Editor: Ying
Quay về phòng khách sạn, tắm nước nóng rồi nghỉ ngơi một đêm.
Ngày hôm sau, Tô Lạc quay lại đoàn phim.
Trước đây, mọi người trong giới đều biết tin đồn Tô Lạc mắc bệnh ngôi sao.
Sau khi trải qua chuyện này, đạo diễn Vu Lỗi hoàn toàn thay đổi cách nhìn của mình về Tô Lạc.
Nói cho cùng thì ông cũng là người có địa vị trong giới, đối với ông, người bề ngoài càng có bản lĩnh làm được mọi việc thì càng có khiếm khuyết trong tính cách.
Ngược lại, một số cái tên không nổi trong giới lại có tính tình phóng khoáng cởi mở.
Dĩ nhiên lý luận này chỉ giới hạn ở một nhóm nhỏ trong giới giải trí, không thể giống với hầu hết số đông.
Dù sao bản thân giới giải trí này cũng là một nồi nước nhuộm lớn. Ở đây đúng đúng sai sai có thế nào cũng không ai phân biệt được.
Vu Lỗi tin tưởng mắt nhìn người của mình, Tô Lạc rất có thiên phú về diễn xuất, lại có thể chịu khổ, là một diễn viên giỏi hiếm thấy trong giới.
Mỗi lần cô đứng trước ống kính, cả người tràn đầy khí chất, diễn như không diễn, làm cho mọi người không thể xem thường.
Hồi đầu lúc Tần Thần đề cử Tô Lạc với ông ta, Vu Lỗi không xem trọng cô lắm.
Hơn nữa, ông rất khinh thường loại diễn viên không có thực lực này, ý vào bản thân có một gương mặt đẹp liền trở thành nữ minh tinh bình hoa có ô dù mắc bệnh ngôi sao.
Khi Tần thần đưa đoạn clip thử vai《Bắc Ngụy Bí Sử》cho ông coi, lúc ấy ông mới giật mình.
Đây có còn là Tô Lạc diễn《Núi Sông》khi trước không?
Tiến bộ quá nhanh! Đúng là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Về sau ông cố ý tìm trên mạng bộ phim điện ảnh về cạnh tranh thương mại《Chạng Vạng》để xem. Ngay tức thì ông bị tình tiết liên kết chặt chẽ thu hút.
So với tưởng tượng của ông thì khác một trời một vực, kỹ năng diễn xuất của mỗi người đều rất phù hợp, nhất là Tô Lạc, đặc biệt xuất sắc, thậm chí cô còn chiếm hết spotlight của mấy nữ diễn viên khác.
Một nhân vật khó ưa như này mà Tô Lạc lại có thể xoay chuyển tình thế, quả thực làm người khác kinh ngạc.
Thời Thải Nhi mưu trí hơn người, lòng dạ độc ác, nhưng bởi vì cô mà người khác cơ bản không thể ghét nhân vật này được.
Từ đó về sau, Vu Lỗi bắt đầu thay đổi thái độ với Tô Lạc.
Tô Lạc vừa quay lại studio, Vu Lỗi đã đi tới dò hỏi, “Thân thể cô không sao chứ! Có muốn về nghỉ ngơi thêm hai ngày không?”
“Không cần đâu.” Tô Lạc đáp: “Bác sĩ kêu hôm nay tôi tới bệnh viện tái khám, hai ngày này phải tới truyền nước biển, cho nên buổi trưa hai ngày tới, tôi xin được nghỉ hai tiếng.”
Chuyện liên quan đến sức khỏe chính là chuyện lớn, huống chi bình thường biểu hiện của cô ở đoàn phim luôn rất tốt. Vu Lỗi không có lý do gì không đồng ý, dĩ nhiên đáp ứng cô.
Thậm chí, vì ông không yên tâm Tô Lạc có thể chăm sóc bản thân chu đáo, vẫn luôn dặn dò cô, “Được, đừng vất vả quá. Cơ thể không thoải mái thì cứ đi tới bệnh viện kiểm tra, kẻo nghiêm trọng hơn. Lần này cô té xỉu, mọi người đều bị dọa đấy.”
Tô Lạc gật đầu, “Vâng, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Thứ bảy, chương trình《Hành trình nấu nướng》phát sóng.
Tỷ lệ người xem leo lên tới đỉnh.
Tập này chủ yếu xoay quanh việc tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn quý hiếm là nấm tùng nhung.
Tô Lạc với Khương Dật Thần tương tác với nhau rất ít. Khán giả chủ yếu tập trung vào scandal của cô với ông trùm giới kinh doanh Cố Ngôn hơn.
Hai người không lên tiếng phản bác, cũng không công khai quan hệ, đúng là làm cho khán giả tò mò muốn chết.
Chương trình phát sóng đến khúc bọn họ dậy vào bốn giờ rưỡi sáng hôm sau, cầm đèn pin đến cửa thôn tập họp rồi kết thúc một tập.
Trong đoạn preview tập sau, bọn cô lên núi hái nấm tùng nhung, ống kính còn đảo qua một cảnh nấu ăn của Trịnh Đào.
Thêm một bàn lớn toàn món ngon, khiến cho khán giả thèm đến mức nước miếng chảy ròng ròng.
Sau đó bọn họ lại mong chờ Chủ nhật đến nhanh hơn chút nữa.
Còn nửa tháng nữa là《Bắc Ngụy Bí Sử》bắt đầu khởi chiếu.
Gần đây trên mạng đều tràn lan thông tin tuyên truyền của《Bắc Ngụy Bí Sử》, các đài truyền hình lần lượt chiếu trailer, ba trang web video hàng đầu cũng thay nhau tung ra cảnh quay hậu trường để hâm nóng cho buổi phát sóng.
Tô Lạc phải phối hợp với đoàn phim《Bắc Ngụy Bí Sử》để tuyên truyền tạo thanh thế, cô xin đạo diễn Vu Lỗi nghỉ một ngày rồi dẫn theo Tôn Hoa Hoa và A tình bay đến Nam Thành.
Buổi trưa có một cuộc họp báo của《Bắc Ngụy Bí Sử》.
Tô Lạc ngồi ở phòng nghỉ sau khán đài để chờ ra sân khấu, đợi khoảng mười phút mới nghe MC gọi tên cô.
Trong buổi họp báo, nam chính Diễn Kỷ Phương cũng đến.
Còn có đạo diễn Từ, biên kịch Lâm Phong, diễn viên thì có Khương Dật Thần, Chu Lộ Lộ, Vương Tiểu Tiểu…
Ánh mắt Tô Lạc lướt đến người kế bên Vương Tiểu Tiểu, cô liền thấy đau mề.
Lần trước ở sân bay Ôn Lĩnh Nam bị cô chơi xấu chỉnh cho một trận, nên giờ hơi rén, chỉ dám nhìn cô một cái rồi thu hồi tầm mắt.
Phim này Tô Lạc đóng vai chính, cư nhiên sẽ đứng bên cạnh đạo diễn Từ, cũng là ở chính giữa sân khấu, vị trí Center bắt mắt nhất.
Kỷ Phương đứng kế bên Tô Lạc, bên phải là Khương Dật Thần, lần lượt tiếp theo là Ôn Lĩnh Nam và Trịnh Lâm Lâm.
Bên tay trái Tô Lạc là Từ Lai và Lâm Phong, còn có Chu Lộ Lộ.
Sau khi giới thiệu ngắn gọn, bên dưới bắt đầu quá trình đặt câu hỏi.
Buổi họp báo được phát trực tiếp trên mạng, người xem có thể đặt câu hỏi của bản thân trực tiếp trên trang web chính thức.
MC nhìn về màn hình lớn phía sau, “Một cư dân mạng tên Chú Cá Nhỏ đã đặt câu hỏi, cô ấy nói rằng cô ấy thích nghe Ôn Lĩnh Nam hát từ rất lâu rồi, không biết cậu ấy thích kiểu người con gái như thế nào?”
Ôn Lĩnh Nam nhìn lướt qua Tô Lạc, rồi quay lại nhìn màn hình lớn nói chung chung: “Ừm, kiểu tóc dài, tốt nhất là dạng đen tuyền duyên dáng, tự nhiên một tí.”
Khó có khi Ôn Lĩnh Nam không cố chấp như lần này, lần đầu tiên cậu ta sẵn sàng công khai kiểu mẫu người mình thích trước công chúng.
Tất nhiên MC đâu dễ dàng bỏ qua như vậy, lại bồi thêm, “Thích người phụ nữ để tóc dài à. Vậy ở đây chúng ta có tới mấy nữ diễn viên đều có mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp đấy!”
Ôn Lĩnh Nam xuôi theo nhìn sang, gật đầu, “Ừ, các cô ấy cũng rất xinh đẹp.”
Dù sao cậu ta cũng là tay lão làng trong giới giải trí, MC biết không thể moi thêm nhiều thông tin hơn từ miệng cậu ta được nữa, đành phải chuyển câu khác, “Có một bạn tên Chú Dê Thoăn Thoắt muốn hỏi là Khương Dật Thần đã hợp tác với Tô Lạc hai lần, vậy anh có cảm nghĩ gì không?”
Khương Dật Thần suy tư một hồi, cầm lấy micro nói: “Cô ấy rất chăm chỉ, không sợ khổ không sợ mệt, là một đối tác rất tốt.”
Tô Lạc với Chu Lộ Lộ đang rù rì thủ thỉ trên sân khấu thì người kế tiếp lại tới phiên cô, “Scandal đính hôn trên mạng là thật hả? Khi nào mới công khai quan hệ vậy?”
Cô nhìn lên màn hình lớn, cô không có ý định tiết lộ chuyện tìm cảm của mình trước mặt công chúng, Tô Lạc gỡ chủ đề xuống, “Hôm nay là buổi họp báo của《Bắc Ngụy Bí Sử》, chúng ta chỉ bàn luận những việc liên quan đến bộ phim thôi.”
Tiếp sau đó, các diễn viên ngồi trên sân khấu trò chuyện về tình tiết phim một lúc. Khi sắp kết thúc, phần hát của Ôn Lĩnh Nam tự nhiên được thêm vào.
Cậu ta hát thì cũng được thôi, nhưng lại cố ý hát ca khúc chủ đề đang nổi gần đây.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt tình của mọi người, Tô Lạc đành phải căng da đầu bước lên sân khấu.
Cùng với tiếng nhạc vang lên, Ôn Lĩnh Nam vừa hát vừa nghiêng đầu sang nhìn cô đầy tình cảm.
Tô Lạc cầm micro, coi như không nhìn thấy mà hát nối câu tiếp theo.
Kết thúc bài hát, buổi họp báo cuối cùng cũng kết thúc suôn sẻ.
Mọi người trò chuyện với nhau vài câu, ai cũng có lịch trình bận rộn hết. Có người đang chờ bay để đi ghi hình chương trình, có người vội vã trở về đoàn làm phim, sau khi tán dóc với nhau mấy câu liền tạm biệt, lần lượt giải tán hết.
Chu Lộ Lộ còn nhớ đến lần trước nói muốn mời Tô Lạc đi ăn, cô thấy giờ cũng đến giờ ăn rồi, bèn mời các cô đến một nhà mới mở gần đây trên đường Đông.
Sau một buổi họp báo, vừa mệt vừa đói, Tô Lạc không do dự đồng ý liền.
Cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lâm Phong đang đứng một chỗ nói chuyện với A Tình, một người tinh thần phấn chấn, một người gò má ửng đỏ.
Tô Lạc và Tôn Hoa Hoa ngồi xe của Chu Lộ Lộ, thêm trợ lý của Chu Lộ Lộ nữa nên không đủ chỗ ngồi.
Lâm Phong tự chạy xe tới, A Tình lên xe anh ta.
Đi theo xe của Chu Lộ Lộ một hồi, bọn họ tới được nhà hàng mới mở này.
Chu Lộ Lộ đặt phòng riêng rồi đưa thực đơn cho Tô Lạc, cô gọi hai món, sau đó đưa nó cho Tôn Hoa Hoa.
Tôn Hoa Hoa gọi xong, truyền sang cho A Tình với Lâm Phong ngồi bên cạnh.
Cá nhồi nấm và súp lơ, cua lông hấp, canh bồ câu hầm hải sâm, thịt kho dứa, ngó sen nếp cẩm, cá hấp, bún xương bò, thịt muối áp chảo với măng.
Một bàn toàn đồ ngon, trông vừa khéo léo vừa ngon miệng.
Không biết có phải vì quá đói không mà Tô Lạc ăn liền hai chén cơm.
Đột nhiên Lâm Phong có việc gấp nên đi trước.
Anh ta vừa đi, lửa hóng chuyện của Tôn Hoa Hoa bừng lên hừng hực.
“A Tình, em với biên kịch Lâm quen nhau rồi?”
A Tình ngẩng đầu, cũng thấy Tô Lạc với Chu Lộ Lộ đều nhìn sang, khuôn mặt đỏ bừng gật đầu.
A Tình khá nhút nhát, lại không giỏi ăn nói. Tôn Hoa Hoa cười hì hì mấy tiếng rồi cũng không nói gì thêm.
Ăn xong, Chu Lộ Lộ đi tính tiền mới biết thì ra đã có người thanh toán rồi.
Không cần nghĩ cũng biết là ai.
Tô Lạc thấy Chu Lộ Lộ ủ rũ cúi đầu quay lại, bèn hỏi: “Sao vậy?”
Chu Lộ Lộ nhíu mày, mất hứng nói: “Lâm Phong trả tiền rồi.”
“Ồ.” Tô Lạc hiểu tại sao cô nàng mất hứng rồi, cười nói: “Có gì to tát đâu, hôm khác rảnh thì lại đi ăn chung, tôi nhất định không cướp việc của cô.”
Ánh mắt Chu Lộ Lộ sáng lên, “À há, sao tôi không nghĩ tới nhỉ.”
Tô Lạc: “…”
Cô ấy còn tưởng thật, cô chỉ thuận miệng nói tí thôi mà.
Chu Lộ Lộ hẹn lại bọn cô, lần sau cô ấy sẽ mời tiếp. Cô ấy còn hỏi tới lịch trình tiếp theo của Tô Lạc, rồi vui vẻ nói muốn đưa cô đến sân bay.
Thật ra Tô Lạc muốn về thăm người nhà một chút, suy nghĩ một hồi liền từ chối.
Tô Hào với Giang Ninh nhất định tìm đủ mọi cách để giữ cô lại ở một đêm, song cô chỉ xin nghỉ phép một ngày, nếu ở lại nhà thì ngày mai chắc chắn sẽ làm chậm tiến độ quay phim của đoàn.
Không thể để cho cả đoàn phim giương mắt chờ một mình cô.
Dù sao quay xong sớm một tí, cũng có thể về nhà sớm để chăm sóc Tô Hào và mọi người một khoảng thời gian.
Lúc trở lại Giang Thành đã là chín giờ tối.
Tô Lạc xả nước nóng vào bồn, cô cởi đồ nằm vào trong bồn, cơ chân thả lỏng, cô thoải mái thở dài một hơi.
Cô tắm xong, ra khỏi phòng tắm, rùng mình khép chặt đồ ngủ vào.
Cô đi đóng cửa sổ lại, chỉ để hở ra một khoảng bằng nắm tay, lúc này nhiệt độ trong phòng mới ấm lên được một ít.
Tô Lạc tới cầm điện thoại bị ném trên giường lên, muốn mở xem thử dự báo thời tiết gần đây, thì lại thấy mấy cuộc gọi nhỡ.
Không có ngoại lệ, đều là Cố Ngôn gọi tới.
Cô gọi lại, dường như đầu bên kia nối máy liền, “Sao vậy anh?”
Nam Thành.
Anh đứng trước cửa sổ sát đất, ngẩng đầu nói, “Ngày mai có mưa nhỏ, nhớ mang dù theo.”
Tô Lạc kéo rèm cửa sổ ra, nhìn trời một hồi.
Bên ngoài cửa sổ rất tối, tối đen như mực vậy, không có một chút ánh sao hay tia sáng nào.
Cô đáp: “Được, em biết rồi.”
Anh nghe thấy tiếng kéo rèm cửa, khóe môi cong lên, “Không còn chuyện gì nói với anh à?”
Cô suy nghĩ một hồi, nghe theo lời anh hỏi lại: “Vậy anh muốn em nói gì?”
Anh nói giọng dò dét, “Ví dụ như, em có thể nói, anh yêu, em rất nhớ anh, nhớ anh đến mức nửa đêm vẫn không ngủ được…”
Cô không nhịn được cười ra tiếng.
Cố Ngôn: “…”
Có gì mắc cười đâu? Anh đang rất nghiêm túc bàn bạc vấn đề quan trọng này với cô.
Tô Lạc cười một hồi mới dừng lại nói: “Em biết anh rất nhớ em, nhớ đến không ngủ được. Chỉ là bây giờ em buồn ngủ lắm rồi, đi ngủ trước đây. Ngủ ngon.”
Cố Ngôn nghe thấy tiếng cụp điện thoại truyền tới, khóe môi cong cong.
Trước khi cô ngủ, còn chúc anh ngủ ngon!
Uầy! Cảm giác này còn ngọt hơn cả ăn mật, tốt quá đi!
______________