ỐC MƯỢN HỒN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trans: Z – Beta: Jung.

“Vũ ca, sao anh lại tới đây?” Tạ Tiểu Giang nhìn về phía Ngụy Vũ Hoàn, trong nháy mắt có chút cuống.

Cậu cho rằng người tới đón mình là lái xe, không ngờ lại thấy Ngụy Vũ Hoàn ở đây.

Từ khoảng cách mấy met, tầm mắt của Ngụy Vũ Hoàn chỉ tập trung vào Tạ Tiểu Giang, quyến luyến lại si tình, mãi cho đến khi đến bên cậu thì mới dời về phía Tạ Tiểu Khê: “Đây là em gái của em?”

Trước mặt là một cô bé buộc tóc đuôi ngựa, đôi mắt cùng mũi rất giống Tạ Tiểu Giang, còn thanh tú hơn trong bức ảnh mà thám tử chụp.

Hắn mỉm cười nhìn cô bé, nói: “Anh trai em thường xuyên nhắc đến em trước mặt anh.”

Hạt đậu nhỏ Tạ Tiểu Khê nhìn người đàn ông đẹp trai gần trong gang tấc, hai má lập tức đỏ ửng.

Cứ việc đã qua ba mươi, nhưng Ngụy Vũ Hoàn trông chẳng già chút nào, một thân quần áo cao cấp càng khiến hắn anh khí bức người, phong độ dịu dàng.

Tạ Tiểu Giang ho khan một tiếng, tai cũng có chút đỏ lên, cậu chỉ chỉ vào hắn, nói với Tạ Tiểu Khê: “Chào… chào chú đi.”

Phụt…! Chú???

Ngụy Vũ Hoàn suýt thì phụt cả máu.

Tạ Tiểu Khê ngoan ngoãn gọi: “Chú” khiến Ngụy Vũ Hoàn nghẹn đến nội thương.

Tạ Tiểu Giang cũng không ý thức được, em gái vừa gọi như thế cũng là kéo theo bối phận giữa cậu và hắn.

Tạ Tiểu Khê sợ hãi nhìn anh trai, nhỏ giọng hỏi: “Ai vậy anh?”

Tạ Tiểu Giang gãi đầu: “Đây là… đây là… ông chủ của anh.”

Ngụy Vũ Hoàn liếc nhìn cậu, theo cậu nói bừa.

Tạ Tiểu Khê gật đầu, ánh mắt nhìn Ngụy Vũ Hoàn có chút tôn kính, nhưng cô bé cảm thấy hơi lạ, tại sao anh trai mình quay lại thành phố mà ông chủ lại tự đến đón?

Tạ Tiểu Giang như học được thuật đọc tâm, lập tức giải thích: “Bọn anh… bọn anh vừa lúc đi công tác, cho nên ông chủ tiện đường đến đón, ừm.”

Tạ Tiểu Khê không nghi ngờ, không dám làm lỡ thời giờ của anh trai thêm nữa, nhanh chóng đẩy đẩy cậu: “Vậy hai anh mau đi đi.”

“Đợi đã.” Ngụy Vũ Hoàn lấy ví ra, lấy một tệp tiền, đưa cho Tạ Tiểu Khê, nói: “Gọi là ‘chú’ rồi, năm mới sao lại không thể cho lì xì, cầm lấy tự mình mua đồ.”

Ban nãy Tạ Tiểu Khê đã cầm một khoản lớn của anh trai, bây giờ người này lại đưa khiến cô bé sợ đến choáng váng, sao cô bé cầm tiền của ông chủ của anh trai chứ.

“Không, không, cháu không cần!” Cô bé liên tục xua tay.

Tạ Tiểu Giang cũng muốn giúp em gái từ chối thì bị Ngụy Vũ Hoàn trừng mắt, chỉ có thể xoa xoa mũi thuyết phục: “Anh ấy đã cho thì em cứ nhận đi.”

Ánh mắt của Tạ Tiểu Khê đảo qua đảo lại giữa hai người, nhận lấy tập nhân dân tệ kia, gương mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn.

Tạ Tiểu Giang dặn dò: “Đừng tiêu lung tung đấy.”

Tạ Tiểu Khê liều mạng gật đầu, giục anh trai mau đi đi, đừng để ông chủ đợi.

Về xe, Ngụy Vũ Hoàn mới tính sổ với câu nói vừa nãy của Tạ Tiểu Giang: “Chú? Hử?”

Tạ Tiểu Giang bị hắn kéo, nửa người ngã lên đùi Ngụy Vũ Hoàn. Vốn một người đàn ông một mét tám mấy ngồi đã đủ chật, Ngụy Vũ Hoàn còn ôm cậu chặt như thế nên Tạ Tiểu Giang không có chỗ trốn.

Cậu cũng không định trốn, cứ vậy dựa vào Ngụy Vũ Hoàn, hỏi lại: “Con bé mới có mười bốn tuổi, anh ba mươi mốt rồi, không gọi chú thì gọi là gì.”

Ngụy Vũ Hoàn vỗ nhẹ mông cậu, trong ánh mắt ngoan lợi lộ ra chút ý cười: “Em gái em gọi anh là chú, thì em nên gọi là gì?”

Tạ Tiểu Giang giật mình, chính mình cũng nhịn không được ngây ngô cười ra tiếng.

“Còn cười!” Ngụy Vũ Hoàn lại đánh cậu một cái, giả vờ giận.

Nhưng Tạ Tiểu Giang biết hắn thật sự không tức, khóe miệng của ai kia vẫn đang giương lên kìa.

Cậu được sủng mà kiêu cọ cọ, dùng đầu đẩy đẩy ngực của Ngụy Vũ Hoàn, ấp úng nói: “Gọi… gọi anh là baba.”

Phụt…!

Bây giờ thì Ngụy Vũ Hoàn suýt thì bắn ra hai đường máu mũi.

Tạ Tiểu Giang nhìn hắn, đôi mắt sáng ngời sáng lên: “Là anh nói sẽ nuôi em, cho em đi học, còn cho em tiền tiêu, không giống bố sao?”

Ngụy Vũ Hoàn cạn lời, nuôi này không phải là nuôi, đứa nhỏ này đúng là tính toán với mình từng chữ một!

Tạ Tiểu Giang nghĩ nghĩ, bổ sung: “Nhưng không giống bố đẻ của em, bố đẻ của em là một con người thối nát không có chút trách nhiệm, lúc ông ấy chết em không hề khóc, cảm thấy không xứng đáng. Nhưng anh thì khác, anh là một ‘baba’ tốt~”

Tạ Tiểu Giang nói xong, lại cọ cọ Ngụy Vũ Hoàn, đứa nhỏ đang chìm sâu vào bể tình này bây giờ thấy Ngụy Vũ Hoàn thật hoàn hảo, hoàn mỹ không tì vết.

Ngụy Vũ Hoàn nghe cậu một bên “baba” hai bên “baba” đến cả người nóng lên, ghé qua, nói nhỏ vào lỗ tai cậu.

Mặt Tạ Tiểu Giang lập tức hồng đến cổ, lập tức luống cuống ngồi thẳng dậy, còn thầm mắng: “Đại lưu manh!”

Chỉ tách ra một lúc thì Tạ Tiểu Giang lại tựa vào người Ngụy Vũ Hoàn, tư thái này khác hẳn với người ban nãy rất kiên cường trước mặt em gái.

Trước mặt em gái, Tạ Tiểu Giang giả vờ đến vất vả, giống như một người trưởng thành, toàn năng đủ để cho cô bé dựa dẫm. Nhưng trước mặt Ngụy Vũ Hoàn thì cậu có thể bỏ xuống sự phòng vệ, như một con cua không cần mang vỏ, lộ ra mặt mềm mại.

Hai người tay trong tay rúc vào nhau, hàn huyên về những chuyện năm mới vừa trải qua.

Ngụy Vũ Hoàn mở miệng ra là: “Đứa nhỏ ngốc”, “Ngốc”, ngữ khí vô cùng sủng nịch. Tạ Tiểu Giang cả người đều tô, cảm giác được yêu này khiến cậu ấm áp dào dạt, chỉ muốn thu nhỏ lại lăn lăn trên người Ngụy Vũ Hoàn, chưa có một ai khiến cậu không kiêng nể gì mà làm nũng như Ngụy Vũ Hoàn cả.

Hàn huyên nửa ngày, Tạ Tiểu Giang đột nhiên nhớ ra, lấy một hộp bánh sơn tra đưa cho Ngụy Vũ Hoàn.

“Đây là gì vậy?” Hắn nhận lấy, thuận miệng hỏi.

“Đây là quà tặng anh, là đặc sản quê em.” Tạ Tiểu Giang có chút ngượng ngùng: “Đây là quà vặt hồi bé em thích nhất, cho nên cũng muốn cho anh nếm thử.”

Ngụy Vũ Hoàn lập tức bóc vỏ, lấy một cái ra ăn, mùi vị nồng đậm của sơn tra ngập giữa môi và răng, vào miệng lập tức tan ra, vừa chua lại vừa ngọt.

Tạ Tiểu Giang thấy Ngụy Vũ Hoàn vừa ăn vừa nhướn mày, chỉ sợ kẻ có tiền cẩm y ngọc thực này ăn không quen, nói: “Không ăn được cũng không sao, ừm, cũng không phải đồ quý giá gì.”

Ngụy Vũ Hoàn liếc nhìn cậu, cười cười lấy thêm một viên nữa, nhét vào miệng Tạ Tiểu Giang.

Đang lúc cậu không hiểu gì, thì Ngụy Vũ Hoàn đột nhiên xồ tới, hôn môi cậu.

Sơn tra lẫn vào nước bọt, để không cho nước miếng tràn ra thì Tạ Tiểu Giang liều mạng mút, Ngụy Vũ Hoàn cũng vậy. Chờ ăn xong một cái bánh sơn tra thì Tạ Tiểu Giang cảm giác đầu lưỡi mình bị Ngụy Vũ Hoànnghịch cho tê rần.

Ngụy Vũ Hoàn nắm cằm cậu, liếm hết phấn trên môi cậu, suồng sã nói: “Như thế ăn ngon hơn nhiều.”

Tạ Tiểu Giang: “…” Đúng là người thành phố biết chơi hơn mà…

Bởi vì tết âm lịch kết thúc nên dòng xe cộ đông đúc, về thành phố S mất tròn năm tiếng. Giữa trưa hai người ăn linh tinh ở đường cao tốc, tối về thành phố Ngụy Vũ Hoàn liền mời Tạ Tiểu Giang một bữa thịnh soạn.

Về vườn hoa Xuân Giang, Tạ Tiểu Giang nhận ra căn nhà đã có sự thay đổi, từ màu đỏ thành màu xanh pastel.

Hỏi Ngụy Vũ Hoàn, hắn chỉ nói: “năm mới thay đổi”, không nói cho Tạ Tiểu Giang biết nguyên nhân thật sự.

Trước đây trang trí nhà cho Tùng Viễn, một đêm phiên vân phúc vũ kia đã để lại cho Ngụy Vũ Hoàn một ấn tượng sâu sắc. Hắn tuyệt đối không hi vọng ký ức của Tùng Viễn ảnh hưởng đến lần đầu tiên của mình và Tạ Tiểu Giang, cho nên mới thay đổi hoàn toàn.

Tạ Tiểu Giang của hắn đáng với những thứ mới tinh, tốt đẹp nhất.

Đêm đó, Ngụy Vũ Hoàn không thể đợi được nữa, đòi Tạ Tiểu Giang thứ cậu đã hứa từ năm ngoái.

Tạ Tiểu Giang cũng không trốn, chuyện đã đồng ý thì phải làm, huống chi tiểu biệt thắng tân hôn, cậu cũng là đàn ông bình thường, đương nhiên muốn thân mật với người mình yêu.

Chờ đến lúc Tạ Tiểu Giang tắm xong, trong phòng ngủ đã mở nhạc nhẹ, nến thơm được thắp ở tủ đầu thường, toàn bộ gian phòng hiện lên vẻ kiều diễm lại lãng mạn.

Ngụy Vũ Hoàn buông sách xuống, ngoắc tay với Tạ Tiểu Giang đang ngây người ở cửa. Cậu đột nhiên sốt sắng, chậm rãi đi qua, thấy Ngụy Vũ Hoàn rót champagne vào ly cho mình, liền hỏi: “Anh có rượu trắng không?”

Ngụy Vũ Hoàn đang rót dở: “Hử?”

Cậu thật thà nói: “Độ cồn trong rượu vang thấp quá, uống như nước vậy, chẳng có tác dụng gì, em thích uống rượu trắng.”

Ngụy Vũ Hoàn: “…”

May mà hắn biết cậu thích uống rượu, trong nhà rượu gì cũng có. Tạ Tiểu Giang trực tiếp đến bếp mở bình rượu ngũ lương, ôm bình ừng ực uống hơn nửa, cả người đều thực sự hưng phấn.

Buông bình rượu xuống, Tạ Tiểu Giang chép miệng, ngã xuống giường trong phòng ngủ, hào sảng gọi : “Đến đây đi, baba!”

Ruột Ngụy Vũ Hoàn run lên, cậu gọi, cậu dám gọi à!

Lúc ở trên xe, Ngụy Vũ Hoàn đã ghé vào tai cậu, nói rằng: “Anh muốn em gọi anh là baba ở trên giường.”

Người đàn ông này không biết nên khóc hay nên cười, rốt cuộc hắn đã kiếm được đứa dở hơi gì vậy?

Hắn chậm rãi phủ người lên, bắt đầu dịu dàng hôn môi cậu.

Tạ Tiểu Giang cực kỳ thích được Ngụy Vũ Hoàn hôn, mấy lần hôn đầu thì rất khẩn trương, một lần hôn là đại não liền trống rỗng, sau đó học được cách đáp lại, chậm rãi đoạt được quyền chủ động.

Nhưng cậu không biết, chút chủ động này đều do Ngụy Vũ Hoàn tận lực vẽ đường…

—————– Tui là dải phân cách vô cùng ‘chong xáng’ ——————-

Những nhân tình trước đương nhiên không thiếu người giỏi về khoản châm lửa, nhưng mà, chưa từng có một ai khiến Ngụy Vũ Hoàn rung động nhiều như Tạ Tiểu Giang.

Hắn cũng không hiểu vì sao mình lại lưu luyến xoa tóc, tóc mai, gáy cậu, đôi mắt ngày càng sâu hơn.

Có lẽ là do sự tương phản đi, giống như cậu vừa giảo hoạt nhưng vẫn lộ ra sự ngây ngô, thuần khác không màng đến thế tục, bản tính thuần khiết, trong lúc lơ đãng vì hắn mà phô ra chút yêu dã.

Giống như tìm thấy hồ nước mát giữa sa mạc, hoa nở nơi núi hoang, nắng lên sau khi mây phủ, rất đáng quý, khó tìm.

Tạ Tiểu Giang không có chút quy tắc gì, từ từ đập vỡ Ngụy Vũ Hoàn thành mảnh nhỏ.

“Người đàn ông trải đời” ngoài ba mươi dưới “thế công” của Tạ Tiểu Giang như thể biến thành cậu thanh niên với mối tình đầu, quên hết mọi kinh nghiệm, quy luật cùng tiết tấu, cùng Tạ Tiểu Giang bắt đầu “làm bừa”.

Bánh sơn tra:

Bình luận

Truyện đang đọc