ỐC MƯỢN HỒN

Tạ Tiểu Giang mơ màng mà lại chân thành tha thiết phân tích nội tâm bản thân: “Em cảm thấy mình đúng là nhặt được món hời lớn, sống một cuộc sống cẩm y ngọc thực, việc học bây giờ, bao gồm cả anh, tất cả đều không phải của em.”

Phải, nếu như không có Ngụy Vũ Hoàn, hẳn là cậu còn luồn cúi nịnh nọt người khác ở một xó xỉnh nào đó trong cái thành phố này, vì sinh nhai mà đi sớm về trễ. Kể cả một cuộc sống sinh viên bình thường như của Triệu Nham cũng là một giấc mộng không với tới được.

Nhưng bây giờ tất cả đã thay đổi hết, cậu chỉ là đánh bậy đánh bạ chui vào căm hộ này, nhìn thấy có hai cặp dép trong nhà, áo ngủ, trang trí như thể phòng ngủ tân hôn, hoa hồng khô ở trong căn phòng có một sự kiều diễm, những thứ đó ban đầu không hề liên quan đến cậu, mà bây giờ lại dính đầy hơi thở của cậu.

Tạ Tiểu Giang không phải không nghĩ tới việc mất hết mọi thứ, nhất là khi gặp được Lâu Trạch. Sau đó cậu cũng từ nghĩ lỡ đâu Ngụy Vũ Hoàn thay lòng đổi dạ, không còn thích mình nữa thì phải làm sao?

Trước đây cậu vẫn luôn nghĩ rằng quyền chủ động nằm trong tay hắn, không cần biết mình hay là những tình nhân trước của hắn, chỉ có hắn được lựa chọn, người ngoài không có tư cách soi mói.

Nếu Ngụy Vũ Hoàn không thích cậu, thì sẽ không cho cậu nơi ở, công việc, càng không có tiền, càng không hề có sự cẩn thận như bây giờ.

Cho nên Tạ Tiểu Giang cảm thấy mình đúng là một tên trộm nhặt được bảo bối giữa đường, mà cậu rất cẩn thận trân trọng, sợ “người mất đồ” sẽ đến đòi lại… Mà Tùng Viễn lại là “người mất đồ” kia.

Một chốc đó cậu khủng hoảng thế nào, rồi lại cảm thấy như thế rất may… May mà tên ngốc kia buông tha Ngụy Vũ Hoàn.

Mà bản thân mình, nếu đã bắt được thì sẽ không dễ buông tay.

“Đứa nhỏ ngốc!” Ngụy Vũ Hoàn cười cười hôn cậu, vừa ấm tim lại vừa đau lòng: “Em nên tin là định mệnh đã sắp đặt sẵn cho em có được, em  cứ yên tâm thoải mái mà nhận lấy, đừng suy nghĩ nhiều.”

Cậu không suy nghĩ nhiều đâu! Tạ Tiểu Giang bĩu môi, ôm lấy Ngụy Vũ Hoàn, lại muốn làm, như thể chỉ có cách tiếp xúc cực kỳ thân mật ấy mới khiến cậu bớt đi sự tự ti cùng bất an của mình mà thôi.

Ngụy Vũ Hoàn không hề cự tuyệt việc Tạ Tiểu Giang chủ động cầu hoan, huống chi nghe mấy lời tâm tinh xuất phát từ trái tim đó, tình yêu dành cho cậu lại càng bùng nổ dữ dội hơn nữa.

Hắn muốn giữ chặt đứa nhỏ này trong tay, một hạt giống nhỏ chậm rãi nảy sinh trong tâm hai người, rồi chậm rãi bám rễ khi hai người ôm lấy nhau, trong trái tim mềm mại nhưng vẫn rất mạnh mẽ của Tạ Tiểu Giang.

Sau một phen mây mưa, Tạ Tiểu Giang mệt mỏi ngồi xuống giường, bấy giờ mới nhớ lại chiều nay Ngụy Vũ Hoàn giúp mình giải quyết rắc rối.

Cậu cảm thấy mình đã khiến hắn mất mặt rồi, cực kỳ áy náy. Nhưng từ đầu đến cuối, hắn không có lấy một câu mắng mỏ, thực sự rất kỳ lạ: “Anh có thấy em đánh người là rất hư hỏng không?”, cậu hỏi.

“Xã hội văn minh thì có thể không động tay động chân là rất tốt, nhưng nếu phân tích kỹ tình hình cụ thể thì tình trạng em gặp phải là hoàn toàn hợp lý, anh hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng, trong lòng em vẫn mâu thuẫn, có điểm dừng cùng đúng mực.” Ngụy Vũ Hoàn rất đứng đắn mà nói ra suy nghĩ của mình, lại trêu chọc cậu: “Nhưng mà, anh không ngờ em rất quả quyết, đơn thương độc mã, người thì bé tẹo, cũng không sợ đi đánh người lại bị đánh ngược lại sao?”

Tạ Tiểu Giang khẽ hừ một tiếng, nói: “Tuy em lùn, nhưng mà hồi bé em đánh nhau chưa thua ai đâu!”

“Ồ?” Ngụy Vũ Hoàn ngạc nhiên: “Vì sao? Em học võ?”

Tạ Tiểu Giang liền đưa tay ra trước ngực làm động tác cua cắp càng, cười bảo: “Anh gọi em là cua nhỏ mà, em có càng sắc đó!”

Ngụy Vũ Hoàn bị sự đáng yêu của cậu chọc cười, ôm cậu rồi hôn chụt một cái: “Đúng đúng, sao mà quên được cua nhỏ của anh rất lợi hại chứ!”

Lòng Tạ Tiểu Giang tê tê, mềm giọng làm nũng: “Baba, anh tốt với em như vậy, sẽ khiến em hư đó!”

Ngụy Vũ Hoàn cười to, dán mũi vào mũi cậu, nói: “Hư thì cứ hư, anh thích em đi ngang.”

“Thật không?” Tạ Tiểu Giang ra vẻ không tin.

Ngụy Vũ Hoàn: “Anh đã từng lừa em chưa?”

Tạ Tiểu Giang liền xem thường, thầm nghĩ anh gạt em rất nhiều mới đúng, ngay từ đầu đã gạt rằng uống rượu xong là huề, sau đó là sẽ gỡ camera xuống, bây giờ còn giấu em nhiều chuyện như thế… Hừ, đúng là tên đại sắc lang toàn nói lời ngọt!

Nhớ tới Tùng Viễn, Tạ Tiểu Giang lại bắt đầu ghen tuông, mắt cậu liếc liếc, muốn thăm dò xem Ngụy Vũ Hoàn nói “thích cậu đi ngang” có phải thật lòng không, liền nhẹ đạp một cước ở trong chăn, nói: “Đêm nay anh ngủ một bên đi, em vẫn đang ăn dấm đây!”

Ngụy Vũ Hoàn tự chui đầu vào rọ liền cứng lưỡi, thấy Tạ Tiểu Giang đang xem xét biểu hiện của mình, trong lòng vừa chát vừa ngọt… Được rồi, kể cả Tạ Tiểu Giang có thị sủng thành kiêu hắn cũng thích hết, đây có phải là hết thuốc chữa không?

“Được rồi…” Ngụy Vũ Hoàn ngoan ngoãn dịch về phía mép giường, vẻ mặt ai oán nhìn cậu.

Tạ Tiểu Giang nhướn mày, không mềm lòng, thật sự đi ngủ.

Tắt đèn, phòng im lặng đến nỗi chỉ còn tiếng thở của hai người, cũng không biết qua bao lâu, Tạ Tiểu Giang đang mệt mỏi định ngủ thì lại thấy nệm khẽ nhúc nhích, rất nhanh sau đó, một cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cậu.

Trước khi hoàn toàn rơi vào mộng đẹp, khóe miệng Tạ Tiểu Giang giương lên nụ cười thắng lợi.

… Cậu chỉ biết, lão này làm sao có thể nhịn lâu được?

Sự kiện Tạ Tiểu Giang đánh người khiến Ngụy Vũ Hoàn lần nữa nhớ tới một điểm đáng ngờ mà mình xem nhẹ… không cần biết Lâu Trạch trước đó hay bây giờ là Tùng Viễn, việc cá nhân của hắn đã bị bọn họ biết nhiều hơn những gì mà hắn đã tiết lộ.

Ngụy Vũ Hoàn là người rất quan trọng sự riêng tư cá nhân, tuy hắn đã từng có vài tình nhân cùng một lúc, nhưng hắn sẽ nghĩ tới cảm nhận của người ở cạnh mà không nói đến người nào khác nữa.

Lâu Trạch dễ tính, nhưng Tùng Viễn thì hắn lại không rằng cậu ta có năng lực điều tra, nhưng bên ngoài cậu ta lại nói Tạ Tiểu Giang là MB, đây là nhận thức kỳ quái cỡ nào chứ.

Ngụy Vũ Hoàn không ngốc, cẩn thận nghĩ liền đoán được có một vấn đề nào đó, không sai, là thư ký thân cận nhất với hắn, Lý Tu Nhã.

Biệt thự để Lâu Trạch ở là do hắn bảo Lý Tu Nhã tìm mua, vì theo đuổi Tùng Viễn mà mua phòng ở vườn hoa Xuân Giang cũng là do y sắp xếp. Mấy năm nay, Ngụy Vũ Hoàn đúng là tín nhiệm quá mức người  này.

Nghĩ lại khi mình coi Lý Tu Nhã là tình nhân, trước sau đó đều bị năm tình nhân khác dùng những lý do kỳ quái chia tay! Ngụy Vũ Hoàn bấy giờ mới nhận ra, hóa ra Lý Tu Nhã vân đạm phong khinh ở mặt ngoài thế mà lại làm rất nhiều chuyện không ai biết.

Xem lại lý lịch cá nhân gần như hoàn mỹ cùng công trạng mấy năm nay của Lý Tu Nhã, Ngụy Vũ Hoàn thật sự có chút đau đầu nếu hạ đao từ đây. Nhưng vừa nghĩ tới thị phi đầy mặt của Tạ Tiểu Giang, hán liền dứt khoát, không cần biết người này có năng lực làm việc tốt đến mấy, nhưng nếu đã có tâm như vậy thì cũng không nên giữ lại.

“Anh nhìn gì vậy?” Tạ Tiểu Giang nhảy tới như con thỏ, cậu đã bắt đầu đi làm cùng Ngụy Vũ hoàn.

Đi học một năm, Tạ Tiểu Giang có thể giúp Ngụy Vũ Hoàn nhiều việc hơn, cho nên thấy hắn cau mày, liền sốt ruột muốn giúp hắn.

Ngụy Vũ Hoàn nhanh chóng dùng một tập văn kiện khác che đi tầm nhìn của cậu… đói với việc xử lý Lý Tu Nhã, hắn không muốn để cậu biết.

“Hạng mục đầu tư nhà ở Từ Sơn này ở đâu vậy?” Tạ Tiểu Giang nhìn dòng chữ trên mặt văn kiện, không hề nhận ra hắn đã động tay động chân.

Ngụy Vũ Hoàn cũng thuận thế mở tư liệu, giải thích: “Đây là hạng mục Hoàn Vũ đầu tư hai năm trước, nhưng mà cũng tương đối thất bại.”

“Ồ? Vì sao vậy ạ?” Tạ Tiểu Giang còn tưởng Ngụy Vũ Hoàn đầu tư cái gì cũng ra lợi nhuận chứ.

Ngụy Vũ Hoàn nói: “Chính phủ xuất ra, Hoàn Vũ vung một khoản lớn mới trúng thầu.  Nhưng hai năm trước giá nhà ở thành phố S gặp biến động lớn, sau khi đấu thầu, thiết kế xong, tưởng rằng có thể bán được hết thì lai ế. Tiền hồi lại quá chậm, nhà không xây được, chủ đơn vị thi công cầm tiền chạy trốn, công nhân bên dưới cũng loạn lên, còn lên cả thời sự, vì vậy Hoàn Vũ phải lùi lại nửa năm mới niêm yết.”

Tạ Tiểu Giang hỏi: “Vậy hiện tại thì sao?”

Ngụy Vũ Hoàn nắm mũi cậu, giận dữ nói: “Thị trường năm nay ấm trở lại, nhưng ảnh hưởng trước đó không thể dùng lợi nhuận bù lại được.”

Tạ Tiẻu Giang cái hiểu cái không, nhưng hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ uể oải của Ngụy Vũ Hoàn, tự dưng thây đau lòng. Mọi người chỉ thấy hắn tỏa sáng, oai phong một cõi, nhưng chưa từng cảm thụ cảm giác của một người chưa đến ba mươi đã phải gánh áp lực của cả một công ty lớn như vậy.

Tạ Tiểu Giang nhảy ra sau lưng hắn, vươn tay ôm lấy người kia, học vẻ an ủi cậu của hắn, trầm giọng nói: “Đừng lo, có em ở đây rồi.”

Ngụy Vũ Hoàn: “…”

Tạ Tiểu Giang nghĩ, mình phải mạnh mẽ hơn nữa, sau này sẽ giúp hắn cùng chia sẻ áp lực này.

Ngụy Vũ Hoàn bị hành động trẻ con của người yêu làm cho bật cười, kể cả trong lòng có phun tào một câu: “Có thể dùng em được cái gì chứ?”, nhưng lại không thể không thừa nhận, chỉ một câu đơn giản như thế cũng khiến phiền não trong một chốc của hắn đều đi hết.

Hai người ôm cổ hôn môi, đột nhiên có người gõ cửa, Tạ Tiểu Giang đang bị hôn đến run lên nhanh chóng nhảy ra, bỏ lại câu: “Em đi ăn cơm với Triệu Nham”, chạy mất.

Lúc ra ngoài còn thấy Lý Tu Nhã đang dùng ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm môi mình, Tạ Tiểu Giang như thể người bị bắt gian, mặt nóng bừng, chạy như bay. Trước khi đóng cửa còn nghe thấy Ngụy Vũ Hoàn nghiêm túc nói với Lý Tu Nhã: “Tôi đang muón tìm cậu nói chuyện đây…”

Lắc lắc đầu, Tạ Tiểu Giang ba bước thành hai chạy xuống tầng tìm Triệu Nham.

Nhờ sự đồng ý của Ngụy Vũ Hoàn, Triệu Nham được vào Hoàn Vũ, trở thành trợ lý của một tiền bối có nhiều kinh nghiệm, coi như đi thực tập.

Lúc Tạ Tiểu Giang tìm thấy cậu ta, thấy người đang nghiêm túc ghi chép, bị cậu vỗ mạnh vai liền giật nảy, kêu lên: “Ôi mẹ ơi! Tạ Tiểu Giang! Anh làm em sợ muốn chết… Ô anh ăn cay hay đánh son vậy, môi đỏ thế?”

Tạ Tiểu Giang: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc