ỐC MƯỢN HỒN

Trans: Z – Beta: Jung.

Uông Đại Kỷ đi rồi, Tạ Tiểu Giang có chút kích động, cậu quay người lại, liền thấy Nguỵ Vũ Hoàn một mặt khó lường đang nhìn mình.

“Ông ấy nói với em cái gì?” Nguỵ Vũ Hoàn vừa thấy, vẫn nhịn không được mà hỏi.

Tạ Tiểu Giang vẫy vẫy tấm danh thiếp trong tay, cười đến mắt cong cong, giọng nói có chút đắc ý: “Uông tổng cho em danh thiếp, nói muốn đổi việc có thể tìm ông ấy.”

Nguỵ Vũ Hoàn trầm mặt, cố gắng nén lại sự ghen trong lòng mình, trái lòng bảo: “Thật tốt.”

Tạ Tiểu Giang cười: “Hehe”, trân trọng cất danh thiếp vào túi áo. Người không thể học đại học như cậu vẫn có một nỗi tiếc nuối lớn, cũng làm cậu tự ti sâu sắc, cũng hiểu được mình kém dàn tinh anh này một bậc. Không cần biết vừa nãy Uông Đại Kỷ nói thật hay đùa, nhưng vẫn đã công nhận cậu ở một mặt nào đó, việc này so với cho tiền thì càng khiến cậu cảm động hơn.

Tàn tiệc, Tạ Tiểu Giang và Nguỵ Vũ Hoàn cùng nhau về vườn hoa Xuân Giang. Ở trên xe, Nguỵ Vũ Hoàn nói: “Ở bàn rượu em nói mấy câu rất hay.”

Tạ Tiểu Giang: “Mấy câu nào ạ?”

Nguỵ Vũ Hoàn nói: “Cái gì mà ‘Rượu phùng tri kỷ ngàn chén thiếu’, nói rất hoành tráng, giống như ban nãy, cứ vậy mà phát huy?”

Đây cũng là ưu điểm của Tạ Tiểu Giang mà Ngụy Vũ Hoàn nhận ra khi ở cạnh cậu. Một đứa nhỏ thông minh lanh lợi, ham học hỏi lại giỏi quan sát, ăn nói như cậu, cho dù không gặp được hắn thì sớm muộn cũng sẽ có người đánh giá cao cậu.

Tạ Tiểu Giang nghĩ lại, mặt lại lộ ra sự sùng bái: “Em nói thật mà, anh không thấy là Uông tổng thật khủng sao?”

Nụ cười trên mặt Nguỵ Vũ Hoàn chợt cứng đờ, vị chua trong bụng lại trào lên, hắn phải nói gì đây? Nói: “Em đừng nghĩ linh tinh, ông họ Uông đó đáng tuổi bố em?” Ha ha ha… có nghĩa là thế nào (=_=)…

Nguỵ Vũ Hoàn nhớ lại những lời Tạ Tiểu Giang vừa khóc vừa nói ở con sông gần vườn hoa Xuân Giang sau khi thử rượu, vốn đang đắc chí, cảm thấy mình đối với cậu có ý nghĩa hơn người khác, bây giờ lại không biết có tư vị gì nữa.

Với Tạ Tiểu Giang, đại khái có thể nói với bất kỳ ai những lời như thế đi? Chỉ cần là người đưa cậu đi trải nghiệm, đề bạt cậu, đối xử tốt với cậu thì cậu sẽ sùng bái, cảm kích. Tạ Tiểu Giang thấy Nguỵ Vũ Hoàn không nói gì, cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, ban nãy lúc ăn cơm cậu đã nhận thấy nhưng lại không rõ ràng lắm, nhưng bây giờ đúng là tâm tình của hắn không tốt thật.

Cậu nhìn hắn một chút, hơi lấy lòng nói: “Em cũng không nghĩ lão tổng của Hồng Thuỵ lại cho em danh thiếp, anh nói xem, nếu em đến chỗ ông ấy thì có thể giúp người ta làm được gì đây? Em còn cần học nhiều mà.”

Những lời này của Tạ Tiểu Giang có bổn ý là muốn tỏ ra bản thân mình tốt trước mặt Nguỵ Vũ Hoàn, hy vọng hắn sẽ giữ mình lại. Bởi vì giao kèo giữa hai người đó là “giúp lần này thì sẽ huề nhau”, Tạ Tiểu Giang vẫn luôn nhớ kỹ, cho nên sau ngày hôm nay, chắc hẳn cậu sẽ phải về lại cuộc sống trước đây. Không cần biết là làm chuyển phát nhanh hay làm gì thì đều khác công việc hiện tại một trời một vực.

Vì thế cậu vội vã muốn nói cho Nguỵ Vũ Hoàn rằng, anh nhìn đi, em cũng rất có ích, lão tổng của Hồng Thuỵ còn muốn khoét vách tường kìa, mà em vẫn còn muốn đi cùng anh, học bản lĩnh của anh, anh mau giữ em lại đi, dù bưng trà hay rót nước em cũng đồng ý.

Nhưng mà lời này vào tai người ăn dấm là Nguỵ Vũ Hoàn lại hoàn toàn biến thành “nịnh nọt”, hắn cười lạnh, châm chọc bảo: “Em có bản lĩnh thế thì làm thế nào chẳng được, đi theo ông ấy, không chừng có thể thăng chức rất nhanh.”

Tạ Tiểu Giang lập tức như bánh bao ỉu, cúi đầu, thất vọng không nói ra lời.

Đoạn đường kế tiếp, hai người vẫn luôn im lặng, ai cũng không nói gì nữa.

Về đến cửa nhà thì Nguỵ Vũ Hoàn mới bình tĩnh một chút, cảm thấy hối hận vì những lời “chanh chua” của mình, nhưng hắn không kéo mặt mũi xuống được, cũng không muốn cho Tạ Tiểu Giang xuống thang, đứa nhỏ vong ân bội nghĩa này đang muốn “đổi nghề”, hắn có thể vui được sao?

“Anh đi tắm.” Nguỵ Vũ Hoàn kéo cà-vạt, lạnh mặt cởi áo vest.

Tạ Tiểu Giang: “Vâng” một tiếng, vẻ mặt phức tạp nhìn hắn. Nguỵ Vũ Hoàn đi vào phòng tắm, dòng nước ấm áp chảy xuống từ đỉnh đầu, rửa trôi một thân mệt mỏi cùng áp lực, chỗ nào đó vì Tạ Tiểu Giang mà khẽ ngẩng đầu… đây là phản ứng bình thường. Nguỵ Vũ Hoàn thở dài, không có tâm tư gì mà tự mình giải quyết, cố gắng áp đi dục vọng của mình.

Nhưng càng nhịn thì lòng lại càng loạn hơn.

Nguỵ Vũ Hoàn đấm một phát vào tường gạch men, cắn răng nghĩ, mục tiêu ban đầu của mình là muốn có được Tạ Tiểu Giang, sao bây giờ càng chạy càng trật? Nếu lúc trước dùng cách trực tiếp dụ người lên giường thì bây giờ sẽ không vì mấy chuyện đâu đâu này mà giận dữ.

Tắt vòi hoa sen, Nguỵ Vũ Hoàn choàng áo tắm ra ngoài. Không nhịn nữa, NND! Đêm nay hắn sẽ nói cho cua nhỏ kia biết rốt cuộc là hắn muốn cái gì!

Nhưng lúc hắn vào phòng ngủ, thì Tạ Tiểu Giang đã đứng dậy, nói với hắn: “Vũ ca, em xin lỗi.”

Nguỵ Vũ Hoàn: “???”

Vừa nãy Tạ Tiểu Giang thất vọng đợi trong phòng cả nửa ngày, cậu nhận ra Nguỵ Vũ Hoàn không vui, nhưng vẫn không biết vì sao đối phương lại như thế.

Tuy tối nay Tạ Tiểu Giang không uống nhiều như hôm thử rượu, nhưng tốt xấu gì trong bụng cũng có hai, ba cân rượu trắng, đại não nóng bừng bừng đây. Lòng cậu không nén được, để cậu ngủ một đêm mà cứ ôm chuyện trong lòng thì không bằng cho cậu một đao cho thoả.

Tạ Tiểu Giang rưng rưng mở miệng nói: “Em không biết mình nói sai cái gì, hay làm sai chuyện gì nữa…”

Nguỵ Vũ Hoàn liền phủ nhận theo bản năng: “Hôm nay em làm rất tốt.”

“Nhưng em cảm thấy anh không vui, lúc em nói mình sẽ đến Hồng Thuỵ thì anh cực kỳ không vui, có thể là em cảm giác sai. Anh đối xử với em tốt như thế, nếu anh không đuổi thì chỗ nào em cũng không đi. Nhưng trước đây anh đã nói, chờ xong chuyện này chúng ta sẽ huề nhau. Nên em đã nghĩ tiếp theo mình nên đi đâu…” Tạ Tiểu Giang nói lung tung, vừa buồn lại vừa sốt ruột, mắt hồng hồng, như thể sắp khóc đến nơi: “Em ăn nói rất vụng, cũng không biết phải nói thế nào, thật ra em có chút tiếc nuối anh…”

Nguỵ Vũ Hoàn nghe xong, còn đâu mà ghen với chả tuông, tim lập tức bay thẳng lên trời, bùm bùm nổ pháo hoa!

“Ai nói cho em đi?” Hắn tuỳ tiện xoa đầu, khói mù trên mặt tan hết.

Tạ Tiểu Giang: “Hả?” một tiếng, ngơ ngác ngẩng đầu.

Khoé miệng Nguỵ Vũ Hoàn cong lên thành nụ cười xấu xa, nói: “Hoà nhau chính là một cú em đá anh, mấy chuyện trước đó anh còn chưa tính đâu.”

Tạ Tiểu Giang nhếch miệng, bị những “lời đùa cợt” này của Nguỵ Vũ Hoàn lừa đến ngây ra: “Sau này phải tính thế nào ạ?”. Hỏi được câu này, cậu cũng như trút được gánh nặng, thậm chí còn thấy mừng rỡ.

Nhưng cậu còn chưa kịp vui trong khi mình bị lừa thì thấy Nguỵ Vũ Hoàn một bước đến gần mình.

Đôi mắt sâu không thấy đáy của đối phương làm Tạ Tiểu Giang lùi xuống một bước theo bản năng, tiềm thức cậu đang đánh hồi chuông nguy hiểm đây.

Nhưng Nguỵ Vũ Hoàn không do dự, hắn mang theo quyết tâm đập nồi dìm thuyền đi tới trước mặt cậu, nắm cằm cậu, nghiêm túc nói: “Làm người của anh đi Tạ Tiểu Giang, từ nay về sau anh nuôi em.”

Tạ Tiểu Giang ngây ra.

Tạ Tiểu Giang cả người đều mông, những lời này như là một đại đoàn bọc tương hồ miên hoa, tắc trụ đầu của hắn.

Trong lúc cậu còn ngây ngốc nghĩ xem ý của cụm từ “nuôi em” là gì thì đã bị cái bánh nhân thịt của đối phương đập cho u cả đầu.

Nguỵ Vũ Hoàn nhìn vào đôi mắt đang mông lung bàng hoàng của cậu, nói: “Anh sẽ cho em tiếp tục đi học, lên đại học, cho em cái ăn cái mặc, đưa em đi chu du thế giới, để em vô lo vô nghĩ, một đời bình an… được không?”

Tạ Tiểu Giang: “…”

Tiếp tục đi học, lên đại học, vô lo vô nghĩ…

Ôi mẹ ơi…

Nói ra những lời này Nguỵ Vũ Hoàn cũng giật nảy mình, hắn chưa từng nói những lời hứa “nhất sinh” này với những tình nhân khác, nhưng lần này hắn lại không chút suy nghĩ thốt ra.

Trái tim Nguỵ Vũ Hoàn cũng bắt đầu hoảng loạn rồi, hắn tự dưng phát hiện ra mình chưa từng nghiêm túc trong chuyện tình cảm như thế này.

Bởi vì yêu quá, vì để ý nên hắn bắt đầu khẩn trương nhảy ra đủ thứ kết quả… Tạ Tiểu Giang hiểu những lời hắn nói không? Cậu sẽ từ chối sao? Cậu sẽ ghét bỏ, ghê tởm hắn sao? Cậu sẽ lại chạy trốn lần nữa sao?

Tạ Tiểu Giang ngây ra, chợt nhớ tới em gái Tạ Tiểu Khê của mình: “Nhưng mà em còn phải kiếm tiền, em gái của em…”

Thấy cá đã cắn câu, Nguỵ Vũ Hoàn liền ngắt lời cậu: “Bao gồm cả em gái em, học phí, sinh hoạt phí, toàn bộ do anh phụ trách.”

Tạ Tiểu Giang ngây ra, hốt hoảng: “Tốt như vậy…”

“Đúng thế.” Hắn buông cằm cậu ra, sờ đầu đối phương, tiện đà giữ gáy cậu, nhẹ nhàng tới gần.

Tạ Tiểu Giang không nhận ra động tác này quá mức ái muội, ngược lại rất ngơ ngác hỏi: “Vì sao?”

Vì sao Nguỵ Vũ Hoàn lại đối xử tốt với cậu như vậy? Vì sao lại muốn cậu làm thế? Hắn muốn cậu học tấn tới để về sau báo đáp hắn sao?

Nhưng mà Tạ Tiểu Giang không còn hơi sức đâu mà nghĩ nữa, một giây sau, đầu óc của cậu liền đơ ra!!

Bởi vì Nguỵ Vũ Hoàn đã dùng hành động để trả lời.

Môi âm ấm, là xúc cảm của người khác, ở giữa cực nóng, là một hơi thở xa lạ, mà người đó, lại là một người đàn ông.

Cậu bị hôn, lại còn là bị một người đàn ông hôn.

Tạ Tiểu Giang như bị trúng thuật định thân, đứng ngây ra, bị Nguỵ Vũ Hoàn xâm nhập đôi môi, đối phương nhẹ nhàng liếm hàm răng cậu, còn mút đầu lưỡi cậu nữa…

“A!” Tạ Tiểu Giang giật mình, cả người bàng hoàng như thiên lôi đánh trúng đầu. Cậu đẩy người cao hơn mình phân nửa cái đầu ra, dừng hai giây mới hồn quay về mà nhìn đối phương.

“Anh…” Đầu Tạ Tiểu Giang loạn như cào cào, đầu nhanh chóng hiện lên những cụm từ “gay”, “đồng tính luyến ái”, “thích đàn ông”.

Trước đây cậu tán gẫu với các cô gái ở Phong Nhuỵ nhiều lắm, đương nhiên không xa lạ với mấy từ này. Nhưng Phong Nhuỵ là nơi chủ yếu nữ phục vụ phái nam, tỉ lệ gặp phải khách đồng tính nam là vô cùng thấp. Tạ Tiểu Giang không ngờ Nguỵ Vũ Hoàn là loại người này, hơn nữa hắn đối với hình tượng đồng tính “ẻo lả” trong mắt cậu hoàn toàn bất đồng.

“Có ghét bỏ không?” Ánh mắt Nguỵ Vũ Hoàn loé lên, yên lặng nhìn cậu. So với ghét bỏ, Tạ Tiểu Giang cảm thấy khiếp sợ, xấu hổ, không tiếp thu nổi, còn có chút ngượng ngùng. Dù sao từ bé đến lớn, cậu còn chưa từng hôn môi con gái chứ đừng nói là đàn ông.

Bình luận

Truyện đang đọc