NỮ VƯƠNG MẤT TRÍ NHỚ

Về tới nhà đã gần 10 giờ, khi Quý Triết Ngạn mở cửa, nhìn thấy khoảng trống trước cửa sổ sát đất ngoài ban công có đặt một cây đàn dương cầm màu trắng.

"Bác sĩ Quý thích không? Hôm nay thừa dịp anh không có nhà đưa đến đó!" Diệp Trăn Trăn thập phần đắc ý, cuối cùng cô cũng có thể bao nuôi bác sĩ Quý rồi, trở lại cảm giác làm phú bà thật sự quá tốt!

Quý Triết Ngạn sửng sốt một chút, anh đi tới bên cạnh mở cây đàn ra, ngón trỏ thon dài nhấn lên phím đàn một cái, tiếng đàn ngân vang vọng lên trong phòng khách.

Quý Triết Ngạn khẽ chau mày, quay người nhìn Diệp Trăn Trăn: "Lần trước lúc tặng bút máy đã nói với em rồi, không cần tiêu tiền như vậy?" Mà lần này còn là một cây đàn dương cầm có giá trị không nhỏ.

Diệp Trăn Trăn chép miệng, không trả lời, Quý Triết Ngạn tiếp tục nói: "Nếu như tiền nhiều quá đốt không hết thì mua thứ mình thích."

Diệp Trăn Trăn: "..."

"Em chính là thích mua đồ cho bác sĩ Quý, bác sĩ Quý để em bao nuôi anh đi!" Diệp Trăn Trăn giậm châm một cái, lộ ra dáng vẻ địa chủ "Mỹ nhân, gia chính là coi trọng ngươi, ngươi liền theo gia đi"

Quý Triết Ngạn đứng trước đàn dương cầm nhìn cô một cái, không chút lung lay nói: "Nhưng mà anh đã có một cây đàn rồi."

Diệp Trăn Trăn: "..."

"Em mặc kệ! Lần trước bác sĩ Quý đã nói đánh đàn cho em nghe, nhưng mà không có đàn, bây giờ anh không còn lý do gì để từ chối nữa!" Đôi mắt Diệp Trăn Trăn đỏ lên như con thỏ nhỏ, giống như đang cảnh cáo Quý Triết Ngạn --- anh còn nói nữa, em liền khóc cho anh xem!

Quý Triết Ngạn nhìn cô, im lặng nở nụ cười. Anh mở nắp đàn dương cầm ngồi xuống. Giai điệu nhẹ nhàng trong sáng từ ngón tay anh truyền ra. Là bản "For Alice" của Beethoven.

Lần đầu tiên Diệp Trăn Trăn nhìn thấy Quý Triết Ngạn, chưa bao giờ từng nghĩ có một ngày có thể ngồi một bên nhìn anh đánh đàn như bây giờ. Khi đó Quý Triết Ngạn tựa như một đóa cao lãnh chi hoa, cho dù ánh mặt trời có chiếu lên người anh, cũng sẽ chỉ làm bạn cảm thấy lóa mắt chứ không phải ấm áp.

Nhưng bây giờ một bản "For Alice" đơn giản, mỗi âm thanh vang lên còn ấm áp hơn ăn khoai nướng vào mùa đông.

...Không, cô không phải muốn ăn khoai nướng.

Quý Triết Ngạn tấu xong một bản, Diệp Trăn Trăn ra sức vỗ tay: "Bravo!" Cô làm bộ gào lên một tiếng, "Bác sĩ Quý anh từng học ở đâu, thi cấp 10 cũng không thành vấn đề!"

Quý Triết Ngạn bình tĩnh đóng nắp đàn, từ trên ghế đứng lên: "Năm hai tiểu học anh đã được cấp 10 rồi."

Diệp Trăn Trăn: "..."

Ừm, bác sĩ Quý thỉnh thoảng lại thích dùng trí thông minh nghiền nát cô, cô đã thành thói quen. Nhưng cô còn không biết, lúc Quý Triết Ngạn đạt cấp năm đã đại diện cho trường học biểu diễn ở nước ngoài, ba Quý vẫn cho rằng anh sẽ trở thành một nghệ sĩ đẹp trai như mình, không ngờ... Sau này anh trở thành một bác sĩ chủ trị đẹp trai.

Diệp Trăn Trăn mang theo nụ cười co quắp, ngẩng đầu nhìn Quý Triết Ngạn: "Vậy thật sự quá tốt, sau này mỗi ngày đều có thể nghe bác sĩ Quý diễn tấu miễn phí, em lời to rồi!"

Quý Triết Ngạn hơi cúi đầu, đôi mắt nhìn cô: "Anh khi nào nói miễn phí?"

Diệp Trăn Trăn: "..."

Dương cầm đưa cho anh, anh còn muốn thu tiền, còn có lương tri hay không hả!

Nhưng đã muốn bao nuôi bác sĩ Quý, đương nhiên cũng cần bao dung tính tình thỉnh thoảng mưa nắng thất thường của anh. Diệp Trăn Trăn tỏ vẻ bao dung hỏi thăm: "Anh thu phí thế nào?"

Quý Triết Ngạn cong cong khóe miệng, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh cô. Anh vòng tay qua eo Diệp Trăn Trăn, in lên mặt cô một nụ hôn rồi nhẹ nhàng mơn trớn: "Em sẽ thích."

Diệp Trăn Trăn: "..."

Nhìn mặt Diệp Trăn Trăn nháy mắt đỏ bừng, Quý Triết Ngạn cúi đầu cười cười, thỏa mãn buông lỏng cô ra. Trong phòng bếp đặt một chiếc bánh ga tô hai tầng cỡ lớn Diệp Trăn Trăn mua chúc mừng sinh nhật Quý Triết Ngạn.

Mặc dù buổi tối ăn đồ ăn chứa nhiều calo không tốt, nhưng cái bánh này phải giải quyết càng sớm càng tốt. Anh cắt hai miếng bánh gato, nghiêng đầu nhìn thoáng cái người còn đang ngồi ngẩn ngơ trên ghế sô pha: "Cẩu Đản Nhi, tới ăn bánh gato nào."

"Á!" Diệp Trăn Trăn lập tức nhảy lên từ trên ghế, "Tại sao ngay cả nến anh còn chưa cắm mà đã cắt bánh rồi!" Diệp Trăn Trăn lao tới, đau lòng nhìn cái bánh bị cắt hai nhát tàn nhẫn.

Quý Triết Ngạn nhìn cô một chút, lại nhìn hai miếng bánh trên đĩa: "Không thì em xếp chúng nó trở lại?"

...

Diệp Trăn Trăn thật sự xếp bọn nó trở lại.

Sau khi cắm nến lên bánh gato, Diệp Trăn Trăn tắt đèn trong phòng, dưới ánh nến mờ nhạt nhìn Quý Triết Ngạn: "Bác sĩ Quý, sinh nhật vui vẻ! Mau ước nguyện!"

Quý Triết Ngạn suy nghĩ, chắp tay trước ngực thành kính nói: "Hy vọng sang năm Cẩu Đản Nhi có thể thông minh hơn một chút."

Diệp Trăn Trăn: "..."

Nguyện, nguyện vọng nói ra sẽ không linh đâu!

Cầu nguyện kết thúc, cuối cùng cũng có thể tiến vào khâu ăn bánh gato. Diệp Trăn Trăn nhìn phần bánh còn lại, rốt cuộc cũng ý thức được một vấn đề nghiêm trọng: "Bác sĩ Quý này, có phải bánh hơi lớn không?"

Quý Triết Ngạn ngoài ý muốn nhìn cô một cái: "Anh tưởng lúc mua em đã nhìn ra."

Diệp Trăn Trăn: "..."

Cô vẫn làm một thiếu nữ xinh đẹp im lặng thì tốt hơn.

Nhưng cái yên lặng này chỉ dùy trì đến khi ăn xong bánh gato. Diệp Trăn Trăn thả cái dĩa trong tay xuống, ngồi lên đùi Quý Triết Ngạn: "Bác sĩ Quý, chúng ta bàn luận cụ thể về việc liên quan tới thu lệ phí đi."

Quý Triết Ngạn cười một tiếng, cúi đầu liếm sạch miếng bơ còn dính trên khóe miệng cô: "Tắm trước đã."

"Oh." Diệp Trăn Trăn nhanh chóng chạy về phía nhà tắm. Quý Triết Ngạn thu dọn xong phần bánh gato còn lại, lúc đi ra từ phòng tắm, Diệp Trăn Trăn đã mặc bộ đồ chiến đấu, ngồi trên giường chờ anh: "Tiểu mỹ nhân, buổi tối hôm nay em đừng hòng trốn thoát."

Quý Triết Ngạn: "..."

Cái hình tượng và câu thoại này, thật sự có chút... tưởng phản moe.

Quý Triết Ngạn bước tới đẩy Diệp Trăn Trăn lên giường, cúi đầu nhìn người dưới thân một cái rồi trực tiếp hôn lên.

"Em mới đổi vị nước súc miệng? Mùi vị không tồi..." Sau khi răng môi quấn quýt, Quý Triết Ngạn hơi nới rộng khoảng cách với Diệp Trăn Trăn, vừa thở vừa nói.

So với Quý Triết Ngạn thành thạo điêu luyện, Diệp Trăn Trăn đã thở hổn hà hổn hển, tay của cô đặt hờ lên cổ Quý Triết Ngạn, đầu ngón tay hơi lạnh trên cơ thể khiến cô vô thức nhíu mày.

"Không thoải mái?" Quý Triết Ngạn vừa hôn cổ cô vừa thấp giọng hỏi.

"Không đâu, tốt lắm..." Diệp Trăn Trăn dùng sức ôm cổ Quý Triết Ngạn, để cho mình và anh càng gần nhau hơn...

Nửa tháng sau thành phố A tổ chức thi đấu vòng bán kết cuộc thi người mẫu, thành tích thi lại của Diệp Trăn Trăn cũng được công bố một ngày trước lễ Quốc Khánh.

Mặc dù không biết có đứng hạng nhất hay không, nhưng cuối cùng cũng không rớt tín, lúc đầu Diệp Trăn Trăn muốn mời bạn học Lão nhị ăn bữa cơm cảm ơn, nhưng lại bị Quý Triết Ngạn lạnh lùng cự tuyệt.

Cùng ngày thi đấu bán kết, Cam Điềm rút được số thứ tự thứ hai từ dưới lên. Diệp Trăn Trăn nhìn mấy nhóm biểu diễn phía trước, phát hiện vòng đấu bán kết quả nhiên cao hơn một bậc so với vòng loại.

Nhưng tác phẩm dự thi của bọn họ cũng tốt hơn so với vòng loại, mà không bị bối rối do thi lại, Diệp Trăn Trăn còn thừa dịp trong khoảng thời gian này tiến hành sửa chữa cho tốt nhất. Vòng bán kết và vòng loại không giống nhau, số lượng nhóm tham gia không nhiều nhưng có thể có hai đội được vào vòng trong. Hơn nữa nếu như không đoạt được hạng nhất của vòng chung kết, hạng nhất của vòng bán kết cũng được một điểm học phần, cho nên Diệp Trăn Trăn liều mạng.

Lúc Cam Điềm ra sân khấu vẫn như cũ khiến giám khảo và người xem kinh ngạc và hâm mộ. Không giống với công chúa hoạt bát ở vòng đấu loại, đôi mắt trang điểm mộng ảo của Cam Điềm tựa như tinh tinh ở trong rừng rậm sâu thẳm, sắc sảo mà mê người. Vì muốn làm nổi bật hình tượng tinh linh, Mỹ Lệ còn cố ý để cô ấy đội tóc giả màu bạc và đeo thêm hai tai nhọn.

Vòng hoa trên đầu Cam Điềm là do Diệp Trăn Trăn và Cam Nhuận Dương kết lúc sáng sớm, mỗi mỗi bông hoa còn mang theo hương thơm nồng đậm. Lúc Diệp Trăn Trăn thiết kế bộ váy này cũng không dùng màu trắng thuần của áo cưới, mà dung hòa rất nhiều màu sắc rực rỡ. Cảm giác về màu sắc của Diệp Trăn Trăn rất tốt, phối hợp nhiều màu sắc với nhau như vậy nhưng không hề mâu thuẫn, vô cùng hòa hợp.

Cô rất vui mừng khi thiết kế áo cưới của mình được diện trên người Cam Điềm, bởi vì cô ấy tuyệt đối là một người mẫu xuất sắc --- cô ấy không chỉ mặc hoàn mỹ mà còn tinh tế thể hiện được ý tưởng của nhà thiết kế ra bên ngoài.

Nếu như Cam Điềm không làm người mẫu, cũng có thể trở thành một diễn viên xuất sắc.

Sau khi thi xong vòng bán kết ban giám khảo lại chấm điểm, cho nên người chủ trì trên sân khấu lại tìm vài khán giả xui xẻo lên sân khấu chơi trò chơi.

Lúc công bố kết quả, Cam Nhuận Dương có chút ngoài ý muốn. Mặc dù trước đó anh ta nói muốn giành giải nhất không phải đơn giản như vậy, nhưng bây giờ anh ta cảm thấy mình đã đánh giá thấp thực lực của Diệp Trăn Trăn và Cam Điềm.

Người mẫu giỏi nhất và mẫu thiết kế đẹp nhất đều đứng thứ nhất, phòng làm việc Điềm Điềm bước qua thiên quân vạn mã, thuận lợi chiến đấu vào vòng chung kết.

Trận chung kết diễn ra vào giữa tháng mười, địa điểm vẫn ở thành phố A. Bởi vì không cần chạy tới nơi khác dự thi, hai đội từ thành phố A hiển nhiên là chiếm ưu thế. Diệp Trăn Trăn lợi dụng thời gian cuối cùng, hủy bỏ thiết kế trước đó của mình...

Chờ một chút, hủy bỏ thiết kế? Cam Nhuận Dương vạn năm không có biểu tình cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt trên mặt: "Tôi nhất định phải nhắc nhở cô, còn 13 ngày nữa chính là trận chung kết."

"Tôi biết, tin tưởng tôi, nhất định sẽ kịp!" Diệp Trăn Trăn nhìn Cam Điềm thi đấu hai trận trước đó thu được không ít linh cảm, Cam Điềm mềm mại cũng giúp cô càng có không gian sáng tạo. Đã đi tới bước cuối cùng, cô muốn làm thật tốt.

Cam Nhuận Dương nhìn cô im lặng một hồi, mím môi nói: "Được, tôi đồng ý. Chẳng qua nếu như trước khi thi đấu không thể hoàn thành, vậy thì vẫn dùng bộ váy ban đầu. Mặt khác, tổn thất một mình cô chịu."

Diệp Trăn Trăn: "..."

"Được." Diệp Trăn Trăn cắn răng, xông về nhà thiết kế trang phục.

Lần này không phải công chúa cũng không phải tinh linh, cô muốn biến Cam Điềm thành --- nữ vương.

Bình luận

Truyện đang đọc