PHÁ TRẬN ĐỒ



Trước khi rời khách điếm, Mộ Tàn Thanh đã suy đoán với Tiêu Ngạo Sênh rằng cái chết của Tân Lục thị chắc chắn không thể tách rời quan hệ với người thân cận bên nàng.

Mà trong Đàm cốc người có quan hệ gần gũi với nàng nhất không gì bằng Hi Di phu nhân.

Nhưng ngày hôm qua ở trong thành, bọn họ căn bản chưa từng nghe nói đến người này.
Trước khi nàng còn chưa xuất hiện, Mộ Tàn Thanh liền đã hoài nghi.

Nhưng y không nghĩ ra ở tình huống nào mà một lão nhân già nua thế nhưng có thể tàn nhẫn hạ sát thủ đối với huyết mạch truyền thừa duy nhất, thậm chí làm cho đối phương một thi hai mạng, chết rồi còn hóa thành tẩu thi ma thai.
Mãi đến tận tối hôm qua tại ngôi nhà cũ của Tân gia gặp gỡ, y xác định chắc chắn phía sau hai mẫu tử này còn có người giật dây.

Mà người đó thậm chí còn nắm giữ hành tung của mình.

Nếu không phải là A Linh cùng Tiêu Ngạo Sênh bên kia xảy ra sơ suất, vậy đối phương phải có thủ đoạn nào đó ở trong bóng tối dò xét các nơi trong thành.
Khi Mộ Tàn Thanh nhìn thấy vị Hi Di phu nhân này, cảm giác bất thường nồng đậm từ trên người đối phương tràn ra.

Lão phụ nhân này hình dung tiều tụy, lại gặp phải biến cố người chí thân chất chứa oán hận chết thảm, cho dù thân là tu sĩ không đến nỗi bệnh không dậy nổi, trong mắt cũng sẽ không lưu lại vẻ lạnh lẽo thờ ơ đến vậy, phảng phất đều là khinh bỉ đối với thứ sinh tử họa phúc này.
Cuối cùng để cho y xác định thân phận đối phương chính là hai điểm: Tân thị các đời Sơn trưởng thờ phụng tượng thần, cho dù phát hiện khác thường, Hi Di phu nhân không thể đem việc này phó thác cho một tiểu tử không rõ lai lịch lại còn nói năng lỗ mãng đối với thần linh như y.

Mà trong thần điện này, ngoại trừ hương khí lượn lờ, còn kèm theo một mùi hoa hòe nhạt đến không thể nhận ra được, cùng với mùi tối hôm qua y ngửi được trong nhà Tân thị giống nhau như đúc.
"Ta luôn luôn thắc mắc, Hi Di phu nhân tại sao lại có thể giết chết hai kẻ chí thân còn sót lại của mình như vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui, nguyên nhân hợp lý nhất chỉ có một: chính là trước đó nàng đã bị người đoạt xác thao túng." Năm ngón tay Mộ Tàn Thanh xiết chặt, ánh mắt lạnh lẽo "Thiện dùng khí vị triển khai chú pháp, đối với hành tung thân phận của ta rõ như lòng bàn tay, lại cùng Ma tộc có liên quan, còn yêu thích thông qua thủ đoạn quỷ quái quấy nhiễu người khác lựa chọn quyết định, đem hết thảy đều xem thành quân cờ trong bàn cờ...!Người như thế, ta chỉ nhận thức được một mình ngươi!"
Thân thể dưới chưởng run rẩy.

Đến lúc gương mặt kia ngẩng lên, đã không còn dáng dấp già nua mà biến trở về diện mạo thật sự của Cơ Khinh Lan.
Hắn cảm thụ được lực đạo nơi cổ họng siết chặt như vòng sắt, tựa có chút ủy khuất: "Tàn Thanh, ta thế nhưng chưa hề nghĩ tới muốn hại ngươi.

Người phụ nữ đó cùng lão thái bà này đều không phải ta giết."
"Không phải ngươi giết, cũng không thể tách rời liên quan với ngươi." Mộ Tàn Thanh không suy chuyển chút nào "Cơ Khinh Lan! Dám làm dám chịu, đừng có lấy mấy lời kiểu như «sự việc không liên quan tới ta» ra mà che giấu, sẽ chỉ làm ta chán ghét ngươi."
"Ngươi nói không sai." Cơ Khinh Lan gần như nỉ non mà nói "Nhưng mà cõi đời này, không tha cho loại người như ngươi nhất."
Mộ Tàn Thanh cười nhạo một tiếng: "Không tha cho ta thì lại làm sao? Ta tự sống phận mình, cần ai bố thí sống qua?"
Cơ Khinh Lan nhìn đôi mắt y, bỗng nhiên thổi một hơi.

Mộ Tàn Thanh chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, ngay sau đó trên ngực truyền đến một luồng sức mạnh, cả người chật vật lui ra.

Thời điểm tái mở mắt, xung quanh đã không còn là thần điện đèn nhang quanh quẩn, mà trở nên sương khói mông lung, nhìn không ra bất kỳ vật gì.

Liền ngay cả một trảo của y vung ra, cũng ở giữa đường biến thành khói xanh tứ tán.
Linh vực!
Mộ Tàn Thanh cau mày.

Đây là thủ đoạn chỉ có quỷ tu đại năng mới triển khai được, đem linh hồn bản thân luyện hóa thành nguyên thần vực, có thể đem địch nhân kéo vào trong đó, lấy ý niệm điều khiển vạn vật nơi đây, đơn giản tựa như thần linh ép chết một con giun dế.
"Ta không muốn cùng ngươi đối địch.

Thế nhưng lần này..."
Thanh âm Cơ Khinh Lan ở trong hư không vang lên, mấy luồng sương khói quanh quẩn xoay vòng, biến ra một thân ảnh.

Mộ Tàn Thanh giương mắt nhìn lại, liền ngây ngẩn cả người.
Linh vực là nguyên thần vực của quỷ tu, dĩ nhiên sẽ hiện ra bộ dạng ban đầu của chủ nhân, cũng chính là bộ dáng khi chết của đối phương.


Nhưng hôm nay Cơ Khinh Lan hiện ra trước mặt Mộ Tàn Thanh, lại là một anh nhi.
Hồng y nam tử có thể dựa vào một nén nhang đột phá Mộng Hồn ảo cảnh, dùng một ngọn đèn lồng an ngàn vạn linh hồn, thời điểm chết thế nhưng còn chưa trưởng thành.

Trên thân thể nho nhỏ tái nhợt gầy yếu che kín hoa văn đỏ sậm, phảng phất từng mạch máu đều nổi lên, tứ chi co ro, trên đầu chỉ có mấy sợi tóc thưa thớt bị đóng một cái đinh sắt, toàn thân còn lưu lại vết máu loang lổ, thật giống như mới sinh ra không lâu.
Cổ họng Mộ Tàn Thanh đột nhiên nghẹn lại.

Một luồng phẫn nộ khó giải thích được từ đáy lòng y dâng lên, cơ hồ muốn đè bẹp lửa giận vừa nãy.
Anh nhi ngẩng đầu lên, trong con ngươi một mảnh huyết sắc, chỉ có âm thanh bất biến: "Tàn Thanh, đi phá huỷ tượng thần này, ta phát thệ sẽ không tổn thương ngươi mảy may."
"Ngươi chỉ là không tổn thương ta mà thôi." Mộ Tàn Thanh đè cảm xúc cuồn cuộn trong lòng xuống, cưỡng bách suy nghĩ của mình trở lại quỹ đạo "Tượng thần này đến cùng có ý nghĩa gì?"
Cơ Khinh Lan nói: "Ta đã nói qua, nó là vật tai họa tạo thành Đàm cốc mê thuật.

Tượng thần một ngày không hủy, người nơi này liền một ngày không thể nhìn thấu chân thực."
"Ngươi đang nói dối!" Mộ Tàn Thanh lạnh lùng nói "Nếu thật sự như lời ngươi nói, bao nhiêu kẻ vãng lai du thương lui tới Đàm cốc đều phải phát hiện điểm ấy, làm sao có khả năng bình yên đến nay? Tượng thần nhắm mắt xác thực có manh mối, mà nhìn thấu chân thực không thể đơn giản như vậy.

Nhưng ngươi kiên trì yêu cầu ta phải động thủ, thuyết minh điều kiện phá được tượng thần này có liên quan tới ta.

Hoặc là nói, bản thân việc phá hủy nó có ý nghĩa khác."
Cơ Khinh Lan thở dài, lại là nói: "Nếu ngươi không muốn, như vậy..."
Lời còn chưa dứt, sương khói nguyên bản bình yên đột nhiên như biển khơi sinh ra sóng lớn mãnh liệt, mấy luồng khói xanh từ phía sau anh nhi bắn mạnh mà ra, cấp tốc ngưng tụ thành trường đao sắc bén, phân biệt đâm về phía chỗ yếu hại quanh thân Mộ Tàn Thanh.

Y vọt người liền muốn bay về phía sau, thân thể nguyên bản linh hoạt nhẹ nhàng vào thời khắc này lại trở nên vô cùng nặng nề.

Chỉ nháy mắt trì trệ, khói xanh đã bức đến trước người.

Y đành dựa vào bộ pháp võ công miễn cưỡng tránh né chỗ yếu hại, tay trái đón đỡ phía trước vẫn bị trường đao xuyên qua.
Mộ Tàn Thanh hơi nhướng mày, thế nhưng ngay cả chút do dự đều không có mà cất bước gia tốc, sống sờ sờ đem đao phong kia từ trong vết thương rút ra.

Dòng máu sền sệt lập tức thấm vào ống tay áo, lưỡi đao lại hóa thành sương khói tiêu tan.
Linh vực đem y biến thành một phàm phu tục tử!
"Đây là đao thứ nhất." Cơ Khinh Lan trầm giọng nói "Nơi này cho dù qua bao lâu, bên ngoài cũng chỉ là thoáng qua một khắc.

Ta có kiên trì chờ ngươi thay đổi chủ ý, chỉ hy vọng là không quá chậm.

Dù sao ta cuối cùng cũng không đành lòng nhìn ngươi chịu khổ."
Mộ Tàn Thanh liếm liếm vết thương nhỏ trên cánh tay.

Đây là lần đầu tiên y cùng quỷ tu đại năng giao thủ, mà linh vực của Cơ Khinh Lan mạnh vượt quá y dự liệu, chứng tỏ thực lực đối phương hiện giờ vượt trên mình.
Nhưng y trái lại bật cười.
"Xem ra ta đã đoán đúng." Mộ Tàn Thanh khóe miệng còn có vết máu, nụ cười có chút ác liệt "Không quản ngươi mưu đồ ra sao, bức tượng thần này tồn tại chính là chướng ngại vật, còn không tiếc tiêu hao nguyên thần vận dụng linh vực cũng phải ép ta ra tay..."
Y dừng một chút, tự nghĩ bản thân không có cái gì kiểu như trời xanh ưu ái căn cốt thiên tư, như vậy giá trị được đối phương mưu đồ cũng chỉ còn sót lại một thứ.
"Phá Ma ấn." Mộ Tàn Thanh nhìn chằm chằm anh nhi hình dung khủng bố kia "Chỉ có Phá Ma ấn mới có thể đánh nát bức tượng thần này.

Như vậy tương quan với nó chỉ có thể là ma vật.

Kết hợp với lai lịch Đàm cốc ...!ở nơi này, Ưu Đàm Tôn từng lưu lại vật gì sao?"
Cơ Khinh Lan trầm mặc rất lâu, trong không gian nhất thời tĩnh mịch đến đáng sợ.
"A Linh là ngươi cố ý thả chạy đi.

Ngay cả lộ trình chạy trốn đều vừa vặn chạm phải chúng ta, e là từ lúc ta rời Hàn Phách thành, ngươi vẫn luôn thông qua thủ đoạn nào đó giám thị hành tung của ta.


Nhưng mà cứ như vậy, liền cùng thời gian Đàm cốc xảy ra chuyện có điều sai biệt.

Hơn nữa ngươi nói Tân Lục thị cùng Hi Di phu nhân cũng không phải là ngươi tự tay giết chết, cho nên bên trong Đàm cốc khẳng định còn có đồng bọn của ngươi.

Một khi đã như vậy, các ngươi không thể đem toàn bộ kế hoạch đều đặt trên người ta.

Như thế..." Mộ Tàn Thanh biết mình đã đoán đúng, y lau vết máu, nói tiếp:
"Đạo Diễn thần quân hương khói không thể đếm hết.

Nhưng mà tượng thần nhắm mắt, hương khói Đàm cốc truyền tin liền không có khả năng đến Tư Thiên các, chắc chắn là ngươi động tay động chân, mục đích hẳn là người chấp chưởng Phá ma ấn của Bắc Cực cảnh.

Nhưng mà Trọng Huyền cung làm việc cẩn thận, lần này chỉ phái tới mấy đệ tử đi trước tra xét.

Cho nên các ngươi nhắm vào Bắc Đẩu có thân phận trọng yếu nhất làm mồi, thả A Linh có cước trình nhanh nhất đi mật báo.

Nếu như nàng không gặp phải chúng ta, tám chín phần mười sẽ mời tới Tư Thiên các Thiếu chủ, cũng chính là một cái mục tiêu khác của các ngươi.

Nếu ta đoán không sai, tuy rằng A Linh hiện giờ quay lại Đàm cốc, nhưng mà tin tức nên đưa đến Bắc Cực cảnh cũng đã ở trên đường đi rồi."
Dừng một chút, ánh mắt của y trở nên lạnh lẽo: "Ngươi là người ngoài đến, dù cho mánh khoé thông thiên cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn nắm giữ toàn bộ Đàm cốc, thuyết minh kẻ đồng mưu với ngươi...!rất có thể là người chưởng sự chân chính ở nơi này, đúng không?"
"..."
Cơ Khinh Lan vẫn luôn biết con hồ ly này nhạy cảm giảo hoạt, chưa bao giờ dám xem thường đối phương.

Hiện giờ dưới tình huống dày đặc sương mù như vậy, thế nhưng chỉ dựa vào mấy câu nói của mình đã suy đoán đến nước này, thuyết minh hắn vẫn còn đánh giá thấp Mộ Tàn Thanh, hoặc có thể nói những điều hắn tự cho là mình biết rõ y, cũng vỏn vẹn ở vài phương diện mà thôi.
Hắn thở dài một hơi, rõ ràng là dáng dấp anh nhi, so với lão nhân còn muốn tang thương tiêu điều hơn: "Mộ Tàn Thanh! Ngươi đang ép ta xuống tay ác độc."
"Ngươi và ta dĩ nhiên là địch, không cần phải hạ thủ lưu tình." Mộ Tàn Thanh đôi mắt sinh sát "Có một số việc nếu làm, liền đừng nói mấy lời ma quỷ vạn bất đắc dĩ hoặc có nổi khổ khác gì đó.

Chớ để ta xem thường ngươi!"
Trong phút chốc, một làn khói xanh hóa thành trường thương, trực tiếp hướng lồng ngực y xuyên qua.

Mộ Tàn Thanh nghiêng người tránh thoát, không ngờ trường thương đột nhiên quay lại, hóa thành một cái mũi nhọn hướng về phía cổ y, dù cho hai tay y đan xen đem nó bẻ gãy, lòng bàn tay vẫn bị cắt ra vết máu!
"Ta tác thành ngươi." Cơ Khinh Lan nhắm mắt lại, thanh âm trở nên lạnh lẽo, dường như hắn đối xử với những người khác trên cõi đời này như vậy, xem như giun dế hờ hững đến tàn khốc.
Nụ cười Mộ Tàn Thanh thị huyết: "Sớm nên như vậy!"
Lời còn chưa dứt, dưới chân y giẫm một cái, thế nhưng trực tiếp nhào vào đám khói xanh đang bắn mạnh ra như vạn mũi tên cùng phát kia!
Linh vực tuy rằng lợi hại, nhưng có hai nhược điểm trí mạng.

Thứ nhất là sức mạnh của nó quyết định bởi linh hồn chủ nhân mạnh hay yếu, một khi kéo phải địch nhân có hồn phách kiên định mạnh mẽ hơn, linh vực liền sẽ bị sức mạnh tăng vọt xé rách; Thứ hai chính là nó vận chuyển hoàn toàn dựa vào nguyên thần chủ nhân điều khiển, nếu như nguyên thần bổn tướng bị trọng thương, hoặc là linh vực cần sức mạnh vượt quá nguyên thần chịu nổi, nơi này cũng sẽ hỏng mất.
Mộ Tàn Thanh không có ý định ở tình huống ngoài sáng biết đối phương mạnh hơn mình lại liều mạng với hắn, cũng chỉ có thể lựa chọn cùng hắn hao tổn, thử xem sức mạnh nguyên thần của Cơ Khinh Lan cao, hay là mệnh y cứng hơn!
Thời điểm ở trong đầu y dâng lên ý niệm này, máu huyết toàn thân tựa hồ sôi trào, cả người cũng run rẩy.

Mắt thấy vạn mũi tên sắp xuyên qua thân thể, đồng tử Mộ Tàn Thanh thu nhỏ lại, toàn bộ không gian tựa hồ cũng ở một này khắc ngưng trọng.
Ngay sau đó, trong sống lưng có thứ gì như con rắn chạy thẳng lên trên, huyệt Đại Chuy sau gáy truyền đến một cảm giác đau nhói.

Mộ Tàn Thanh theo bản năng mà trở tay, chạm phải một vật cứng đâm ra ngoài.
Y rút nó ra từ trong xương sống, rơi vào tay vậy mà lại là một thanh đoản kiếm, nhỏ như một cái dùi nhọn, dài chừng một thước, toàn thân trắng xanh như xương, ngay cả kiếm cách cũng không có, chỉ thấy một hoa văn màu đỏ hẹp dài loang lổ trên thân, tựa như vết máu đọng lại.
Mộ Tàn Thanh hơi sửng sốt, ngay tại bước ngoặt sinh tử này chợt nhớ tới lời Tịnh Tư nói với mình trước khi rời đi: "Trên đời đầy kẻ mặc cho số phận, lại thiếu hạng người nhân định thắng thiên, mà xương sống ngươi phải gánh sơn xuyên đại địa, thà gãy không khuất phục."
Khi đó y tưởng Tịnh Tư nhắc nhở mình không nên vì bị đả kích liên tiếp mà trong lòng sinh ra sợ hãi, cho tới bây giờ mới hiểu được hàm nghĩa lời này.
Theo cốt kiếm rút ra, chân nguyên vốn bị linh vực áp chế khôi phục vận chuyển.


Mộ Tàn Thanh xoay tay một cái, trường kích từ chính xương sườn mình luyện thành xuất hiện trong lòng bàn tay.

Sau đó y đem kiếm kích hợp lại, cán kiếm vậy mà tựa như có sinh mệnh dung nhập vào báng kích, tiêm kích hình trăng lưỡi liềm ẩn ẩn tia sáng lạnh lẽo sắc bén đáng sợ, chóp đuôi buông xuống huyết sắc.
Đột nhiên phúc chí tâm linh (*), Mộ Tàn Thanh nhìn thanh binh khí này gọi ra tên của nó: "Ẩm Tuyết!"
Như uống tuyết sương vào gan ruột, xin hỏi nhiệt huyết có còn không?!
[(*) phúc chí tâm linh: vận khí đến thì đầu óc cũng minh mẫn sáng suốt ra]
Vừa dứt lời, không gian nguyên bản đình trệ khôi phục bình thường, khói xanh biến thành vạn mũi tên che ngợp bầu trời bắn mạnh mà đến.

Mộ Tàn Thanh dưới chân xoay chuyển, Ẩm Tuyết bên người theo chuyển động của thân hình mà chém lên, trong phút chốc cuốn thành cuồng phong lốc xoáy, điên cuồng hút lấy toàn bộ sương khói đang nhào tới, lôi quang hỏa diễm từ giữa dấy lên, sau khi được cuồng phong thúc đẩy cơ hồ hóa thành một con rồng lửa khổng lồ, mở ra cái miệng lớn hướng về phía Cơ Khinh Lan đang được sương khói bao phủ táp tới!
Cặp mắt đỏ ngầu kia đột nhiên trợn to, há miệng liền phun ra một làn khói xanh, biến thành một đôi tay vô cùng lớn, miễn cưỡng bắt được đầu rồng, sau đó dụng lực từ giữa xé ra!
Cùng lúc đó, một tia sáng lạnh từ trong miệng rồng đột nhiên hiện ra, giây lát ở trong mắt Cơ Khinh Lan khuếch đại.

Hắn tại thế ngàn cân treo sợi tóc nghiêng đầu, mũi kích sát khóe mắt đâm tới.

Thân ảnh Mộ Tàn Thanh lại ở sau lưng hắn xuất hiện, năm ngón tay co thành trảo chộp lấy cái đầu nho nhỏ kia.
Cơ Khinh Lan vốn còn muốn phản kích, lại ngay thời điểm cái đinh trên đỉnh đầu bị chạm vào toàn thân đều cứng lại, sau đó dường như bị động đến vảy ngược, trong miệng phát ra một tiếng rít gào không giống tiếng người, toàn bộ không gian linh vực đều rung chuyển!
Mộ Tàn Thanh bị sức mạnh đột nhiên tăng vọt đánh văng ra, triệu hồi Ẩm Tuyết ở quanh người tạo thành một đạo bình phong, gương mặt nguyên bản còn có một chút giận dữ lại trở nên phức tạp.
Đó là một cây Chú Hồn đinh, bắt nguồn từ tà pháp bí truyền của Trung Thiên cảnh Cơ thị hoàng triều.

Sau khi Cơ thị diệt vong bị Ngự Tư Niên hạ lệnh nghiêm cấm, chính vì phương pháp này tổn thương thiên đạo nhân luân: người thi thuật tuyển chọn thai nhi chưa xuất thế, dùng đồ vật tanh tà nuôi cơ thể mẹ.

Thai nhi chưa ra đời liền sẽ tự động thu nạp tử hồn âm khí bốn phía, thông qua cơ thể mẹ chuyển đổi thành năng lượng tự thân, trưởng thành nhanh hơn bình thường.

Sau đó người thi thuật vào lúc nó thành hình mổ cơ thể mẹ ra, lấy Chú Hồn đinh đóng vào đầu thai nhi, đem máu thịt hoặc tóc tai của kẻ muốn nguyền rủa cùng bùa chú đốt thành tro bụi, cùng với hài tử đó ném vào trong quách nuôi nấng.

Sau ba ngày quỷ anh ra khỏi quách chính là oán linh khó có thể hàng phục, sẽ quấn lấy người bị nguyền rủa cùng con cháu đời sau của kẻ đó, không chết không ngừng.
Nhưng mà Mộ Tàn Thanh không cảm nhận được khí vị người khác trên Chú Hồn đinh, chỉ có một mạch huyết khí của Cơ Khinh Lan.
"Ngươi..."
Không chờ Mộ Tàn Thanh nói xong, toàn bộ sương khói trong không gian linh vực ầm ầm nổ tung, khoảnh khắc hóa thành một biển lửa, những bàn tay xương xẩu cháy đen trong ngọn lửa hừng hực tranh nhau dò ra, điên cuồng lôi kéo vật duy nhất còn sống nơi đây.

Cho dù yêu lực hay là chân nguyên, một khi bị chúng chạm vào, đều khiến đám ác quỷ mừng rỡ như điên, đói khát mà nhét vào trong miệng nhai nuốt.
Mộ Tàn Thanh nhìn thấy rất rõ ràng, một đám mặt mày ác quỷ hoàn toàn thay đổi kia đều mặc quần áo lam lũ bất kham, từ một ít đường viền cẩm tú còn có thể mơ hồ nhìn thấy hoa phục tinh xảo ngày xưa.
Cơ Khinh Lan hơn nửa người đã dung nhập trong khói mù.

Mộ Tàn Thanh lông mày hơi nhíu lại, cảm thấy được dù thế nào cũng đều không thể để mặc đối phương tiếp tục phát rồ.

Y đem dư huyết trong lòng bàn tay ở trên lưỡi kiếm vạch một vệt, trong miệng đọc chú pháp.

Lôi quang màu tía thuận theo trường kích tăng vọt mấy lần.

Thời điểm y nhảy lên, dường như giơ cao một tia chớp.
Sau một khắc, tia chớp hướng về phía Cơ Khinh Lan phủ đầu chụp xuống!
Trong đôi mắt đỏ rực của y chiếu ra lôi quang lộng lẫy.

Cơ Khinh Lan bị Chú Hồn đinh ảnh hưởng thần trí đột nhiên tỉnh lại, nhìn thấy tia chớp đã cách mình không tới ba thước!
Không thể chết ở chỗ này!
Hắn theo bản năng phản kích, một làn khói xanh từ phía sau lưng bắn mạnh mà ra, biến thành một cái Độc Long thương đâm về hướng Mộ Tàn Thanh.

Nháy mắt sau thương kích gặp qua, đầu của hắn lại không bị xẻ ra làm hai như dự kiến.
Lôi quang tan hết, Cơ Khinh Lan trợn to mắt, nhìn thấy tay trái Mộ Tàn Thanh gắt gao bắt lấy trường thương, mũi thương miễn cưỡng từ bên gáy sượt qua sau.
Tay trái nguyên bản chấp kích của y, lúc này lại không hề có thứ gì, nhẹ nhàng đặt lên đầu Cơ Khinh Lan, đem chân nguyên tinh thuần nhu hòa nhất rót vào Chú Hồn đinh, trấn định nguyên thần đang bị nó gây náo loạn linh lực.
"Oài...thật là...!Ta ghét nhất tiểu hài tử khóc, đánh ngươi một chút cũng giống như bắt nạt ngươi, để lần sau lại phân một mất một còn đi..." Trên trán Mộ Tàn Thanh đầy mồ hôi lạnh, có chút bất đắc dĩ thở dài "Bất quá tốt xấu ngươi đã lớn rồi, cũng đừng sống mãi trong quá khứ a."
Lại giống như khi đó ...!!
"Sư..." Cơ Khinh Lan viền mắt nóng lên, hai hàng huyết lệ thiếu chút nữa liền lăn xuống.

Cổ họng hắn nghẹn lại, vào lúc này gần như si ngốc mà duỗi ra bàn tay non nớt nhỏ gầy, muốn đi sờ tay Mộ Tàn Thanh.
"Tà ám to gan?!"

Một tiếng rống to đột nhiên truyền đến.

Linh vực bởi vì chủ nhân sững sờ mà mất điều khiển, không gian bị người từ phía ngoài bổ ra, cơ hồ tại chớp mắt vừa dứt lời, cầu vồng đem không gian mờ mịt xé ra một đường dài.

Một thân ảnh mang theo kiếm khí ác liệt vô song từ giữa đột nhập!
Cơ Khinh Lan cả người chấn động.

Ánh mắt vốn mờ mịt trở lại thanh minh, biến chỉ thành chưởng mạnh mẽ vỗ vào trên người Mộ Tàn Thanh, đem y đẩy lui đồng thời hóa thành một làn khói xanh, tại chớp mắt linh vực nứt toác phóng ra ngoài!
Tiêu Ngạo Sênh tay mắt lanh lẹ, Huyền Vi kiếm theo tâm ý hắn chém vụt theo sau, lại chỉ chặn được một làn sương khói, không lưu được chân thân kẻ địch.
Cơ Khinh Lan vừa mới thoát thân, liền trốn ra thật xa.

Mãi đến tận lúc chui vào một gian phòng, khói xanh mới một lần nữa hóa thành dáng dấp hồng y nam tử.
Hắn ở trong linh vực tiêu hao sức lực không ít, Chú Hồn đinh lại bị động, lúc này sắc mặt trắng bệch, ngay cả động tác rót nước đều có chút run rẩy, thiếu chút nữa đập nát chén trà, may mà được một cái tay kịp thời tiếp nhận.
"Ngươi thật là chật vật a." Thanh âm trêu chọc vang lên bên tai.

Lúc này sắc trời bên ngoài sáng rõ, trong phòng lại tối như đêm, chỉ có một ngọn nến lập lòe.
Sau lưng Cơ Khinh Lan có tiếng người, trên vách tường lại chỉ chiếu ra hình dạng một thân cây, bên trên có lác đác những bông hoa, trong đó có một vài cái bóng nho nhỏ, như là khuôn mặt.
Hắn không quay đầu lại, rũ mắt xuống nói: "Ta tâm tình không tốt."
"Tiếng tim đập của ngươi rất loạn, mà không phải phẫn nộ, càng giống như hoài niệm cùng bi thương." Người kia nhẹ giọng nói "Mỗi một lần nhìn thấy y, ngươi đều rối loạn tâm thần.

Cái này không được nha...!kẽ hở nhiều lắm."
"Câm miệng!" Cơ Khinh Lan hít sâu một hơi, trong ánh mắt hiện lên vẻ tàn khốc, "Lúc này ta và ngươi theo như nhu cầu mỗi bên, không cần xen vào chuyện riêng của ta."
"Chuyện riêng của ngươi?" Người phía sau cười nhạo một tiếng, rốt cuộc từ trong bóng tối đi ra, đứng trước mặt Cơ Khinh Lan.
Hắn thậm chí có một gương mặt cùng Cơ Khinh Lan giống nhau như đúc.

Hai khuôn mặt không có bất kỳ khác thường gì, chỉ có ánh mắt khác nhau một trời một vực, người sau nhìn ra trong lòng liền choáng váng.
"Ngươi đi ra ngoài một chuyến, trên Huyền Minh Mộc liền mọc ra khuôn mặt này." Tâm Ma đầy hứng thú cúi người "Bí mật của ngươi, xem ra cùng y quan hệ không ít..."
Cơ Khinh Lan cũng không nhịn được nữa, chộp một chưởng quất tới.

Chỉ nghe một tiếng vang giòn, gương mặt kia liền cứ như vậy bị đánh bật ra, rơi xuống đất vỡ nát như gốm sứ.
Thân hình người trước mặt cũng tiêu tán theo, chỉ để lại tiếng cười nhạo của hắn ở trong lòng Cơ Khinh Lan vang lên: "Ta không có hứng thú với mấy thứ đồ hỏng.

Thế nhưng...!ha ha...!cách xa y một chút, đừng có táy máy động chạm đến đồ vật của ta."
Âm thanh càng ngày càng nhẹ, đến cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Cơ Khinh Lan biết gia hỏa ác liệt này đã rời đi.
"Ta đương nhiên sẽ không động.

Thế nhưng, người không có tâm như ngươi...!xứng sao?"
Hắn mặt không đổi sắc cúi đầu, hai tay nắm chặt thành quyền, che đi hàn ý chợt lóe lên trong mắt: Tính toán thời gian, bức thư kia cũng nên đến nơi rồi.
~~~~~~~~~~~~~~
Tiểu kịch trường:
Đại hồ ly: Sư huynh đến vào lúc này...!phảng phất đi nhầm trường quay a.
Tiểu Cơ: QAQ
Tâm Ma: Làm tốt lắm, uống một chén!
Tiêu sư huynh: ???
Tâm Ma: Họ Cơ, ngươi có phải là đang âm thầm mắng ta?
Tiểu cơ: Không có nha (rụt đầu).

Nơi này liền không chỉ mình ta họ Cơ, nếu không ngươi hỏi nàng một chút?
Cơ U: Ta ngồi không cũng trúng đạn là sao???
Đại hồ ly: Ngươi vì sao đột nhiên sợ, đập hắn a.
Tiểu Cơ: Ta chợt nhớ tới kết cục người trước đây đắc tội hắn, đó là...
Tiêu sư huynh: Nói đơn giản-rõ ràng-ngắn gọn, cảm tạ!
Tiểu Cơ: Xưa kia dũng sĩ gan như vậy, mộ phần bây giờ cỏ đã xanh!
Mọi người:...
Tâm Ma: Ha ha ha..


Bình luận

Truyện đang đọc