ÔN NHU LUÂN HÃM


Tông Ngộ rời đi, xe rời khỏi Cầm Thủy Loan, trên đường đi, cuối cùng anh ta cũng nhớ ra tại sao anh ta cảm thấy anh trai của Tang Tửu rất quen mắt.
Khuôn mặt đó thường xuất hiện trên tạp chí kinh tế, người nắm quyền Thế Hòa tiếng tăm lừng lẫy – Ôn Quý Từ.
Vẻ mặt Tông Ngộ phức tạp, không ngờ Tang Tửu là em gái của Ôn Quý Từ.
Xe vừa rời đi, Ôn Quý Từ đã nắm tay Tang Tửu, kéo cô đi vào nhà.

Ôn Quý Từ dùng lực rất lớn, cả người Tang Tửu đều bị anh kéo đi, cô chỉ có thể lảo đảo đi theo anh.
Tang Tửu ngạc nhiên, sao tự dưng Ôn Quý Từ lại nổi giận?
Ôn Quý Từ mở cửa, gió lạnh ập tới.

Anh không nhìn phía sau mà giơ chân ra sau móc một cái, cửa đóng ‘rầm’ lại, tiếng mưa gió đều bị ngăn trở ở bên ngoài.
Trong nhà không mở đèn, bóng tối nặng nề bao trùm.
Tang Tửu vừa đứng vững lại, một giây sau, Ôn Quý Từ bỗng xoay người, nắm tay Tang Tửu lật lại rồi kéo cả người cô về phía anh.
Tang Tửu bị ép ngẩng đầu nhìn anh, còn Ôn Quý Từ cong lưng, rũ mắt nhìn cô.
Ánh mắt Ôn Quý Từ nặng nề, mặt cũng không chút gợn sóng.
Vừa rồi anh nhìn thấy Tang Tửu đứng cùng với Tông Ngộ, từng dây thần kinh của anh như bị bùng cháy, thậm chí anh còn muốn lập tức xách cổ áo Tông Ngộ, ném anh ta vào trong xe.
Nhưng, lý trí không cho phép anh làm như vậy.
Ôn Quý Từ cố nén cơn giận mới miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, mà bây giờ, Tang Tửu đứng trước mặt anh, sự điên cuồng và hoảng sợ lại lần nữa nuốt chửng anh.
Ôn Quý Từ nhìn chằm chằm Tang Tửu, hỏi: “Tại sao anh ta đưa em về?”
“Xe bị nổ lốp, Tông Ngộ đề nghị đưa em về.”
Ôn Quý Từ lại cúi người, đôi mắt đen cụp xuống, ánh trăng lướt qua mắt anh, chỉ để lại một khoảng u tối trống rỗng.
“Không biết từ chối sao?” Anh từng bước ép sát.
Tang Tửu cau mày, nhìn Ôn Quý Từ giữ chặt cô ta cô: “Anh, tay em đau…”
Ôn Quý Từ khựng lại, buông lỏng nhưng vẫn nắm tay cô không buông.
Cảm giác áp bức trên cổ tay vơi đi đôi phần, Tang Tửu lại nhìn Ôn Quý Từ: “Em từ chối rồi, chỉ là…”
“Chỉ là gì?”
Anh một tấc cũng chẳng lùi, vẫn nhìn Tang Tửu đăm đắm không chớp mắt.
Tang Tửu hít sâu một hơi, giải thích: “Chỉ là lúc đó em lo fan sắp đến, em chỉ đành lên xe anh ta.”
Vừa nói xong, Tang Tửu sững sờ.

Sao Ôn Quý Từ hỏi là cô phải giải thích nhỉ, cô cũng đâu phải phạm nhân của Ôn Quý Từ.

Tang Tửu hơi chán nản.
Nghe vậy, vẻ mặt Ôn Quý Từ hơi thả lỏng.

Anh buông tay, Tang Tửu lập tức lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ nhìn hành động của Tang Tửu, nhưng anh chỉ cong môi.
Anh hờ hững nói: “Hai người quen nhau khi nào?”
“Quen lúc nhỏ.”
Giọng anh hơi trầm: “Thanh mai trúc mã?”
Tang Tửu nghĩ ngợi, nói: “Không đến mức là thanh mai trúc mã, chỉ là lúc nhỏ qua lại một khoảng thời gian.”
“Em nhớ rõ chuyện của anh ta nhỉ.” Giọng Ôn Quý Từ lại trầm hơn.
Tang Tửu đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn.

Khoan đã, sao Ôn Quý Từ cứ hỏi cô chuyện của Tông Ngộ? Tông Ngộ đưa cô về thì liên quan gì đến anh?
Tang Tửu quan sát Ôn Quý Từ một lượt, cô khoanh hai tay lại, đùa: “Ôn Quý Từ, hiện tại em vô cùng nghi ngờ anh đang ghen.”
Vừa dứt lời, bầu không khí yên tĩnh hẳn.
Mấy giây sau, Ôn Quý Từ phì cười: “Ghen? Anh ta đủ tư cách sao?”
Lúc nói, anh đảo mắt, hệt như đang che giấu gì đó.
Tang Tửu càng thấy lạ, dường như Ôn Quý Từ rất không thích Tông Ngộ.

Nhưng trong ấn tượng của cô, hình như anh với Tông Ngộ đâu có qua lại gì.
Chuyện tối nay khiến Ôn Quý Từ ghét Tông Ngộ?
“Anh, phong độ của anh đâu rồi?” Tang Tửu cố ý hỏi một câu.
Trong nhà mờ tối, bên ngoài mưa vẫn rơi.


Trong tiếng mưa tí tách, màn đêm lặng lẽ tràn qua bệ cửa sổ, chảy dài trên mặt đất, sau đó yếu ớt rơi vào lòng Ôn Quý Từ.
Tang Tửu đứng trước mặt, anh tiến tới một bước, bước vào đêm dài không chút tia sáng.
Giọng cô vang lên từng chút một, vẫn như mọi khi nhưng lại lần nữa dễ dàng làm trái tim anh hoảng loạn.
Ôn Quý Từ đột nhiên đi về phía Tang Tửu.
Tiếng sột soạt của quần áo, tiếng bước chân chậm rãi, từng tiếng từng tiếng đến gần.
Tang Tửu sững người, lúc này, một bàn tay lạnh băng đột nhiên đẩy cô lùi về sau vài bước, chân dán sát vào bức tường lạnh lẽo.
Lúc cô phản ứng lại thì Ôn Quý Từ đã cúi người xuống, vây Tang Tửu dưới thân anh.
Hai tay Ôn Quý Từ chống hai bên tường, anh khom lưng, ánh mắt thâm trầm nhìn cô đăm đắm.
Tang Tửu ngẩng đầu, khuôn mặt đó cúi xuống, đôi mắt đào hoa vô tình lại đa tình, đen láy hệt như pha lẫn màn sương mù, sâu thẳm lạnh lùng, nhưng trong lạnh lùng lại mang theo ý cười.
Ôn Quý Từ nhìn Tang Tửu, yết hầu anh hơi thắt lại, giọng khàn đặc: “Anh vốn chẳng phong độ gì, ngày đầu em biết anh sao?”
Đôi mắt sâu thẳm đó của anh quét qua khuôn mặt Tang Tửu, trầm giọng nói: “Về sau còn xảy ra chuyện này nữa em phải nói cho anh, anh đi đón em.”
“Với cả…” Anh ngừng lại vài giây rồi lại nói tiếp: “Sau này đừng qua lại với người đó nữa.”
Giọng Ôn Quý Từ lọt vào tai Tang Tửu, sắc mặt cô u ám.
Hồi lâu sau, cô cười tự giễu.

Lại là giọng điệu này, từ lúc cô vào nhà họ Ôn đến giờ, hình như cô đã trải qua cảnh tượng như bây giờ rất nhiều lần rồi.
Ôn Quý Từ, anh đã không nghĩ em là em gái của anh, sao bây giờ lại muốn quản lý em? Anh lấy thân phận gì để dạy em? Em làm gì thì có liên quan gì đến anh?
Trái tim Tang Tửu từ từ chùng xuống, trong bóng tối, cô ngước mắt nhìn Ôn Quý Từ.

Cô lên tiếng, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Anh, bây giờ em đã hai mươi mốt tuổi rồi.”
Bầu không khí yên tĩnh.
Ôn Quý Từ nhìn Tang Tửu chằm chằm, đúng vậy, cô đã hai mươi mốt rồi, như một đóa hồng nở rộ, nhiều người bị cô thu hút hơn.
Anh như muốn chặt đứt thân lá của cô, giam giữ cô ở bên anh, nhưng anh không nỡ.
Tang Tửu lại nói tiếp: “Em có suy nghĩ của em, em có quyền làm bất cứ chuyện gì, với cả…”
“Với cả gì?”
Tang Tửu bình tĩnh nhìn anh, hờ hững thốt ra mấy chữ: “Với cả, có phải anh quan tâm nhiều quá rồi không?”
Rõ ràng lúc này vẻ mặt Tang Tửu lạnh lùng, nhưng cô bỗng cảm thấy trái tim mình đau nhói.
Ôn Quý Từ im lặng không lên tiếng, giọng Tang Tửu lọt vào tai anh.

Anh nhìn Tang Tửu, tựa như nhìn thấy mùa đông năm đó.
Hôm Tang Tửu trưởng thành, anh đợi đóa hoa hồng trưởng thành, đợi cô nở rộ vẻ đẹp lộng lẫy, tất thảy hư vô đều hóa thành hiện thực.
Đột nhiên đóa hoa hồng rơi xuống, kẻ rình mò nhìn chòng chọc vào nó.
Nghĩ đến đây, cơn điên cuồng chảy trong máu Ôn Quý Từ lại cuồn cuộn nhấn chìm trái tim anh, thế nhưng bỗng chốc anh lại trở nên im lặng.
Bởi vì tình cảm trong lòng anh khó mà nói nên lời được.
Lúc này, Ôn Quý Từ khẽ cười một tiếng.

Anh nhìn Tang Tửu đăm đắm, bàn tay trắng lạnh đặt lên nút áo, đột nhiên bắt đầu thong thả cởi nút.
Anh chậm rãi nói: “Có phải em quên mất, trước giờ tính anh không tốt cho lắm không?”
Tang Tửu sững sờ, bây giờ cô đang bị Ôn Quý Từ uy hiếp sao? Ôn Quý Từ không hề biến sắc, đầu ngón tay kéo nhẹ, lại đặt lên chiếc nút thứ hai.
“Muốn anh giúp em nhớ lại anh đã từng làm gì không?”
Cơ thể Tang Tửu run lên, cô chợt nhớ ra, trước đây lúc cô với Ôn Quý Từ cãi nhau đã bị Ôn Quý Từ ném vào trong xe…
Lúc cô đi xem mắt, suýt chút nữa anh đã làm cô khóc rồi…
Từng cảnh từng cảnh hiện lên rõ ràng trong đầu Tang Tửu, cô lập tức lớn giọng nói: “Không cần!”
Ôn Quý Từ lại cười, giọng điệu lại thêm vài phần biếng nhác: “Nhưng anh muốn, làm sao bây giờ?”
Lúc này, tiếng rung điện thoại bỗng vang lên, phát ra từ trong áo vest của Ôn Quý Từ, có người gọi đến.
Tang Tửu như bắt được cứu tinh, vội nói: “Anh, điện thoại anh kêu kìa!”
Mau bắt máy đi, vậy thì cô có thể chuồn rồi.
Đầu mày Ôn Quý Từ chẳng mảy may nhướng lên, ngón tay kéo chiếc nút cuối cùng: “Cứ để nó kêu tiếp đi.” Bây giờ, anh bắt đầu cởi áo vest.
Suy nghĩ của Tang Tửu hỗn loạn, có vẻ những lời cô nói đã chọc giận Ôn Quý Từ rồi.

Chẳng lẽ bây giờ anh muốn tẩn cô một trận? Trong không khí chỉ có tiếng rung nặng nề, từng tiếng từng tiếng từ trong áo truyền ra.
Trái tim Tang Tửu chùng xuống, chẳng ngó ngàng gì nữa mà nói tiếp: “Anh, điện thoại vẫn đang kêu, anh nghe thấy chưa?”
Ôn Quý Từ nhướng mày, cởi áo vest ra, xách một góc ném lên sofa phía sau.

Áo vest và điện thoại đều đập vào sofa.

‘Bộp’, âm thanh lập tức im bặt.
Giọng anh thong thả vang lên: “Chậc, giờ hết kêu rồi.”
Tang Tửu hết cách, cô nhắm mắt, lạnh lùng nói: “Ôn Quý Từ, giết người là phạm pháp.”
Vừa dứt lời, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, như thể xung quanh chỉ có một mình Tang Tửu.
Tang Tửu mở mắt, bóng dáng cao lớn đó vẫn đứng trước mặt cô, chỉ là hàng mày anh cau lại, đôi mắt đen như có ngàn vạn cảm xúc lướt qua.
Ngay sau đó, Ôn Quý Từ bỗng đi tới trước, anh nắm lấy cổ tay Tang Tửu, kéo cô đến trước người anh.

Anh cúi người, hai tay ôm chặt lấy cơ thể Tang Tửu.
Rất chặt, như muốn khảm cô vào lòng.
Anh ôm cô, ôm cực kỳ chặt.

Hai cánh tay như xiềng xích vô cùng lạnh lẽo, vây hãm nhau dưới bức tường của đêm đen, không thể nào thoát ra được.
Ôn Quý Từ cúi đầu, vùi vào bên cổ Tang Tửu, trong hơi thở vấn vít mùi rượu nhàn nhạt, là mạn đà la* ở sâu thẳm bờ bên kia, nở rộ trong bóng tối.
*Mạn đà la: là cây cà độc dược lùn.
Anh hơi nghiêng đầu, hơi thở kéo dài đến bên mặt Tang Tửu, mỗi nơi nó đi qua đều giống như ngọn lửa bất tận bùng cháy, trong giá lạnh mang theo hơi nóng.
Muốn ngừng nhưng không được, lại vô cùng nguy hiểm.
Tang Tửu hơi ngẩn ngơ.

Lúc này, bên tai cô vang lên giọng nói trầm khàn nhưng chất chứa cảm xúc ở sâu thẳm của Ôn Quý Từ, lan tràn trong đêm đen tĩnh lặng.

Giọng nói rơi vào khoảng không nhưng lại yếu ớt vương vít: “Tang Tửu, em luôn không nghe lời anh có phải không?”
“Anh sao vậy?” Không biết tại sao, Tang Tửu cảm thấy tối nay Ôn Quý Từ hơi lạ.
Ôn Quý Từ ngừng lại vài giây, sau đó giọng nói trầm thấp của anh vang lên, càng ngày càng khẽ: “Người đưa em về, anh không thích anh ta.”
Tang Tửu ngẩn ra.
Giọng Ôn Quý Từ vẫn hờ hững, nhưng rất thấp cũng rất khẽ, so với ngày thường lại thêm vài phần yếu ớt.

Cô nghe được sự bất lực và nhẫn nhịn trong giọng điệu của anh.
Tang Tửu khựng lại nghĩ, người mạnh mẽ như Ôn Quý Từ cũng sẽ có lúc bất lực sao?
Tang Tửu im lặng vài giây: “Tại sao anh không thích anh ta?”
Dứt lời, bả vai Ôn Quý Từ hơi run rẩy, nhưng anh không lên tiếng.

Ánh mắt anh tối lại, tại sao ghét anh ta?
Anh ghét dáng vẻ người đó đứng cạnh Tang Tửu, anh càng ghét ánh mắt người đó nhìn Tang Tửu.
Ngay cả khi Tang Tửu nói một chữ với người đó anh cũng ghen tị đến phát điên.
Nhưng anh không thể nhắc đến dù chỉ một chữ, không thể nói được.
Hồi lâu sau, Ôn Quý Từ thấp giọng hỏi: “Ghét một người còn cần lý do sao?”
Nghe vậy, cơ thể Tang Tửu chấn động.

Cô bị Ôn Quý Từ ôm trong lòng, cằm tì lên vai anh, mắt nhìn chòng chọc vào bóng tối, đáy mắt trống rỗng.
Đúng như Ôn Quý Từ nói, ghét một người thì không cần lý do.
Cô cũng không bao giờ hiểu được, tại sao Ôn Quý Từ lại không thừa nhận cô là em gái anh?
Lúc cô vừa vào nhà họ Ôn, mới đầu cô quá đỗi mong muốn quan hệ thân thiết với người anh trai này.

Nhưng cho dù cô làm thế nào thì vẫn luôn đổi lại vẻ thờ ơ và hờ hững của anh.
Cô như một cái bóng đuổi theo anh, còn anh mãi chẳng quay đầu, cứ thế tiến về phía trước, cô luôn tự ti đi theo phía sau anh.

Tang Tửu ngưỡng vọng sức mạnh của anh, nhưng cũng chùn bước trước sự vô tình của anh.
Ôn Quý Từ sẽ không hiểu được, trái tim một người dù có nồng nhiệt đến đâu thì cũng sẽ trở nên nguội lạnh dưới vẻ đối xử thờ ơ ngày này qua ngày khác.
Tang Tửu chớp mắt, khóe mắt hơi ướt.
Anh cảm thấy cô không xứng làm em gái anh đến thế sao?
Đêm về khuya, hai người không ai mở lời trước.
Không biết từ lúc nào, mưa bên ngoài đã tạnh.


Phòng khách rộng lớn vẫn yên tĩnh, cửa sổ hé mở, cơn gió lạnh cuốn theo hương hoa thổi vào nhà.
Hai người im lặng ôm nhau, mỗi người một suy nghĩ riêng.
Không biết là ai lên tiếng trước, giọng hai người chồng lên nhau: “Em/ anh…”
Va vào nhau nhưng lại sợ bị đối phương làm tổn thương, âm thanh đồng thời biến mất.
Lại một lúc trôi qua, Tang Tửu đã khôi phục lại cảm xúc, cô vẫn nhìn phía trước, nhàn nhạt nói: “Anh uống rượu à?”
Cô sớm đã ngửi được mùi rượu trên người Ôn Quý Từ, thế nên cô mới để mặc cho hành vi của anh.
“Em nghĩ anh say vậy thì là say.”
Giọng anh trầm khàn: “Bây giờ… anh vẫn muốn làm vài chuyện quá đáng hơn, làm sao bây giờ?”
Tang Tửu bỗng nói: “Có phải trong lòng anh có người rồi không?”
Cơ thể Ôn Quý Từ cứng đờ.
Tang Tửu càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn, tối nay Ôn Quý Từ rất kỳ lạ, cô lờ mờ cảm nhận được, dường như anh có dục vọng chiếm hữu cô.
Bây giờ Ôn Quý Từ uống say, nếu anh xem cô là người trong lòng anh, vậy tất thảy những hành vi kỳ lạ của tối nay đều có lời giải thích rồi.
Tang Tửu đẩy Ôn Quý Từ ra, vươn tay định đánh cho Ôn Quý Từ tỉnh lại.
“Anh tỉnh táo lại đi.”
Tay vừa giơ lên không trung đã bị anh nắm lấy, anh bóp mạnh vài cái, mang theo ý trừng phạt.
Tang Tửu không nhìn rõ cảm xúc nơi đáy mắt anh, cô kiên nhẫn hỏi: “Anh, có phải anh nhận nhầm người không?”
Ôn Quý Từ nhìn Tang Tửu đăm đắm không hề chớp mắt.
Lời cô nói như một bàn tay vô hình chậm rãi bóp lấy cổ họng anh, siết chặt từng chút một, khiến anh ngạt thở nhưng lại chẳng chút sợ hãi mà nghênh đón.
Ôn Quý Từ cười tự giễu: “Em cảm thấy anh nhận nhầm người sao?”
Tang Tửu khó hiểu, lẽ nào không phải?
Cô còn chưa lên tiếng thì giây tiếp theo Ôn Quý Từ bỗng khom người, tay anh ôm lấy chân cô, sau đó đột nhiên đứng thẳng, vác cả người Tang Tửu lên.
Tang Tửu hốt hoảng, anh làm gì thế này? Chẳng lẽ thật sự muốn xử cô?
Ôn Quý Từ vác Tang Tửu trên vai, im lặng đi lên lầu.

Tang Tửu giãy giụa: “Buông em ra, anh thật sự nhận nhầm người rồi!”
Nhưng cho dù cô có kêu gào thế nào thì anh vẫn làm như không cảm nhận được, tay giữ chặt lấy cô.
Ôn Quý Từ đi đến phòng Tang Tửu, mở cửa rồi ném Tang Tửu lên giường.

Tang Tửu ngã vào chăn, cô vô cùng tức giận, đứng lên định chất vấn Ôn Quý Từ.
Ngay sau đó, Ôn Quý Từ xách chăn lên trùm vào đầu Tang Tửu.
Tang Tửu bị chăn trùm đầu, trước mắt tối đen.

Cách một lớp chăn, giọng anh truyền đến, vừa ẩn nhẫn vừa đè nén: “Khóa cửa cho kỹ.”
Sau đó, tiếng bước chân xa dần.
Tang Tửu lấy chăn xuống, hít thở bầu không khí trong lành.

Cô cảm thấy vô cùng khó hiểu, rốt cuộc tối nay Ôn Quý Từ chập dây thần kinh gì thế?
Cô không ngừng nói với chính mình, bỏ đi, tối nay anh uống say, cô là đại nhân rộng lượng, không so đo với người say.
Vệ sinh cá nhân xong, Tang Tửu lăn lộn trên giường một lúc lâu mới thấy buồn ngủ.
Trong mơ, cô lại nhìn thấy đôi mắt u ám của Ôn Quý Từ, cả đêm không ngừng mơ thấy ác mộng.
Hôm sau, Tang Tửu vác hai quầng thâm xuống giường.

Chuyện tối qua vẫn quanh quẩn trong đầu cô.
Trong lòng Tang Tửu vẫn còn cục tức, cô mở nhóm chat, đáng thương gửi một câu: “Tối qua bị xxx thảm thiết, cần an ủi!” Tiện thể gửi thêm một tấm selfie.
Trên tấm ảnh selfie, sắc mặt cô trắng bệch, lộ rõ hai quầng thâm mắt, muốn thảm cỡ nào có cỡ đó.
Trong nhóm yên lặng một lúc, sau đó đột nhiên tin nhắn ồ ạt như hoa tuyết rơi.
“Tên đáng chết nào lại dám xuống tay với người đẹp Tiểu Tửu vậy? Nói cho tớ, tớ đến thẳng nhà người đó giết anh ta!”
“Tiểu Tửu đừng sợ, nói tên, địa chỉ với nơi làm việc của người đó đi, tớ đi giết anh ta.

Không, tớ đi thiến anh ta!”
Trang Lan với Lâu Nguyệt hăng say bàn luận mười nghìn cách chết của người đó trong nhóm, Tang Tửu đọc mà không nhịn được cười.
Sau đó, cô cầm điện thoại lên, bình tĩnh trả lời một câu: “Ôn Quý Từ, ở Cầm Thủy Loan, tổng tài Thế Hòa.”
Tang Tửu nghĩ ngợi rồi lại vô cùng điềm tĩnh bổ sung thêm một câu: “Người tớ đã nói với hai cậu rồi, giờ hai cậu có thể ra tay.”
Tin nhắn vừa gửi đi, trong nhóm lặng ngắt như tờ.
Im lặng.

Giả chết.
Tang Tửu gửi liên tiếp mấy dấu hỏi chấm: “Người đâu rồi???”
Lại tiếp tục im lặng, mãi mãi giả chết.
Một lúc lâu sau, Lâu Nguyệt cẩn thận dè dặt xuất hiện: “Những gì bọn tớ vừa nói đều là cóc khô hết, cho dù Ôn thái tử có đọc được thì cứ xem như bọn tớ uống nhầm thuốc.”
Trang Lan: “Vừa rồi bọn tớ viết kịch bản giữa ban ngày thôi, kiểu trí tưởng tượng phong phú chút ấy, Ôn thái tử đừng hiểu lầm.”
“Ha ha, ai có thể được Ôn thái tử xxx thì là vinh hạnh của người đó.


Được rồi, qua đề tài này, tới đề tài tiếp theo.”
Tang Tửu đỡ trán: “… Hai cậu sợ Ôn Quý Từ đến thế sao?”
Cuối cùng trong nhóm cũng sôi nổi hơn một chút.
“Sợ chứ, sao lại không sợ được.

Anh cậu trâu bò như vậy, ai mà không bị anh ấy đánh gục? Không đúng, là bị nghiền đến mức ngay cả bã cũng chẳng thừa.”
“Cả cái thủ đô này, người dám xấc xược với Ôn thái tử chắc còn chưa được đẻ ra đâu.

Ừm, Tiểu Tửu, miễn cưỡng thì cậu cũng được tính là một người rồi.”
“…” Tang Tửu lại lần nữa câm nín.
Lâu Nguyệt bỗng nhận ra một vấn đề: “Ngại quá, hỏi một câu nhé, xxx mà cậu nói là kiểu xxx mà bọn tớ nghĩ à?”
“Cái này không khoa học mà.” Trang Lan cũng trưng ra vẻ khao khát học hỏi.
Thế là Tang Tửu kể lại chuyện tối qua Ôn Quý Từ uống say, xem cô thành người khác rồi ôm vào lòng, cuối cùng cô còn đưa ra kết luận: “Ôn Quý Từ giỏi giang có đối tượng yêu thầm, hơn nữa rất có khả năng người đó không biết.”
Một câu thốt ra hệt như một hòn đá lớn nặng nề rơi xuống, nhóm chat lập tức xôn xao.
“Mẹ ơi, không ngờ tớ biết bí mật của Ôn thái tử, liệu có bị diệt khẩu không? Hu hu hu mẹ ơi cứu con!”
“Tớ còn tưởng Ôn thái tử sẽ giữ trái tim thuần khiết không dục vọng cả đời, không ngờ sinh thời có thể nhìn thấy anh ấy rung động, không hiểu sao thấy kích động quá!”
Trong nhóm phấn khích một lúc lâu, ba người nhiều chuyện bắt đầu phân tích, rốt cuộc người khiến Ôn Quý Từ rung động là ai.
Thứ nhất, theo mắt nhìn người của Ôn thái tử, chắc chắn người đó phải giỏi giang như anh.
Thứ hai, rất có thể Ôn thái tử yêu mà không có được, có câu chuyện tình yêu ngược tâm ngược thân, vô cùng phức tạp với người đó.
Thứ ba, Ôn thái tử yêu thầm, người đó không biết.
Lúc này, tế bào não của ba người đều hoạt động vô cùng sôi nổi, ba người kiểm tra từng người phụ nữ trẻ đẹp có tiếng có thủ đô, đếm từng người có nhân phẩm tốt ngoại hình đẹp.
Nhưng kết quả lại khiến người ta thất vọng.
Ba người phát hiện ra, dường như các cô gái xinh đẹp ở thủ đô đều chẳng có ai phù hợp với điều kiện.
Trang Lan: “Thực ra tớ cảm thấy Tiểu Tửu đủ điều kiện rồi, nhưng Tiểu Tửu với Ôn thái tử là quan hệ kia, chỉ có thể pass thôi.”
“Chẳng thế thì sao, biết đâu người Ôn thái tử yêu thầm không phải người thủ đô thì sao, hoặc là, chúng ta hiểu lầm?”
Kiểm tra thất bại không ảnh hưởng đến lòng nhiệt tình thảo luận của họ, ba người hết câu này đến câu khác, tin tức nhanh chóng tuôn trào.
Trong đó Trang Lan gửi một câu: “Ôn thái tử trông không giống người sẽ uống rượu làm loạn đâu, liệu anh ấy có bị chuyện gì kích thích không?”
Nhưng tin nhắn nhiều quá, câu này nhanh chóng bị trôi đi.
Lại nói chuyện thêm một lúc, ba người lần lượt off, đi bận việc của mình.
Sau khi nói chuyện với họ xong, Tang Tửu cảm thấy tâm trạng tốt lên nhiều.

Hôm nay Tang Tửu không đi làm, cô quyết định đi thăm Tang Mai và Ôn Hành Tri.
Xe dừng lại, Tang Tửu đi vào nhà tổ họ Ôn.

Quản gia nhìn thấy Tang Tửu thì vui mừng, gọi: “Thái thái, tiểu thư…”
Tang Tửu vội giữ quản gia lại, đưa tay đến bên môi, khẽ ‘suỵt’ một tiếng, lắc đầu với bà ấy.
Quản gia hiểu ý thôi không lên tiếng nữa.
Tang Tửu nhẹ nhàng đi vào, đến phòng khách, cô ngẩng đầu nhìn, hơi thở không khỏi khẽ lại.
Tang Mai ngồi trên sofa, bà cúi đầu xem điện thoại.

Có vẻ bà đọc được gì đó thú vị, bà kéo tay áo Ôn Hành Tri.
Ôn Hành Tri nghiêng người sang, cúi đầu nhìn rồi ngước mắt, hai ông bà đưa mắt nhìn nhau rồi cười.
Tang Tửu nhìn cảnh này, khóe môi cong lên.
Tang Mai bị cuộc hôn nhân trước làm tổn thương, đối diện với sự theo đuổi của Ôn Hành Tri, bà luôn rất cẩn trọng, không để lộ tâm ý của mình.
Ôn Hành Tri biết quá khứ của Tang Mai, ông càng thương bà hơn.

Sau khi hai người bên nhau, tình cảm vẫn luôn rất tốt.

Nhiều năm trôi qua vẫn vô cùng đằm thắm.
Với họ mà nói, một tờ giấy kết hôn hoàn toàn chẳng là gì cả, tình cảm của họ không cần phải duy trì qua thứ này, họ có nhau là đủ rồi.
Tang Tửu cười, đi tới trước gọi: “Ba mẹ.”
Tang Mai ngẩng đầu, mừng rỡ đi về phía Tang Tửu: “Sao con đến đây?”
Cô còn chưa nói thì Tang Mai lại lo lắng hỏi: “Sao cằm nhọn thế này? Gần đây con ngủ không ngon à? Hôm nay ở lại đây ăn cơm.”
Tang Tửu định lên tiếng thì Tang Mai đã xoay người nói với quản gia: “Phải rồi, cầm tổ yến mấy hôm trước tôi mua ra đây, à, với cả của A Từ…”
Tang Tửu bất lực nhìn Ôn Hành Tri.
Ôn Hành Tri cũng đứng lên, đi đến bên Tang Mai: “Từng này sao đủ? Hai đứa nó chắc chắn không ăn cơm đàng hoàng…”
Tang Tửu hoàn toàn không xen lời được, trong lòng ngập tràn ấm áp.
Hôm nay Tang Mai đích thân xuống bếp, một bàn thức ăn đều là những món Tang Tửu thích.

Tang Mai ngồi bên cạnh Tang Tửu, không ngừng giục: “Ăn nhiều vào, trông mặt con gầy sọp đi.”
Tang Tửu biết Tang Mai quan tâm nên rất nghe lời gắp nhiều thức ăn.
Tang Tửu chợt nhớ ra một chuyện, cô nhìn Tang Mai và Ôn Hành Tri: “Gần đây con biết một chuyện, có liên quan tới anh.”
Hai người ngẩng đầu nhìn Tang Tửu, giọng Tang Tửu vang lên, từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng: “Con nghi anh có người mà anh thích rồi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc