ÔN NHU LUÂN HÃM


Tang Tửu ở nhà nhận được thông báo thì sợ đến nỗi buông tay, điện thoại đập lên sống mũi cô.
Tang Tửu vội ôm mũi ngồi dậy, cho rằng mình đọc nhầm.
Nhưng sự thật chứng mình mắt Tang Tửu không hề đọc nhầm, cô không ngờ lúc này truyền thông sẽ chú ý đến Ôn Quý Từ, ngay cả một hình xăm mà cũng có thể đoán được đại khái sự việc.
May mà Ôn Quý Từ chỉ xăm chữ viết tắt, như vậy phạm vi cũng thu nhỏ lại.
Tang Tửu đọc danh sách ngôi sao nữ dân mạng dự đoán, trong đó không có cố, thậm chí ngay cả Cổ Sa cũng bị liệt vào danh sách, nhưng không một ai nhắc đến cô.
Tang Tửu cũng không biết nên vui hay nên buồn.
Chẳng bao lâu sau, Lâu Nguyệt với Trang Lan nhìn thấy hot search cũng gửi tin nhắn tới, nhưng điều làm họ ngạc nhiên không giống với người khác.
Sau khi thấy hình xăm, hai người quả thực khen Ôn Quý Từ đến tận trời xanh.

Theo tác phong bình thường của Ôn Quý Từ, có thể làm ra được chuyện này thì đúng là giỏi chiều vợ rồi.
Dưới sự bóng gió của Ôn Quý Từ, bộ phận quan hệ công chúng của Ôn Thị cũng trực tiếp đưa ra câu trả lời trên weibo chính thức về chuyện này.
“Quyền riêng tư cá nhân, không muốn trả lời.”
Thái độ không có gì để nói, giống với tính cách của Ôn Quý Từ.
Chỉ mấy chữ đơn giản nhưng cũng không thể khiến sự đồn đoán của dân mạng về chuyện tình của Ôn Quý Từ đi đến hồi kết.

Ôn Quý Từ vốn không phải người trong giới, cũng chẳng có nghĩa vụ phải nói chuyện riêng với dân mạng.
Trả lời như vậy cũng xem như bất ngờ rồi.
Bộ phận quan hệ công chúng của Ôn Thị phụ trách giải quyết chuyện này cũng giống dân mạng, không vì câu này mà xóa tan nghi ngờ của họ dành cho Ôn tổng.
Dù sao thì họ cũng cảm thấy bên trong ắt có gì đó.
Theo tính cách của Ôn Quý Từ, không hoàn toàn phủ nhận thì chẳng có gì khác với thừa nhận cả.

Không thấy trước đây, lần nào Ôn tổng chẳng hề nể mặt những người phụ nữ có ý đồ lợi dụng anh đấy sao.
Mà họ cũng chỉ dám nói những lời này riêng tư với nhau thôi, không dám truyền ra ngoài, cũng không dám tìm hiểu.

Cùng lúc đó, Tang Tửu biết tin này cũng nhanh chóng đến tòa nhà Ôn Thị.
“Tôi tìm anh tôi.” Tang Tửu đi tới quầy lễ tân.
Nhân viên lễ tân này cũng xem như đã tận mắt chứng kiên Ôn tổng của họ sẵn sàng tạm dừng công việc đang dở để đích thân xuống đón em gái của anh.
Lễ tân cười với Tang Tửu, còn đặc biệt dẫn cô đến thang máy, chu đáo ấn cửa thang máy cho cô.
“Lần sau cô cứ đi thẳng lên là được.”
Dù sao nhân viên công ty cũng luôn nhìn thấy một mặt nghiêm túc của Ôn Quý Từ, mà Tang Tửu chỉ đến mấy lần nhưng họ có thể bắt được khoảnh khắc vẻ mặt dịu dàng của tổng tài nhà họ.
Điều này chứng tỏ gì? Em gái của Ôn tổng là người trong lòng Ôn tổng, tất nhiên không thể tiếp đón không chu đáo được.
Thế nên lúc Tang Tửu mở cửa phòng làm việc của Ôn Quý Từ, chẳng hề báo trước, Ôn Quý Từ tưởng khách cố ý xông vào, lúc ngước mắt nhìn, đôi mày anh cau chặt.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tang Tửu, vẻ buồn bực giữa đôi mày lập tức giãn ra: “Sao không nói trước với anh một tiếng?”
Ôn Quý Từ dứt khoát dừng việc đang làm, ngả người ra sau dựa vào lưng ghế.
Tang Tửu đóng cửa phía sau lại, đi thẳng đến trước bàn làm việc của Ôn Quý Từ, kiễng mũi chân lên, dứt khoát ngồi lên mép bàn.
“Nếu nói với anh thì sao xác nhận được anh có đang giấu người đẹp sau lưng em không?” Tang Tửu nổi lòng đùa, nghiêng đầu nhìn Ôn Quý Từ.
“Hơn nữa, anh chưa xem hot search buổi sáng à? Có hàng ngàn hàng vạn cô gái đang thất tình vì anh đấy.”
Hôm nay Tang Tửu mặc một chiếc váy ngắn hoa nhí, hai bên vai khoét rỗng hai chỗ vô cùng độc đáo, làn da như ẩn như hiện.
Tang Tửu ngồi trên bàn lắc chân, đôi chân dài cứ thế đong đưa trước mặt Ôn Quý Từ.
Vì mặc váy ngắn ngồi trên mép bàn nên váy Tang Tửu hơi co lên, càng khiến Ôn Quý Từ cảm thấy quyến rũ mê người.
“Anh, xem ra anh nhiều vợ thật đấy.”
Ôn Quý Từ gác tay lên bên ghế, gõ một nhịp dừng một nhịp, anh đột nhiên cười nói: “Ngoài em ra còn ai gan lớn như vậy.”
“Vậy cũng phải.” Tang Tửu nhớ lại cảm giác xa cách vô cùng của Ôn Quý Từ trước đây, cũng chỉ có cô là có thể chịu được khí áp thấp của Ôn Quý Từ thôi.
Chợt nghĩ ra gì đó, Tang Tửu vươn tay về phía Ôn Quý Từ: “Cho anh xem này, vừa rồi trong thang máy mới đeo, muốn cho anh bất ngờ.”
Tang Tửu vươn ngón áp út đeo chiếc nhận hôm qua Ôn Quý Từ mua cho cô ra, trên ngón áp út mảnh khảnh lấp lánh.
“Thang máy?” Ôn Quý Từ cười: “Tang tiểu thư đúng là cẩn thận thật.”
Tang Tửu đắc ý cong môi: “Tất nhiên rồi, em giữ bí mật hàng đầu mà.”

“Vậy hôm nay em mặc thế này là cố ý cám dỗ anh?”
Ôn Quý Từ dời tay từ lưng ghế lên tà váy của Tang Tửu rồi gõ một cái.
Không may là cửa phòng làm việc đột ngột bị gõ, thư ký Cao nhắc Ôn Quý Từ, Ôn Cố Đình đến.
Tang Tửu vừa nghe thế thì trái tim như đập loạn lên, cô phũ phàng đánh vào bàn tay làm xằng làm bậy của Ôn Quý Từ, lập tức nhảy xuống khỏi bàn.
Còn chưa kịp chạy vào phòng nghỉ, cô vô thức chui vào gầm bàn của Ôn Quý Từ.
Chân Ôn Quý Từ thản nhiên mở ra, cơ thể Tang Tửu vô ý cọ qua.
Tang Tửu lập tức lùi lại, gầm bàn rộng rãi, hơn nữa người Tang Tửu nhỏ nhắn, vẫn còn chỗ trống dư ra.
Mắt Ôn Quý Từ tối lại.
Lúc này, Ôn Cố Đình đẩy cửa đi vào, ông ấy có vài việc muốn thương lượng với Ôn Quý Từ, thế nên đặc biệt chạy đến một chuyến.
“Nghe nói Tiểu Tửu vừa đến, sao không thấy con bé đâu?”
Tang Tửu thở gấp, lập tức ngẩng đầu nhìn Ôn Quý Từ, chỉ có thể nhìn thấy khuôn cằm góc cạnh rõ ràng của anh.

Lúc này, cô ôm đầu gối mình, cả người cuộn vào trong góc.
Không biết có phải ảo giác của Tang Tửu hay không, cô cảm thấy Ôn Quý Từ nhàn nhạt liếc nhìn cô.
Ngay sau đó, Ôn Quý Từ nghiêm túc nói dối: “Vừa nãy đến rồi lại đi, bác cũng biết cô ấy thiếu kiên nhẫn mà, sẽ không ở lại đây lâu đâu.

Vừa đi chưa được bao lâu, có thể bác đến là cô ấy vừa đi luôn.”
Giọng điệu Ôn Quý Từ hệt như có chuyện này thật.
Dù sao thì Ôn Cố Đình cũng sẽ không vì chút chuyện này mà đi hỏi thư ký Cao.
Chỉ có đương sự bị Ôn Quý Từ gắn cái mác thiếu kiên nhẫn là cắn mạnh vòa ngón tay anh, còn cấu mạnh vào chân anh.
Tang Tửu tưởng ở dưới gầm bàn giỏ trò thì sẽ không bị phát hiện, thế nên cô hơi ngang nhiên.
Nhưng Ôn Quý Từ đột nhiên duỗi tay ra, ngón tay thon dài đặt trên mặt Tang Tửu, từng chút từng chút miêu tả gương mặt cô.

Tang Tửu vội ngoảnh mặt đi, hoảng sợ không dám có thể hành động nào dư thừa nữa.
Ôn Cố Đình không vội đi, chợt hỏi một câu: “A Từ, cháu có bạn gái rồi à?”
Chuyện này ầm ĩ trên hot seasrch, sao Ôn Cố Đình có thể không biết được.
“Xem là vậy đi ạ.” Ôn Quý Từ thừa nhận vô cùng bình tĩnh khiến Ôn Cố Đình ngẩn ra, ông ấy còn tưởng Ôn Quý Từ sẽ phủ nhận, không ngờ lại nghe được câu này.
“Nếu có thời gian thì dẫn về nhà xem, đừng để con gái nhà người ta tủi thân.”
Cháu trai có bạn gái, thực sự khiến Ôn Cố Đình rất bất ngờ, nhưng ông ấy vẫn hoàn hồn.
Ôn Cố Đình không chỉ một lần nghe Ôn Hành Tri nói, lo lắng từ nhỏ Ôn Quý Từ đã thiếu thống tình cảm nên không biết yêu người khác thế nào.
Bây giờ chẳng dễ gì mới có người Ôn Quý Từ thích, ông ấy lại sợ Ôn Quý Từ không biết làm thế nào để tốt với người ta, chỉ có thể đứng ở góc độ trưởng bối, nói thêm một câu.
“Cháu hiểu, nhưng cô ấy hơi ngại ngùng, vẫn chưa chuẩn bị xong ạ.”
Lúc Ôn Quý Từ nói câu này, khóe môi anh thấp thoáng ý cười, hệt như người anh đang nhắc đến rất quan trọng với anh.
Tang Tửu ở dưới bàn sắp căng thẳng đến phát điên vì chuyện Ôn Cố Đình vừa nhắc tới.
Vừa rồi cô định lấy tay Ôn Quý Từ ra khỏi mặt cô, bây giờ căng thẳng nên không khỏi nắm chặt tay anh.
Mà Ôn Quý Từ lại được nước lấn tới, thuận thế cầm tay Tang Tửu trong lòng bàn tay.
Ôn Cố Đình nhìn dáng vẻ hiếm khi dịu dàng của Ôn Quý Từ, trong lòng cũng thở phào.

Xem ra cháu trai của ông ấy thật sự rung động rồi, ông ấy cười nói: “Vậy bác đợi tin tốt của hai đứa.”
Hiện tại vốn đang là thời gian làm việc, Ôn Cố Đình cũng chỉ dành thời gian để nghe ngóng chuyện sáng nay, bây giờ nghe Ôn Quý Từ giải thích, ông ấy hài lòng rời khỏi tòa nhà Ôn Thị.

Nghe thấy cửa phòng hoàn toàn đóng lại, Tang Tửu mới chui ra khỏi gầm bàn.
Mặc dù dưới bàn rất trống trải, thế nhưng Tang Tửu vẫn bị dọa đến nỗi cảm thấy không khí như ít đi.
Tang Tửu cúi người, đấm vào hai chân đang tê rần.

Theo động tác cúi người của cô, cổ áo hơi rộng mở, đúng lúc đối diện với Ôn Quý Từ.
Một hành động vô ý khiến Ôn Quý Từ híp mắt lại, nhưng kẻ đầu sỏ không hề hay biết gì, còn cảm khái một câu: “May mà anh biết nói dối.”
Ôn Quý Từ tỉnh bơ dời mắt đi, anh nhìn Tang Tửu, cố ý nở một nụ cười lạnh lùng: “Anh nói dối? Anh dối em khi nào?”
Vừa thấy vẻ mặt Ôn Quý Từ không đúng, Tang Tửu xoay người muốn bỏ chạy nhưng Ôn Quý Từ lập tức rời khỏi vị trí, tóm lấy eo Tang Tửu, xách cô lên bàn.
Ôn Quý Từ nhốt cô giữa anh với bàn.

Cùng một địa điểm, cùng một tư thế, lần trước Ôn Quý Từ vẫn chưa có được Tang Tửu, chỉ nổi lòng trêu chọc cô.

Còn lần này, anh đã thực sự muốn làm vài chuyện không đứng đắn rồi.
Ôn Quý Từ hôn đến nỗi Tang Tửu không có thời gian để thở, cô nhìn thoáng là biết tư thế này không ổn, nhưng Ôn Quý Từ làm thật rồi.
“Này!” Cuối cùng Tang Tửu cũng tách ra được, cô hít sâu một hơi: “Giờ là ban ngày!”
Về những lời Tang Tửu nói, Ôn Quý Từ chỉ nở nụ cười.
“Thì sao? Với anh thì trời tối hay trời sáng cũng không khác gì nhau.”
“Sẽ có người…”
Ôn Quý Từ dứt khoát chặn miệng Tang Tửu lại, anh biết không có sự cho phép của anh thì người khác sẽ không thể tự tiện đi vào.

Sau khi tách môi ra, Ôn Quý Từ hôn dọc theo bên mặt cô.
Nhưng Tang Tửu luôn căng thẳng không thôi, đây không chỉ là giày vò với Tang Tửu mà cũng là một màn tra tấn với Ôn Quý Từ.

Giọng anh khàn đặc, ôm chặt eo Tang Tửu: “Thả lỏng nào, họ sẽ không vào đâu.”
Nghe Ôn Quý Từ nói vậy, Tang Tửu mới dần nhập tâm.

Lúc cô đến tòa nhà Ôn Thị, cô cũng không ngờ sẽ dẫn lửa tự thiêu mình.
Lần trước là trong bóng tối, mà bây giờ ánh mặt trời chói chang, đường nét Ôn Quý Từ rõ ràng, đáy mắt dần phát sáng.
Ngón tay Ôn Quý Từ lành lạnh, giữ chặt gáy cổ cô, cô để mặc anh hôn.
Rèm cửa sổ phía sau mở toang, nhưng Tang Tửu lại thất thần, để ý đến kẻ đến người đi bên dưới cửa sổ kính.

Khó khăn lắm mới thốt ra được lời: “Rèm cửa…”
Những lời còn lại biến mất trong tiếng nức nở của Tang Tửu, vì hoảng loạn, cô quên mất chuyện bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy được bên trong.
Ôn Quý Từ không có phép Tang Tửu phân tâm.
Cả phòng làm việc như bị nhuốm đầy khát vọng, đôi mắt luôn lạnh lùng cũng toát lên dục vọng khiến người ta mê đắm.
Tang Tửu nhìn thấy, ngẩn ngơ, ngọn lửa phóng túng trên người Ôn Quý Từ một mạch cháy đến..


Bình luận

Truyện đang đọc