ÔNG XÃ NHÀ GIÀU LUÔN TỰ ĂN DẤM CỦA MÌNH

Hàng Tử Khôn rời khỏi hiện trường kỉ niệm thành lập Táo Tây live stream, đến club giải trí mà mình hay tới chơi đến nửa đêm, hắn không có thói quen qua đêm ở club giải trí, lái xe về.

Lái siêu xe mấy triệu về đến nhà, nhìn căn phòng lớn ở trung tâm thành phố, hơn 150 m2, trong lòng hắn sảng kɧօáϊ, nghĩ đến xe nhà Tô Ý Nhiên, cũng chỉ là cái xe rách chưa tới trăm nghìn tệ.

Thế sự đổi thay mà.

Hàng Tử Khôn sung sướиɠ trong lòng, mở nhạc nhẹ, mở bình rượu đỏ, tự đắc vừa nghe âm nhạc vừa phẩm rượu, hưởng thụ cảm giác người thắng cuộc nhân sinh đi vào xã hội thượng lưu.

Phẩm xong một ly rượu đỏ, hắn để ly rượu xuống, tắt nhạc, thích ý chuẩn bị ngủ.

Chậm rãi, hắn dần dần buồn ngủ, sắp chìm vào mộng đẹp.

Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại di động chói tai vang lên, Hàng Tử Khôn đã sắp ngủ, lần này lập tức bị đánh thức. Hỏa khí của hắn bốc lên đỉnh đầu, nhắm hai mắt buồn bực sờ điện thoại di động, không nhịn được trực tiếp ấn tắt.

Mà điện thoại không dừng, vừa ấn tắt lại vang lên, Hàng Tử Khôn ép mình lên tinh thần, liếc nhìn điện thoại di động, thấy là người bạn làm quản lý cao cấp tại Tài chính Vị Hoa, lúc này mới hạ lửa giận của mình, nghe điện thoại: "Alo? Đại Minh?"

Giọng căng thẳng của Đại Minh từ trong ống nghe vang lên: "Cậu ngày đó đột nhiên bảo tớ tra người Cố Uyên Đình trong công ty, là muốn làm gì thế?"

Hàng Tử Khôn không hiểu ý của hắn: "Cậu không phải là nói cho tớ sau khi điều tra, trong công ty cậu căn bản không có người này sao? Nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại hỏi cái này làm gì?"

"Tớ nghĩ nhầm rồi!" trong giọng Đại Minh kèm theo hối hận, "Tớ chỉ hỏi quản lý phòng nhân sự lấy danh sách nhân viên nhìn qua, xác thực không có người này. Thế nhưng trước đây không lâu, công ty chúng tớ mới bị một vị giám đốc họ Cố thu mua, vị giám đốc Cố này quá kín tiếng, tớ cũng mới biết tên giám đốc Cố, tên là Cố Uyên Đình!"

Đại Minh nghĩ đến ngữ khí của Hàng Tử Khôn ngày đó, như là muốn làm chuyện xấu gì, lập tức sốt sắng nói: "Cậu ngày đó bảo tớ điều tra cái này, là muốn làm gì thế? Tớ nói cho cậu biết, vị giám đốc Cố này không đơn giản đâu, dòng dõi thì tớ không dám đánh giá, cậu tuyệt đối đừng liên lụy đến tớ đấy, tớ thật vất vả mới bò lên vị trí này, không muốn bị cậu liên lụy đâu."

Hàng Tử Khôn chỉ nghe được nửa đoạn thoại trước Đại Minh nói, đại não đã bối rối, rầm rầm vang vọng.

Thu mua công ty top năm trăm thế giới? Ai? Cố Uyên Đình?

Mãi đến khi cúp máy, đầu óc của hắn còn không có cách nào quay lại, chỉ cảm thấy cả khuôn mặt đau rát, đau sưng lên, đầu óc cũng sưng lên.

Trùng tên trùng họ, nhất định là trùng tên trùng họ, làm sao có khả năng!? Làm sao có khả năng!?

Đại não Hàng Tử Khôn hỗn loạn tưng bừng, đúng lúc này, chuông điện thoại di động đột nhiên lại vang lên, là công ty đối tác của hắn. Hắn nhận điện thoại, miễn cưỡng bình phục tâm tình lại: "Alo? Giám đốc Trần?"

Trong giọng Giám đốc Trần có lửa giận không áp chế nổi: "Hàng Tử Khôn, cậu làm gì thế? Dự án chúng ta hợp tác hàng năm cậu thề son thề sắt, bây giờ có lỗ thủng rồi!"

Đầu óc Hàng Tử Khôn mơ hồ, vừa nghe máy đã bị chửi một trận nên cảm thấy rất khó chịu: "Giám đốc Trần, anh đang nói gì thế? Dự án không phải đang tốt sao?" Dự án trọng đại này là hướng phát triển mấu chốt của công ty bọn họ ở thành phố A, trọng yếu nhất, hắn đầu tư rất nhiều tâm huyết vào, trong cả một năm toàn bộ công ty cơ bản luôn làm chuẩn bị cho dự án này.

Giám đốc Trần nghe càng tức giận hơn: "Sản phẩm giả đã bị tuôn ra, cậu giả vờ cái gì với tôi? Vũ Đằng, Gia Hoa suốt đêm rút tiền lại rồi!"

"Cái gì?" Hàng Tử Khôn ngồi bật dậy, hắn lau mặt một cái, không dám tin, "Cái gì?"

Ngày hôm sau Tô Ý Nhiên rời giường, như thường lệ đến cửa hàng đồ ngọt buôn bán.

Nhân viên trong cửa hàng nhìn thấy cậu, dồn dập chúc mừng cậu: "Sếp, chúc mừng anh nha! No.1 hot search!"

Tô Ý Nhiên cười cám ơn họ chúc mừng, ngày hôm qua lên no.1 hot search, mãi cho tới bây giờ, hot search "Nhất Thính" này còn treo ở bảng hot search, tuy rằng nhiệt độ mất đi trong thời gian hạn định, không còn là số một, nhưng vẫn luôn xếp hạng cao, không xuống dưới.

Đồ ngọt "Nhất Thính", lại một lần nữa bùng nổ.

Kỳ thực Tô Ý Nhiên cũng không nghĩ tới, chỉ là lộ mặt ở live stream kỉ niệm thành lập cũng có thể có hiệu quả lớn như vậy.

Khụ khụ, bất kể nói thế nào, đây là chuyện rất tốt, Tô Ý Nhiên tối hôm qua đã phát lì xì ở group cửa hàng, hiện tại tuyên bố tất cả nhân viên hôm nay tùy tiện lấy đồ ngọt trong cửa hàng, tùy tiện ăn, ăn mừng một chút, các nhân viên nghe đến đều hoan hô một tiếng, vui vẻ vì có tin mừng.



Náo nhiệt qua một hồi, Tô Ý Nhiên cùng các nhân viên từng người bắt đầu bận túi bụi, chuẩn bị kỹ càng trước khi mở cửa tiệm, lại mở cửa kinh doanh.

Đến hơn hai giờ trưa Tô Ý Nhiên mới rảnh tay, đồ ngọt còn lại bảo mấy người Trương Tiểu Hồng đi làm, cậu nghỉ ngơi một chút.

Tô Ý Nhiên chậm rãi loanh quanh đến phía trước, muốn xem độ hài lòng của khách, kết quả liếc mắt thấy bóng người quen thuộc ở khu ghế dài, cậu nhận ra, không khỏi đi tới, cười chào hỏi: "Lý tiên sinh?"

Lý tiên sinh ngẩng đầu nhìn Tô Ý Nhiên, cũng mỉm cười: "Ông chủ Tô, tiệm của cậu gần đây hot quá, hôm nay đưa bạn gái đến đây nếm thử." Hắn giới thiệu người đối diện.

Tô Ý Nhiên cười khẽ gật đầu với cô gái, nói với Lý tiên sinh: "Cảm ơn đã cổ vũ, ngày hôm nay giảm giá cho hai người."

Hai người hàn huyên hai câu, Lý tiên sinh đột nhiên nhớ ra, hỏi: "Đúng rồi, đã lâu không thấy anh Cố nhà cậu tới công ty, cậu ấy hiện tại không làm tài chính à?"

Tô Ý Nhiên ngẩn ra, cảm thấy không rõ: "Còn đang làm mà, anh ấy đã chính thức nhận việc ở công ty các anh, hai người chưa từng gặp à?"

Nghĩ lại, Lý tiên sinh và anh Đình cùng ngành, không thể.

Lý tiên sinh là một tổ trưởng ở phòng chứng khoán của Vị Hoa, trước đây là do Lý tiên sinh giắt mối nhờ Cố Uyên Đình làm cố vấn trêи danh nghĩa của Tài chính Vị Hoa, Tô Ý Nhiên đã từng gặp mặt Lý tiên sinh, là sơ giao.

Quãng thời gian trước Cố Uyên Đình chính thức nhận việc ở Tài chính Vị Hoa, trực tiếp nhảy dù lên làm quản lý Phòng thị trường.

Lý tiên sinh sao lại chưa từng gặp anh Đình được?

Lý tiên sinh cũng ngẩn ra, hắn nghi hoặc nhìn Tô Ý Nhiên: "Chính thức nhận việc?"

Trong lòng Tô Ý Nhiên mơ hồ bất an, cậu nói: "Đúng, chính thức nhận việc ở Phòng thị trường của công ty anh được một đoạn thời gian rồi."

Lý tiên sinh nghi ngờ hơn: "Cậu có phải là nhớ nhầm rồi không? Tôi luôn làm việc ở công ty, trêи dưới hai tầng của Phòng thị trường nhưng tôi xưa nay chưa từng thấy cậu ấy mà? Tôi còn tưởng rằng cậu Cố không làm tài chính nữa, cố vấn trêи danh nghĩa cũng đã không làm."

Trong lòng Tô Ý Nhiên lạnh lẽo, cậu nhớ đến chuyện hôm qua, Hàng Tử Khôn nói cho cậu biết.

Tô Ý Nhiên hỏi: "Công ty của các anh, gần đây có hoạt động ở nước D không?"

Lý tiên sinh lắc đầu: "Không có."

Tô Ý Nhiên nghe lời Lý tiên sinh nói, miễn cưỡng cười khẽ: "Có thể là tôi nhớ nhầm rồi, ngại quá."

Lý tiên sinh cũng cảm giác được gì đó, có chút lúng túng, không nói nhiều thêm. Tô Ý Nhiên mượn cớ phải về bếp bận rộn, hai người khách sáo hai tiếng, Tô Ý Nhiên trở về bếp.

Cậu theo bản năng cầm điện thoại di động lên, muốn gọi điện thoại cho Cố Uyên Đình.

Lúc mở ra, nhìn thấy "Anh Đình" ở đầu lịch sử cuộc gọi, cậu dừng lại, để điện thoại di động xuống.

Ngày hôm qua, cậu đã hỏi anh Đình. Anh Đình nói không có.

"Anh không lừa em, anh đích xác là nhân viên của Vị Hoa."

Tô Ý Nhiên cầm điện thoại di động, suy nghĩ xuất thần, nhân viên cửa hàng nói chuyện cậu cũng không nghe.

Nhân viên cửa hàng thấy sắc mặt Tô Ý Nhiên không quá tốt, quan tâm hỏi: "Sếp, sếp ơi? Anh làm sao thế?"

Bị gọi vài tiếng Tô Ý Nhiên mới phục hồi tinh thần lại, cậu miễn cưỡng nở nụ cười: "Không sao, anh đi ra ngoài làm ít chuyện, các em trông cửa hàng đi."

Nhân viên cửa hàng vội vã đáp: "Vâng, anh đi đi, không thoải mái thì tốt nhất đến bệnh viện khám xem sao, cửa hàng giao cho chúng em."

Tô Ý Nhiên trực tiếp rời cửa hàng, lái xe đi tới Tài chính Vị Hoa.



Lời Lý tiên sinh nói, đương nhiên không thể cứ như vậy tin tưởng, nhưng cậu không nghĩ ra, Lý tiên sinh sơ giao có lý do gì lấy chuyện này để lừa dối cậu.

Như vậy, anh Đình thì sao?

Nếu như Lý tiên sinh không lừa cậu.

Cố Uyên Đình... Có lý do gì lừa gạt cậu?

Tô Ý Nhiên đến Tài chính Vị Hoa.

Đại sảnh của Tài chính Vị Hoa rất khí thế, trước đây Cố Uyên Đình làm cố vấn trêи danh nghĩa ở đây, cậu từng tới một lần, mà không vào, chỉ chờ ở bên ngoài đón Cố Uyên Đình về nhà.

Tô Ý Nhiên trực tiếp đi đến quầy lễ tân, hai cô gái ở quầy nhìn thấy cậu, đôi mắt sáng lên một cái: "Chào ngài, có cần giúp gì không?"

Tô Ý Nhiên nói: "Xin chào, tôi muốn tìm Cố Uyên Đình ở Phòng Thị trường, anh ấy là chồng tôi." Cậu lại bổ sung, "Điện thoại di động của anh ấy chắc là hết pin rồi, tắt máy không gọi được, tôi tìm anh ấy có chút việc gấp."

Hóa ra đã kết hôn rồi, hai cô gái tiếc nuối liếc mắt nhìn nhau một cái, một cô gái trong đó nói: "Được, xin lấy chứng minh thư ra." Tình huống bạn bè hoặc người nhà đến tìm nhân viên, lúc thường tình cờ cũng có.

Tô Ý Nhiên đưa chứng minh thư cho cô, cô gái điền họ tên và giấy chứng minh thư trêи máy tính, một cô gái khác đưa giấy tiếp khách cho Tô Ý Nhiên, bảo Tô Ý Nhiên điền.

Tô Ý Nhiên điền xong tờ khai đưa cho cô, cô gái gọi điện thoại nội tuyến cho Phòng Thị trường.

Tô Ý Nhiên chỉ nghe được cô gái nói, "Vâng" hai tiếng, liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt có chút kỳ quái.

Trong lòng cậu hồi hộp.

Cô gái cúp máy, sắc mặt có chút không tốt lắm mà nhìn cậu: "Trong Phòng Thị trường của chúng tôi, căn bản không có nhân viên Cố Uyên Đình, còn làm hại tôi bị mắng."

Cô liếc mắt nhìn Tô Ý Nhiên, nhìn cậu thật sự rất tuấn tú, không khỏi chột dạ, trả lại chứng minh thư cho cậu, "Anh có phải là tìm nhầm không? Nhớ lầm địa chỉ? Chúng tôi là Tài chính Vị Hoa, tên công ty chồng của anh có phải là khác không?"

Lòng Tô Ý Nhiên lạnh lẽo, cậu kinh ngạc thu hồi chứng minh thư, đầu loạn lên, căn bản không hề nghe rõ cô gái hỏi cậu cái gì, lung tung đáp một tiếng "Ừ", quay người rời đi.

Rời đi điều hòa ấm áp trong công ty, bị gió lạnh bên ngoài thổi tới, cậu mới có chút tỉnh táo lại, ngẩng đầu mờ mịt nhìn chung quanh.

Cậu không biết phải đi chỗ nào.

Tô Ý Nhiên tùy tiện đi sang trái, đi tới quảng trường cách công ty không xa, cậu dừng lại ở bờ rào, sau dựa lưng vào tường, ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ thấy bầu trời mờ mịt.

Cậu cảm thấy đứng mệt, sau lưng dán vào tường, trượt ngồi trêи bậc thang nhỏ rất hẹp rất hẹp ở chân tường.

Sau đó lại cảm thấy lạnh.

Không biết qua bao lâu, cậu vẫn cứ ngồi như vậy, nhìn đường cái rộng rãi bận rộn cách đó không xa, tầm mắt không có tiêu cự.

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, là tiếng chuông cài riêng.

Tô Ý Nhiên không động, không nhận, qua một lát, tiếng chuông im bặt đi.

Sau đó vang lên lần thứ hai.

Chuông điện thoại di động vang lên rất nhiều rất nhiều lần.

Nước D, Cố Uyên Đình lấy điện thoại di động gọi điện thoại từng lần từng lần một, trong lòng như có lửa đốt.

Bình luận

Truyện đang đọc