Ở CỔ ĐẠI LÀM MỸ NHÂN DỊU DÀNG


Phục Liên vân vê tách trà nói :"tôi nên nói cô quá thông minh hay cô quá ích kỷ hoặc cô quá gian xảo"
Phục Liên tròn xoe mắt hỏi ngược lại :cô nói nghe xem
Nàng đập tách trà xuống đất :"nếu tôi nhớ không nhầm thì cách cô chỉ tôi đó là....!đẩy hồn đoạt xác.

Ở chỗ sư phụ tôi vô tình đọc được đó."
Phục Liên vỗ tay bôm bốp ngợi khen :quả là quận chúa.

Nhưng thân thể này là của ta mà.
Nàng cũng vui vẻ vỗ tay chúc mừng :"bổn quận chúa cũng thật vui".
………………………………
Phục Liên ngồi bật dậy liền bị một cánh tay hữu lực đ è xuống lại.

Giọng nói trầm thấp khàn khàn của nam nhân say ngủ làm lỗ tay thật muốn mang thai.
"ngủ đi Liên nhi"
Nàng quay mặt qua nhìn, khuôn mặt phóng đại của Hiên Viên Vô Cực đập vào mắt nàng.
Phục Liên chợt thấy tâm rối bời, dù sao thì khi câu chuyện ngôn lù kết thúc nàng cũng sẽ rời đi.

Lúc đầu đã chuẩn bị tâm lý hết nhưng hiện tại thấy hơi đau, có một chút luyến tiếc.
Nàng đưa tay lên khẽ sờ gương mặt lạnh lùng của hắn, nàng muốn khắc ghi thật rõ gương mặt hắn.
Bàn tay thon thả vuốt từ vần trán cao xuống đến sóng mũi rồi khựng lại ngay môi.


Rất nhanh kéo xuống đến cằm.
Hiên Viên Vô Cực bắt lấy tay nàng áp lên má, mắt vẫn nhắm nghiền lại :"ta thịt nàng bây giờ"
Phục Liên khẽ bật cười thành tiếng :"chàng dám a, cha ta sẽ xiên chàng lên nướng đấy"
"chết dưới hoa mẫu đơn làm ma cũng phong lưu"
…………………………………………………………………………………………………
"Mới sáng sớm nàng ngồi đơ ra là nhớ nam nhân nào."
Hiên Viên Vô Cực cúi mặt xuống nhìn nàng.
Phục Liên không có tâm trạng đùa giỡn, đưa tay đẩy mặt hắn, vô vọng nhìn về phía trước :"lỡ một ngày ta phải đi thì sao?"
Hắn ngồi xuống bên nàng, cũng nhìn về phía trước nói :"nếu nàng bỏ đi ta liền trói nàng lại, nàng vẫn bỏ chạy ta liền chặc chân nàng"
"khốn nạn"
Hiên Viên Vô Cực :"ta đưa nàng về phủ Tể tướng"
"ừ đi thôi"
Phục Liên đang rất tò mò rốt cuộc là Phục Tử Ngân sẽ thoát nạn như thế nào.

Về hỏi cha xem sao.
Hiên Viên Vô Cực đỡ nàng lên kiệu, bản thân cũng ngồi vào.

Gió thổi rèm bay, gió lạnh sáng sớm ngày thu len lỏi vào kiệu.
Xe ngựa chạy lộc cộc trên đường.

Dù ba bên là rèm che không đến nỗi ngột ngạc nhưng Phục Liên vẫn chóng mặt không thôi vì cái xe cứ lộc cộc mãi.
Như thể chạy xe xuống ổ gà ổ voi vậy.


Đầu óc quay cuồng.
"Hiên Viên Vô Cực chàng sẽ không ta chứ"
Hắn hôn nhẹ lên trán nàng :"không bao giờ"
Vậy thì tốt rồi !
Xe dừng lại trước cửa phủ, nàng kéo cổ hắn đến hôn lên môi, tựa chuồng chuồng đạp nước.

Nhanh chóng chạy vào phủ.
Hiên Viên Vô Cực đưa tay che mắt lại, cười ngốc một mình.
Nàng đi vào phủ đã thấy cha và ca ngồi trên ghế đá ăn điểm tâm.
"cha.

Ca ca"
"Liên nhi, cha định đập nát vương phủ đó tòm con đây"
Nàng ngồi xuống, cầm lên bánh hoa quế ăn :"cha người lấy cho con bốn gương đồng loại vừa đen ra ngoại phía Bắc nơi cánh đồng dại a"
Đông Phương Thâu :"được, lát nữa cha sẽ cho người đem đi"
Đông Phương Lãng :"muội xem hiện tại còn muốn ra ngoại ô chơi nữa.

Lo ở nhà điều dưỡng sức khỏe đi"
Nàng bĩu môi hờn dỗi :"muội không sao"
"sao này cha và ca phải sống thật tốt đó.

Cha người cũng già rồi đừng quá lao lực còn ca nữa cũng mau lấy vợ đi"
Đông Phương Thâu :"con giống bà già rồi đó, sau này có gả qua vương phủ thì con vẫn là con cha.

Làm gì như cách xa mãi vậy"
Quả thực là cách xa mãi mà, cha người không hiểu đâu, mãi mãi cũng không hiểu đâu..


Bình luận

Truyện đang đọc