Đoàn xe của Vương Thanh đã dừng lại được một lúc. Đột nhiên liền có một đoàn xe khác chạy đến. Nhưng chưa đến gần xe cô thì dừng lại một đoàn người cầm súng nhắm vào đoàn người của Vương Thanh mà bắn. 2 bên đối đầu với nhau rất quyết liệt. Từ Minh và Tiêu Như cũng tham chiến. Chỉ riêng Vương Thanh ngồi trong xe mà nghĩ đến điều gì đó. Dường như cô đã phát hiện điều gì đó, cô lập tức mở cửa bước xuống.
Vừa bước xuống xe thì có kẻ nhắm vào Vương Thanh. Cô rất nhanh rút súng ra bắn thẳng vào mi tâm của hắn. Từ Minh, Tiêu Như thấy cô ra ngoài thì chạy đến gần, quay lưng về phía cô nhằm bảo vệ cô tránh bị đánh từ phía sau. Vương Thanh biết được họ phía sau mình cô nói.
- Đề phòng bắn tỉa.
Chỉ 4 từ nhưng đã khiến 2 người hiểu được điều gì. Họ nhanh chóng đảo mắt quan sát xung quanh. Nhưng chưa kịp phát hiện thì một số thuộc hạ của cô đã bị bắn tỉa bắn trúng. Từ Minh, Tiêu Như thấy vậy thì đứng gần Vương Thanh hơn. Dù họ đang quan sát để tìm ra chỗ nấp của chúng nhưng vẫn không quên đề phòng tiếp cận cự li gần.
Vương Thanh đảo mắt một hồi thì vươn súng nhắm vào một khoảng không, sau đó bắn ra 2 phát đạn liền lúc. Một lúc sau thì một tên rớt từ trên dốc cao rớt xuống ngay giữa trận chiến khiến cho kẻ địch ngỡ ngàng. Để bắn trúng mục tiêu ở một cự ly xa như vậy với súng ngắn là một điều khó khăn nhưng với Vương Thanh điều đó thì rất dễ dàng. Điều cơ bản để bắn chúng cự ly xa như vậy chính là tốc độ. Nhưng với tốc độ của súng ngắn lại không bằng súng bắn tỉa, nên để tạo ra tốc độ ngang với tốc tộ của súng bắn tỉa, Vương Thanh đã bắn cùng lúc 2 phát đạn. Mục đích là khi tốc độ viên đạn đầu tiên chưa bị giảm thì viên thứ 2 tạo thêm một lực nữa cho viên đầu và đẩy thêm tốc độ cho nó. Nhưng thế thì không cần phải có súng bắn tỉa thì cũng có thể bắn ở cự ly xa. Nhưng để nhắm bắn chính xác như vậy là một điều rất khó, và chỉ có cô mới làm được.
Người phụ nữ dẫn đầu đoàn bắn tỉa khi nhìn toàn bộ sự việc cũng không khỏi ngạc nhiên, như không tin vào mắt mình. Vương Thanh cô ta lại có thể nhắm bắn với khoảng cách xa như vậy. Nhưng cô ả không tin là Vương Thanh có thể phát hiện ra cô ta. Cô ả nói.
- Nếu cô có khả năng như vậy, vậy Vương Thanh, cô và tôi hãy đấu với nhau xem, xem ai sẽ bắn trúng đối phương đầu tiên.
Cô ả nói xong thì nhắm vào Vương Thanh dù cấp trên đã ra lệnh không cho cô ả làm Vương Thanh bị thương. Vương Thanh thì lại nghĩ rằng bọn chúng sẽ không làm cô bị thương hoặc giết cô nên cô không hề biết có kẻ đang nhắm vào mình. Cô vẫn đứng đó nhìn xung quanh để tìm ra những tên bắn tỉa khác. Cô gần như đã hạ gần hết bắn tỉa, nhưng người của cô đã không còn nhiều, kẻ địch cũng chỉ còn lại vài ba tên. Chúng thấy tình hình không ổn nên nhanh chóng rút lui. Vương Thanh giơ tay ngăn cản thuộc hạ của mình không cho đuổi chúng. Cô nói.
- Không cần đuổi theo chúng. Việc cần làm bây giờ là nhanh chóng đưa những người bị thương đi chữa trị. Còn những người đã chết thì chôn cất họ đàng hoàng.
Thuộc hạ của Vương Thanh nghe lệnh cúi đầu rồi nhanh chóng dìu những người bị thương lên xe. Người ta luôn nói Vương Thanh cô là kẻ máu lạnh, tàn nhẫn, không có tim. Nhưng những kẻ đó không hề biết khi cô đối với kẻ địch thì cô luôn lạnh lùng tàn nhẫn nhưng đối với người của cô thì khác. Người trung thành với cô thì cô còn đối xử tốt với họ, nhưng kẻ nào bất trung với cô thì cô sẽ không nương tay.
Sau khi chôn cất người chết và chuyển người bị thương lên xe, chiếc xe lăn bánh để lại Vương Thanh, Tiêu Như và Từ Minh ở lại. Cứ ngỡ mọi chuyện đã kết thúc nhưng không Tiêu Như đột nhiên quay lại sau lưng sau đó chạy đến Vương Thanh mà nói lớn.
- Vương chủ, cẩn thận.
Vương Thanh quay lại nhìn Tiêu Như, chưa kịp biết chuyện gì thì Tiêu Như ôm chầm lấy cô, rồi ở vai trái của Tiêu Như phun ra máu. Tiêu Như bị trúng đạn do người phụ nữ kia bắn nhắm vào Vương Thanh. Vương Thanh ngạc nhiên, mở rộng con ngươi rồi đỡ lấy Tiêu Như ngã xuống. Cô nhanh chóng vươn súng ra bắn 2 phát về phía viên đạn bắn ra. Người phụ nữ thấy vậy thì liền lăn sang bên để tránh đạn nhưng vẫn bị trúng vào bắp tay trái. Ả tay nhanh chóng bụm lại vết thương rồi rời khỏi hiên trường.
Vương Thanh bắn xong thì liền ngưng lại nhìn xung quang. Nhưng đợi mãi không thấy người rơi xuống. Cô đoán sai rồi sao??? Sao bọn chúng lại muốn giết cô??? Đang luẩn quẩn với mới suy nghĩ trong đầu thì một loạt tiếng súng vang lên, một đoàn người khác lại kéo đến. Lần này Bên Vương Thanh chỉ có 3 người ứng phó, mà Tiêu Như thì lại đang bị thương.Tiêu Như được Từ Minh ôm trong lòng chạy ra sau xe, Vương Thanh nhắm vào đoàn người bắn hạ vài tên rồi cũng núp ở sau xe. Thấy cả 3 người đã núp ra sau xe thì chúng liền ngưng bắn, từ từ tiến gần xe mà cô đang núp. Tiêu Như nằm trong lòng Từ Minh nói giọng yếu ớt.
- Vương chủ, người mau chạy đi. Mặc kệ tôi.
- Tôi không thể bỏ người của mình được.
Vương Thanh nghe câu nói của Tiêu Như thì phản bác ngay lập tức, rồi quay mặt sang một bên thăm dò phía địch. Tiêu Như cau mày đau đớn, vươn tay nắm lấy tay áo của Vương Thanh giọng nói như van xin.
- Vương chủ, mạng của tôi là của người, có thể chết vì người là tôi đã mãn nguyện rồi. Người mau chạy đi.
- Tôi cứu chị không phải để làm bia đỡ đạn cho tôi. Nếu chị nói mạng của chị là của tôi, vậy chị phải sống vì tôi. Đây là lệnh, chị đã nghe rõ chưa???
Tiêu Như nghe được lời của Vương Thanh thì nước mắt liền rơi xuống. Hóa ra Vương chủ không coi Tiêu Như cô là thuộc hạ mà sai bảo, người chưa bao giờ coi Tiêu Như cô là người hầu thấp kém, người luôn xem cô như người thân. Tiêu Như muốn nói gì đó nhưng chưa kịp nói thì đã ngất đi. Vương Thanh thấy Tiêu Như ngất đi liền cau mày, nếu không nhanh đưa Tiêu Như đi chữa trị kịp thời thì Tiêu Như có thể chết vì mất máu. Cô nhìn ra phía trước xe suy nghĩ gì đó rồi lại nhìn sang Từ Minh mà nói.
- Từ Minh, nghe rõ đây. Tôi sẽ làm mồi để gây chú ý với bọn chúng. Anh nhanh chóng đưa Tiêu Như lên xe rồi chạy thật nhanh. Cứu Tiêu Như trước.
- Không được, Vương chủ. Nếu làm mồi hãy để tôi hay người đưa Tiêu Như đi đi.
Từ Minh nghe Vương Thanh tự lấy mình ra làm mồi thì phản đối. Từ Minh định đưa Tiêu Như sang cho cô rồi đứng dậy nhưng liền bị cô nắm lấy bả vai ấn xuống mà nói.
- Không được, sức tôi không bằng anh không thể bế một người vào xe nhanh như anh được. Hơn nữa mục tiêu bọn chúng nhắm vào là tôi không phải anh. Nên để tôi làm mồi là tốt nhất.
Từ Minh như muốn nói nhưng liền Vương Thanh cắt ngang.
- Anh yên tâm, tôi sẽ không sao đâu??? Tin tôi.
Từ Mình nhìn vào ánh mắt cương quyết của Vương Thanh, dù không muốn nhưng cũng đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Vương Thanh thấy Từ Minh gật đầu thì thở dài nhẹ nhõm, rồi nhìn Tiêu Như đang bất tỉnh. Cô nhẹ nhành nói.
- Tôi chỉ muốn 2 người biết điều này. Rằng tôi chưa bao giờ coi 2 người là thuộc hạ của tôi. Tôi luôn xem 2 người như người thân của mình.
Từ Minh nghe Vương Thanh nói vậy thì ngạc nhiên, rồi nở một nụ cười với cô. Cô nhìn Từ Minh chỉ cười nhẹ một chút rồi lại nghiêm mặt nói.
- Tôi sẽ đếm đến 3, chúng ta bắt đầu hành động. Anh đưa Tiêu Như đi. Nếu như đến bình minh tôi chưa trở về thì mới cho người đi tìm tôi. Rõ chưa???
- Rõ.
Từ Minh mạnh mẽ đáp lời. Thật ra, Từ Minh sau khi nghe Vương Thanh nói Từ Minh là người thân của cô. Từ Minh rất cảm động. Nên ngay lúc đó Từ Minh đã tự hứa với mình. Suốt đời, Từ Minh anh cũng sẽ bảo vệ cô.