NỮ VƯƠNG MẤT TRÍ NHỚ

Mấy ngày tiếp theo, Quý Triết Ngạn giống như bình thường ngủ trong phòng mình, điều này khiến Diệp Trăn Trăn rất xót xa. Từ cổng trường đi ra, cô không nhịn được than thở, bác sĩ Quý thật sự không tới đón mình, quá hẹp hòi.

Cô chỉ là nhìn thấy anh cởi truồng bò trên mặt đất thôi mà!

Bạn nhỏ sáu tháng tuổi thì có gì đáng xem, nhưng ngược lại rất dễ thương, rất muốn sinh một tiểu Quý.

"Diệp Trăn Trăn, trước tháng sau nhất định phải hoàn thành bản thảo thiết kế cuối cùng nhé." Âm thanh lạnh nhạt của Cam Nhuận Dương kéo suy nghĩ của Diệp Trăn Trăn đã sớm phiêu bồng nơi đâu về, cô liền gật đầu đồng ý.

Lần thi đấu này bắt đầu diễn ra từ giữa tháng chín đến giữa tháng mười, sau khi chính thức thi sẽ không đủ thời gian để may quần áo, cho nên trong đợt nghỉ hè cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng một chút. Áo cưới của trận chung kết, mẫu thiết kế có ba bộ phức tạp nhất, cũng sẽ tốn rất nhiều thời gian để may.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn họ có thể đi vào vòng chung kết.

Mấy người ở cổng trường mỗi người đi một hướng, Diệp Trăn Trăn chưa đi được mấy bước liền bị một người gọi lại: "Trăn Trăn."

Diệp Trăn Trăn ngước mắt nhìn, hơi nhíu mày. Lại nói, cô hình như rất lâu chưa thấy Tần Không.

Tần Không lái chiếc xe Ferrari màu cam chóe lần trước vô cùng gây chú ý, anh ta gãi gãi mái tóc xoăn trên đầu, nhìn Diệp Trăn Trăn cười cười: "Trăn Trăn, có rảnh cùng ăn bữa cơm không?"

Diệp Trăn Trăn đứng im nhìn anh ta một lúc, đi tới phía trước: "Tần tiên sinh, anh hẳn phải biết tôi không phải Diệp Trăn Trăn."

Tần Không trợn mắt nhìn, ánh sáng trong mắt lóe lên: "Em là ai có liên quan gì đâu? Anh chỉ muốn mời em ăn cơm thôi."

Khóe mắt Diệp Trăn Trăn giật giật, bây giờ cô không phải Diệp Trăn Trăn, Tần Không không thể kiếm được lợi ích gì từ trên người mình, vậy thì vì sao anh ta lại muốn tiếp cận mình?

Chưa nói tới hảo cảm đối với Tần Không, đặc biệt anh ta có khả năng là người đã tấn công mình. Diệp Trăn Trăn nhìn anh ta một cái, lịch sự từ chối: "Ngại quá Tần tiên sinh, chút nữa tôi còn có việc, không thể cùng anh ăn cơm."

Tần Không còn muốn thuyết phục, Diệp Trăn Trăn đã vẫy một chiếc xe taxi đi ngang qua, nhảy lên cực nhanh. Tần Không nhìn chiếc xe taxi đi xa, khóe môi mím chặt.

"Tần công tử, quấn chặt lấy người ta như thế thật sự không dễ nhìn đâu." Tả Dịch đột nhiên từ bên cạnh đi ra, anh ta không mặc đồng phục cảnh sát, miệng tùy tiện ngậm một điếu thuốc, hơi híp mắt nhìn về phía Tần Không.

Đối với việc Tả Dịch bất ngờ xuất hiện ở chỗ này, trong lòng Tần Không thật sự bất ngờ, nhưng anh ta chỉ nhìn Tả Dịch cười nhẹ, xoay người mở cửa chuẩn bị lên xe.

"Đợi một chút." Tả Dịch đè lại bàn tay đang kéo cửa xe của Tần Không, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó đoán: "Có chút việc muốn mời Tần tiên sinh về cục cảnh sát hỗ trợ điều tra."

Tần Không nhíu mày, buông cửa xe ra, quay người nhìn Tả Dịch: "Sir, bắt người cần có chứng cớ."

Tả Dịch giương cao khóe miệng, cười vô hại: "Tôi nói này, tôi không phải tới bắt anh, chỉ mời anh về hỗ trợ điều tra."

"Nếu là hỗ trợ điều tra, tôi nghĩ tôi có quyền cự tuyệt nhỉ?"

Tả Dịch nhếch miệng, bởi vì anh ta có ưu thế chiều cao khiến Tần Không có cảm giác từ trên cao nhìn xuống: "Tôi cho rằng anh không cự tuyệt sẽ tốt hơn."

Sắc mặt Tần Không trầm xuống, cau mày không nói gì.

Trong phòng thẩm vấn, Tả Dịch đưa tấm ảnh lấy từ camera giám sát đặt trước mặt Tần Không: "Tần tiên sinh, người này có phải là anh không?"

Tần Không cúi đầu nhìn thoáng ảnh chụp, phủ nhận nói: "Không phải."

"À." Tả Dịch gật nhé, cười nói: "Vậy xin hỏi anh vào khoảng 10 giờ tối ngày X tháng X anh ở đâu làm gì?"

Tần Không ngước mắt nhình anh ta một cái, hỏi ngược lại: "Anh còn nhớ rõ ngày đó anh làm gì sao?"

Đối với loại thái độ không chịu phối hợp này, Tả Dịch cũng không tức giận, chỉ lấy lại ảnh chụp: "Chuyện phát sinh đêm ngày 13 tháng 3 anh còn nhớ rõ không?"

Tần Không tiếp tục cau mày giữ im lặng, Tả Dịch tiếp tục nói: "Nếu anh không nhớ rõ cũng không sao, tôi có thể giúp anh nhớ lại một chút. Căn cứ theo lời khai trước đó của anh, buổi tối ngày 13 tháng 3 anh chỉ ở một mình trong phòng, khoảng tám rưỡi cùng anh trai anh Tần Lãng đi chỗ khác." Nói đến đây, anh ta dùng lại một chút: "Nhưng căn cứ theo lời khai mới nhất của Diệp Khang Bình, lúc tám giờ bọn họ đã đến hiện trường, cho nên chứng cứ vắng mặt của anh không được thành lập."

Tần Không mấp máy môi, Diệp gia mặc dù ở nơi hẻo lánh, nhưng gần đó đường xá rất tốt, anh ta lại lái xe thể thao, muốn trong vòng nửa tiếng chạy về Tần gia căn bản không thành vấn đề.

"Không chỉ không được thành lập, chúng tôi còn nghi ngờ anh định chạy tội."

"Này Sir, nói ra phải chịu trách nhiệm, các anh có chứng cứ gì?" Tần Không nhíu mày nhìn Tả Dịch, trong mắt ẩn chứa tức giận.

Tả Dịch dựa lưng vào ghế, khoanh tay nhìn Tần Không. Cái cảm giác kim đâm vào thịt khiến anh ta rất không thoải mái, anh ta mấp máy môi nói: "Các anh hỏi xong chưa? Bao giờ tôi có thể đi?"

Tả Dịch nhìn Lý Tín Nhiên bên cạnh một chút: "Đưa Tần tiên sinh ra ngoài ký tên."

Lý Tín Nhiên đặt bút trong tay xuống, đứng từ ghế lên: "Đi thôi, Tần tiên sinh."

Lúc anh ta quay lại sau khi dẫn Tần Không đi, Tả Dịch đang ngồi trước bàn làm việc suy nghĩ. Anh ta đi tới phía trước, có chút khó hiểu hỏi thăm: "Lão đại, trong tay chúng ta không có bằng chứng trực tiếp, cứ vậy tìm Tần Không đến tra hỏi có phải đã đánh rắn động cỏ rồi không?"

Tả Dịch ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, cười cười: "Tôi đây muốn dụ rắn khỏi hang."

Lý Tín Nhiên hơi nhíu lông mày, quả nhiên nhiều khi anh ta không thể hiểu được suy nghĩ của Lão đại, giống như anh ta không thể hiểu được Tần Không: "Anh nói xem vì sao anh ta biết rõ Diệp Trăn Trăn là giả, còn cố ý muốn tiếp cận cô ấy?"

Tả Dịch trầm mặc một chút, ánh mắt trở lên trầm ngâm: "Các anh có nghĩ tới hay không, có lẽ người chết kia mới là Diệp Trăn Trăn giả."

Lý Tín Nhiên không thể không thừa nhận bản thân bị giả thiết này kích động: "Lão đại, cầu buông tha." Vụ án này đã đủ rắc rối, anh ta không muốn nó thêm rắc rối nữa đâu.

Tả Dịch cười một tiếng, hỏi ngược lại: "Thân phận Diệp Trăn Trăn điều tra thế nào rồi?"

Nhắc tới cái này Lý Tín Nhiên liền bày ra bộ mặt khổ qua: "Lão đại, anh nhất định không nghĩ được cả nước có bao nhiêu người tên là Giai Giai đâu." Cái này còn chưa tính tên một chữ Giai đó.

Tả Dịch đứng từ ghế lên, cười cười vỗ vai anh ta: "Cố lên."

Lý Tín Nhiên: "..."

Anh ta không cảm thấy được khích lệ một chút nào.

Sau khi Diệp Trăn Trăn về nhà, tâm trạng có chút bất ổn. Tần Không đột nhiên xuất hiện khiến cô thấy lo lặng, cô nhìn lại công viên mình vẽ được một nửa, vội vàng cầm bút lên vẽ tiếp.

Vẽ phong cảnh khác vẽ người, ấn tượng về công viên đó Diệp Trăn Trăn vẽ thế nào cũng không đúng. Nhưng cảnh sát Tả nói, phải cố gắng vẽ đến khi chuẩn xác và chân thật nhất mới dễ dàng tìm kiếm hơn. Bản vẽ hỏng một tờ lại một tờ chồng chất trên bàn, còn có tờ không cẩn thận bị rơi xuống đất, nhưng Diệp Trăn Trăn càng vẽ càng không hài lòng.

"Trăn Trăn, em sao thế?"

Tay cầm bút đột nhiên bị người ta giữ chặt, Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu lên liền gặp phải ánh mắt lo lắng của Quý Triết Ngạn.

Cô căn bản không biết anh về lúc nào, càng không biết anh đứng sau lưng mình lúc nào.

"Bác sĩ Quý..." Mũi Diệp Trăn Trăn đột nhiên thấy chua xót, cô quay lại ôm Quý Triết Ngạn, chôn đầu vào người anh, "Làm sao bây giờ, em vẽ đi vẽ lại vẫn không được..."

Quý Triết Ngạn nhíu mày, hơi cúi người kéo cô vào trong ngực: "Không vẽ được thì đừng vẽ nữa."

Diệp Trăn Trăn vẫn chôn đầu trong ngực Quý Triết Ngạn im lặng, Quý Triết Ngạn ôm cô một lúc, cảm thấy cô dần dần bình tĩnh lại mới hơi dãn khoảng cách với cô, cúi đầu nhìn cô: "Nói cho anh nghe đã xảy ra chuyện gì?"

Diệp Trăn Trăn cọ cọ trên người anh rồi mới ngẩng đầu: "Bác sĩ Quý, hôm nay em gặp Tần Không."

Lông mày Quý Triết Ngạn nhíu lại, anh ôm Diệp Trăn Trăn đến bên giường, từ phía sau vòng tay ôm eo cô: "Anh ta tìm em làm gì?"

Diệp Trăn Trăn mím môi trả lời: "Anh ta nói muốn mời em ăn cơm." Cô tựa vào lồng ngực Quý Triết Ngạn, cảm giác lòng mình dần bình ổn lại, "Bác sĩ Quý, em đã không phải Diệp Trăn Trăn, vì sao anh ta còn muốn tới tìm em?"

Quý Triết Ngạn nắm chặt tay cô, hôn một cái lên gương mặt cô: "Mặc kệ anh ta muốn làm gì, về sau nhìn thấy anh ta nhất định phải cách xa anh ta một chút biết không?"

"Biết rồi." Diệp Trăn Trăn xoay người lại ôm cổ Quý Triết Ngạn, hôn lên môi anh một cái. Quý Triết Ngạn để kệ cô hôn, chờ Diệp Trăn Trăn phấn khởi hôn xong mới đỏ mặt nhìn anh: "Bác sĩ Quý, tối nay em có thể ngủ cùng anh không?"

Quý Triết Ngạn thật sự bất đắc dĩ đến bật cười, cô bé này luôn luôn nắm chặt cơ hội để làm nũng anh.

Hết lần này đến lần khác anh đều không có biện pháp với cô.

"Được." Anh nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô một cái. Diệp Trăn Trăn hớn hở cong môi, được một tấc lại muốn tiến một thước hỏi thăm: "Vậy anh có thể ngủ cùng em mỗi buổi tối không?"

Quý Triết Ngạn cười cười nhéo má cô: "Cẩu Đản Nhi, em phải học cách biết thỏa mãn chứ."

Diệp Cẩu Đản Nhi: "..."

Quý Triết Ngạn lại hôn lên mặt cô một cái rồi mới ra ngoài nấu cơm. Diệp Trăn Trăn nhìn thoáng tranh vẽ trên bàn, quyết định ngày mai tiếp tục chiến đấu.

Sau khi Quý Triết Ngạn ra khỏi phòng ngủ, không lập tức vào nhà bếp mà đứng ngoài ban công gọi điện thoại cho Tả Dịch. Nhìn thấy màn hình cuộc gọi hiển thị Quý đại bác sĩ, Tả Dịch nhướng lông mày huýt sáo: "Bác sĩ Quý, hôm nay đúng là ngày đáng để ăn mừng, chờ chút nữa nhớ nhắc tôi mua xổ số."

Quý Triết Ngạn không để ý tới lời trêu chọc của Tả Dịch, đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay Tần Không tới trường tìm Trăn Trăn."

Tả Dịch cúi đầu im lặng nở nụ cười mới trả lời: "Tôi biết, hôm nay tôi cũng ở đó."

Quý Triết Ngạn nhíu mày không nói gì, Tả Dịch lại nói: "Bác sĩ Quý anh yên tâm đi, chúng tôi rất chú ý tới Tần Không, nếu như thuận lợi, rất nhanh có thể thu lưới."

"Như vậy là tốt nhất."

Quý Triết Ngạn nói xong chuẩn bị cúp điện thoại, lại bị Tả Dịch gọi lại: "Anh có phải cũng luôn nghi ngờ Diệp Trăn Trăn bây giờ mới là thật?"

Quý Triết Ngạn không trả lời, nhưng Tả Dịch biết anh cũng đồng ý, nếu không anh cũng không một mực gọi cô là Diệp Trăn Trăn.

"Chăm sóc cẩn thận cho cô ấy." Tả Dịch nói xong thì cúp điện thoại.

Quý Triết Ngạn cau mày trở lại phòng khách, quả nhiên anh vẫn ghét cái người này.

Bình luận

Truyện đang đọc