Ở VIỄN CỔ NUÔI ĐẠI XÀ


Cừu nhỏ dùng ánh mắt vô tội nhìn hắn, bỗng nhiên nhảy nhót chạy đi.

Thương Cước nghĩ là đã khuyên được nàng, ai ngờ ngày hôm sau hắn lại thấy con cừu trắng nhỏ đần độn kia tiếp tục chơi đùa với sóc trên đồng cỏ.

Chơi một lát, sóc nhỏ dẫn cừu trắng đi về hướng cánh rừng gai.

Thương Cước thấy đây là dấu hiệu nguy hiểm, rất có thể thú nhân sóc kia muốn lừa Thanh Táo vào rừng gai để làm đồ ăn cho bán thú nhân rắn.

Khi còn bé Thương Cước đã vô tình đi ngang nghe được một vài câu chuyện xưa từ miệng các thú nhân lạ lẫm, về việc bán thú nhân đại phát thú tính ăn thịt luôn đồng loại, khiến hắn vô cùng sợ hãi.

Thương Cước lặng lẽ nhìn sang bán thú nhân rắn, thân thể to dài như vậy, một bữa có thể đến mấy con cừu nhỏ.

Thương Cước khẩn trương đi theo, trông thấy sóc nhỏ dẫn cừu nhỏ đứng cách xa một cái lều đơn sơ khoảng mười mấy mét, còn nghe được cuộc trò chuyện của hai người.

Sóc nhỏ hỏi:
"Nhìn thấy chưa, đó là Ô Mộc."
Cừu nhỏ ngoan ngoãn đáp:
"Ừm thấy rồi, một con rắn thật to."
Sóc nhỏ nói:
"Chỉ được đứng đây nhìn thôi, tới gần quá hắn sẽ tỉnh."
Cừu nhỏ trả lời:
"Không cần đến gần, đứng đây ta cũng thấy rõ rồi.


Nhà cửa đơn sơ quá, be!"
Đó xác thực là một cái lều đơn sơ, tương đối thấp, dùng nhánh cây cột qua loa làm tường, miễn cưỡng che mưa chắn gió.

ƯattpadTaiTheTuongPhung
Thương Cước tới gần gây động tĩnh làm Tống Hứa và Thanh Táo chú ý.

Hai đôi mắt đồng loạt nhìn về phía hắn, một vô tội, một sáng rực.

"Bán nhân mã!"
Thương Cước cũng không biết vì sao, rõ ràng ban đầu hắn đi ngăn cản Thanh Táo tiếp cận thú nhân xa lạ, cuối cùng lại thành dẫn hai người lên sườn núi gặm cỏ.

Hình như từ lúc thú nhân sóc kia mở miệng khen hắn.

Nàng chân thành như vậy, không giống người xấu chút nào.

Nàng nói biết tên nhau thì không còn xa lạ, có nhiều bạn thì cuộc sống càng phong phú.

Thương Cước cảm thấy đúng đắn, lập tức bị câu nói đơn giản này thuyết phục, tự giới thiệu tên mình, thậm chí còn chia sẻ với nàng quả mận bắc khô mình tích trữ.

"Tuy hơi chua nhưng mùi vị này lâu lắm rồi mới được nếm lại..."
Tống Hứa nhai quả mận bắc, chua tới mức nhíu mày cũng không nỡ nhả ra.

"Nếu có thể phết chút mật ong lên thì càng ngon hơn, tiếc là không có mật ong." Tống Hứa tiếc nuối nói.

Thương Cước vô thức đáp:
"Ta biết một cây keo trong rừng có tổ ong lớn lắm, chỉ là nằm trên một chạc cây rất cao, bọn ta chưa nghĩ ra cách chạm tới."
"Chạc cây rất cao?" Sóc nhỏ lặp lại.

Ngựa nhỏ và cừu nhỏ không biết leo cây, nhưng sóc nhỏ thì lành nghề, nàng leo cây như đi trên đất bằng cũng không phải nói quá.

Ô Mộc vừa tỉnh lại đã thấy sóc nhỏ nằm đối diện, hai má phồng lên như đang ngậm thứ gì.

Hắn thè cái lưỡi chẻ ngọn liếm lên bộ lông nâu đỏ.

Đột nhiên Ô Mộc biến thành hình thái bán thú nhân, thân trên vươn dài, tóc đen tản ra làm lộ vảy rắn trên cổ.

Tống Hứa cũng biến về hình thái thú nhân ngay lập tức, hưng phấn nói:
"Ngươi tỉnh rồi, mau há miệng, ta cho ngươi ăn cái này ngon lắm."
Nàng ấy lại muốn chia cho mình đồ ăn có hương vị kỳ quái, Ô Mộc nghĩ vậy.


Dưới tình trạng đầu óc chưa tỉnh táo lắm, hắn há miệng.

Tống Hứa liên tục đút mấy trái mận bắc khô vào miệng hắn.

Một cơn chua ê ẩm chạy thẳng lên đại não, nước bọt bị kích thích tràn lan.

Tuy rắn không có vị giác nhưng thú nhân rắn lại có, sau khi biến hình thì vị giác không khác gì nhân loại.

Vì thế sau khi gặp Tống Hứa, Ô Mộc đã nếm thử không biết bao nhiêu mùi vị kỳ quái.

Ô Mộc chống tay xuống đất, khó chịu há miệng muốn nhả ra.

Tống Hứa nắm bắt thời cơ đút một miếng sáp ong vào rồi bịt miệng hắn lại:
"Nhai đi nhai đi, ngọt!"
Không cần Tống Hứa nhắc nhở, vị ngọt của mật đã tràn ra hòa cùng vị chua của mận bắc, tạo thành tổ hợp chua chua ngọt ngọt lạ kỳ.

Sau khi vị chua quá độ kia được trung hòa, mùi hương tươi mát của mận bắc lập tức lộ rõ.

ƯattpadTaiTheTuongPhung
Vừa ngủ dậy đã chịu kích thích như vậy, Ô Mộc tỉnh táo với tốc độ xưa nay chưa từng có.

Giờ hắn mới phát hiện bên miệng Tống Hứa sưng lên một cục, hèn gì vừa rồi hắn thấy mặt nàng ở thú hình hơi phồng.

Ô Mộc: "Mặt?"
Sóc nhỏ nhai sáp ong: "Bị ong mật chích ấy mà, tại chủ quan."
Lúc đó Tốc Hứa leo lên cây keo, dùng nhánh cây dài cột đao xương cắt tổ ong một nhát rồi lập tức bỏ trốn khỏi hiện trường với tốc độ ánh sáng.

Tổ ong bị cắt còn chưa rơi xuống đất, nàng đã chạy mất dạng.


Bầy ong lao ra khỏi sào huyệt tìm người tính sổ căn bản không tìm được cái bóng nghi phạm.

Tống Hứa vốn còn tự hào với một loạt thao tác không kẽ hở của mình.

Nhưng sau đó, khi mà hết thảy đã yên ổn, nàng đi nhặt sáp ong nhìn thấy mật ong vàng ươm lấp lánh chảy ra ngoài quá mức ngon miệng liền cắn trước một cái.

Ai dè còn một con ong mật bị đè dưới miếng sáp ong, trực tiếp chích vào mặt nàng một cái.

Bởi mới nói, càng tới gần thành công thì càng không nên thả lỏng cảnh giác, thả lỏng một cái là lật xe.

(Lật xe: suôn sẻ một mạch mà cuối cùng thất bại.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
Ô Mộc nhìn mặt sưng của Tống Hứa, lại chú ý tới ổ nhỏ nàng nằm, trong đó có lót một lớp lông tơ mềm mại màu trắng.

Ô Mộc: "Lông?"
Tống Hứa:
"Đây là lông dê bằng hữu cho để ta lót ổ, chải từ trên người nàng ấy xuống.

Chỉ có nhiêu đây thôi à, ổ của ngươi to quá lót không đủ nên ta lót cho ta luôn."
Dù sao lúc ngủ hắn cũng thường xuyên gác đầu lên bụng nàng, bốn bỏ năm lên, cũng xem như làm thêm cái gối đầu cho hắn..


Bình luận

Truyện đang đọc