ÔN NHU LUÂN HÃM


Vì khoảng cách trong tầm với, thế nên mùi hương trên người Ôn Quý Từ và Tang Tửu hòa quyện vào nhau.
Khoảnh khắc này, não Ôn Quý Từ như ngừng hoạt động, hơi thở và trái tim của anh đều đang khẽ run rẩy theo Tang Tửu.
Can đảm qua đi, sự căng thẳng và ngại ngùng vô cớ của Tang Tửu ập đến, cô nhìn vào đôi mắt đen láy của Ôn Quý Từ, nhịp tim như ngừng đập, cô lùi về sau một bước.
Vừa rồi luôn nín thở, Tang Tửu hơi thiếu không khí, hơi thở cô dồn dập.
Lúc khoảng cách giữa cô và Ôn Quý Từ nới rộng ra, cô vẫn chưa hoàn hồn, dời mắt đi, vô thức dùng mu bàn tay cọ lên mặt mình.
Nhiệt độ trên tay nóng rực khiến Tang Tửu rụt tay lại, nhất thời luống cuống.
Đôi môi mỏng của Ôn Quý Từ khẽ cong lên, anh nhìn chằm chằm Tang Tửu một lúc lâu, mãi cho đến khi bên tai trắng nõn của cô nhuốm sắc đỏ, anh nhướng đuôi mày.
“Vừa rồi lớn gan như vậy, sao giờ không nói chuyện nữa.”
Ngón tay Tang Tửu đan vào nhau, không còn vẻ can đảm như vừa rồi, cô thấp giọng thì thầm: “Lần đầu em làm chuyện này, đâu có kinh nghiệm phong phú như anh.”
Ôn Quý Từ hai mươi bảy tuổi lần đầu yêu tự dưng bị chụp cho một cái mũ như vậy, bản thân anh cũng không phản ứng lại ngay.
Im lặng trong chốc lát, sau đó Ôn Quý Từ mới bật cười: “Đợi em nhiều năm như vậy, giờ còn trách anh.”
Tất nhiên Tang Tửu biết Ôn Quý Từ chưa từng theo đuổi ai, cô không kiềm được cong khóe miệng, sau đó lại nhớ đến chuyện trước đây Ôn Quý Từ làm với cô.
Không biết Ôn Quý Từ đã mô phỏng trong đầu bao nhiêu lần mới có thể quen tay hay việc như vậy.
Nhớ đến vẻ mặt phức tạp Ôn Quý Từ thường lộ ra khi nhìn cô trước đây, cũng không biết trong lòng anh đang nghĩ gì.

Mặt Tang Tửu nóng lên, bỗng chốc lại chụp cho Ôn Quý Từ một cái mũ nữa: “Lưu manh.”
Nhưng người vừa làm ra hành động lưu manh là Tang Tửu, mà người bị chụp cái mác này lại là Ôn Quý Từ.

Đến cả Ôn Quý Từ cũng không hiểu ra sao, anh không thể theo kịp mạch não của Tang Tửu.
Sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, anh chưa kịp làm gì cả, cũng không biết Tang Tửu đang nghĩ đến điều gì.
Ôn Quý Từ vẫn cười lắc đầu, không phủ nhận biệt danh này.

Dù sao thì anh cũng không thể đảm bảo một trăm phần trăm là sau này liệu anh có thật sự chứng thực cái tội danh này hay không.
Sau khi mặt bớt nóng Tang Tửu mới chợt nhận ra, nếu vừa rồi lúc cô chủ động hôn Ôn Quý Từ, Tống Hữu hoặc là y tá bác sĩ đột ngột quay trở lại.
Lúc đó, ngay cả lỗ trên đất cô cũng không chui vào được.
Vết thương trên bụng Ôn Quý Từ âm ỉ đau, nhưng với anh mà nói, chút đau đớn này chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể, ánh mắt anh luôn đặt trên người Tang Tửu.
Nhất cử nhất động của Tang Tửu, thậm chí là một hơi thở khe khẽ thôi cũng được anh nhìn chăm chú cẩn thận.
Niềm vui đến quá đột ngột luôn sẽ lo được lo mất.
Nhưng Tang Tửu lại bị ánh mắt đăm đắm của Ôn Quý Từ làm cho lúng túng, mất tự nhiên, ngồi không yên được.

Cô lấy hết can đảm nhìn Ôn Quý Từ: “Cảnh cáo anh, đừng cứ nhìn em chằm chằm thế.”
Tang Tửu sợ Ôn Quý Từ cũng ngang nhiên nhìn cô bằng ánh mắt này trước mặt Ôn Hành Tri và Tang Mai.
Vậy chẳng phải là đang thẳng thừng nói với ông bà rằng cô với Ôn Quý Từ đã yêu nhau rồi sao.
“Còn nữa, khoan hẵng nói với ba mẹ, em vẫn chưa nghĩ ra phải nói thế nào.” Tang Tửu sợ Ôn Quý Từ không làm theo nên lại nhắc một câu: “Trước mặt ba mẹ thì tém lại chút.”
Ôn Quý Từ trở thành căn phòng ước nguyện cầu được ước thấy, anh cố ý thấp giọng, dịu dàng nói: “Tang Tửu nói thế nào thì anh làm thế đó, chỉ có điều, Tang Tửu không được nuốt lời đấy.”
Khoảng trống nhỏ bé trong tim Ôn Quý Từ sẽ được lấp đầy bởi một câu nói, một nụ hôn của Tang Tửu, không còn sót lại khe hở nào.
Nhưng anh cũng sẽ vì một hành động, một ánh mắt của Tang Tửu mà lần nữa trống rỗng.
Trái tim thắt lại, giọng Ôn Quý Từ nói rất bình thường, thế nhưng lại dễ dàng khiến trái tim cô nhói lên.
Cô cụp mắt, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng vô cùng kiên định: “Chuyện em đã nhận định thì sẽ không thay đổi.”
Hơi thở Ôn Quý Từ dồn dập, sau đó anh cười, là anh đã lo được lo mất quá lâu.

Bây giờ vừa tốt, nguyện vọng của anh và Tang Tửu giống nhau.
Nét ửng đỏ trên mặt Tang Tửu tan đi, Ôn Quý Từ nhìn vào cánh môi khô khốc nhợt nhạt của Tang Tửu, anh cau mày, đang định lên tiếng thì Tang Tửu đứng lên: “Em đi rót nước.”

Đi một mạch từ nhà đến bệnh viện, thần kinh cô luôn trong trạng thái căng thẳng tột độ, bây giờ mới thả lỏng được.
Miệng thì khát, sức cũng cạn.
Bình nước đặt ở trên bàn ở bên cạnh, Tang Tửu đi tới, vừa bước được bước đầu tiên thì ngón chân đã truyền đến cơn đau dữ dội.
Vì nghe được tin Ôn Quý Từ bị tai nạn, cô vội vàng ra ngoài, ngã bị thương cũng không cảm thấy gì.

Bây giờ vừa thả lỏng, cảm giác cũng quay về.
Bước chân Tang Tửu vô thức chậm lại, đi với điệu bộ khập khiễng, giống như đã bị thương rồi.
Ôn Quý Từ nhanh chóng để ý đến điều này, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Chân bị thương à?”
Tang Tửu không để tâm chút chuyện nhỏ này, thậm chí cô còn lắc chân, muốn nói với Ôn Quý Từ là mình không sao, nhưng không ngờ lại càng đau hơn, cơ thể Tang Tửu cứng đờ.
“Em không sao…” Còn chưa nói xong thì Tang Tửu đã xuýt xoa một hơi.
Vừa thấy bộ dạng này của Tang Tửu, Ôn Quý Từ vô thức định đi tới, Tang Tửu lập tức ngăn lại: “Đợi một chút, anh vừa phẫu thuật xong, đừng có lộn xộn.”
Tang Tửu sợ Ôn Quý Từ lo lắng, cố chấp muốn đi tới nên vội ngồi xuống sofa bên cạnh.
“Em không sao, chỉ là lúc ra ngoài vội quá nên bị ngã thôi.”
Giọng Tang Tửu nhẹ bẫng, hệt như đang kể lại một chuyện nhỏ nhặt, nhưng Ôn Quý Từ vừa nghe là có thể đoán được nguyên nhân Tang Tửu lo lắng là vì anh.
Ôn Quý Từ ấn máy gọi trên đầu giường, bác sĩ và y tá nhanh chóng đến phòng bệnh, họ tưởng sức khỏe Ôn Quý Từ xảy ra vấn đề, thế nhưng chỉ thấy Ôn Quý Từ nhìn Tang Tửu: “Chân cô ấy bị thương.”
Lúc chân Tang Tửu lộ ra ngoài mới thấy vết thương trên chân rất nghiêm trọng, vì va phải ghế nên móng chân ở ngón áp út bị tách ra, tất bị nhuốm đỏ, hoàn toàn khác với những lời cô vừa giải thích với Ôn Quý Từ.

Tang Tửu không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt anh.
“Có phải vừa rồi còn vận động không?”
Tang Tửu hơi chột dạ.
“Không chạy nhiều, vì kẹt xe nên mới chạy đến bệnh viện, đường không xa.”
Nói đến cuối, giọng Tang Tửu cũng càng nhỏ lại, ngay cả bản thân cô cũng nhận ra câu này không ổn lắm.
Sau khi bác sĩ đi, Tang Tửu vẫn ngồi trên sofa, cúi đầu nhìn chằm chằm chân mình, như thể trên chân có gì đó hấp dẫn cô vậy.
Ôn Quý Từ nhướng mày, đôi mắt đào hoa híp lại: “Ngồi lâu vậy, vẫn sợ bị anh mắng à?”
Tang Tửu vẫn không nhúc nhích, nhưng nghe Ôn Quý Từ nói vậy, cô ngước mắt nhìn anh.
“Không định nói chuyện với anh nữa à?”
Lúc này Tang Tửu mới chậm chạp nhích tới bên cạnh Ôn Quý Từ, cô vốn muốn ngồi trên ghế bên giường nhưng cánh tay bị người ta nắm lấy, kéo nhẹ lên giường.
Tang Tửu ngồi bên cạnh Ôn Quý Từ, tay anh gác phía sau Tang Tửu, tư thế như ôm cô vào lòng.
Trên mu bàn tay Ôn Quý Từ có kim truyền dịch, Tang Tửu cũng không dám cử động lộn xộn, sợ đụng phải gì đó nên chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi im.
“Đưa chân lên đây.”
Tang Tửu lắc đầu tỏ ý từ chối: “Không muốn.”
Ôn Quý Từ dùng tay kia, chọc vào đùi Tang Tửu bên mép giường, tỏ ý rất rõ ràng.

Tang Tửu như bị ma nhập, ngoan ngoãn làm theo.
Ôn Quý Từ nhìn bàn chân trắng nõn của Tang Tửu, lúc này vết thương bầm một mảng lớn khiến chân mất đi sự xinh đẹp và làn da trắng mịn bình thường.
Tang Tửu cũng nhận ra, muốn rút chân lại: “Xấu quá đi.”
Còn chưa rút lại thì Ôn Quý Từ đã nắm lấy mắt cá chân cô, ngăn hành động tiếp theo của cô lại.
Ngay sau đó, cửa phòng đóng kín đột nhiên truyền đến tiếng động.
Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Tang Tửu căng thẳng lập tức rút chân lại, muốn thoát khỏi tay Ôn Quý Từ, không ngờ chân bị thương va phải thành giường, cơn đau truyền tới.
Nước mắt lập tức trào ra, trong làn nước mắt mờ mịt, Tang Tửu nhìn thấy Tống Hữu ngoài cửa đi vào.
“Lộn xộn cái gì?”
Ôn Quý Từ nhìn thấy dáng vẻ trốn tránh này của Tang Tửu thì tức muốn bật cười.


Anh nắm lấy mắt cá chân của Tang Tửu, muốn kéo cô lại.
Khoảnh khắc nắm vào, anh lại nhẹ tay.
Tang Tửu đau đến nỗi không có sức phản kháng, chỉ đành để mặc Ôn Quý Từ nắm mắt cá chân cô, chóp mũi và mắt đều ửng đỏ, trông vô cùng tủi thân.
Tống Hữu không ngờ anh ta vừa quay lại thì đã thêm một bệnh nhân.
Chuyện Tang Tửu lo lắng không hề xảy ra, sự chú ý của Tống Hữu đều bị vết thương trên chân Tang Tửu thu hút, anh ta bước nhanh tới, trông vết thương có vẻ rất nghiêm trọng.
“Chắc không phải là bị thương lúc anh gọi cho em đấy chứ?”
Tống Hữu đoán không sai, nhìn vào mắt Ôn Quý Từ, không hiểu sao anh ta có chút chột dạ, cúi người định kiểm tra viết thương của Tang Tửu.
Tay anh ta còn chưa kịp chạm vào chân Tang Tửu thì đột nhiên hai bàn tay vươn ra.
Hai tiếng giòn giã vang lên, đánh vào mu bàn tay Tống Hữu.

Một đến từ Ôn Quý Từ, một đến từ Tang Tửu.
Tống Hữu hoàn toàn bị đánh đến ngẩn ra, một lúc lâu sau mới hoàn hồn: “Ể, anh em hai người có ý gì thế, giờ còn kết hội bắt nạt người khác à?”
Tống Hữu phát hiện, anh ta chỉ ra ngoài một lúc mà đã trở thành người ngoài rìa rồi.
Một ngọn lửa không tên bùng lên trong lòng Tống Hữu, anh ta lên án Ôn Quý Từ: “Tang Tửu cũng là em gái tôi, tôi đụng vào chân em gái mình thì có thể có chuyện gì chứ, bảo vệ kỹ vậy, coi tôi là ai?”
Tống Hữu quay đầu, dạy dỗ Tang Tửu: “Em nữa, anh tốt bụng quan tâm em, em thế này là xem anh thành người xấu rồi.”
Lặng ngắt như tờ.
Tang Tửu cũng không nghĩ ra nên giải thích thế nào, cô chỉ vươn tay ra theo bản năng thôi, ai mà ngờ Ôn Quý Từ cũng hành động giống cô chứ.
“Sao cậu có thể nhìn vết thương mà tôi thì không được?”
Tay Ôn Quý Từ vẫn nắm chân Tang Tửu không dời đi, điều này cho Tống Hữu lý do lấy lại thể diện.

Anh ta chỉ vào chứng cứ rành rành này: “Cậu buông tay ra đi chứ.”
Lần này Tống Hữu không dám duỗi tay tới nữa, anh ta sợ tay chưa kịp tới gần thì đã bị chặt rồi.
Tình huống thế này quả thực khiến Tang Tửu như ở trong nước sôi lửa bỏng, cô như ngạt thở, dồn sức nhanh chóng rút chân về.
Ôn Quý Từ cũng không giữ mãi không buông, anh chậm rãi buông tay: “Tang Tửu là em gái của ai?”
Ý từ chối của Ôn Quý Từ vô cùng rõ ràng, quả thực như đâm vào tim.

Ý của anh là bảo Tống Hữu đừng có nhận quan hệ lung tung rồi ỷ vào quan hệ quen biết mà động tay động chân.
Tống Hữu bất lực không phản bác được, được lắm, Tang Tửu chỉ có thể là em gái của một mình Ôn Quý Từ thôi.
“Sau này chú ý chút.”
Ngay cả Tang Tửu cũng không nghĩ ra lý do để phản đối thái độ như lẽ đương nhiên của Ôn Quý Từ, cô suýt thì quên mất, cho dù Ôn Quý Từ đang bệnh thì anh vẫn là Ôn Quý Từ mà.
Tống Hữu còn muốn nói gì đó nhưng anh ta lại nghĩ, vì anh ta làm sai nên gọi Ôn Quý Từ thâu đêm chạy đến chi nhánh công ty, vì thế mới xuất hiện tai nạn ngoài ý muốn như bây giờ, lời đến bên miệng thì đổi lại: “Tang Tửu là đồ chơi của cậu à? Dục vọng chiếm hữu mạnh thế.”
Tống Hữu trước giờ luôn khoe khoang là cao thủ tình trường, lần đầu tiên thua một vố trước Ôn Quý Từ, sau này biết được sự thật, anh ta thực sự cực kỳ tức giận.
Thường thì có người thầm qua lại với nhau đều sẽ không thoát khỏi ánh mắt của Tống Hữu, không ngờ Ôn Quý Từ với Tang Tửu lại khiến anh ta mất đi sáng suốt một đời của anh ta.
Nếu không phải vì Ôn Quý Từ giữ trái tim thuần khiết không dục vọng suốt hai mươi bảy năm qua, nếu không phải anh ta không đoán ra được lần đầu tiên Ôn Quý Từ ra tay lại có thể ra tay với em gái của mình, nếu không phải…
Dù sao bây giờ Tống Hữu không thể hiểu được quan hệ giữa Ôn Quý Từ với Tang Tửu, anh ta dứt khoát nhắm mắt làm ngơ: “Tôi đi lấy thuốc cho Tang Tửu, mặc kệ hai người.”
Tống Hữu ra ngoài rồi Tang Tửu mới thở phào, cô lườm Ôn Quý Từ: “Người nên chú ý có cả anh nữa đấy.”
Ôn Quý Từ khẽ cười, không phản bác cũng không tiếp lời.
Chuyện Ôn Quý Từ xảy ra tai nạn vẫn phải giấu Ôn Hành Tri với Tang Mai, thế nhưng không giấu được bao lâu.

Chiều hôm đó, Ôn Hành Tri và Tang Mai nhận được tin, hai người lập tức đến bệnh viện.
Hôm qua cũng thế, người nhà họ Ôn lần lượt đến thăm.

Mấy ngày tiếp theo Ôn Quý Từ nằm viện, gần như anh không tìm được cơ hội để ở riêng với Tang Tửu.
Tang Tửu ngoan ngoãn đứng một bên, cô hiểu Ôn Quý Từ, lúc nào cũng để ý đến nhất cứ nhất động của anh, tất nhiên có thể nhận ra được sự thay đổi trong cảm xúc của anh.
Cô nơm nớp lo sợ, không ngừng dùng ánh mắt để bóng gió với Ôn Quý Từ.
Tang Tửu thật sự sợ Ôn Quý Từ không nhịn được mà biến thái.
Lúc Ôn Quý Từ sắp nhịn đến hết kiên nhẫn thì cuối cùng cũng được xuất viện.
Hôm xuất viện, Tang Tửu đột nhiên bị gọi đến công ty, trước đó cô đã quay một quảng cáo son môi, là một thương hiệu ngách* có độ truyền miệng cao.
*Thương hiệu ngách: Các phân khúc nhỏ này có thể được xác định bởi: đối tượng, loại sản phẩm, loại hình kinh doanh.

Như vậy, thương hiệu ngách (niche brand) là một cách gọi của thương hiệu kinh doanh các sản phẩm/ dịch vụ nhắm vào thị trường ngách.
Weibo chính thức của Dior cũng tung ra đoạn quảng cáo son môi do Cổ Sa đại diện, Dior tung ra quảng cáo ngay lúc này chỉ là tình cờ, nhưng không ngờ lại khiến dân mạng bàn tán sôi nổi.
Lúc Tang Tửu và Cổ Sa ở phim trường thường xuyên truyền ra tin đồn mâu thuẫn, bây giờ lại đại ngôn quảng cáo hai thương hiệu khác nhau, tất nhiên dân mạng sẽ so sánh hai người.
Vì Cổ Sa debut sớm nên lượng fan rất hùng hậu, quảng cáo vừa ra mắt, trên mạng đều là lời khen ngợi.
Nhưng điều khiến người ta bất ngờ đó là, sau đó chiều hướng lại hoàn toàn ngược lại, nghiêng hẳn về bên Tang Tửu.
Những dân mạng chỉ đọc được bình luận thì khó mà tin được, họ đặc biệt đi tìm hai đoạn quảng cáo ra, tiến hành so sánh.

Không ngờ, Cổ Sa quả thực không bằng Tang Tửu.
Trong quảng cáo của Tang Tửu, cô tóc đen môi đỏ, trang điểm theo phong cách Hồng Kong cùng với làn da tông màu lạnh, hệt như một bức tranh vô cùng xinh đẹp đang từ từ trải ra trước mắt.
Các màu son bôi trên môi Tang Tửu chỉ có thể dùng câu ‘rung động lòng người’ để tả.
“Đây thật sự là Tang Tửu à? Bình thường chỉ thấy cô ấy trang điểm nhẹ, bây giờ trang điểm đậm quả thực khiến người ta vừa nhìn đã mê đắm, hình như tôi yêu rồi.”
“Tôi nhớ đây là lần đầu Tang Tửu đại diện thương hiệu nhỉ, vẻ đẹp của cô ấy khiến tôi có thể ủng hộ nhiệt tình đấy.”
“Mặc dù không quá tử tế, nhưng đều là quảng cáo son môi, so cao thấp giữa Cổ Sa với Tang Tửu thì tôi không muốn mua của Dior mà muốn mua cái của Tang Tửu đại diện ấy.”
Trong quảng cáo của Dior, Cổ Sa xinh đẹp, nhưng so với Tang Tửu thì lại hơi tượng hình, đặt ngang hàng với khí chất trời sinh của Tang Tửu thì lại càng bị lu mờ.
Giống như bất cứ ai cũng có thể trở thành dáng vẻ của Cổ Sa nếu họ cố gắng, nhưng khí chất của Tang Tửu là bẩm sinh.
Quảng cáo của Cổ Sa và Tang Tửu lần lượt được tung ra, không phải ý của hai người, nhưng không ngờ lại bị Tang Tửu chiếm spotlight.
Studio của Cổ Sa lập tức vung tiền mua tin vẻ đẹp của Cổ Sa lấn át Tang Tửu.
Lúc Cổ Sa đọc được cuộc thảo luận trên mạng thì đã trôi qua được một lúc lâu, mặc dù cô ta không thoải mái khi bị Tang Tửu lấn át, nhưng cô ta càng không muốn vì mình mà đắc tội với Tang Tửu.
Đắc tội với Tang Tửu chính là đắc tội với nhà họ Ôn, vậy chẳng phải thiện cảm nhà họ Ôn dành cho cô ta sẽ giảm đi sao?
“Chị Bùi, bảo công ty đừng giẫm Tang Tửu nữa.”
Quản lý của Cổ Sa càng khó hiểu hơn, rốt cuộc Tang Tửu làm gì mà Cổ Sa đến mức nhượng bộ thế này, nếu là trước đây thì Cổ Sa hoàn toàn không cho phép người khác leo lên đầu cô ta đâu.
Để chị Bùi không rề rà nữa, Cổ Sa chỉ đành nói thật: “Chị biết Tang Tửu là ai không? Tiểu công chúa mà nhà họ Ôn bảo vệ hết mực chính là cô ta!”
Chị Bùi sửng sốt, cuối cùng chị ta cũng hiểu tại sao thái độ của Cổ Sa lại quay ngoắt như vậy.
Nhưng Cổ Sa không thể làm trái ý của công ty, tự giẫm lên mặt mình được, thế nên cô ta chỉ nhấn like weibo của Tang Tửu một cách tượng trưng.
Cô ta nghĩ, sau này cô ta có thể mượn cơ hội chuộc tội để đến tập đoàn Ôn Thị một chuyến.
Vốn dĩ công ty gọi Tang Tửu đến là để giải quyết chuyện này, không ngờ hành động khiến người ta chẳng hiểu ra làm sao của Cổ Sa đã khiến chuyện này dần lắng xuống.
Lúc ra khỏi công ty thì sắc trời đã tối.
Vì chuyện này mà bỏ lỡ cơ hội ở bên Ôn Quý Từ, Tang Tửu cảm thấy buồn cười.
Trên đường về nhà, Tang Tửu chợt nhận ra một chuyện, sau khi xuất viện, hình như cô chưa được ở riêng với Ôn Quý Từ.
Rõ ràng hai người đã xác định quan hệ, nhưng thời gian anh nằm viện cô hoàn toàn không tìm được cơ hội để nói chuyện với anh.
Bây giờ chuyện công việc lại níu chân cô, nghĩ vậy, cô với Ôn Quý Từ có được xem là đôi tình nhân thảm thương nhất không nhỉ?
Tang Tửu nghĩ ngợi, chợt cười khẽ thành tiếng.
Chẳng bao lâu sau, xe của Tang Tửu dừng trước Cầm Thủy Loan, cô vẫn chưa xuống xe, vừa quay đầu đã nhìn thấy bóng dáng Ôn Quý Từ qua cửa sổ xe.
Bóng cây lay động, dáng người cao lớn của Ôn Quý Từ đứng dưới ngọn đèn đường trong sân, đan xen vào nhau tạo thành những tia sáng rực rỡ sắc màu.
Trái tim Tang Tửu chợt loạn nhịp, đuôi mày thấp thoáng ý cười.
“Anh tôi ra đón tôi rồi.”
Xe dừng lại, Tang Tửu mở cửa xuống xe.
Ôn Quý Từ vừa nhìn đã nhận ra ngay xe của Tang Tửu, lúc cửa xe mở ra, chân Tang Tửu giẫm lên mặt đất, Ôn Quý Từ nhìn cô.
Dưới bầu trời đêm xanh thẫm, Tang Tửu tươi cười chạy về phía anh.
Tang Tửu thở gấp đứng trước mặt Ôn Quý Từ, Ôn Quý Từ nhìn vào mắt Tang Tửu, hơi ngẩn ngơ.

Rõ ràng ngày nào cũng có thể nhìn thấy cô, thế nhưng lại như cách một thế kỷ mới gặp nhau.

Ôn Quý Từ thấp giọng nói: “Ba mẹ đang ở trong.”
Ôn Hành Tri và Tang Mai đã ở bên trong đợi họ, vốn dĩ muốn đến nhà tổ họ Ôn cùng ăn bữa tối, nhưng họ lo Ôn Quý Từ vừa xuất viện nên đã lái xe đến Cầm Thủy Loan.
Mặc dù Ôn Quý Từ không nói rõ, nhưng Tang Tửu cứ cảm thấy cô nghe được vẻ hằn học ẩn trong giọng nói của Ôn Quý Từ.
Tang Tửu thầm cười, bên cửa là cửa sổ sát đất, rèm cửa phấp phới.

Cách một lớp thủy tinh, Ôn Hành Tri và Tang Mai đang ngồi ở đó.

Tang Tửu và Ôn Quý Từ đứng bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, hệt như một khắc trước khi bí mật sắp được phơi bày.
Trái tim Tang Tửu thắt lại, cô nhấc chân, ra vẻ điềm nhiên như không, muốn đi qua Ôn Quý Từ bước thẳng vào biệt thự.
Nhưng lúc đi qua bên cạnh Ôn Quý Từ, Tang Tửu chợt nổi lòng muốn trêu chọc.

Cô dừng bước, bàn tay mảnh khảnh dừng ở bên tay Ôn Quý Từ.
Ngay sau đó, Tang Tửu nhét tay vào lòng bàn tay Ôn Quý Từ, nhẹ nhàng cầm lấy.
Trái tim thấp thỏm, hệt như đang ngang nhiên nắm lấy tay anh trai trước mặt ba mẹ.
Nhưng can đảm của Tang Tửu cũng chỉ đến đó mà thôi, cô ngẩng đầu nhìn Ôn Quý Từ, ánh mắt chỉ nhìn anh trong thoáng chốc.

Khóe môi Tang Tửu cong lên, vỗ về trái tim đang bực dọc của Ôn Quý Từ.
Ngay lúc Ôn Quý Từ phản ứng lại thì Tang Tửu đã đi vào nhà rồi, trong không khí chỉ còn lại hương hoa hồng như có như không.
Một tiếng cười khẽ trầm khàn vang lên trong bóng tối, âm cuối chất chứa niềm vui vang vọng trong đêm xuân.
Ôn Hành Tri và Tang Mai ngồi ở phía bên kia của bàn ăn, như một bữa cơm gia đình bình thường, hai ông bà không biết Tang Tửu và Ôn Quý Từ đã có thêm một bí mật.
“Con đi lấy chai nước ngọt.” Tang Tửu cứ cảm thấy ánh mắt Ôn Quý Từ luôn quanh quẩn phía cô, cô không mặt dày như anh nên bất giác đỏ mặt, mượn cớ đi lấy nước ngọt.
“Đừng uống nhiều.” Tang Mai khuyên.
Tủ lạnh cách bàn ăn một đoạn không xa, Tang Tửu bước nhanh tới đó, mở cửa tủ lạnh, hơi lạnh phả đến.

Nhiệt độ trên mặt Tang Tửu dần giảm xuống, cô còn chưa hoàn toàn thả lỏng thì một cái bóng ở phía sau đổ ập xuống.
Ôn Quý Từ ở phía sau đi tới, tay chống lên cửa, vóc dáng cao lớn thẳng tắp chắn đi ánh đèn.
Ánh sáng bị che khuất, chỉ để lại một tia sáng mờ.

Khoảng cách giữa Ôn Quý Từ và Tang Tửu gần trong gang tấc, anh từ trên cao nhìn xuống cô.
Có phải Ôn Quý Từ điên rồi không?
Tang Tửu căng thẳng, ngạc nhiên vì Ôn Quý Từ lại bạo gan đến thế, ngay cả hơi thở của Tang Tửu cũng nhẹ lại.

Cô sợ phát ra tiếng sẽ khiến Ôn Hành Tri và Tang Mai ở cách đó không xa chú ý.
Ôn Quý Từ lại điềm tĩnh như thường, chỉ cười với cô.
Khoảng cách ngắn ngủi, tiếng nói chuyện của Ôn Hành Tri và Tang Mai loáng thoáng truyền tới, lọt vào tai Tang Tửu, nhưng đều trở thành tạp âm.
Cửa tủ lạnh vẫn mở, một cánh cửa hẹp miễn cưỡng che đi cơ thể hai người.
Chỉ cần hai người bên ngoài quay đầu là có thể phát hiện điều không ổn.
Tang Tửu dần khôi phục sức lực, cô cong cùi chỏ, huých nhẹ vào Ôn Quý Từ, tỏ ý bảo anh mau tránh ra.
Ôn Quý Từ lại làm như không cảm thấy, Tang Tửu bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn anh.
Đôi mắt dịu dàng và cao ngạo, ngoài Tang Tửu ra thì không nhìn thấy gì khác nữa.
Như một bộ phim câm, hơi thở lành lạnh của Ôn Quý Từ vây hãm lấy Tang Tửu, cô bắt đầu hoảng loạn.
Nếu ở đây quá lâu, Tang Tửu khó mà đảm bảo được, liệu quan hệ giữa cô và Ôn Quý Từ có bị phát hiện hay không.
Tang Tửu đang muốn tiếp tục cảnh cáo Ôn Quý Từ thì anh đột nhiên cúi người, Tang Tửu hoàn toàn hoảng loạn, cả người cứng đờ.
Ngay sau đó, đôi môi mỏng của Ôn Quý Từ vô tình cọ qua gò má cô, thậm chí lúc dời đi còn dừng lại bên tai vài giây, mặc kệ mặt Tang Tửu nóng bừng.
Phía trước là băng, phía sau là lửa.

Đốt cháy từng đợt, không ngừng chẳng nghỉ.
Tang Tửu như lạc lối trong giả tưởng mà Ôn Quý Từ tạo ra cho cô, như thể lúc này đây chỉ còn lại hai người.
Lời nói của Ôn Quý Từ đánh tan ảo mộng của Tang Tửu: “Đang yên đang lành, ngẩn ngơ gì đấy?”.


Bình luận

Truyện đang đọc