" Hắc trợ lý, đây đã là bộ thứ 20 rồi, anh còn chưa quyết định được sao?" Kỷ Hà uể oải mặc thử chiếc váy màu trắng đứng trước mặt Hắc Vô Thường than vãn.
Đi hết trung tâm mua sắm mới tìm được cửa hàng thời trang vừa ý, thử hơn chục bộ đồ mà vẫn lắc đầu, có phải anh ta định trêu đùa không?
" Tôi thấy không hợp với Lăng U nhưng cô mặc lại rất hợp đấy, không bằng cô lấy đi." Hắc Vô Thường đứng dậy nói. Mặc dù không muốn nhưng anh ta phải công nhận rằng Kỷ Hà thực sự rất đẹp, Lăng U đúng là có mắt chọn bạn mà chơi.
" Anh nói cáo gì? Tôi theo anh cả nửa ngày trời mà anh vẫn không mua được sao?" Kỷ Hà nắm tay thành nắm đấm trợn mắt nhìn ai kia.
" Được được, vậy lấy cái này cho Lăng U đi. Trưa rồi, tôi mời cô ăn cơm coi như cảm ơn." Hắc Vô Thường thấy Kỷ Hà nổi giận liền lập tức chỉ bừa vào một cái áo treo trên móc sau đó nắm lấy tay Kỷ Hà lôi đi.
Nhân viên cửa hàng nhìn nhau rồi lại nhìn đến cái áo được chỉ, thử đi thử lại cả nửa ngày cuối cùng lại chọn một chiếc váy bà bầu, vậy mà còn ép người ta thử, đúng ta độc ác.
Khác với Bạch Vô Thường, Hắc Vô Thường lại thấy khả năng cưa đổ cây gỗ kia trong một tháng là điều có thể. Sau khi tiễn Kỷ Hà về tận nhà, anh ta liền huýt sao vui vẻ rời đi, mặc váy phát canh Mạnh Bà? Không có cửa đâu.
Lăng U vẫn làm việc như mọi khi, đống giấy tờ chất cao như núi nhưng cô chẳng có tâm trí làm việc, chỉ cần suy nghĩ đến câu nói của Bạch Dật là lòng cô lại rối rắm, không biết có nên chấp nhận anh hay không.
Tinh......... tiếng tin nhắn vang lên, Lăng U mở ra xem, cư nhiên là của Bạch Vô Thường.
" Tiểu Lăng U, tôi muốn viết một câu truyện nhưng không biết có hay không, cô đọc xong có thể góp ý cho tôi không?"
" Được, tôi cũng đang...... rảnh." Lăng U liếc mắt về phía chồng giấy kia, quyết định vứt chúng qua một bên, dù sao cũng không có tâm trí làm việc.
Bạch Vô Thường suy nghĩ một chút cuối cùng cũng quyết tâm ấn gửi đi. Sớm hay muộn thì cô cũng biết mà phải không?
Lăng U nhận được tin nhắn lập tức mở ra xem, không nghĩ tới Bạch trợ lý lại viết truyện, nhất định phải xem qua a. Truyện nói về một người phàm trần bị bạn thân và bạn trai hãm hại ngã xuống vách núi mà chết. Giống như những linh hồn khác, sẽ phải xếp hàng chờ uống canh Mạnh Bà để đầu thai, nhưng cô ấy vừa xuống U Minh đã muốn nướng cá của Diêm Vương đại nhân lên ăn, kết quả lại bị người nhìn trúng, cho ở lại U Minh. Cô ấy không được ở trong điện Diêm Vương mà chuyển đến một căn nhà nhỏ cạnh sông Vong Xuyên, ở đó cô ấy đã gặp được Bạch Vô Thường........ một người cô coi là tri kỷ.
Lăng U ấn ấn nhưng không thấy có tiếp, cô hậm hực gửi tin nhắn cho Bạch Vô Thường.
" Bạch trợ lý, sao có đoạn ngắn như vậy, mau ra nữa a."