Editor: Ying
Cô nàng mặt tròn liên tục khoát tay: “Không phải em nghi ngờ năng lực của chị, chẳng qua là…”
Chẳng qua là trước mặt Trương Hòa thì đạp Tô Lạc xuống, trở mặt cái là dựa vào Tô Lạc. Đợi đến khi danh tiếng của Trương Hòa xuống dốc, nhất định cô ta sẽ đến làm phiền mình.
Tô lạc nhìn vẻ mặt cầu cứu của cô nàng mặt tròn, bĩu môi: “Tôi chỉ cung cấp tài nguyên, những thứ khác là chuyện của cô. Dù sao cũng có nhiều người tự nguyện làm, cô tự cân nhắc rõ ràng đi.”
Đúng là điều kiện rất hấp dẫn! Ngoại trừ cô ta, còn có rất nhiều người làm được, đâu phải không có cô ta là không thể, nên cô nàng mặt tròn cắn răng: “Được, em đồng ý với chị.”
Đợi đến khi cô nàng đi rồi, Tôn Hoa Hoa mới không nhịn được nhổm dậy hỏi: “Em định cho cô ta tài nguyên thật?”
Tô Lạc gật đầu: “Đúng vậy, làm sao?”
Tôn Hoa Hoa đáp: “Cô ta là người của Trương Hòa, trước kia không ít lần nói xấu em trước mặt Trương Hòa.”
Tô Lạc nhìn trời: “Thật ra kỹ thuật diễn của cô ta cũng không tệ lắm.”
Bởi vì không có quan hệ, nên mới phải đi đường tắt. Nếu như chịu tập trung vào diễn xuất, sau này chưa chắc là không có thành tựu.
Quan trọng là cô nàng mặt tròn đã là người đã bị bỏ rơi trong nhóm Trương Hòa.
Điều này làm cho Tô Lạc nhớ lại bản thân ngày trước…
Sau khi ăn trưa, hiếm khi cô có thời gian nghỉ ngơi.
Cô nàng mặt tròn dựa theo chỉ dẫn của Tô Lạc mà khích bác mấy câu, quả nhiên Trương Hòa đứng ngồi không yên, kêu là muốn cho Tô Lạc phải đẹp mặt.
Trương Hòa đá văng cửa phòng nghỉ, thấy bên trong phòng chỉ có mỗi Tô Lạc, liền đứng diễu võ dương oai trước mặt Tô Lạc: “Tô Lạc, vừa rồi cô đi tìm Tần Thần?”
Tô Lạc ngẩng đầu nhìn Trương Hoa: “Vừa rồi chúng tôi phải tập thoại.”
“Đúng vậy, là tôi đăng bài bôi đen cô trên mạng, chuyện đạp thanh danh cô xuống cũng là tôi làm. Sau này cô đừng có mà đi tìm Tần thần, nếu không cô cứ chờ đó.” Nếu không phải cô ta e ngại Cố Ngôn thì Trương Hòa không phải chỉ dám uy hiếp như bây giờ: “Cô tin không? Dù cho tôi có làm gì, chỉ cần tôi giả bộ đáng thương một chút thôi thì mọi người cũng tha cho tôi?”
Tô Lạc bình tĩnh đáp: “Tôi đang livestream.”
Trương Hòa đơ người.
Tô Lạc tắt điện thoại đang livestream, cầm ly nước trên bàn đứng dậy: “Thế nào, mùi vị bị người ta gài bẫy chắc là không dễ chịu nhỉ!”
Tô Lạc đi một vòng quanh Trương Hòa, thấy gương mặt tái nhợt của cô ta, ánh mắt cô sầm xuống: “Nghe nói cô bởi vì bắt nạt học đường, lấy điện thoại livestream cảnh cởi quần áo bạn nữ, nên mới bị trường đuổi học.”
“Chiến tích xấu xa loang lổ trước kia của cô, tôi chưa từng trách móc một lời. Tôi tự thấy từ trước đến giờ tôi cũng không động chạm gì đến cô. Cũng từng nghĩ tới việc không so đo với cô, nhưng cô lại nhiều lần đến làm phiền tôi, tôi đành phải cho cô nếm mùi khổ sở vậy.”
Cảnh tượng vừa rồi đã bị truyền ra ngoài rồi sao? Khuôn mặt Trương Hòa tối tăm, cắn răng: “Tô Lạc, cô là đồ hèn hạ.”
Tô Lạc lật tay đã nhẹ nhàng bắt được cánh tay đang vung lên, tạt thẳng ly nước đang cầm vào mặt cô ta.
Trương Hòa tức giận mắng ầm lên, cánh tay kia vùng vẫy đánh tới: “Tô Lạc, cô buông tôi ra, đồ hèn hạ.”
Tô Lạc cố định tay còn lại của cô ta, ung dung nhìn thẳng cô ta: “Cái này chẳng phải sự đau khổ cô gieo trên đầu người khác sao, sao đến lúc rơi trúng người mình thì lại không chịu được?”
Loại cảm giác này thực sự rất khó chịu. Tuy nhiên, bọn họ sao có thể so với cô ta được?
Anh trai cô ta là chủ tịch công ty, cũng là nhà đầu tư của đoàn phim. Xã hội này, chẳng phải chỉ cần có tiền là được sao?
Tô Lạc nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô ta: “Mặc dù tiền là tất cả, nhưng nếu cô không tôn trọng người khác, thì người khác sao có thể tôn trọng lại cô? Chẳng lẽ cô không nhận ra diễn viên trong đoàn phim ở đây đều đang cô lập cô, làm lơ cô.”
Trương Hòa trầm mặc. Đúng vây, Tần Thần vẫn luôn lạnh nhạt với cô ta.
Nhưng mà, tại sao? Cô ta thích Tần Thần đến vậy, vì anh ta mà đi thi diễn xuất, thậm chí còn nhờ anh trai đề cử với đạo diễn cho Tần Thần đóng vai nam chính phim này.
Anh chẳng những không cảm kích cô ta, ngược lại còn tiến cử Tô Lạc làm nữ chính.
Tần Thần còn thường xuyên chủ động tới tìm Tô Lạc đối diễn, có trời mới biết, cô ta sắp ghen tị đến chết rồi.
Đạo diễn thích Tô Lạc, Tần Thần cũng vậy…Tại sao mọi người đều thích Tô Lạc? Trương Hòa không hiểu: “Lúc trước cô bị chửi là bình hoa, sau này trèo lên được người Cố Ngôn mới hoàn toàn trở mình. Còn không phải là do quyền lực tư bản?”
“Hiện tại tôi không dựa vào bất kỳ ai, cô tin cũng được mà không tin cũng không sao.” Tô Lạc dừng một chút: “Tuổi cô còn trẻ, nếu như muốn tiếp tục trong giới giải trí thì mấy năm này nên trở về học viện sân khấu học diễn xuất cho tốt đi.”
Sau ngày hôm nay, Trương Hòa biến mất hoàn toàn.
“Sự cố livestream” trên mạng gây ồn ào một phen, hơn nữa còn có bạn học cũ của Trương Hòa góp vào, công khai hết tin tức việc dùng tiền để ém nạn bạo lực học đường.
Nhất thời khiến cho nhiều cư dân mạng bức xúc về nạn bạo lực học đường, lên tiếng kêu gọi gia đình và nhà trường phải quan tâm đến con em nhiều hơn.
Người trong cuộc đã đi xa tha hương từ lâu, hơn nữa cũng không muốn nhắc lại vết sẹo trong quá khứ, nên trên mạng ồn ào một thời gian rồi lại chìm xuống.
Vẫn còn một tháng nữa mới đến kỳ nghỉ hè, mỗi tối đài truyền hình đều phát sóng trailer của《Bắc Ngụy Bí Sử》vào khung giờ vàng.
Mấy trang web lớn cũng đua nhau chuyển tin tức trên blog chính thức của《Bắc Ngụy Bí Sử》về trang của mình, đoạn cut trailer cùng với mấy mẩu tin lần lượt oanh tạc.
Diễn viên chính của《Bắc Ngụy Bí Sử》đều nhận lời mời của show tạp kỹ《Hành trình nấu nướng》vì để làm tuyên truyền cho phim.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Tô Lạc xin nghỉ với đạo diễn, đi máy bay từ Giang Thành đến điểm quay《Hành trình nấu nướng》.
Hương Thành còn được mệnh danh là thế ngoại đào nguyên.
Trời xanh mây trắng, nước trong veo cùng cây xanh ngắt, biển hoa bạt ngàn, gió thổi vi vu, hương hoa nồng nàn.
Tô Lạc nhắm mắt dang hai tay, gió mát luồn qua ngón tay cô, hương hoa không biết tên thoang thoảng bên mũi.
Có người vỗ vai cô một cái, Tô Lạc nhanh chóng quay đầu lại, khó hiểu nhìn người trước mặt mình.
Ôn Lĩnh Nam lúng túng gãi chóp mũi: “Ta đứng đây chờ một lúc. Tôi nghe ekip nói còn phải đợi một người nữa.”
Tô Lạc gật đầu, tỏ ý đã biết.
Cô tỉnh bơ nhích sang bên cạnh mấy bước rồi ngây người ngắm nhìn biển hoa trước mắt.
Ôn Lĩnh Nam nhìn Tô Lạc, muốn nói chuyện với cô.
Nhưng nhìn vẻ mặt Tô Lạc rõ ràng là không muốn tiếp chuyện với anh ta. Anh ta xoay người cầm một chai nước suối đưa đến cho Tô Lạc.
“Cảm ơn. Tôi không khát.” Tô Lạc lễ phép đáp lại một câu rồi tiếp tục ngây người ngắm hoa.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Mấy nhân viên trong ekip nhìn nhau đầy bối rối.
Ôn Lĩnh Nam nổi tiếng là người dễ ở chung, các mối quan hệ trong giới vẫn luôn rất tốt. Ở chung với bất cứ sao nữ nào cũng có thể tạo ra được scandal nho nhỏ.
Mà Tô Lạc cũng là nữ hoàng topic danh xứng với thực. Lần trước quay cùng với Khương Dật Thần phải nói chemistry rất nổi bật.
Hai người họ còn cùng nhau song ca bài hát chủ đề của《Bắc Ngụy Bí Sử》. Gần đây bài hát đang cực kỳ hot, hiện giờ đang đứng thứ nhất trong bảng danh sách những bài hát mới.
Nói như vậy thì trước kia hai người từng hợp tác chung, hẳn là lần gặp mặt này sẽ không còn xa lạ.
Ekip còn muốn quay lại cảnh hai người giao lưu với nhau, nhưng nhìn cái tổ hợp một người ngây người, một người nhìn trời, họ âm thầm lau mồ hôi trên trán.
Cũng may là bởi vì có một người vừa đến, cục diện bế tắc liền bị phá vỡ.
Ôn Lĩnh Nam không có hứng thú với đàn ông, nhàn nhạt chào hỏi với anh ta: “Chào cậu. Tôi là Ôn Lĩnh Nam.”
Khương Dật Thân cũng tự giới thiệu bản thân: “Tôi là Khương Dật Thần. Cô ấy là bạn tôi, Tô Lạc.”
Đã từng hợp tác chung thì sao cậu ta không biết tên Tô Lạc được? Đối với ý tứ trong lời nói của Khương Dật Thần, Ôn Lĩnh Nam cố gắng làm như không nghe thấy: “Ừ, trước kia chúng tôi có hợp tác chung, rất vui vẻ!”
Tô Lạc đứng một bên trầm ngâm thật lâu, nhếch môi một cái. Ai nói chỉ có phụ nữ biết om sòm, hai người đàn ông tụ lại thì cũng thành cái rạp xiếc.
“Người đến đủ hết chưa? Khi nào chúng ta xuất phát?”
Tô Lạc vừa hỏi, hai người đang âm thầm đấu đá nhau cũng quay lại nhìn ekip.
Ngồi xe hơn một tiếng, cuối cùng cũng tới một khu nhà trong vùng núi hẻo lánh.
Tổ tiết mục trưng dụng một vài căn nhà vuông của bà con bản địa, dọn dẹp phòng ốc một chút rồi phân cho diễn viên tham gia.
Thời gian quay là từ hai giờ trưa hôm nay đến trưa mai.
Năm MC, cộng thêm Tô Lạc, Khương Dật Thần, cùng với Vương Tiêu Tiêu, Chu Lộ Lộ, còn có Ôn Lĩnh Nam. Tổng cộng là mười người.
Nam chính không đến vì bận lịch trình, lần tuyên truyền này không tới.
Gần đây Chu Lộ Lộ nhận được một bộ phim cổ trang, cô ấy vào vai một nữ tướng quân. Bởi phần lớn đều phải quay ngoại cảnh nên cô ấy gầy đi một vòng, có điều tinh thần hăng hái hơn rất nhiều.
Vừa nhìn thấy Tô Lạc, Chu Lộ Lộ liền chạy theo cô như cái đuôi nhỏ, Lạc Lạc ơi, Lạc Lạc à.
Nhân viên tổ tiết mục tới giao nhiệm vụ, chia nhóm thành hai đội. Nam thành một đội vào rừng kiếm củi đốt, nữ thành một đội đi ra ruộng tìm những loại nguyên liệu thức ăn được chỉ định.
Ngay cả hẹ với hành Chu Lộ Lộ còn không phân biệt được thì đừng nói chi tới Vương Tiêu Tiêu, mặt mũi cô nàng hoang mang đứng ở đầu ruộng.
Mặc dù Tô Lạc không biết nấu cơm, nhưng mấy loại nguyên liệu này thì cô vẫn biết.
Nhìn lướt qua tên món ăn trong thẻ nhiệm vụ, rồi cô vén tay áo lên, đi qua một chỗ xanh xanh ngoài kia.
Trông thấy Tô Lạc cầm xẻng lên để đào xà lách, Chu Lộ Lộ vội vàng đi tới, nhặt bỏ vào giỏ, tò mò hỏi: “Lạc Lạc ơi, đây là gì vậy!”
Động tác tay Tô Lạc vẫn không ngừng, tiếp tục đi đào một cây khác: “Cái này là xà lách, nấu canh hay xào đều rất ngon.”
Vương Tiêu Tiêu đứng một mình trên bờ ruộng hơi lúng túng, cô nàng vén váy lên đi về phía họ, chỉ vào một loại cây nhìn khá quen mắt: “Cây này chắc là cây ớt!”
Tô Lạc quay đầu nhìn rồi “Ừ” một tiếng.
Vương Tiêu Tiều liền cắm đầu kéo cây ớt…
Tô Lạc vừa quay đầu nhìn thì khóe mắt đã giật giật, không khỏi nhắc nhở: “Chỉ cần hái quả ớt phía trên là được, không cần bứng cả cây lên.”
Vẻ mặt Vương Tiêu Tiêu ngu ngơ: “Vậy thì phải làm sao? Có cần quay lại trồng nó không?”
Tô Lạc cạn lời: “Chỉ là cây con thôi, quên đi!”
Đào xong hai bó xà lách, Tô Lạc đứng dậy nhìn một vòng xung quanh, phát hiện một chùm mầm xanh, ánh mắt cô sáng rỡ: “Bên kia là đậu Hà Lan, có trong thẻ nhiệm vụ, chúng ta qua đó hái đi!”
Lại hái thêm được một ít cải thìa, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Đến khi các cô về tới trang trại thì đội nhặt củi cũng vừa trở về.
Trịnh Đào mặc tạp dề, bảo Tô Lạc rửa rau cho anh, rồi tới rửa chén…Sai vặt cô không nương tay.
Chu Lộ Lộ đi theo sau mông Tô Lạc, giúp cô làm vài việc dễ và đơn giản.
Vương Tiêu Tiêu cũng muốn đến phụ, nhưng không nói ra được.
Nhìn thấy máy quay liên tục quay ba người bọn họ, Vương Tiêu Tiêu chợt nhớ đến cách của Trịnh Lâm Lâm trước kia: “Để tôi đi nhóm lửa!”
Trịnh Đào tiếp lời Vương Tiêu Tiêu: “Được, đừng để lửa tắt.”
Rót dầu vào chảo sắt lớn, đợi đến khi dầu nóng mới bỏ một rổ đậu Hà Lan vào.
Xào qua xào lại vài lần, rồi bỏ thêm các loại gia vị, ớt xanh ớt đỏ xen kẽ trong chảo. Chỉ chốc lát sau, một dĩa đậu Hà Lan xào đã ra lò.
Một tiếng sau, Trịnh Đào làm năm món mặn và hai món canh, bao gồm đậu Hà Lan xào, thịt lợn băm ớt xanh, cá chua ngọt, canh xà lách, cải thìa xào, ớt xanh da hổ và tô canh trứng.
Đối với mười người bọn cô mà nói thì nhiêu đây món không gọi là nhiều nhưng vừa đủ ăn.
Trứng gà là loại trứng tự nhiên do gà mái trong làng đẻ, vừa thơm vừa nhiều chất dinh dưỡng.
______________