ÔNG XÃ NHÀ GIÀU LUÔN TỰ ĂN DẤM CỦA MÌNH



Tô Ý Nhiên nhìn dáng vẻ hiện tại của Cố Uyên Đình, không khỏi giật cả mình.

Cậu vội vã nỗ lực tự cứu: "Trước đây thiếu chút nữa, trước đây thiếu chút nữa, anh Đình, anh đừng hiểu lầm, tuyệt đối đừng hiểu lầm."
Cố Uyên Đình: "..."
Tô Ý Nhiên sắp hối hận muốn chết, sao cậu không nhớ chứ, lần trước ăn hành đã đủ thảm.

Cậu vội vã nói dối trắng trợn, sợ anh Đình không tin, giải thích hồi lâu: "Bây giờ kỹ xảo tất cả mọi mặt tốt hơn rồi.

Anh Đình, anh tiến bộ rồi, thật sự tiến bộ rồi, tuyệt đối không kém đi, không kém chút nào..."
Cố Uyên Đình: "..."
Cố Uyên Đình hít sâu một hơi, đột nhiên cực độ ôn hòa mỉm cười với Tô Ý Nhiên.

Tô Ý Nhiên: "..." Cậu rùng mình một cái, cảm giác mình sắp khóc lên.

Cố Uyên Đình rất có lý thương lượng với Nhiên Nhiên: "Nhiên Nhiên, chúng ta thêm một môn nữa đi, sau này ngày nào cũng phải cẩn thận làm bài luyện tập.

Đừng lo, sớm muộn gì cũng tiến bộ, không cần sợ."
Tô Ý Nhiên: "..." Không, em không lo gì, thế nhưng em rất sợ.

Tô Ý Nhiên sắp chết giãy giụa: "...!Không được, em không đồng ý."
Cố Uyên Đình ôn hòa lắc đầu, lại xoa làn da Tô Ý Nhiên một lần nữa, xúc cảm trơn bóng làm ngọn lửa trong mắt hắn phừng lên.

Ngữ khí của hắn rất kiên trì, hắn cẩn thận nói lý với Nhiên Nhiên: "Nhiên Nhiên ngoan, không cố gắng luyện tập thì làm sao đạt được thành tích tốt chứ? Vậy bắt đầu từ hôm nay đi, nào, chúng ta làm bài tập thêm mấy lần."
Tô Ý Nhiên sắp khóc mù: "..." Tuyệt vọng, rất tuyệt vọng.

...!
...!
Hôm sau, lúc Tô Ý Nhiên rời giường, chân cậu mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng vững.

Tô Ý Nhiên: "..."
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên run chân, đỡ lấy eo cậu từ đằng sau, cúi đầu hôn cậu một cái: "Có ổn không?"
Tô Ý Nhiên nghe thấy giọng hắn, nghĩ đến tối hôm qua, cuối cùng cậu phải khóc lên anh Đình mới buông tha cho mình, cậu không nhịn được vừa thẹn thùng vừa tức giận, đỏ mặt lườm Cố Uyên Đình một cái.


Anh nói thử xem!
Cố ý hỏi như vậy, anh Đình thực sự là đồ không biết xấu hổ.

Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên mặt đỏ hồng lườm hắn, nước trong đôi mắt long lanh, lại nổi lên phản ứng.

Hắn nhớ lại tối hôm qua, hắn khổ luyện kỹ năng miệng trên người Nhiên Nhiên, thưởng thức rồi lại thưởng thức Nhiên Nhiên...!(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cuối cùng Nhiên Nhiên bị hắn luyện tập đến run rẩy không thôi, chỉ có thể nước mắt mông lung nhìn hắn, run rẩy như con thỏ mềm mại đáng thương, nói cũng cũng không nên lời.

Cố Uyên Đình hồi tưởng hình ảnh trong đầu, nhìn Nhiên Nhiên trước mặt hắn, cổ họng khát khô, cảm thấy nghẹn vô cùng.

Hắn rất muốn làm gì đó, thế nhưng phải chịu đựng.

Cũng như tối hôm qua, hắn rất muốn tiến một bước làm gì đó, thế nhưng phải chịu đựng.

Tô Ý Nhiên nhìn thấy phản ứng của hắn, cạn lời nhíu mày: "..."
Cậu cũng không biết sao lại trêu chọc anh Đình nữa, cho nên, đây là, biến thái á hả...!
Cố Uyên Đình cực lực kìm chế bản thân, vẻn vẹn hôn Tô Ý Nhiên một cái, nhẫn nhịn dục vọng sắp nghẹn đến nổ tung, kiên nhẫn nói với Tô Ý Nhiên: "Nhiên Nhiên đừng nóng vội, chúng ta còn rất nhiều thời gian để luyện tập tiếp."
Tô Ý Nhiên: "..."
Xin hỏi, ai nóng vội...!
Tô Ý Nhiên giật lông mày, không muốn quan tâm anh Đình nữa.

Cậu hất tay Cố Uyên Đình đẩy hắn ra, tự vào phòng tắm.

Cố Uyên Đình đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Tô Ý Nhiên, tạm thời không đi theo.

Không thể vội.

Không vội.

Hắn không vội.

Chín giờ sáng hôm nay ba Tô mẹ Tô lên tàu cao tốc, cả nhà ăn sáng, Tô Ý Nhiên và Cố Uyên Đình tiễn ba mẹ đến ga tàu cao tốc.

Sắp chia tay, Tô Ý Nhiên rất lưu luyến ba mẹ, ôm lấy hai người họ.

Ba Tô mẹ Tô lại dặn dò một hồi, cuối cùng chậm rãi đi.

Tô Ý Nhiên đứng tại chỗ vẫy tay với họ, mãi đến khi bóng dáng ba mẹ biến mất khỏi tầm mắt của mình.

Tô Ý Nhiên nổi lên nỗi buồn ly biệt, ngay cả việc oán giận với anh Đình cũng quăng sau gáy, cậu cầm tay Cố Uyên Đình, nhìn ba mẹ không thôi: "Em không nỡ xa ba mẹ, em cứ cảm thấy thời gian trôi đi nhanh thật."
Cố Uyên Đình sờ tóc cậu, an ủi: "Không sao, ba mẹ về nhà thì gọi video là được."
Tô Ý Nhiên khẽ gật đầu: "Vâng."
Ba Tô mẹ Tô đi, Tô Ý Nhiên và Cố Uyên Đình quay lại thế giới hai người.

Cố Uyên Đình thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng ba Tô mẹ Tô rất tốt, thế nhưng hắn thích sống thế giới hai người với Nhiên Nhiên hơn.

Trên đường về nhà, hai người vào siêu thị mua đồ.

Lúc Tô Ý Nhiên đi ngang qua một giá hàng, cậu nhìn thấy một cái khăn vải nhỏ dùng cho trẻ con, vô cùng đáng yêu, cậu cầm lấy cái khăn vải đó.

Tô Ý Nhiên nói với Cố Uyên Đình: "Mua chút đồ cho con, sau này cho con dùng." Trong nhà mặc dù đã chuẩn bị xong phòng cho trẻ con, thế nhưng trong phòng chỉ có một ít đồ lặt vặt, khoảng thời gian này họ cũng lục tục thêm một ít đồ, mà vẫn chưa đủ.

Cố Uyên Đình không phản đối, hắn gật đầu: "Em xem thích cái nào thì mua."
Những ngày gần đây hắn cũng đã thả lỏng.

Người sống hết đời với Nhiên Nhiên, là hắn.

Cho nên dù hắn không chấp nhận Nhiên Nhiên mang thai con của nguyên chủ, lòng hắn vẫn ghen, thế nhưng sau khi con ra đời hắn cũng sẽ nuôi nó.

Dù sao đó cũng là con của Nhiên Nhiên.

Hắn sẽ cho đứa bé này cuộc sống tốt nhất, cho nó nhận được sự chăm sóc tốt nhất, giáo dục tốt nhất, tương lai công tác, sự nghiệp hắn cũng sẽ sắp xếp thật kỹ.

Cố Uyên Đình và Tô Ý Nhiên đi dạo trong khu trẻ em ở siêu thị.

Tô Ý Nhiên nhìn thấy cái gì cũng muốn mua, nhìn thấy quần áo, giày dép nhỏ xinh là không chịu rời đi, mà bởi vì vẫn chưa biết giới tính của con nên chỉ có thể bỏ qua.

Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên không nỡ đi, hắn không muốn làm cho cậu có bất kỳ không thỏa mãn nào, vì vậy hắn nói: "Mua hết đi, mua cho cả trai gái là được."

Tô Ý Nhiên lắc đầu: "Lãng phí quá, giờ vẫn còn sớm, đến khi biết đến giới tính thì mua cũng không muộn, không cần thiết lãng phí tiền." Cậu nói xong lại kéo tay Cố Uyên Đình, đi sang khu đồ chơi khác, "Chúng ta sang bên kia xem."
Có rất nhiều đồ chơi không phân biệt giới tính, có thể mua một ít đồ chơi về nhà.

Cố Uyên Đình không phản bác cậu, cùng cậu đến khu đồ chơi, chỉ là lại dặn dò người mua hết những đồ mà vừa nãy Nhiên Nhiên vừa ý, lại gửi về nhà là xong.

Tô Ý Nhiên đầy phấn khởi đi dạo khu đồ chơi, cậu mua một đống đồ chơi, còn mua ít đồ cho trẻ con dùng.

Cậu nhìn xe mua sắm, hơi lo lắng: "Không biết con có thích không."
Cố Uyên Đình nói: "...!Nó có."
Nhiên Nhiên dùng cả trái tim để mua như thế, dám không thích chắc.

Trả tiền xong, trên đường lái xe về nhà, đề tài của Tô Ý Nhiên cũng chuyển sang con một cách tự nhiên, bàn với Cố Uyên Đình vấn đề sau này con ra đời thì nuôi dạy thế nào.

Cố Uyên Đình nghĩ, cho ăn cho uống, áo cơm không lo cũng dễ làm thôi.

Mà hắn không dám nói thế, phải kìm nén máu ghen, thấy Nhiên Nhiên hứng thú, vì vậy hắn đành bàn bạc với cậu.

Tô Ý Nhiên nói: "Sau này phải chọn kĩ sữa bột, cái này chúng ta vẫn chưa hiểu, về nhà phải lên mạng tra.

Đúng rồi, sữa bột mẹ giới thiệu cho chúng ta không biết thế nào..." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tô Ý Nhiên thương lượng với Cố Uyên Đình phải cho con ăn sữa bột gì, làm món ăn dặm gì, tương lai phải giáo dục thế nào, phải cho nó đi vườn trẻ nào, từ nhỏ phải bồi dưỡng tài nghệ gì, tiểu học và trung học học công lập hay là tư nhân thì hơn...!
Dần dần, thậm chí cậu đã nghĩ đến rất lâu sau này có nên đưa con đi du học không.

Cố Uyên Đình: "..."
Cố Uyên Đình hết cách, chỉ có thể bóp mũi, nhịn cơn ghen xuống, bàn luận những vấn đề này với Nhiên Nhiên.

Tô Ý Nhiên càng nói càng hứng thú, về đến nhà, cậu còn kéo Cố Uyên Đình tra rất nhiều tư liệu, rất nghiêm túc nghiên cứu nuôi dạy con thế nào.

Thậm chí lúc ăn cơm, đi bộ, tận tới lúc trước khi ngủ cậu vẫn cứ nói chuyện này mãi, nằm trên giường mà cậu còn kéo Cố Uyên Đình tựa vào đầu giường đọc "Sổ tay nuôi dạy trẻ".

Hai người đã mua một ít sách dạy con, hai ngày trước Tô Ý Nhiên và Cố Uyên Đình vừa mới đọc xong một quyển, vẫn còn rất nhiều quyển chưa đọc.

Cậu càng nghĩ, càng cảm thấy còn rất nhiều tri thức phải hấp thu.

Tô Ý Nhiên vừa đọc sổ tay, vừa thảo luận nội dung trong đó với Cố Uyên Đình.

Nói mãi, cậu đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng: "Đúng rồi, anh Đình này, anh nói xem chúng ta lấy tên gì cho con đây?"
Cố Uyên Đình: "..."
Tô Ý Nhiên không chờ hắn trả lời, tự mình nghĩ, lại nói: "Đặt tên phải thận trọng chút, không vội, tra tư liệu, lấy tên có ý đẹp.

Chúng ta nghĩ tên ở nhà trước đi."
Cố Uyên Đình nín một hồi, nói: "Các cụ nói tên xấu dễ nuôi, đặt là Cẩu Thặng(*) đi."
(Nghĩa là đồ ăn thừa của chó)
Tô Ý Nhiên: "..."
Mặt Tô Ý Nhiên tái mét.

Cậu tức giận dùng sách trong tay đánh Cố Uyên Đình một cái: "Anh là bố ruột sao?"
Cố Uyên Đình: "..."
Không phải.

Ha ha.

Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên hơi giận, vội vã dỗ cậu: "Anh đùa thôi, để anh nghĩ lại."
Tô Ý Nhiên cũng nghiêm túc nghĩ, bấm ngón tay nghĩ kỹ mấy cái tên ở nhà, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hài lòng.

Cố Uyên Đình cũng nói mấy cái tên: "Nhạc Nhạc, Điểm Điểm, An An..."
Tô Ý Nhiên nghe hắn nói Điểm Điểm, cạn lời liếc mắt nhìn hắn: "Anh Đình, anh quên rồi à, hàng xóm ở quê chúng ta có con chó tên là Điểm Điểm."
Cố Uyên Đình: "..." Hắn không phải nguyên chủ, đương nhiên không biết cái này.

Tô Ý Nhiên trầm tư, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ngoại trừ phát hiện mình là người gọi là phế, không thu hoạch được gì.

Cậu lấy điện thoại di động tra mạng, xem bách khoa toàn thư tên ở nhà trên mạng, xem mãi lòi cả mắt mà không biết chọn cái nào.

Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên như vậy, cuối cùng đành nói: "Vậy gọi là bảo bảo đi."
Tô Ý Nhiên tuy rằng hay gọi là bảo bảo, mà vẫn không nghĩ tới lấy "bảo bảo" làm tên.

Cậu không nghĩ đến đây, nghe anh Đình nói như vậy cũng cảm thấy cực kỳ tốt, mắt sáng lên: "Cái tên này được, đơn giản, gọi con là bảo bảo."
Cậu nhìn anh Đình mà mắt sáng lấp lánh, lộ ra nụ cười: "Con là bảo bảo âu yếm của chúng ta, ý hay."

Cố Uyên Đình: "..."
Không, nó không phải.

Lấy tên ở nhà xong, Tô Ý Nhiên cảm thấy hoàn thành một việc lớn, cậu ầu cùng anh Đình mặc sức tưởng tượng tương lai: "Anh Đình, anh nói sau này trong nhà có thêm con sẽ thế nào nhỉ?"
Cố Uyên Đình: "..."
Tô Ý Nhiên hứng thú, bắt đầu tưởng tượng sinh hoạt tương lai.

Cậu tựa vào trong ngực anh Đình, nghĩ sau khi có con sinh hoạt sẽ thay đổi thế nào, nghĩ rất nhiều cảnh tương lai tốt đẹp của một nhà ba người.

Bất tri bất giác, Tô Ý Nhiên toàn miêu tả hình ảnh một nhà ba người.

Ví dụ như, một nhà ba người mặc áo gia đình đi trên phố lớn, trời mưa cùng đi dưới một tán ô, cậu và anh Đình cùng dạy con làm bài tập, lúc ăn Tết thì đặt lì xì dưới gối con, vân vân mây mây.

Cố Uyên Đình không muốn nghe không muốn nghe, thế nhưng không bao lâu, bị cảnh tượng ấm áp mà Nhiên Nhiên miêu tả hấp dẫn.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hắn bị tưởng tượng tương lai của Tô Ý Nhiên làm cho xúc động, cũng nghĩ theo lời của Nhiên Nhiên.

Trong trong quá trình này dường như Cố Uyên Đình thành lập tình cảm, dần dà hắn cảm thấy cũng có thể chấp nhận đứa bé này.

Hắn nghĩ lại, không, đây không phải là con của nguyên chủ, mà là con của Nhiên Nhiên.

Tuy rằng nghĩ tới đứa bé hơi liên quan tới nguyên chủ là lòng hắn lại chua loét, thế nhưng đó là con của Nhiên Nhiên.

Con Nhiên Nhiên, cũng là con của hắn.

Sau đó, hắn, Nhiên Nhiên, con, một nhà ba người, sau đó có lẽ còn có bốn người sẽ cùng nhau sinh hoạt giản dị hạnh phúc.

Cố Uyên Đình thầm nghĩ cảnh tượng sau này một nhà ba, bốn người, tương lai trải qua cuộc sống tốt đẹp, lại cúi đầu hôn Tô Ý Nhiên, trong lòng tràn đầy dịu dàng và khát vọng.

Cố Uyên Đình muốn Nhiên Nhiên.

Hắn cảm thấy hiện tại bầu không khí vừa vặn, dù không thể thật sự muốn Nhiên Nhiên, hắn cũng muốn thân mật tiếp xúc thêm với Nhiên Nhiên.

Cố Uyên Đình ôm Tô Ý Nhiên, cúi đầu khẽ hôn cậu một cái, tràn ngập ám chỉ mà liếm bờ môi cậu, thỉnh cầu cậu: "Nhiên Nhiên, anh muốn làm bài tập."
Tô Ý Nhiên vẫn đang nghĩ chuyện con cái, bị anh Đình hôn một cái cũng không để ý, mãi đến khi bị Cố Uyên Đình liếm cậu mới biết anh Đình muốn làm gì.

Tô Ý Nhiên: "..."
Tô Ý Nhiên vẫn đang quy hoạch chuyện liên quan đến con cái, không có bất kỳ tâm tư gì, cậu đẩy đầu Cố Uyên Đình ra: "Không được, mới đọc một chương sổ tay, đọc tiếp."
Cố Uyên Đình thấy cậu không muốn thật, hiển nhiên cậu đang trong bầu không khí hoàn toàn khác hắn: "..."
Tô Ý Nhiên thấy anh Đình không quá cam tâm, lần nữa nghiêm túc từ chối bài luyện tập hôm nay.

Nhiên Nhiên thật sự nghiêm túc, Cố Uyên Đình cũng không dám làm căng, đành nhẫn nhịn thiên đại oan ức, đọc "Sổ tay nuôi dạy trẻ" với Tô Ý Nhiên.

Đọc một hồi, oan ức trong lòng hắn dần dần sắp phá tan chân trời.

Một nhà ba người, tương lai tốt đẹp.

Ha ha.

Tác giả có lời muốn nói:
【 Thính Thính: Oan ức, muốn khóc.


(Tên làm tác giả sắp trọc cả đầu QAQ, tên con là gì mới hay đây).


Bình luận

Truyện đang đọc