" Lăng U, em thích ăn vị gì? Sao không có hình con cá nhỉ?" Lăng Thiên cúi người lựa bánh kem cho cô.
Lăng U chán nản nhìn anh trai, ngay cả sở thích nhỏ bé của em gái mà cũng không biết, cả ngày chỉ biết cá cá cá thôi.
" Chọn bừa vị dâu là được." Lăng U chỉ vào một cái bánh vị dâu nhìn xinh xắn. Lại nhớ lúc trước cùng anh đi siêu thị, không biết là vô tình hay cố ý anh lại chọn đúng vị mà cô thích. Nghĩ đến anh, mặt cô thoáng chốc đỏ lên.
Bên ngoài, trong chiếc xe đắt tiền đỗ bên kia đường, Quân Mạc Phàm nhíu mày nhìn cô thân mật với người khác, lại còn đỏ mặt ôm má đầy e thẹn, trán anh liền nổi gân xanh.
" Nhìn đi, kia là kẻ cướp mami của con đấy."
Bạch Dật nghiêm túc gật đầu, mặc dù papa ăn dấm quá đáng nhưng ngoài papa ra, nó cũng không muốn cô thân mật với bất kỳ ai kể cả là anh trai.
" Vậy phải làm sao?" bé con ngước nhìn anh hỏi. Người kia tương lai sẽ là bác của nó, là anh vợ của papa, hẳn là sẽ không động chân động tay đi?
" Bạch Dật, muốn một kẻ không quấn lấy người của mình nữa, cách đơn giản nhất là bẻ cong hắn. Nhớ kỹ lấy." giọng nói lạnh lẽo vang lên, khoé môi khẽ cong lên nhè nhẹ.
Lăng Thiên đang tính tiền thì hắt hơi một cái, lấy tay xoa xoa mũi, không biết kẻ nào đang nói xấu anh ta.
Lăng U về đến nhà liền nhốt bản thân trong phòng, nghĩ đến ngày mai đi làm sẽ phải gặp anh, cô lại ngượng đến đỏ mặt. Úp mặt vào gối lăn qua lăn lại, Lăng U ngủ quên lúc nào không hay, quên luôn cả việc gọi điện báo cho anh rằng cô đã xuất viện.
" Diêm Vương đại nhân, người không thể cướp quyền làm cha của ta." Bạch Vô Thường đưa tay che chỗ ấy lại nhăn mặt mếu máo.
Diêm Vương đại nhân thật quá đáng, cư nhiên muốn anh ta đi câu dẫn Lăng Thiên, bắt anh ta bẻ cong anh trai cô bằng được. Bạch Vô Thường anh ta là trai thẳng chuẩn men, sao có thể đi thích nam nhân cơ chứ.
Quân Mạc Phàm vắt chéo chân ngồi trên ghế, mặt đen hơn than nhướng mày nhìn Bạch Vô Thường. Giữa Hắc Vô Thường và anh ta, có mù cũng thấy ai hợp hơn. Hơn nữa nếu hai người họ đến với nhau, chẳng phải là một mũi tên trúng hai con quạ sao?
" Tôi không cướp, nếu muốn thì cậu vẫn có thể sinh con. Tôi không quan tâm quá trình, tôi chỉ cần kết quả. 1 tháng, nếu không làm được vậy thì tự giác đến tầng 18, đám ma thần kia sẽ giúp cậu bẻ cong."
Bạch Vô Thường nhìn khuôn mặt đầy uy hiếp kia khóc không ra nước mắt. Rốt cuộc anh ta đã làm gì sai, chẳng lẽ vì chê Diêm Vương đại nhân lúc mới sinh nhìn như khỉ sao?
" Diêm Vương đại nhân, ta tới rồi đây." Hắc Vô Thường từ trong phòng anh hớn hở đi ra.
" Hắn ở đây vậy ai trông U Minh?" Bạch Vô Thường trợn mắt nói.
" Khỏi lo, Thôi phán quan sẽ trông. Hắc Vô Thường sẽ làm trợ lý, cứ yên tâm hoàn thành nhiệm vụ đi." anh nói rồi rời đi.
Bạch Vô Thường mềm nhũn chân ngã lên ghế sopha, để bảo vệ hoa cúc, anh ta nhất định phải là người nằm trên.