Ở VIỄN CỔ NUÔI ĐẠI XÀ


"Ey, Ô Mộc, ngươi không sao chứ?"
"Ngươi ngủ chưa?"
Không có lỗ hổng to lọt gió phù phù, lại có đống lửa sưởi ấm, nhiệt độ trong phòng dần cao lên, cuối cùng Tống Hứa cũng cảm thấy thân thể mình ấm lên một chút.

Nàng ghé vào gần rắn bự, rồi từ từ nhích sát lại.
Đột nhiên rắn bự thè lưỡi.

Tống Hứa thấy hắn không phát ra thanh âm khàn khàn hung dữ nữa thì biết hắn đã tỉnh táo lại rồi, thăm dò đưa bàn tay qua thử.

Nàng vừa đưa tay ra thì rắn bự lập tức hà một cái ngắn ngủi.
Tống Hứa rụt tay về, nhìn thấy trên tay mình còn dính chút máu lúc cắt cánh thú nguyên thủy thì hiểu ra, lật đật chạy ra ngoài hốt một nắm tuyết rửa tay, sau đó quay lại tiếp tục giao lưu mùi hương với rắn bự đầu óc không rõ ràng.
Lần này nàng đưa tay tới trước mặt rắn bự, quả nhiên hắn không hà hơi nữa, ngược lại liên tục thè lưỡi, giống như đang xác nhận mùi của nàng.
Tống Hứa nhìn mặt rắn của hắn, cứ có cảm giác như hắn đang nghi ngờ điều gì đó, nghi ngờ nàng là ai? Nghi ngờ mùi của nàng vì sao lại thấy quen thuộc hả?
Quả thật ngày xưa Tống Hứa từng nghe một người bạn nuôi rắn kể rằng chiếc rắn ngốc nghếch trong nhà ngủ đông xong liền quên mất quan xúc phân, chạc cây to của nó, phải làm quen lại lần nữa.


Tống Hứa không ngờ rằng mình làm bạn lữ của thú nhân rắn mà cũng gặp phải tình huống này.
Lưỡi rắn nhiều lần chạm vào lòng bàn tay nàng.

Đột nhiên Tống Hứa bắt lấy cái lưỡi đang thè ra, làm rắn bự vốn tập trung phân biệt mùi giật nảy mình, rụt lưỡi về trong nháy mắt, sau đó co đầu lại yên lặng quan sát nàng.
Tống Hứa không biết cái đầu to hình hạt dưa kia của hắn có nhớ lại thân phận của hai bên chưa, chỉ là xác nhận được hắn sẽ không tùy tiện công kích người nữa, lá gan của Tống Hứa bắt đầu to lên.

Nàng lộn một cái biến thành sóc nhỏ, lăn đến bên cạnh người rắn bự.
Nàng ngã chổng vó, hai chân vắt lên thân rắn, kéo một góc da gấu đắp lên người mình, thở dài:
"Mệt chết!"
Đại xà ngẩng đầu lên nhìn sóc nhỏ bên cạnh, đống lửa nổ lách tách hai tiếng, hắn gục đầu xuống, thử tựa đầu lên bụng sóc nhỏ thăm dò.
Ấm áp mềm mại, cái bụng đầy lông nhung hít thở chập trùng dưới đầu hắn.
Tống Hứa gãi gãi cằm đại xà:
"Cục cưng, có nhớ ra ta là ai chưa?"
Cục cưng rắn mắt đỏ không để ý tới nàng.
"Tai bay vạ gió! Trượng phu trẻ khỏe đột nhiên biến thành người thực vật, ngủ một giấc suốt hai tháng! Dậu đổ bìm leo, đã vậy còn bị kẻ ác tập kích, chấn thương sọ não biến thành kẻ thiểu năng! Thê tử vẫn không rời không bỏ, khổ sở canh giữ hang động lạnh lẽo suốt mười tám năm!"
Sóc nhỏ tự nắm chặt lỗ tai mình, nghẹn ngào nói.
"...!vẫn không có phản ứng.

Không xong, hay là không hiểu tiếng người luôn rồi?"
"Ngươi ngủ rồi hả?"
Tống Hứa lải nhải đến hơn nửa đêm, chịu không nổi nữa ngủ thiếp đi.

Sau khi tỉnh giấc thì rắn bự vẫn y như cũ, không chịu biến thành hình thái bán thú nhân.
Nếu không phải lúc nàng đứng dậy làm hắn kinh động thè lưỡi ra, Tống Hứa còn tưởng hắn lại ngủ nữa rồi.


Bình thường thì hoàn cảnh thích hợp là hắn sẽ ngủ tiếp, vậy bây giờ hắn đang mất ngủ sao?
Nhìn đại xà mơ mơ hồ hồ, lại nhìn ngôi nhà gặp nạn đổ nát, Tống Hứa điên đảo bò dậy.
Hôm qua chỉ mới dọn dẹp sơ thôi, hôm nay còn phải cứu một ít khí cụ bị đè dưới tảng đá ra, đồ ăn văng tứ tung cũng phải gom lại.

Với lại, cánh thú nguyên thủy chỉ để chữa cháy, không thể dùng mãi vậy được, nàng phải tìm ván gỗ thay thế.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Lúc Tống Hứa bận rộn dọn dẹp, nhặt được sợi dây chuyền răng nanh dưới tình thế cấp bách hôm qua đã bị vứt qua một bên mới nhớ lại chuyện Uy Sơn nhờ.

Nàng dùng tuyết lau lau sợi dâu chuyền kia, mang về hang đá cho Ô Mộc xem.
"Ô Mộc nhìn nè, đây là cái gì?"
Nàng ở bên ngoài đợi nửa ngày mới đi tới chỗ Ô Mộc thử.

Hắn khè khè mấy tiếng hơi hung dữ, kiểu: Không được tới đây.
Tống Hứa: "..."
Nàng dừng bước, chầm chậm nhích qua:
"Ô Mộc, không lẽ ngươi lại quên ta rồi?"
Hình như là vậy rồi.


Hắn ngốc kiểu độc lạ, đến trí nhớ cũng giảm sút.

Qua vài phút, rắn bự thè lưỡi cảm nhận đủ khí tức của nàng, đại khái nhớ ra nàng là người quen, thanh âm khè khè kia mới dừng lại, chỉ thè cái lưỡi cuộn tròn đáng yêu về phía nàng.
Tống Hứa mạnh mẽ sờ soạng hắn một phen, rũ dây chuyền xuống lắc lư trước mặt hắn.

Những viên đá nhỏ nhiều màu nối liền nhau làm trang trí, ngăn cách bốn cái răng nanh hai lớn hai nhỏ.
Ô Mộc không phản ứng.
"Đây là răng của mẹ ngươi đó, ngươi thè lưỡi ra nghe thử xem, có phải mùi này không?"
Tống Hứa buông dây chuyền xuống.
Lưỡi rắn chậm rãi thè ra cảm nhận một hồi.

Tống Hứa đợi cả buổi mới thấy hắn đột nhiên giật mình nhận ra, tựa đầu lên sợi dây chuyền kia..


Bình luận

Truyện đang đọc