Ở VIỄN CỔ NUÔI ĐẠI XÀ


Da rắn từ từ tách ra, nhưng Ô Mộc không tìm chỗ nào cọ cho nó rớt xuống mà cứ quấn mãi trên người Tống Hứa không buông.

Tống Hứa gánh một thân rắn nặng nề nhìn hắn cọ hao tâm tổn sức, nhịn không được thò tay nắm da rắn của hắn:
"Nào, để ta giữ lại giúp ngươi, ngươi cứ từ từ lột."
Tuy nói không thể thay rắn lột da nhưng đảm nhiệm một tảng đá lớn giữ lại da rắn lột thì nàng vẫn có thể.
Lần trước Ô Mộc lột xác vặn vẹo khắp hang, lần này toàn bộ hành trình đều thực thi trên người Tống Hứa, lăn lộn ngay bên người nàng, Tống Hứa không thể rời đi nửa bước.
Ô Mộc nghỉ xả hơi, Tống Hứa đùa với hắn:
"Bây giờ ta là chạc cây mà ngươi thích nhất đúng không? Tóm được ta thì không chịu buông."
Nàng cảm thấy chân mình đã bị rắn bự đè tê rần, phần sau không cần nàng hỗ trợ giữ da rắn nữa.

Tống Hứa thấy trên người Ô Mộc còn vướng chút da lột, muốn đi lấy nước ấm lau cho hắn, mới vừa đứng dậy đã trượt chân ngã lên chiếu cỏ, sau lưng thì bị cái đầu rắn to của hắn đè lên, không đứng dậy nổi.
Tứ chi vung vẩy một lát, nàng ngủ thiếp đi trong tư thế này, thức đêm bồi rắn bự lột da rất mệt mỏi.
Sau khi tỉnh lại Tống Hứa phát hiện đầu rắn vốn đè trên lưng đã di chuyển xuống dưới bụng.


Rắn bự đã lột xác hoàn toàn đang giấu đầu dưới bụng nàng, nằm yên không nhúc nhích.
"Được rồi, lại làm một chú rắn mới." Tống Hứa quan sát trên thân rắn bự một phen:
"Còn vướng chút da, đi, chúng ta đi tắm."
Dòng sông đã không còn mãnh liệt như trước, mặt nước yên tĩnh hơn rất nhiều.
Tống Hứa ngồi trên thân rắn rồi xuống nước theo thói quen, nàng bơi trên người rắn bự.

Hắn ngâm mình trong nước, quai hàm hơi nâng lên, đang uống nước.
Tống Hứa lặn xuống, áp vào bụng rắn nhìn quai hàm hắn lên xuống uống nước ở khoảng cách gần.

Nàng vươn tay lên cảm thụ ăn chuyển động của cổ họng rắn bự, lại sờ sờ cái khe nhỏ hình chữ W trên miệng rắn.
Ô Mộc bị nàng quấy rầy không thể chuyên tâm uống nước, hắn dừng lại, dùng đầu húc nàng lên khỏi mặt nước.
"Được rồi được rồi, ta không quấy rầy ngươi không quấy rầy ngươi, ngươi uống tiếp đi."
Tống Hứa cười hí hí nắm cây rong mềm mại, cẩn thận chà lau khắp toàn thân rắn.
Da rắn lột cũ đã sớm bị giòn, làm một khoảng thời gian ngắn Tống Hứa không có áo mưa dùng.

Bây giờ đã có áo mưa mới rồi.

Phát hiện da lột của mình lại bị Tống Hứa khoác lên người lần nữa, Ô Mộc đã không còn xoắn xuýt như trước, rất bình tĩnh tiếp nhận.

Nếu nàng thích da rắn lột của hắn, vậy tất cả da sau này hắn lột ra đều là của nàng.
Lại lần nữa phát hiện rắn bự chen vào ổ mình ngủ, trước đây Tống Hứa không ngừng mở rộng ổ cỏ giờ triệt để sụp đổ, cảm thán:
"Gần đây ngươi đặc biệt dính người đó.
Mấy ngày trước đột nhiên nàng muốn về hốc cây bị bỏ trống của mình ngủ, rắn bự cũng đi theo.

Hốc cây của nàng quá nhỏ, không chứa được cái đầu lớn của hắn.


Hắn liền quấn đuôi lên thân cây, mạnh mẽ chui đầu vào.
Mặc dù đang làm những hành động dính người nhưng biểu cảm của hắn lại khiến người ta không nhìn ra được.

Mặt hắn cũng lạnh như nhiệt độ cơ thể hắn vậy.
Có đôi lúc hắn dùng thần sắc lãnh đạm nhìn nàng chằm chằm, khiến nàng hoài nghi hắn đang phát cáu muốn nàng cút xa một chút...!Nếu như không phải đuôi hắn quấn chặt lấy nàng không thả.
Cùng với mùa hạ đến, cây ăn quả mà Tống Hứa đánh ký hiệu cũng lục tục có quả chín.

Tống Hứa bận rộn thu hoạch mùa màng, cũng không để ý đến mấy hành động dính người của Ô Mộc gần đây.
Đại khái mùa này là mùa mà các loài động vật trong rừng rậm thích nhất, đồ ăn sung túc, không ai phải đói bụng.

Nhưng đồng thời, cạnh tranh cũng rất khốc liệt.

Nếu trái cây vừa chín mà không hái ngay, ngày thứ hai quay lại đã bị chim chóc mổ mất một nửa.
Một cái cây ra quả nghênh đón cùng lúc mấy khách hàng như chim nhỏ, sóc nhỏ, khỉ quang lâm, giống như siêu thị giảm giá, khách hàng chen chúc tới mua.
Để nghênh đón mùa vụ bội thu, Tống Hứa đã chuẩn bị tủ cất trữ từ sớm, đều làm từ gỗ.


Huyệt động nhỏ chuyên dùng để tránh né của Ô Mộc bị nàng trưng dụng đi chứa đồ đã được dọn dẹp sạch sẽ trả lại hắn, nhưng Ô Mộc không dùng nhiều như trước nữa, hiện tại hắn rất ưu ái ổ cỏ của nàng.
Từng đợt trái cây chua ngọt được cất vào tủ trữ thức ăn, tiếc là hoa quả thì không thể giữ quá lâu, phải sớm ăn hết.
Trái cây trên cành chín số lượng lớn, mấy vị khách biết bay biết leo ăn không hết, rất nhiều quả chín mọng rơi xuống đất, phát phúc lợi cho nhóm động vật nhỏ sinh hoạt trên mặt đất.
Tống Hứa bị bản thể sóc ảnh hưởng đến khẩu vị, trừ trái cây, nàng còn thích ăn các loại hạt.

Mỗi ngày nàng đều khoác áo da rắn thật ra ngoài vui sướng nhặt các loại hạt dưới gốc cây.
Nàng không còn ra bờ sông chơi đùa nữa, mùa này nhánh cỏ đã già, ăn không ngon, vẫn là các loại hạt thơm hơn.
Trong rừng cây gần cửa hang mỗi ngày đều rơi xuống một đống trái cây lớn, ngồi trong hang đá cũng có thể ngửi thấy mùi trái cây hư lên men chua nhàn nhạt.
Đam mê cất trữ của sóc nhỏ được phô bày trọn vẹn, hang đá của rắn bự càng lúc càng chật hẹp.
Ngày nào Tống Hứa cũng ăn rất nhiều.

Hình thái thú nhân thì nhìn không rõ lắm, nhưng một khi biến thành sóc liền có thể phát hiện nàng mập hẳn ra, mặt và bụng phình lên, lông trên người cũng dày hơn.
Rắn bự ở chung với nàng hình như cũng càng ngày càng béo..


Bình luận

Truyện đang đọc