NỮ VƯƠNG MẤT TRÍ NHỚ

Cam Nhuận Dương và Hệ thảo cũng đến không lâu sau đó, trong tay còn ôm theo một đống đồ ăn vặt và nước uống. Cam Điềm hoan hô một tiếng rồi nhào tới. Diệp Trăn Trăn đưa bản thảo thiết kế của mình cho Cam Nhuận Dương, lúc trước anh ta từng nói qua, mặc dù ba mẫu thiết kế cùng chủ đề nhưng phong cách phải khác nhau, muốn phong cách khác nhau, không những cần người mẫu nổi trội mà ý tưởng của nhà thiết cũng phải sáng tạo. Mặc dù Diệp Trăn Trăn chỉ vẽ một bản phác thảo, nhưng cũng ghi chú lên bên trên các loại ý tưởng khác.

Cam Nhuận Dương xem rất nghiêm túc, áo cưới của vòng thi loại là phong cách đơn giản hoạt bát, thiết kế kiểu ngắn không giống với áo cưới thông thường sẽ bớt cảm giác vướng víu cho người mặc, lộ da thịt nhiều hơn lại thêm mấy phần quyến rũ.

Nói tóm lại, Cam Nhuận Dương khá hài lòng, hơn nữa áo cưới suy cho cùng vẫn là áo cưới, Diệp Trăn Trăn thiết kế rất nhiều viền ren, phối hợp với nơ bướm màu hồng sau lưng, cả bộ váy đều tràn ngập vẻ đẹp rực rỡ và mơ mộng.

"Rất tốt." Đến tận khi Cam Nhuận Dương phun ra hai chữ này, Diệp Trăn Trăn mới thở phào một cái. Hai người trao đổi bản thiết kế chính thức rồi bắt đầu chuẩn bị may trang phục ---- quy tắc cuộc thi đã nêu rõ, trang phục dự thi nhất định phải do người dự thi tự mình làm.

Điều này lại khiến Diệp Trăn Trăn học hỏi được không ít, cô phát hiện rất nhiều thiết kế dù ý tưởng hay, nhưng muốn biến nó thành hiện thực lại không khả thi, hoặc miễn cưỡng làm được nhưng hoàn toàn không đạt hiệu quả mong muốn.

Tập chung làm việc cao độ khiến mọi người quên mất thời gian, chờ đến khi Cam Điềm kêu một tiếng mệt mỏi đã là 6 giờ tối. Diệp Trăn Trăn ngẩn người, bây giờ mới phát hiện bọn họ chỉ nghỉ ngơi lúc gọi cơm trưa bên ngoài.

"Hôm nay cứ vậy đã." Cam Nhuận Dương thấy thời gian không còn sớm, liền đề nghị giải tán, mọi người vừa nói chuyện phiếm vừa đi ra ngoài. Cam Điềm lôi kéo Diệp Trăn Trăn đi cuối cùng, hẹn cô thời gian ngày mai đi mua trang phục chiến đấu, Diệp Trăn Trăn giật giật khóe miệng, cảm thấy đầu hơi đau.

Lúc ra đến cổng trường, Diệp Trăn Trăn không ngờ lại nhìn thấy Quý Triết Ngạn: "Bác sĩ Quý, sao anh lại ở đây?"

Khóe miệng Quý Triết Ngạn khẽ nở nụ cười: "Anh đến đón em về."

Diệp Trăn Trăn còn chưa kịp thẹn thùng, Cam Điềm đã kêu lên chạy tới: "Tiểu khả ái này, đây là bạn trai cô sao? Đẹp trai quá!"

Mặt Diệp Trăn Trăn đỏ lên, vô thức kéo ống tay áo Quý Triết Ngạn: "Đây, đây là bạn trai tôi, bác sĩ Quý."

"Bác sĩ bác sĩ!" Cam Điềm hưng phấn nhìn Quý Triết Ngạn, "Có thể giúp tôi kiểm tra cơ thể một chút không?"

...

Mỹ Lệ im lặng kéo Cam Điềm qua một bên.

Hệ thảo nhìn Quý Triết Ngạn, lại nhìn Diệp Trăn Trăn, dáng vẻ như chịu đả kích nặng nề: "Bạn, bạn trai..."

Quý Triết Ngạn thuận tiện nhìn anh ta: "Cậu chính là Hệ thảo ca ca? Rất hận hạnh được gặp cậu."

Hệ thảo: "..."

Vì sao anh ta lại có cảm giác sống lưng lạnh buốt.

Diệp Trăn Trăn lại bị Cam Điềm lôi kéo đi cuối cùng: "Tiểu khả ái này, anh ta chính là người ở chung với cô à?"

Diệp Trăn Trăn mím môi không nói gì, ngược lại Cam Điềm càng nói càng hưng phấn: "Ngày mai trang phục chiến đấu chọn đồng phục y tá đi! Đạo cụ là ống nghe và kim tiêm?" Cô ấy nói nhỏ bên tai Diệp Trăn Trăn, mập mờ thổi một hơi: "Ngày mai nhất định phải khiến bác sĩ hảo~ hảo ~ giúp cô kiểm tra cơ thể ~"

Diệp Trăn Trăn: "..."

Thật ra cô càng muốn kiểm tra đầu óc của cô ấy một chút.

Ở phía trước, Quý Triết Ngạn không biết từ lúc nào đã đi song song với Hệ thảo. Anh nhìn người bên cạnh, mỉm cười: "Lúc đi học, việc học vẫn là quan trọng nhất, bình thường phải chăm chỉ lên lớp, yêu sớm là không tốt."

Hệ thảo: "..."

"À nói đến lên lớp, cậu biết lúc đi học tôi thích học tiết gì nhất không?"

"Tiết gì?"

"Tiết giải phẫu."

Hệ thảo: "..."

"Thầy giáo tiết giải phẫu của chúng tôi rất thú vị, ông ấy vì muốn đốc thúc chúng tôi học tập chăm chỉ, đã kể một vụ án cho chúng tôi." Quý Triết Ngạn dường như đang nhớ tới cái gì thú vị, nét cười càng thêm ấm áp: "Trường học của chúng tôi có một vị học tỷ bị bạn trai phản bội, mỗi ngày anh ta mang theo bạn gái mới khoe khoang trước mặt vị học tỷ đó. Cuối cùng có ngày vị học tỷ đó không thể nhịn được nên đã phát sinh tranh chấp ở nhà ăn. Chị ta dùng dao ăn chém nam sinh đó mười một nhát, nhát nào cũng tránh chỗ hiểm, nam sinh đó dù thương tích cực nhiều nhưng vẫn bị giám định là vết thương nhẹ."

Hệ thảo: "..."

Mẹ ơi người học y thật đáng sợ! qaq

"Nhưng đây chỉ là trường hợp ngoại lệ, cậu không cần coi là thật." Quý Triết Ngạn cười cười khoác hờ tay lên vai Hệ thảo.

...

Hệ thảo a a a vội vàng chạy trốn.

"Cậu ta bị gì thế?" Cam Điềm kì quặc hỏi thăm.

Quý Triết Ngạn cười cười: "Chắc nhớ nhà."

...

Mặc dù cảm thấy bác sĩ Quý nhất định đã làm gì đó với Hệ thảo nhưng Diệp Trăn Trăn không dám hỏi. Chẳng qua là lúc về nhà phát hiện Wechat của Hệ thảo đổi tên thành: "Tôi cảm thấy vai của tôi thiếu một miếng thịt."

Sáng hôm sau, Diệp Trăn Trăn đi cùng bác sĩ Quý tới phòng khám của bác sĩ Trương. Kể lại giấc mơ của mình cho anh ta, bác sĩ Trương cũng phân tích là do ảnh hưởng của thôi miên, còn suy đoán cô có khả năng sắp khôi phục ký ức.

Khi Diệp Trăn Trăn tiếp nhận thôi miên lần nữa, quả nhiên lại mơ tới cậu bé kia, nhưng địa điểm không phải công viên gần nhà bác sĩ Quý mà là một công viên nhỏ xa lạ. Cậu bé kia ngồi đối diện cô, cười híp mắt nhìn cô trong khi cô đang chuyên chú vẽ trên giấy, lúc ngẩng đầu viết ba chữ Tiểu Đậu Đậu.

Sau khi tỉnh lại, cô còn cảm thấy giấc mơ đó vô cùng chân thật, thậm chí cô còn cảm nhận được ngòi bút ma sát trên giấy.

Khi ngồi lên xe bác sĩ Quý, cô cảm thấy vẫn nên nói chuyện này cho cảnh sát Tả: "Bác sĩ Quý, em muốn tới cục cảnh sát một chuyến."

Lông mày Quý Triết Ngạn giật giật, gật đầu đồng ý: "Được."

Tả Dịch vừa hút xong một điếu thuốc đã nhìn thấy Diệp Trăn Trăn đi cùng Quý Triết Ngạn tới. Trước đó đã có người thông báo nên anh ta cũng không bất ngờ.

Anh ta kéo hai cái ghế tới đối diện, ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống. Anh ta biết trong khoảng thời gian này Diệp Trăn Trăn vẫn ở nhà Quý Triết Ngạn, nhìn dáng vẻ của cô, thấy cuộc sống cũng khá tốt. Ít nhất so với khi ở Diệp gia thì có tinh thần hơn nhiều.

"Cảnh sát Tả, lúc tôi trị liệu thôi miên đã nhớ ra một số chuyện." Diệp Trăn Trăn mím môi, bắt đầu nói rõ tình huống: "Tên thật của tôi, có thể là Giai Giai."

Tả Dịch suy nghĩ, hỏi: "Là chữ nào?"

Diệp Trăn Trăn hơi bối rối: "Tôi cũng không biết, chỉ thấy có người gọi tôi như vậy."

"Họ đâu?"

Diệp Trăn Trăn vẫn lắc đầu. Tả Dịch trầm ngâm một chút, nói: "Tôi biết rồi, chúng tôi sẽ điều tra theo hướng này."

Diệp Trăn Trăn uhm một tiếng rồi nói: "Đúng rồi, trong mơ tôi còn nhìn thấy một công viên nhỏ, tôi đoán có lẽ gần nơi tôi sống, đáng tiếc tôi không biết cái công viên đó ở đâu." Nói tới đây cô dừng một chút, hỏi: "Nếu tôi vẽ cái công viên đó, có trợ giúp được gì không?"

Tả Dịch gật đầu: "Nếu như có đặc điểm chính xác, không khó tìm lắm."

"Được, tôi sẽ cố gắng hết sức." Diệp Trăn Trăn vui mừng, có lẽ rất nhanh cô có thể tìm ra thân phận mình. Cô còn muốn hỏi tiến triển của vụ án một chút, nhưng suy nghĩ xong vẫn nên bỏ qua. Ở cục cảnh sát không quá lâu, cô nói cảm ơn với Tả Dịch rồi cùng bác sĩ Quý rời đi.

Lý Tín Nhiên xoay người lại, nhìn Tả Dịch nói: "Lão đại, không biết bọn họ nói chữ nào, rất khó điều tra đấy."

Tả Dịch uống một hớp cà phê, liếc nhìn anh ta: "Tên của con gái sẽ sử dùng không quá nhiều chữ." Ahh ta cầm bút viết lên giấy chữ Giai (佳 /jia/) và Gia (嘉 /jia/), đưa cho Lý Tín Nhiên, "Trước tra hai chữ này, chú ý cô ấy không nhất định tên là Giai Giai, cũng có khả năng tên một chữ Giai, có thể nhờ bên cảnh sát thành phố D giúp đỡ."

"Biết rồi." Lý Tín Nhiên ỉu xìu nhận lấy tờ giấy, vì sao cái nhiệm vụ đau khổ nào cũng đều rơi lên đầu anh ta.

"Thành phố D bên kia có tiếp nhận án mất tích nào không?"

Lý Tín Nhiên lắc đầu: "Không có trường hợp nào trùng khớp, hoặc người nhà Diệp Trăn Trăn biết cô ấy tới thành phố A, hoặc cô ấy sống một mình."

"Ừm." Tả Dịch gật nhẹ đầu, không nói thêm gì.

"Lão đại, lão đại! Tìm được rồi!" Hầu Tử từ bên ngoài xồng xộc chạy vào, bộ dáng vui đến phát khóc.

(Edior: Hao Tử và Hầu tử không biết có phải cùng một người không nhỉ)

Lý Tín Nhiên kích động từ trên ghế bắn lên: "Tìm được hung khí rồi à?!"

"Không, không phải..." Hầu Tử chống tay lên bàn, thở hổn hển mấy cái, "Tìm được người mua cái chích điện rồi!" Anh ta vừa nói vừa lôi từ trong túi ra mấy bức ảnh, bày trên bàn Tả Dịch: "Đây là hình ảnh lấy từ camera giám sát ở cửa hàng, quần áo và dáng người đều trùng khớp với nghi phạm, còn thời gian mua xảy ra cùng ngày với vụ án."

Tả Dịch nhíu mày, cầm một tấm hình lên xem, cả mũ áo và khẩu trang đều trùng khớp với miêu tả của Diệp Trăn Trăn, nếu Hầu Tử đến sớm một chút là có thể để cô ấy xác thực. Anh ta đưa ảnh cho Hầu Tử, dặn dò: "Cầm tới quán trà sữa để chủ quán nhận diện."

"Được." Hầu Tử cất kỹ ảnh đi, lại giống với lúc đến lướt nhanh như một cơn gió.

"Lão đại, anh cảm thấy giống Tần Không không?" Lý Tín Nhiên nhìn Tả Dịch hỏi. Tả Dịch cười cười, trả lời: "Bắt người lại hỏi một chút là biết."

Sau khi Diệp Trăn Trăn từ cục cảnh đi ra, không cùng Quý Triết Ngạn về nhà mà tới chỗ hẹn gặp Cam Điềm. Mặc dù cô rấ muốn từ bỏ cuộc hành trình lựa chọn trang phục chiến đấu này, nhưng không chịu được sự nhiệt tình như lửa của Cam Điềm nên đành phải tới.

Cô tính toán chỉ tùy tiện dạo chơi, tuyệt đối không có ý nghĩ muốn mua trang phục chiến đấu.

Cam Điềm dẫn cô qua bảy tám lần rẽ, đến một cửa hàng khá vắng vẻ, Diệp Trăn Trăn đẩy cửa tiệm vào sau đó liền ngẩn người, bên trong bán tất cả đều là nội y tình thú.

Diệp Trăn Trăn: "..."

Cô quay đầu ra ngoài, Cam Điềm đuổi theo giữ chặt tay không cho cô đi: "Tiểu khả ái không cần thẹn thùng, đàn ông chính là thích mấy thứ này!"

Diệp Trăn Trăn: "..."

"Nếu cô không thích nội y, cửa hàng bên kia cũng có bán áo ngủ đó." Cam Điềm nháy mắt ra hiệu.

Cuối cùng Diệp Trăn Trăn cự tuyệt áo ngủ trong suốt, chọn một cái áo ngủ coi như cũng bình thường ---- bỏ qua phần cổ áo hơi thấp và lộ ra hơn nửa lưng phía sau thì nó đúng là một cái áo ngủ bình thường.

Cô thật sự muốn mặc kiểu này cho bác sĩ Quý nhìn sao? Quả thật là xấu hổ play!

Bình luận

Truyện đang đọc