NỤ HÔN CỦA NỮ THẦN

Dư Vãn trả lời dứt khoát hơn trong tưởng tượng của Lệ Thâm, anh cứ nghĩ rằng dù Dư Vãn không từ chối thẳng thừng cũng sẽ nói suy nghĩ lại.

Chẳng lẽ là vì vừa rồi hai người ngủ với nhau sao?

Nghĩ tới đây, Lệ Thâm hơi ấp úng: "Vừa rồi anh không đeo bao... Chuyện đó..."

"Sáng mai ra ngoài em sẽ mua thuốc." Dư Vãn ném điếu thuốc trên tay vào thùng rác rồi đóng cửa sổ lại.

Lệ Thâm nâng tay sờ đầu tóc còn ướt của mình và nhíu mày nói: "Thật xin lỗi, anh không biết hôm nay sẽ biến thành như vậy nên không chuẩn bị áo mưa*, sau này anh nhất định sẽ đeo bao."

* Áo mưa: bcs đó, từ đây tới cuối truyện mình sẽ dùng nguyên văn từ này cho đỡ th0 tục:v

Sau khi nói xong, anh lại cảm thấy lời này giống như ngày nào cũng làm chuyện đó với Dư Vãn vậy...

"Không sao, anh tắm xong rồi à? Em cũng đi tắm đây."

Lệ Thâm vốn định mở miệng giải thích hai câu, nhưng thấy Dư Vãn đã bước tới phòng tắm nên gật đầu nói: "Ừm..."

Sau khi Dư Vãn đi tắm, Lệ Thâm sấy khô tóc mình, tùy tiện mặc một bộ quần áo rồi cầm chìa khóa ra cửa: "Anh đi ra ngoài một chút."

"Ừm." Dư Vãn vừa lên tiếng thì nghe thấy tiếng đóng cửa.

Lệ Thâm đội mũ và đeo khẩu trang, ngay cả kính râm cũng không quên và đi tới tiệm thuốc bán 24 giờ, nói bác sĩ lấy thuốc tránh thai.

Bác sĩ trực ca kỳ quái quan sát anh vài lần, mua thuốc tránh thai thôi mà, không tới mức phải mặc thành như thế đâu nhỉ? Hắn thấy người ta đến cửa hàng đồ dùng người lớn cũng không có bịt kín như vậy đâu: "Cậu muốn loại nào?"

Lệ Thâm cố tình hạ giọng, dùng chất giọng thô lỗ nói: "Loại nào có tác dụng phụ nhỏ nhất?"

"Chắc chắn sẽ có tác dụng phụ, không muốn tác dụng phụ thì sao không đeo bao?"

Lệ Thâm mím môi không nói, bác sĩ cầm một hộp thuốc nhỏ đặt lên quầy: "Dùng càng sớm hiệu quả càng tốt."

Lệ Thâm lặng lẽ mua thuốc, khi đi ngang qua một cái máy bán tự động, vừa thấy bên trong có áo mưa thì lập tức mua hết áo mưa trong máy.

Dư Vãn tắm xong ra ngoài thì phát hiện ga giường lộn xộn đã được thay tấm mới, những thứ bị làm dơ được bọc thành một cục nằm trong góc.

"Tắm xong rồi à?" Lệ Thâm thấy cô ra ngoài thì nhặt lên vỏ chăn đơn trên sàn và nói với Dư Vãn: "Anh mua thuốc rồi, nó ở trên bàn."

Dư Vãn ngây người, vừa rồi anh đi ra ngoài là vì giúp cô thua thuốc sao? Cô nhìn sang phía bàn ăn, trên bàn được đặt một chai nước khoáng và hộp thuốc nhỏ.

"Ở đây chỉ có nước khoáng, có cần đun nóng không?"

"Không cần." Dư Vãn mỉm cười nhìn anh và đi tới vặn mở nắp chai: "Uống cái này là được."

"À... Vậy anh đi giặt đồ trước."

Anh cầm chăn và ga giường đi vào phòng tắm, Dư Vãn nghe tiếng máy giặt phát ra từ bên trong, cô ném viên thuốc vào trong miệng rồi nuốt xuống cùng nước khoáng.

Lệ Thâm sợ làm ồn khiến Dư Vãn không ngủ được nên chỉ cài thời gian cho máy giặt là mười lăm phút. Sau khi máy giặt dừng lại, anh không quan tâm có giặt sạch hay không mà để nó ngay tại đó.

Dư Vãn đã ngủ, Lệ Thâm nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô và nhìn chằm chằm vào lưng cô một hồi mới thấp giọng hỏi: "Vãn Vãn, em rủ rồi à?"

Lông mi Dư Vãn khẽ run rẩy, cô không mở mắt ra mà lười biếng đáp: "Vẫn chưa."

Lệ Thâm nhích gần về phía cô: "Anh có thể ôm em ngủ không?"

"Ừm..." Lệ Thâm ôm lấy cô từ phía sau giống như trước đây: "Vãn Vãn."

"Hửm?"

"Anh chưa chúc em sinh nhật vui vẻ."

Dư Vãn cong môi nói với anh: "Đã qua mười hai giờ rồi."

Lệ Thâm nhắm mắt lại và cảm nhận nhiệt độ cơ thể của người trong lòng ngực anh: "Vậy anh giữ tới năm sau rồi nói."

Năm sau? Lông mi của Dư Vãn lại giật giật, lần này cô chậm rãi mở bừng mắt. Hô hấp của Lệ Thâm phả vào bên tai cô, cô dựa vào ngực anh, lẳng lặng nhìn căn phòng tối đen rồi nhắm hai mắt lại.

Ngày hôm sau Dư Vãn còn phải đi làm nên dậy từ sớm, Lệ Thâm nghe được tiếng động cũng mơ màng mở to mắt thì thấy Dư Vãn đứng trước tủ thay quần áo. Anh ngồi dậy, trong giọng đầy giọng mũi: "Dậy sớm thế ư?"

"Ừm, em cần về nhà thay quần áo, sợ không kịp giờ làm."

Cô nhắc tới việc thay quần áo, Lệ Thâm lập tức nhớ tới quần áo bị anh xé nát ngày hôm qua, thực ra lúc anh động thủ cũng không ý thức được, sau khi thu dọn đồ đạc mới phát hiện mình đã xé nát quần áo của Dư Vãn.

"Anh đưa em đi." Anh đi xuống giường bắt đầu thay quần áo: "Dù sao anh cũng cần trở về một chuyến."

"Vậy cũng được."

(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)

Xe của Lệ Thâm còn đang đậu ở vị trí ngày hôm qua, lúc hai người xuống lầu, tiệm đồ ăn sáng dưới lầu đã bắt đầu bán bữa sáng. Dư Vãn nhìn Lệ Thâm cả người võ trang hạng nặng* bèn tự mình đi tới mua hai phần bữa sáng rồi lên xe của Lệ Thâm.

* Trong cảnh này hiểu như là mặc kín từ đầu đến chân.

Sau khi lên xe, Lệ Thâm mới tháo kính râm và khẩu trang xuống, nhưng mũ vẫn đội trên đầu, Dư Vãn ngồi bên cạnh ăn bữa sáng, thuận tiện xem điện thoại có tin nhắn mới hay không.

Lệ Thâm lái xe, lúc đi được nửa đoạn đường thì Tiểu Đổng gọi điện tới hỏi anh đang ở đâu. Lệ Thâm hồ đồ trả lời: "Hôm nay tôi tự đến công ty, em không cần tới đốn tôi."

Dư Vãn nhìn sang Lệ Thâm, anh lại dặn dò hai câu rồi cúp điện thoại. Lệ Thâm vừa đặt điện thoại xuống thì nhìn sang Dư Vãn, tựa như là muốn nói với cô gì đó.

"Có chuyện gì vậy?"

Lệ Thâm khẽ mím môi, im lặng một lát mới nói: "Chuyện của chúng ta, anh tạm thời không định nói cho công ty, người đại diện của anh rất phản đối anh yêu đương lúc này."

Dư Vãn cũng không bất ngờ, từ khi cô quyết định quay lại với Lệ Thâm đã suy xét về vấn đề này. Cô gật đầu nói với anh: "Được, em cũng sẽ không nói với người khác."

Cô đồng ý sảng khoái như vậy, Lệ Thâm cũng không thấy quá thoải mái, trái lại cảm thấy càng tủi thân cho cô. Anh vươn tay nhẹ nhàng phủ lên bàn tay đặt trên đầu gối của cô: "Đợi đến khi anh lấy thêm được vài giải thưởng nặng ký và đứng vững hơn là chúng ta có thể công khai."

Dư Vãn cười nói: "Không có gì, công khai càng dễ khiến em gặp nguy hiểm hơn không phải sao?"

Lệ Thâm hơi siết chặt tay, anh cũng nhếch môi: "Yên tâm, anh sẽ bảo vệ em thật tốt."

Xe chạy tới chung cư Dư Vãn ở thì dừng lại, Dư Vãn cởi đai an toàn và mở cửa xe: "Em đi lên trước đây."

Ngay khi cửa xe mở ra, Lệ Thâm gọi cô: "Vãn Vãn."

"Hử?" Dư Vãn mới vừa xoay người lại đã thấy Lệ Thâm tháo đai an toàn trên người và cúi xuống hôn lên môi mình.

Dư Vãn ngây người tại chỗ và quên mất chuyển động, Lệ Thâm nở nụ cười nói với cô: "Tối gặp."

"Ừm, ừm..." Dư Vãn hàm hồ đáp hai tiếng, nhanh chóng rời khỏi xe và chạy vào trong tòa nhà. Lệ Thâm lái xe vào ga ra của mình rồi cầm chìa khóa đi xuống.

Sau khi Dư Vãn về đến nhà, tim cô còn đang đập thình thịch, Lệ Thâm của bây giờ còn quyến rũ hơn trước kia, tùy ý cong môi một cái cũng khiến người ta không chịu nổi.

Cô đặt túi xuống, đi đến phòng treo quần áo và bắt đầu thay đồ. Sau khi quần áo được cởi ra, các loại dấu vết trên người cô hiện ra không sót chỗ nào. Dư Vãn lại đỏ mặt, vì không để người khác phát hiện bí mật này trên người cô, cô đặc biệt lấy ra một bộ quần dài áo dài tay.

Hiện tại đã cuối tháng năm, thời tiết chuyển nóng, rất nhiều người đã mặc áo tay ngắn và quần đùi, mà cô lại hận không thể quàng khăn cổ cho mình.

Dấu vết trên cổ không thể che bằng quần áo, Dư Vãn đành phải dùng phấn nền bôi lên cổ.

Cô nhìn vào gương mấy lần, khi xác định không nhìn ra được mới đeo túi xách rời khỏi nhà.

Lần trước đưa xe đi sửa chữa, cô đã lái nó trở về, nhưng vì trong lòng còn nỗi sợ vì tai nạn giao thông lần trước, mấy ngày nay cô không có lái xe. Hôm nay cô đi thẳng tới bãi đậu xe và lái xe ra ngoài.

Tối hôm qua vận động kịch liệt khiến cả người cô bây giờ vẫn còn đau nhức, cô thật sự không muốn kéo cơ thể này chen chúc trong tàu điện ngầm với người khác.

Hôm nay vẫn là một ngày bận rộn, Lý Duệ đã đưa bản kế hoạch hôm qua cô làm gấp cho mẹ hắn xem. Sau một hồi cãi nhau với Đàm Bình, mẹ của Lý Duệ đã bình tĩnh hơn chút, mặc dù kế hoạch mới không quá giống với yêu cầu của bà, nhưng bà ấy không lập tức bác bỏ, chỉ nói ngày mai gặp mặt Dư Vãn để nói chuyện kỹ hơn.

Cả ngày hôm nay Dư Vãn đều dành cho việc cải thiện kế hoạch, hi vọng ngày may có thể thuyết phục mẹ của Lý Duệ trong một lần. Lúc trời sập tối, Lệ Thâm gọi điện tới, Dư Vãn tiếp và thử kêu một tiếng: "A Thâm."

Đã lâu rồi cô không gọi anh như vậy, hai từ này vừa được thốt lên, trong lòng cô cũng hơi căng thẳng. Lệ Thâm ở đầu dây bên kia mỉm cười nói với cô: "Tối nay có thể gặp mặt không?"

Dư Vãn nói: "Em vẫn chưa làm xong kế hoạch, mai phải trao đổi với khách hàng. Tối mai được không? Ngày kia em được nghỉ phép, tối mai thì được."

"Được thôi, vậy thì tối mai." Lệ Thâm chợt dừng lại: "Sau khi tan ca tối mai, em tới thẳng nhà anh đi."

"Ừm."

Vì có thể làm ngày mai thuận lợi toàn bộ, hôm nay Dư Vãn tăng ca thêm giờ để làm xong bản kế hoạch. Lúc trao đổi về kế hoạch mới, cha mẹ của Đàm Bình và Lý Duệ đều có mặt, chắc hẳn Lý Duệ đã thỏa thuận với mẹ hắn trước nên buổi gặp ngày hôm nay, bà ta không làm khó Dư Vãn.

Sau khi giới thiệu xong kế hoạch, Dư Vãn thấy mọi người có vẻ đều hài lòng thì cũng thở phào một hơi. Đến khi đi, Đàm Bình tiễn cô ra ngoài, cô nhìn sắc mặt Đàm Bình và hỏi cô ta: "Đàm tiểu thư, cô có không hài lòng chỗ nào trong kế hoạch mới không?"

Đàm Bình lắc đầu và nói: "Không có, nhưng mà tôi thích bản thiết kế ban đầu của cô hơn, bây giờ không dùng được nên thấy hơi tiếc."

Dư Vãn nghĩ ngợi rồi nở nụ cười: "Chuyện này dễ thôi, nếu cô thích bản thiết kế đó, ảnh cưới của cô và Lý tiên sinh có thể chụp kiểu đó và dùng để trang trí trong nhà mà."

Đàm Bình hơi bất ngờ, hỏi cô: "Ảnh cưới có thể chụp kiểu này ư?"

"Có thể, tôi đưa bản thiết kế của tôi cho người sắp xếp cảnh chụp, dặn bọn họ làm theo hình là được, chẳng qua sẽ thu thêm phí khác."

"Chuyện này không sao, vậy vụ ảnh cưới nhờ cô liên lạc giúp tôi."

"Vâng." Dư Vãn đi tới xe của mình thì ngừng lại: "Tôi đi trước đây, nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi."

"Được thôi."

Dư Vãn lên xe nhìn đồng hồ thì đã 5 giờ 30 phút, cô không trở lại công ty để chấm công mà lái xe đi thẳng về nhà. Dừng xe xong, cô gọi điện thoại cho Lệ Thâm hỏi anh đang ở đâu. Lệ Thâm không ngờ hôm nay Dư Vãn lại tan làm sớm như vậy, lúc này anh còn đang ở phòng thu âm.

Tiểu Đổng nghe thấy tiếng chuông điện thoại anh đặt trong balo thì định lấy điện thoại ra giúp anh. Lúc cầm lấy điện thoại thì đụng vào thứ kỳ quái gì đó, cô không chú ý mà lôi ra cùng với điện thoại.

Sau khi lấy ra, Tiểu Đổng nhìn cái túi nhỏ hình vuông đó, lập tức ngây người tại chỗ.

M* ki*p, trong ví của anh Thâm sao lại có áo mưa!!!

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc