PHÁ TRẬN ĐỒ



Tất cả nhân quả nghiệp chướng, bao nhiêu vướng mắc quấn thân, hoặc vô ý mà bắt đầu, hoặc cố tình mà phát, quay nhìn lại đều tựa giấc mộng Nam kha.

Con người khi say hoan ca lả lướt, tỉnh lại chỉ còn phù vân...
Bàn tay tái nhợt không chút màu sắc vuốt ve từng tấc từng tấc trên bộ lông cháy đen, đầu ngón tay chạm vào miệng vết thương, động đến lớp thịt nửa sống nửa chín bên trong, vậy mà con hồ ly vẫn không nhúc nhích, thật giống như đã chết.
Nhưng mà Cầm Di Âm còn có thể nghe thấy tiếng hít thở kéo dài hơi tàn của nó, tuy yếu ớt cũng không hề đứt đoạn.
Ngón tay tại cổ họng hồ ly hơi ngừng lại.

Chỉ cần hắn thoáng dùng sức, nó có thể kết thúc thống khổ vãng sinh cực lạc.

Tuy là trăm năm tu hành một chốc tan biến, dù sao cũng tốt hơn là sống không bằng chết.
Không biết có phải là nhận ra được nguy cơ hay không, hồ ly sống dở chết dở thế nhưng nhúc nhích một chút.

Thân thể nho nhỏ ở dưới tay hắn không thể khống chế mà phát run, bàn chân móng vuốt cào cào, theo bản năng muốn chạy trốn để giữ mạng.
Cũng không phải sợ chết, mà là không cam lòng.
Cầm Di Âm không phải chưa từng thấy sinh linh kiên nghị, tính cách bản năng như vậy thường thường thuộc về hàng ngũ linh trưởng bẩm sinh đã được khai trí.

Thiên đạo mặc dù công bằng lại phù phiếm, hồn phách kiên trì rất nhiều, mà ngay từ lúc ngưng hiện ban đầu liền quyết định thiên mệnh căn cơ, kẻ có thể chống lại cũng không có mấy.

Những thứ này cũng không nên thuộc về một con hồ ly xuất thân nơi hoang dã.
Hắn đã nhấm nháp qua một giọt tinh huyết của yêu hồ.

Phải biết rằng yêu loại tu hành không dễ.

Đối với hồ tộc mà nói, số đuôi là tiêu chí đạo hạnh tăng tiến của chúng.

Từ một đến chín, một đuôi ứng với một tầng đại cảnh giới, đến chín là cực hạn cuối cùng.

Hồ tộc trời sinh đã có mị thuật, tự nhiên theo con đường thải bổ (*).

Vì vậy đa số hồ tu trong thiên hạ là hạng dùng thanh sắc mê hoặc người, dù có kẻ đại thành, cũng khó tránh khỏi lâm vào ngõ cụt, tiến cảnh nhanh nhưng căn cơ lại bất ổn, đến cuối cùng không tiến trái lại thụt lùi, rơi vào ma chướng.
[(*) thải bổ: kiểu tu hành hấp thu tinh khí của người khác để bồi bổ cho bản thân]
Nhưng mà Cầm Di Âm nếm qua giọt tinh huyết kia không hề có uế khí hỗn tạp.

Ngoại trừ vị tanh ngọt nguyên thủy của huyết dịch, cũng chỉ có một luồng khí tức mãnh liệt như rượu mạnh.
Đạo tu hành của Mộ Tàn Thanh, là từ trong đánh đánh giết giết tìm ra con đường.

So với tu sĩ nhân tộc giết chóc đúng theo luật lệ phép tắc cùng đám yêu ma quỷ quái thay đổi thất thường, sinh sát thắng bại đều là chuyện vô vị.

Yêu hồ từ trong tinh phong huyết vũ giương ra nanh vuốt, vẫn cứ sống qua bao năm tháng chìm nổi bất định.
Y chịu đựng gian nan cực khổ hơn bất kỳ yêu hồ nào trên thế gian, thế nhưng cũng sẽ đi lâu đi xa hơn bọn họ.
"..." Khóe miệng Cầm Di Âm nhẹ nhàng cong lên một chút.
Bàn tay dời xuống, nâng đầu yêu hồ lên.

Cặp mắt đỏ như máu kia đang khép hờ, miễn cưỡng nhướng nhướng mi cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng trắng mơ hồ.
"Ngươi gân cốt không tồi, nhưng cũng chỉ có thế.

Đạt được tạo hóa hôm nay ngoại trừ cơ duyên, lại càng phụ thuộc linh hồn cùng tâm trí...!Thế nhưng, tâm trí này không phải kẻ vướng đại nghiệp chướng ắt không thể có được.


Nhưng mà người có đại nghiệp chướng đa số có tạo hóa khác, thoát thai hoán cốt không thành thần tiên liền thành yêu ma quỷ quái, làm sao lại trở thành thứ dã vật ăn tươi nuốt sống như ngươi?"
Hơi thở lạnh lẽo gần trong gang tấc, lỗ tai Mộ Tàn Thanh nhịn không được rung động mấy cái, nghe có người nói với mình: "Ngươi có muốn biết kiếp trước bản thân mình là cái gì hay không?"
Kiếp trước?
Đầy miệng máu tanh trong cổ họng lăn lộn mấy lần, Mộ Tàn Thanh cảm thấy toàn thân mình từ trong ra ngoài không chỗ nào không đau, cũng không nói nổi một chữ "không", chỉ có thể mất công tốn sức mở mắt ra, muốn nhìn cái kẻ khốn nạn thấy chết mà không cứu lại cứ luôn mồm lải nhải này đến tột cùng là người nào.
Nhưng y vừa mở mắt, liền bị cuốn vào trong một màu xanh vô biên vô hạn.
Đó là một đôi mắt hiếm thấy, toàn bộ tròng trắng đều đen như mực, chỉ có đồng tử trắng bạc ở giữa như hai ngôi sao nhỏ phản chiếu, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, đột nhiên trở nên mờ ảo như sương mù dày đặc.
Trong sương mù có hình ảnh của vạn vật thoáng qua, cũng có chúng sinh trăm thái chợt vô hình vô ảnh, cho dù là hình dáng hay là âm thanh đều giống như bị màn sương mù này lặng yên nuốt chửng, phảng phất như chưa từng tồn tại.
Nhưng khi ý nghĩ như vậy vừa thoáng qua, Mộ Tàn Thanh lại cảm thấy trước mắt loáng một cái, vô số cây cối cao lớn đột ngột từ dưới đất mọc lên.

Chỉ trong khoảng khắc, ngàn cây hoa nở, giữa đài hoa không phải nhụy hoa mà lại là mặt người, nam nữ già trẻ không thiếu gì cả, hoặc há miệng khóc cười, hoặc ngậm miệng không hề có một tiếng động, thần sắc khác nhau, chỉ có đôi mắt đều nhìn về bên này.
Thế gian nhân duyên sự, vô vị ái oán tăng; tâm hữu lục dục xứ, thường tại Sa Bà thiên.

(*)
[(*) Sa bà thiên: tức là thế giới hiện thực do đức Phật Thích ca mâu ni giáo hóa.

Chúng sinh trong thế giới này làm 10 điều ác, chịu đựng các phiền não mà không muốn lìa bỏ, vì vậy còn được gọi là "Kham nhẫn thế giới"]
Người có thất tình lục dục, lòng sinh ngũ uẩn tam độc (*), vọng niệm phát sinh liền đi vào lạc lối, chấp mê bất ngộ mà rơi vào ma chướng, liền trở thành nguồn gốc thai nghén Tâm Ma.
[(*) Ngũ uẩn: tượng trưng cho năm yếu tố tạo thành con người, toàn bộ thân tâm, bao gồm : sắc, thọ, tưởng, hình, thức / Tam độc: 3 trạng thái tinh thần có hại: ngu si, tham lam, sân hận, thường gọi tắt là tham sân si.

Vọng niệm là những ý nghĩ xằng bậy]
Tâm Ma sinh ra theo thời thế, vô sắc tướng vô chân thân, dựa trên ham muốn tội lỗi của con người làm căn nguyên.

Tuy là thiên địa chính đạo không dung, lại bởi vì vọng niệm không dứt mà bất tử bất diệt.
Thế nhưng vạn vật có được ắt có mất.

Tâm Ma tu tự tại đạo pháp biến đổi của riêng hắn, phương pháp chính là con đường từ tâm nguyện, không tuân theo tự nhiên, không theo thiên đạo, chỉ có thể chuyển hóa trải nghiệm nghe nhìn bên ngoài thành nền tảng tinh thần của mình.

Tuy có khả năng sáng tạo, cuối cùng cũng mắc kẹt ở trong tâm lao này.
Đây là trời đất do Cầm Di Âm thống trị.

Nơi đây đất không chia ra sạch bẩn, nước không chia ra trong đục, chỉ có hàng ngàn hàng vạn cây Huyền Minh mộc sinh trưởng trên vùng đất hoang không biên giới.

Loại cây này một năm dài một tấc, mười năm ra một nhành, trăm năm nở hoa một lần, từ giữa nhụy hoa sinh ra mặt người, đều là sắc tướng chúng sinh lòng có ma chướng.
Người khám phá ma chướng rời khỏi kỳ hoa quay về đại đạo; Kẻ chấp mê bất ngộ thường không mở được đóa hoa này, tất đi vào lạc lối.
Cầm Di Âm cười khẽ một tiếng.
Nháy mắt đó, Mộ Tàn Thanh nghe được vạn người cùng hô, ngàn loại thanh sắc chồng chất cùng một chỗ, chấn động đến mức tâm thần y run rẩy dữ dội, trong lúc hoảng hốt hồn đã bay đi nơi khác.
Sinh linh vạn vật xuất phát từ trong lục hợp, mệnh đứng trong ngũ hành.

Cho dù là yêu ma quỷ quái hay là nhân sinh cây cỏ đều có nguồn gốc lai lịch.

Vì vậy đối với người tu hành mà nói, một thân máu thịt bất quá là chỗ gửi hồn, chỉ có xé bỏ da cốt sắc tướng, mới có khả năng nhìn ra diện mạo thật sự.
Cầm Di Âm rất có hứng thú mà nhìn kiếp trước của con hồ yêu này...
Hơn 300 năm trước, thống trị Trung Thiên cảnh còn chưa phải là Ngự Thiên hoàng triều như hiện giờ.

Cơ thị vương tộc cai trị nơi này ngàn năm, theo thời gian làm hao mòn từ thịnh chuyển suy, thế lực khắp nơi gió nổi mây vần.

Cuối cùng sau khi Tiên hoàng băng hà bắt đầu nội chiến nhiều năm liên tiếp.

Phụ thân nam hài là lão tướng sa trường, thống lĩnh Cơ triều tả quân, đánh đâu thắng đó, thanh danh truyền xa.

Y cũng theo cha tòng quân, tiễn phá tinh kỳ, trường kích uống máu, tuy tuổi còn trẻ đã được làm tiên phong.
Đến lúc thiếu niên trưởng thành thanh niên, phụ thân đã là da ngựa bọc thây từ lâu.

Lúc đó tôn thất nội loạn, y phụng mệnh dẫn quân bảo vệ Thiếu đế hồi cung đăng cơ, cách Vương thành chỉ còn không tới trăm dặm.
Nhưng mà binh đã mệt ngựa đã mỏi.

Nếu như đi tiếp sợ đến Vương thành cũng bị đánh bại, nếu như lùi về sau sợ hỏng đại sự, trong doanh trại lại còn có thương binh lẫn tù binh, vô luận tiến thoái đều là khó.
Chiến tranh giằng co suốt bao năm liên tục, thắng thua lại chỉ trong một hành động.

Quân lệnh thúc giục, làm tướng không ai chưa từng thất bại.
Quyền thần bày mưu, quân chủ ban kiếm; Tướng quân trẻ tuổi hạ lệnh để toàn bộ thương binh cùng tù binh lưu lại, làm một cạm bẫy mai phục cửu tử nhất sinh.

Mà y đích thân dẫn một nhánh kì binh suốt đêm rong ruổi chạy gấp về Vương thành.

Rốt cuộc ngày hôm đó phá tan phòng ngự của nghịch thần, nghe Thiếu đế ra lệnh một tiếng, đại quân tràn vào.
Y ghìm ngựa đứng lặng trong tinh phong huyết vũ, sau lưng là bao nhiêu đồng đội thây chất thành núi, máu chảy thành sông, trước mặt là Thiếu đế Cơ thị mừng rỡ như điên.
Sau đó, Thiếu đế toại nguyện đăng cơ, luận công ban thưởng xử phạt một hồi, y trở thành trọng thần trẻ tuổi nhất trên kim điện.
Nhưng y nhớ tới sơn cốc kia, nhớ tới tuỳ tùng vào sinh ra tử nhiều năm của mình, nhớ tới đám binh lính bởi vì bị thương không thể đi tiếp, lấy danh nghĩa là kỳ binh mai phục mà chôn thây nơi đất vàng.

Bầy quạ bay đến phủ kín trời, dừng ở mảnh đất tĩnh mịch này, mổ lên huyết nhục hoặc tươi sống hoặc mục nát.

Tiếng chúng kêu cực kỳ giống tiếng người sắp chết nức nở.
Đều nói «Đế giả vô tâm, tướng giả vô tình» (*), mà y trước sau không thể buông xuống được.
[(*) người làm vua không có tâm, người làm tướng không có tình]
Chỉ qua mấy năm, triều đình quyền lực phân chia, các đảng phái dấy lên sóng ngầm mãnh liệt.

Y tuy có quân công nhưng lại không có căn cơ gia thế trợ giúp, trời sinh tính tình thẳng thắn cô độc, không chịu liên hôn chính trị, không ưa nịnh nọt bè cánh, liền trở thành bia sống để công kích trên kim điện.
Mùa đông năm ấy, mẫu thân y chết bệnh.

Thương bệnh tích tụ qua nhiều năm hành quân cũng theo bi thống cùng nhau bạo phát.

Tướng quân đã từng phóng ngựa đề kích cưỡi gió sa trường bây giờ chỉ có thể ở trong tường viện ngẩn người nhìn trời.
Văn thần bất hòa với y nhân cơ hội thượng tấu.

Quân chủ thuận thời thuận thế thu hồi đại quyền của y, lập kẻ tâm phúc làm tướng soái, tặng y tài bảo giai nhân để an dưỡng thân thể tàn phế.
Y đối mặt với trung quan truyền thánh chỉ trầm mặc một lúc lâu, rồi tiếp lấy ý chỉ giao trả ấn soái, lại cự tuyệt ban thưởng.
Năm đó y mới chỉ qua tuổi nhi lập, đã như lão nhân năm mươi tuổi, tóc mai bạc trắng.

Y tự thỉnh xin đi hiệp trợ trấn thủ biên quan, từ đây đem chính mình trục xuất khỏi Vương thành.
Lúc y đến có thiên quân vạn mã, thời điểm ra đi chỉ dẫn theo một đội lão binh.
Biên thùy Tây bắc có một toà cô thành.

Y liền mang theo đám thuộc cấp không nhà để về đóng quân nơi đó.


Ở đây quanh năm tuyết phủ, đóng băng vạn vật, ngay cả tường thành băng cũng ngưng tụ dày đặc.

Tướng quân tuổi không còn trẻ đứng trên thành lâu, trường kích dựa bên người, trong tay cầm một bầu rượu nhạt.
Cầm Di Âm chậm rãi chớp mắt.
Trong giây lát này, thời gian trôi qua cực nhanh, đảo mắt sau trên thành lâu đã không còn thấy bóng dáng tướng quân, ngoài thành lại thêm một ngôi mộ.

Hài cốt xuống mồ, tinh kỳ che đỉnh, trước mộ phần ngoại trừ một tấm bia đá, chỉ có một thanh trường kích đứng thẳng trong gió tuyết.
Đây chính là nhân sinh yêu hồ từng trải qua.
Kiếp trước y chính là đại tướng tiền triều, theo lệnh chủ chinh phạt, bản năng trợ giúp Cơ thị tân quân phục hưng vương triều.

Không ngờ kẻ bất bại trên sa trường lại thua bởi quyền thần trong triều đình.

Bởi vì đời này y là tướng thời loạn, cho dù tự nguyện hay không, tóm lại phạm vào sát nghiệp quá nặng, nên đời sau y không được đầu thai làm người mà vào đường súc sinh, biến thành yêu hồ.
Cầm Di Âm không hề có một tiếng động mà thở ra một hơi.

Thời gian của Tâm Ma ảo cảnh quay ngược lại mấy năm, cảnh tượng lần thứ hai trở về trên thành lâu dày đặc băng tuyết, chính hắn cũng hóa thân thành một tên lính, cầm thương thủ vệ, nửa bước không dời.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân chầm chậm.

Lão tướng quân tóc trắng xoá chống trường kích từng bước một đi tới, đôi mắt vẩn đục sau khi nhìn quét một vòng chậm rãi trở nên sáng ngời.
Y đi rất chậm, thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng, thời điểm đi ngang qua bên người "sĩ binh" thân hình hơi lảo đảo, được đối phương thuận thế đỡ một cái.
"Tướng quân!" Hắn thân thiết mà thấp giọng nói "Gió lạnh tuyết lớn, nơi này có chúng ta, ngài vẫn nên quay về đại doanh đi!"
"Lão phu không sao." Tướng quân khoát tay áo một cái, đứng vững lại, ánh mắt trên dưới đánh giá hắn "Ngươi tên là gì? Tòng quân mấy năm rồi?"
Hắn nói: "Ty chức Trương Toàn, tòng quân được bốn năm.

Gia phụ từng là bộ hạ cũ của tướng quân, từ nhỏ liền giáo dục ta phải ra sức cho ngài."
"Trương Toàn, Trương Toàn..." Tướng quân lẩm bẩm vài lần, lại ngắm nhìn khuôn mặt hiện tại này của hắn, cau mày suy tư một trận, bỗng nhiên tỉnh ngộ "Ngươi là nhi tử của Trương Minh?"
"Dạ phải."
"Ha, quả nhiên là lão tiểu tử kia!" Tướng quân sang sảng cười rộ lên, thật giống trẻ ra mười mấy tuổi "Lúc trước, thời điểm hắn xuất ngũ cưới vợ ta còn đi uống rượu mừng, không ngờ bây giờ nhi tử đã lớn như vậy.

Cha mẹ ngươi hiện tại thế nào?"
"Gia mẫu vẫn còn mạnh khỏe, gia phụ hai năm trước đã bệnh qua đời."
Tiếng cười của Tướng quân ngừng bặt, một hồi lâu sau rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Hắn cũng đi rồi a..."
Dáng vẻ hiện tại của Tâm Ma bất quá là thiếu niên chưa đến nhược quán (20 tuổi).

Hắn sờ môi viền mắt ửng đỏ, rõ ràng là có tâm sự kìm nén, rồi lại ấp úng không chịu nói ra lời.
Tướng quân dĩ nhiên nhìn ra, liền hỏi: "Có chuyện gì, ngươi cứ nói thẳng thắn."
"Tướng quân, ta khi còn nhỏ nghe cha kể chuyện các ngươi lúc trẻ tuổi ..." Trên mặt Trương Toàn hiện ra vẻ ước ao, khiến cho tướng quân bất giác theo lời của hắn nhớ lại thời điểm mình cùng tuổi người này.
Tiên y nộ mã, tung hoành chém giết.

(*)
"...!Ngài là Chiến thần của Cơ thị, là anh hùng của muôn dân, nhưng vì cái gì chúng ta hiện giờ phải lưu lại vùng đất xa xôi lạnh lẽo này? Tại sao qua nhiều năm như vậy, triều đình cũng không phái người đến ủy lạo chúng ta chứ?"
Chiết kích trầm sa, phong sương mòn người.

(*)
[(*) tiên y nộ mã: áo quần đẹp đẽ, ngông cuồng hào nhoáng, nguyên hai vế là «tiên y nộ mã, huy kim như thổ».

Chiết kích trầm sa: kích gãy chôn vùi trong cát]
Tướng quân phục hồi tinh thần lại.

Y nhìn thấy vẻ nghi hoặc cùng không cam lòng trên mặt người trẻ tuổi.

Khoảng khắc đó, trong mắt y gió nổi mây vần, đều bị Tâm Ma nắm trong lòng bàn tay.
Trương Toàn chần chờ một chút: "Tướng quân..."
"Nơi này không tốt sao?" Tướng quân hỏi ngược lại.

Trương Toàn gật đầu, lại nhanh chóng lắc đầu.
"Đúng là không tốt.

Không chỉ xa xôi lại còn bần hàn, mỗi ngày ăn gió uống sương, cuộc sống trải qua chính là khổ, càng không có lạc thú gì." Tướng quân vỗ vỗ bờ vai hắn "So sánh với nơi đây, Vương thành bao nhiêu phồn hoa thịnh vượng.

Phố dài mười dặm nhà cửa san sát, đại công tử tiểu cô nương đều mặc lụa cài hoa, nhìn thôi cũng thấy đẹp...!Nếu là ngày lễ ngày tết...!ha...chỉ đèn đuốc cũng đã có thể chói mù mắt ngươi!"
Trương Toàn nhịn không được tưởng tượng thịnh cảnh giống như vậy, nhưng mà gió lạnh vù vù đem hắn kéo về thực tế, rụt rụt cái cổ.
"Địa phương đẹp đẽ như vậy, là do chúng ta chân đất vung đao khua kiếm đánh hạ.

Hiện tại chúng ta lại ở chỗ khổ hàn như thế này, chỉ nằm mơ mới có thể trở về nơi đó...!Ngươi nói, ai có thể cam tâm, ai có thể không oán hận chứ?" Tướng quân tự tay buộc dây áo choàng cho hắn, động tác rất chậm, âm thanh cũng rất nhẹ "Thời điểm ta ra đi, trong lòng phát lời thề, sớm muộn cũng sẽ mang binh của ta trở lại nơi đó, khiến người có lỗi với ta phải hối hận."
Trương Toàn giật cả mình, lại cảm thấy huyết dịch cũng không khỏi sôi trào lên, hô hấp cũng trở nên nặng nề: "Vậy tướng quân ..."
"Năm đầu tiên tới nơi này ta nghĩ làm sao chiêu binh mãi mã.

Năm thứ hai ta nghĩ làm thế nào âm thầm buôn muối buôn thiết.

Đến năm thứ ba..." Tướng quân nói càng ngày càng chậm "...!Năm thứ ba có thảo khấu ngoại tộc tập kích đến đây, ta suất binh đem bọn chúng đuổi tận giết tuyệt, quay đầu lại liền có dân chúng trong thành đến đưa thức ăn nước uống cùng quần áo chống lạnh."
Nói đến chỗ này, y nở nụ cười: "Vào lúc ấy ta mới nhớ ra: ta ngoại trừ là tướng quân, còn là người lính tòng quân ăn lương trông coi một phương bách tính."
Trương Toàn muốn nói lại thôi.
"Triều đình có người có lỗi với ta, lão tử oán hận bọn họ là chuyện đương nhiên.

Nếu như có cơ hội ngắt cái đầu hắn quẳng cho chó gặm cũng là sảng khoái.

Thế nhưng..." Tướng quân nhắm mắt lại "...Ta không thể có lỗi với binh lính của ta, khiến bọn họ một đời vì nước lại trở thành tặc nhân; Ta cũng không thể có lỗi với bách tính của ta, khiến bọn họ không chỉ khổ kế sinh nhai còn bị tan nhà nát cửa bởi chiến hỏa."
Trương Toàn rốt cuộc nhịn không được nhỏ giọng nói: "Nhưng mà như hiện giờ, ngài liền không làm bọn họ thất vọng, không làm chính mình thất vọng sao?"
"Ngươi nói đúng, cái vấn đề này lão phu cũng suy nghĩ rất nhiều, bất tri bất giác đã vượt qua bao nhiêu năm tháng, đến bây giờ tuổi tác này mới hiểu được...!Lão thiên gia vốn bất công, thế nhân vốn bất bình." Trong đôi mắt vẩn đục của Tướng quân sáng lên "Đã như vậy, ta còn so đo được mất, công bình làm gì? Tranh tới tranh đi, bất quá thắng một bậc liền thua một bậc, còn không bằng thủ vững bản tâm, làm tốt chuyện ta sinh ra nên làm."
Trương Toàn há miệng muốn nói, nhưng lại cảm thấy không biết nói gì, nín nửa ngày chỉ ấp úng hỏi ra một câu: "Ngài liền...!không có tâm nguyện sao?"
"Tâm nguyện..." Tướng quân quay đầu ngắm nhìn Đại Tuyết sơn xa xa, bỗng nhiên nở nụ cười "Ta trước đây gặp được một người đoán mệnh, nàng nói..."
..."Tướng quân một đời chinh chiến, tuy là bảo vệ quốc gia, rốt cuộc là sát nghiệp quá nặng, chết rồi phải xuống mười tám tầng địa ngục, kiếp sau nhảy vào làm súc sinh trả lại tội nghiệt, ngài có từng hối hận không?"
Năm đó, đêm trước khi y rời khỏi Vương thành, ở ngã tư cuối phố gặp được nữ tử mặc áo trắng bày sạp bói toán.

Đầu nàng đội nón choàng không thấy rõ diện mạo, y lại luôn cảm thấy đối phương liên tục nhìn chằm chằm vào mình.
Hối hận không? Đương nhiên là không, mà nhân sinh ở trên đời, luôn có mệt mỏi.
Dừng một chút, âm thanh tướng quân theo gió truyền đến: "Nếu như có thể, ta chỉ muốn...!kiếp sau nguyện không làm người."
Trương Toàn nín thở, ngay sau đó trợn mắt lên, không thể tin mà cúi đầu.
Cùng với câu nói này, còn có một thanh trường kích.
Tướng quân tuy già nhưng bảo đao chưa lão, trường kích ở trong lòng bàn tay xoay chuyển, mũi kích trong chớp mắt không hề có một tiếng động đảo ngược, đâm vào lồng ngực "Trương Toàn".
"Chơi vui không?" Trong mắt Tướng quân lộ ra một tia đỏ.

Thân hình y vốn có chút khô gầy chợt biến đổi kéo dài, cuối cùng hóa thành hình dáng yêu hồ tóc bạc huyết đồng.
Y lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai?"
Trong Tâm Ma ảo cảnh không phân chia hư thực, suy nghĩ chính là biến đổi, đầy đủ ngũ cảm, lục dục thất tình đều có, không thể biết là mộng hay không mộng.

Vì vậy Cầm Di Âm ngang dọc trên con đường này nhiều năm, vẫn là lần đầu tiên bị hồn phách mình hút vào trong đó không hề dự triệu mà phá mộng.
Chẳng lẽ là mình mới ngủ ngàn năm, cảnh giới đã thụt lùi?!
Hắn không cảm thấy tức giận, trái lại nở nụ cười, háo hức mà nhìn chằm chằm yêu hồ, cực kỳ vui vẻ, ngay cả thanh âm cũng mang hương vị kiều diễm: "Đương nhiên là vui.

Ngươi a...!chơi thật sự quá vui!"
Mộ Tàn Thanh hừ lạnh một tiếng, trong tay phát lực chấn động, thân thể "Trương Toàn" nhất thời vỡ vụn ra, đảo mắt hóa thành tro bụi.
Trong tai chỉ còn một câu dư âm thì thầm: "Ta sẽ lại tới tìm ngươi chơi, đừng có chết sớm nha!"
Trong nháy mắt, thành lâu băng tuyết cùng núi cao phương xa tan chảy như một giọt mực đậm đặc, ánh trăng trên đỉnh đầu cực sáng, bầu trời vạn dặm đều hóa thành màu trắng từ phía trên ập xuống, phút chốc khắp nơi mờ mịt.
Mộ Tàn Thanh theo bản năng mà nhắm chặt mắt lại.
[Tác giả có điều muốn nói: không sai, nữ nhân kiếp trước đoán mệnh cho tướng quân chính là Tịnh Tư.

Nói cách khác nàng ở đời trước liền vừa ý đại hồ ly, dự định thu y làm đồ đệ, nguyên nhân thỉnh từ từ tiết lộ].


Bình luận

Truyện đang đọc