính hai năm? Không phải anh vẫn đang theo con đường âm nhạc sao?

“Tôi thử một chút, tôi cũng không tin tôi sẽ thua anh ta.” Một người có vóc dáng cường tráng hơn so với Lệ Thâm đi tới, ngồi xuống chỗ trống đối diện với anh. Triệu Hân thấy thế, lập tức nhảy ra bảo vệ thần tượng của mình: “Các người như vậy là không công bằng, cậy đông hiếp yếu! Dù gì cũng phải để anh ấy nghỉ ngơi một lúc chứ.”

Ngô Miện nhìn về phía cô ấy, cười đùa nói: “Người hâm mộ của Lệ Thâm đau lòng kìa, như thể chúng ta đang bắt nạt cậu ấy vậy.”

….Các người đúng là đang bắt nạt người khác mà. Trong lòng Triệu Hân nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám nói, không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ cổ vũ cho Lệ Thâm. Lệ Thâm cũng không để ý, anh hơi nhếch môi, sau đó bắt đầu cùng người đối diện đấu cổ tay.

Mọi người đứng xung quanh bàn đều yên tĩnh, nhìn bọn họ một cách chăm chú. Anh bạn có vóc người khỏe mạnh kia rõ ràng cho rằng đây là một cuộc thi đấu danh sự, ngay cả sức bú sữa mẹ cũng sử dụng(?), Dư Vãn nhìn thấy rõ ràng gân xanh nổi trên trán hắn ta. Cô nhìn Lệ Thâm, rồi so sánh với người đối diện, có lẽ nét mặt của Lệ Thâm tốt hơn nhiều, nhưng anh cũng không dễ dàng gì, môi mím chặt tạo thành một đường thẳng, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, không tránh được tầm mắt của Dư Vãn.

Bộ tây trang trắng ưu nhã lúc này vì cơ bắp của Lệ Thâm mà căng lên, phác họa từng đường nét của cơ bắp, Dư Vãn không ngờ, dưới bộ tây trang này, lại ẩn chứa cơ bắp khiến người khác kinh ngạc như vậy.

Giống như cô không hề nghĩ tới, Lệ Thâm lại đi lính hai năm.

Có lẽ do mấy vòng trước đã so tài, nên Lệ Thâm thật sự đã chịu thiệt, sức lực của anh dần dần bị đối phương áp chế, mu bàn tay càng lúc càng gần mặt bàn hơn, đến cuối cùng, ngay cả Dư Vãn cũng nín thở.

Mắt thấy Lệ Thâm chuẩn bị thua, anh đột nhiên lại dùng sức, thay đổi tình hình trong nháy mắt, trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng, anh đã đè tay của đối phương xuống bàn.

Triệu Hân phấn khích hét lên ngay tại chỗ, vỗ tay điên cuồng vì Lệ Thâm, từ hôm nay trở đi, cô lại có một hiểu biết mới về Lệ Thâm – một người đàn ông vật tay chưa bao giờ thua.

Cho dù cô chỉ xem anh vật tay đúng hai lần.

Trái tim Dư Vãn cuối cùng cũng ổn định, sau khi thả lỏng, cô lại cảm thấy buồn cười, đây chỉ là một cuộc thi đấu bình thường, thắng thua không quan trọng, sao mọi người đều cảm thấy chân thật như thế.

Người thua Lệ Thâm rất hối hận, nói một lúc nữa muốn so tài lại với anh,Lệ Thâm chỉ cười cười, nhường vị trí của mình cho người khác: “Tôi hơi mệt, mọi người chơi đi.”

Sau khi anh đứng dậy, rất nhanh đã có người ngồi xuống vị trí của anh, bắt đầu một cuộc thi đấu mới. Dư Vãn cũng không xem nữa, Lệ Thâm và Ngô Miện rời khỏi đám đông, thì nhìn thấy Dư Vãn đang đứng ở một bên.

Anh biết Dư Vãn vẫn luôn ở đây, cho dù đưa lưng về phía cô, anh cũng biết là cô đang nhìn mình.

Vô tình thấy kem trên tay cô, Lệ Thâm không suy nghĩ liền nói: “Em không thể ăn những đồ lạnh như này.”

Lời vừa thoát ra khỏi miệng, có vài người liền im lặng, đây là lần đầu tiên trong tối nay Lệ Thâm nhíu mày, thay đổi một ánh mắt khác.

Triệu Hân vẻ mặt ngơ ngác nhìn về phía Dư Vãn, tay Dư Vãn cầm kem khẽ nắm chặt, đáy lòng như có ngọn sóng đang dâng trào.

“Tôi ra bàn ngồi một lúc, mọi người nói chuyện đi.” Lệ Thâm không giải thích gì, chỉ bình tĩnh nói câu đó xong, rất nhanh liền xoay người rời đi. Ngô Miện nói tạm biệt với Dư Vãn và Triệu Hân, sau đó đi theo anh đi về phía quầy bar.

“Dư Vãn, vừa rồi Lệ Thâm nói chuyện cùng cô à?” Triệu Hân vừa hồi phục tinh thần liền nghi ngờ nhìn Dư Vãn.

Dư Vãn cười hai tiếng, nói: “Không phải đâu, tôi có thể ăn cái này.” dường như là để chứng minh lời nói của mình là sự thật, Dư Vãn ăn một miếng kem lớn: “Nhìn đi, hệ thống sưởi trong hội trường rất tốt, đúng lúc có thể ăn kem.

Triệu Hân vẫn nghi ngờ như trước: “Vậy vừa nãy Lệ Thâm nói với ai?”

“Tôi cũng không biết, ha ha.” Dư Vãn sợ Triệu Hân tiếp tục truy hỏi, vội vàng đặt kem trên tay xuống, đi ngược lại hướng với quầy bar, “Tôi đi tìm ông chủ bàn công việc, cô cứ từ từ ăn.”

Triệu Hân bị bỏ lại một mình, còn đang mải nghĩ. Nam thân xảy ra chuyện gì thế, lẽ nào biết cô chuẩn bị đến kỳ kinh nguyệt, cho nên nhắc cô không được ăn lạnh? Nhưng mà, sao anh biết kỳ kinh nguyệt của cô? Triệu Hân rất bối rối.

Bên quầy bar, Lệ Thâm gọi cho mình một cốc rượu, lúc đang chuẩn bị uống, tay đã bị người khác giữ lại: “Đại minh tinh của tôi ơi, lúc nữa cậu còn phải lái xe, không thể uống rượu.”

Lệ Thâm nhíu mày còn sâu hơn lúc nãy, anh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn đặt cốc rượu xuống. Ngô Miện kéo ghế ra ngồi cạnh anh, nói với người phục vụ: “Cho cậu ta một cốc nước lạnh.”

“Tôi muốn uống nước có ga.” Lệ Thâm nói.

Ngô Miện cười cười, nhìn anh nói: “Bây giờ sức lực cậu còn chưa đủ à? Còn muốn uống nước giải khát?”

Lệ Thâm ánh mắt thâm trầm lặng lẽ liếc qua, Ngô Miện liền đầu hàng nói: “Cho cậu ta một cốc nước có ga, đừng thêm rượu.”

Đồ uống mà Lệ Thâm muốn rất nhanh được đặt lên, anh một hơi uống cạn, bộ dáng giống như là đang trút hết cái gì đó. Ngô Miện chờ anh đặt cốc xuống, cười cười hỏi: “Bây giờ tâm trạng đã tốt hơn tí nào chưa?”

Lệ Thâm không trả lời, Ngô Miện lại không có ý định buông tha anh: “Đột nhiên cậu sao thế? Cậu và Dư tiểu thư kia, trước kia từng quen nhau đúng không?”

Lệ Thâm mười ngón tay đan vào nhau, nhẹ nhàng tựa vào quầy bar, trong lòng cười nhạo một tiếng.

Anh và Dư tiểu thư đâu chỉ là quen biết, anh còn là người yêu cũ của cô nữa mà.

Bình luận

Truyện đang đọc