PHÁ TRẬN ĐỒ



Mưa đập lên cánh hoa bay như một tấm thảm hồng, gió thổi mặt hồ bằng phẳng thành những gợn sóng nhảy múa.
Thiếu niên tóc trắng đóng cửa sổ lại, để tránh hơi nước bên ngoài luân chuyển bay vào.

Trong phòng, nhân ngư chúc (*) cháy ngày đêm không ngừng tỏa ra sáng ấm áp, trong lò lục giác mạ vàng hương trầm cũng đã đốt gần một nửa.

Ở chỗ này không có cảm giác mưa xuân đêm lạnh, chỉ cảm nhận được ấm áp nhẹ nhàng vô tận.
[(*) nhân ngư chúc: đuốc hoặc đèn đốt bằng dầu cá]
Mộ Tàn Thanh trở lại Bất Dạ yêu đô cũng đã được hai ngày.
Bi kịch trăm năm của Miên Xuân sơn rốt cuộc hạ màn.

Hủy thần quân thân hóa sơn thủy tinh phách, Thần Bà biến mất không còn tăm tích, các thôn dân bị nguyền rủa quấn thân cũng đều hóa thành xương khô trở về với cát bụi, thoạt nhìn tựa hồ hết thảy đều kết thúc.
Nhưng mà mây đen vẫn bao phủ trong lòng Mộ Tàn Thanh không chỉ không tiêu tan, trái lại ngưng tụ đến càng lúc càng dày đặc.

Trong mấy ngày nay y đều luôn nhớ tới người cùng việc trên ngọn núi kia, nhớ tới ma ảnh cuối cùng cướp đi Xà yêu nọ.
Sau khi rời khỏi địa giới Miên Xuân sơn, ma khí cũng đã đi xa, mùi vị đó lại như in sâu trong lòng y, không chỉ không biến mất, lại theo nhiều lần hồi tưởng của y trở nên càng ngày càng rõ ràng.

Đó là mùi hương hoa lan mang theo mùi máu, ngào ngạt thấm vào tận xương, làm cho y cảm thấy quen thuộc một cách khó giải thích.

Nhưng mà trước khi y độ kiếp tại Vạn Nha cốc, rõ ràng chưa hề gặp bất luận một kẻ thuộc Ma tộc nào, hương vị của người trong Vạn Nha cốc và Miên Xuân sơn kia cũng hoàn toàn khác biệt.
Chính đương lúc hồi tưởng, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng người hít thở trở nên nặng nề.

Bắt được động tĩnh yếu ớt đó, Mộ Tàn Thanh quay người đi đến bên giường, nhưng đáng tiếc người nằm trên đó vẫn chưa tỉnh lại.
Văn Âm đã ngủ mê man chỉnh chỉnh bảy ngày.
Mộ Tàn Thanh trước sau không biết ngày đó hắn ở trong sơn động đến cùng là nói cái gì với Thần Bà.

Âm cổ dây dưa Miên Xuân sơn trăm năm một sớm được giải trừ, các thôn dân bị nguyền rủa quấn thân rốt cuộc đi đến kết thúc cuối cùng, ngoại lệ duy nhất là Văn Âm.
Nam nhân mắt mù không hóa thành xương khô bột mịn, mà là chìm vào giấc ngủ sâu.

Nếu như không phải hắn còn có hô hấp và tim vẫn đập, Mộ Tàn Thanh cơ hồ cho là hắn cũng đã chết rồi.
Sau khi suy nghĩ một lát, Mộ Tàn Thanh cuối cùng không bỏ hắn lại, mà đem về Bất Dạ yêu đô, thu xếp trong Noãn Ngọc các.

Liễu Tố Vân thân là thụ yêu, không chỉ có thực lực trác tuyệt lại còn tinh thông y thuật.

Mộ Tàn Thanh mặt dày cầu nàng đến chẩn qua.

Những sợi rễ mảnh như tơ thuận theo móng tay nam nhân mắt mù chui vào, theo xương cốt máu huyết ở trong cơ thể hắn dạo qua một vòng, không phát hiện ra cái gì dị thường.
"Hắn không bị thương, trong cơ thể cũng không có ngoại lực quấy phá, chỉ là ngũ tạng tự nhiên suy kiệt, khí huyết cũng dần dần biểu hiện khô cạn." Liễu Tố Vân vén tóc Văn Âm lên "Ngươi xem sợi tóc của hắn xám trắng, tuy rằng bề ngoài còn chưa có lộ ra, thế nhưng bên trong thân thể đã bắt đầu lão hóa."
Mộ Tàn Thanh nhìn vào sợi tóc bạc, đầu tiên là cau mày, sau đó chần chờ xoa cổ mình: Văn Âm vốn là giống với thôn dân Miên Xuân sơn, bởi vì lời nguyền Âm cổ mà chịu nỗi khổ trường sinh; Sau khi cổ trùng biến mất, bộ dạng bề ngoài dùng âm khí cùng oán lực duy trì chỉ trong khoảnh khắc suy sụp, hắn đáng ra cũng hóa thành xương khô như mọi người, chỉ là trước đó hắn đã cùng Mộ Tàn Thanh định xong khế ước hoàn chỉnh.
Nội dung khế ước là tra ra chân tướng bi kịch suốt trăm năm qua của Miên Xuân sơn, lôi thủ phạm phía sau ra đòi lại công bằng, đánh đổi là chính bản thân Văn Âm.

Hiện giờ Mộ Tàn Thanh tuy rằng điều tra được bí ẩn thay đổi ba đời Sơn Thần Miên Xuân sơn, ngăn chặn Xà yêu dùng ma thân chính vị, cũng lôi ra chủ nhân thực sự của Âm cổ chính là Thần Bà.

Nhưng mà Ma tộc phía sau đổ thêm dầu vào lửa tất cả những ân oán này vẫn tiêu dao bên ngoài, đến nay thân phận thật sự cùng mục đích đều chưa rõ.
Bởi vậy, khế ước chỉ tính hoàn thành một nửa, Văn Âm thân là người ký kết tuy rằng mất đi trường sinh bất lão, lại bị sức mạnh này trói buộc cùng với Mộ Tàn Thanh.
"Thân thể của ngươi gần đây có gì khác thường không?" Liễu Tố Vân phát hiện động tác này của Mộ Tàn Thanh, sau khi đến đây kiểm tra khẳng định ý nghĩ của mình.
Chú văn màu trắng trên cổ Yêu hồ đã biến thành màu xám, thoáng nhìn qua như là vết cắn trên da thịt.

Y tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nói: "So với thường ngày thì dễ mệt mỏi, ngủ hay nằm mơ, có lúc còn hoảng thần."
"Có thế chứ!" Liễu Tố Vân sắc mặt nghiêm nghị "Ngươi lần này quá lỗ mãng.

Khế ước đó tuy rằng thông thường đơn giản, nhưng mà sức mạnh ước thúc của nó ở trong Ngũ cảnh cực lớn.

Người này vốn sớm phải chết, dựa vào khế ước chia sẻ sinh cơ của ngươi mới kéo dài hơi tàn đến bây giờ...!Tàn Thanh, ngươi phải mừng vì hắn chỉ là phàm nhân, tuổi thọ không thể sánh bằng với chúng ta, bằng không một nửa mạng của ngươi đều phải chia cho hắn!"
Mộ Tàn Thanh trầm mặc một lát, nói: "Ta lúc đó không nghĩ nhiều đến như vậy.

Hắn...!hẳn là cũng không ngờ vũng nước sau lưng này quá đục."
"Ngươi lại còn thay hắn biện hộ?!" Liễu Tố Vân nghe thấy hiếm lạ "Hồ tộc xưa nay nổi danh nói tình cảm không nói tâm can, làm sao lòng dạ của ngươi lại mềm như vậy? Hài tử ngoan, nghe cô cô khuyên một lời, Nhân tộc và chúng ta đến cùng không phải một đường, đừng quá nghiêm túc."
"Ta..." Mộ Tàn Thanh vốn muốn nói giữa hai người không có nhu cầu đàm tình luận ái gì, nhưng mà lời chưa kịp ra khỏi miệng lại nhớ tới dáng vẻ nam nhân cúi đầu đánh đàn lúc mới gặp, cùng thời điểm mấy ngày đồng hành như tia sáng xẹt qua trước mắt.
Liễu Tố Vân nói không sai, từ xưa nhân yêu khác biệt, Văn Âm đối với y mà nói cuối cùng cũng chỉ là khách qua đường.

Nhưng mà chim nhạn bay qua âm thanh còn lưu luyến, Văn Âm sẽ để lại cho y cái gì chứ?
Cuối cùng, y chỉ đem tay Văn Âm nhét vào trong chăn nói: "Ta hiểu được, tạ ơn ý tốt của Liễu cô cô."

Liễu Tố Vân lông mày nhăn thành một cục, không nhiều lời hơn nữa, quay người ra khỏi phòng.
Mộ Tàn Thanh lấy hắc lưu ly chụp lên nhân ngư chúc, căn phòng liền tối lại.

Y ở trên nhuyễn tháp khoanh chân ngồi tĩnh tọa, vận hành nội tức lưu chuyển qua khí hải bách mạch.

Ngoại trừ Ngoại ngũ lôi, hắn còn tu hành «Bách Chiến quyết» cùng «Hạo Hư công».

Cái trước là ngoại tu võ đạo, dùng cương liệt sát phạt làm chủ, cái sau là nội công tâm pháp, lại đi trên con đường trung chính ôn hòa, cùng con đường của người tu đạo có hiệu quả tuyệt diệu như nhau.

Như vậy một cương một nhu nội ngoại kiêm tu, mới có thể khiến cho y đủ chiến lực đồng thời thủ vững bản tâm, không đến nỗi lạc lối, sa đọa thành yêu vật tham lam khát máu.
Tịnh Tư nói Hạo Hư công là nàng sáng tạo, nhưng Bách Chiến quyết là từ người khác, sau đó liền không đề cập đến nữa.

Mộ Tàn Thanh tu hành những năm này, chỉ cảm thấy chiêu thức của Bách Chiến quyết thiếu hoa mỹ, mỗi một chiêu đều mang sát cơ, chỉ có nhân tài trên chiến trường lưỡi đao liếm huyết nhiều năm mới có thể tạo ra.

Nhưng mà những năm này y du lịch lăn lộn bên ngoài, cũng chưa từng nghe nói đến đại nhân vật như vậy.
Nhớ tới đây, y đột nhiên phát giác mình suy nghĩ lan man, liền nhanh chóng vứt bỏ tạp niệm, dẫn dắt chân khí từ linh đài luân chuyển, gột rửa thể xác và tinh thần, chỉ sau mấy hơi thở liền vào Minh tư cảnh giới.
Chân khí ấm áp nhu hòa dần dần đem yêu lực xoa dịu, kể cả sức mạnh kiếp lôi còn lưu lại trong người cũng được dẫn dắt chảy vào khí hải.

Nơi đó dần dần hình thành một cái vòng xoáy, dùng tốc độ chầm chậm đều đều xoay tròn, nội tức hội tụ, nguyên thần hiện thân ở giữa, so với đạo thể của yêu hồ không khác biệt chút nào, cũng là ngũ tâm hướng thiên (*), trong ngoài tựa hồ không phân biệt, thân cùng tâm hòa làm một thể.
[(*) Ngũ tâm hướng thiên là tư thế ngồi thiền, hai lòng bàn chân, lòng bàn tay ngửa lên trời, khí của trời đất sẽ được hấp thu qua đỉnh đầu, 2 lòng bàn tay, 2 lòng bàn chân này]
Người nằm trên giường bỗng nhiên mở mắt ra, đầu không hề có một tiếng động nào xoay qua, ánh mắt rơi vào trên người yêu hồ tóc bạc đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, khóe miệng chậm rãi cong lên một nụ cười.
Văn Âm nhẹ nhàng thổi ra một hơi, hóa thành một làn khói đen, theo hô hấp của yêu hồ tràn vào thất khiếu, thẳng đến tâm mạch.
Trong khí hải, chân khí hội tụ thành vòng xoáy đột nhiên tăng tốc xoay tròn, gần như điên cuồng hấp thu yêu lực.

Một luồng hắc khí bị cuốn vào, khoảnh khắc liền đến bên cạnh nguyên thần, hóa thành một nam tử cao gầy cả người tái nhợt.
Nam tử so với Mộ Tàn Thanh cao hơn một chút, giang hai cánh tay có thể đem yêu hồ ôm gọn vào trong ngực, đầu đặt lên bả vai đối phương, nghiêng mặt ghé vào lỗ tai y nói: "Yêu hồ, ta tới tìm ngươi chơi nha."
Trên nhuyễn tháp, thiếu niên tóc trắng nhíu mày lại, hai mắt nhắm nghiền.

Nguyên thần trong thức hải cũng không mở mắt, chỉ quyết khẽ biến, ở giữa lốc xoáy mãnh liệt vẫn ngồi vững như bàn thạch.

"Thật là lãnh đạm." Nam tử khẽ cười nói "Ta cũng không ăn ngươi, đừng sợ!"
Hắn mỗi một chữ nói ra, tốc độ lốc xoáy lại càng nhanh thêm một phần, toàn bộ khí hải đều vô thanh vô tức nhiễm đen, chỉ còn dư khoảng không chính giữa bọn họ đang ngồi vẫn sáng ngời.
Mộ Tàn Thanh toàn lực áp chế chân nguyên trong cơ thể đột nhiên nóng nảy, Phá Ma ấn trên ngực y vào đúng lúc này nóng đến nguyên thần cũng cảm thấy bỏng rát.

Y lập tức nghĩ tới mộng cảnh kỳ quái nhiếp hồn đoạt phách trong Vạn Nha cốc kia, không ngờ tới mục tiêu vậy mà tự mình tìm tới cửa.

Đáng tiếc trước mắt bị tiên phát chế nhân, nguyên thần như là cùng thân thể thoát xác, dù cho nơi này nghiêng trời lệch đất, thân thể bên ngoài cũng không thể động đậy một ngón tay.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Ngón tay nam tử điểm điểm lên khóe mắt y: "Ngươi nếu mà dám mở mắt nhìn ta một chút, ta liền nói cho ngươi nghe."
Ngón tay từng tấc từng tấc dời xuống, thời điểm sắp chạm đến ngực y liền bị một phát bắt được.

Mộ Tàn Thanh mở mắt ra, lạnh lùng nhìn ma vật xâm lấn khí hải mình.

Từ góc độ này nhìn lại, chỉ có thể thấy mái đầu tóc đen như lông quạ cùng một khuôn mặt tái nhợt, ngũ quan cực kỳ đẹp đẽ, mi mục như họa, đôi môi màu đỏ tươi, tựa một tấm da người vẽ đến tinh xảo loá mắt.
Trong giây lát này Mộ Tàn Thanh từ đáy lòng sinh ra một loại tình cảm phức tạp nào đó khó có thể dùng lời diễn tả.

Nhưng mà chuyện này chỉ thoáng liền qua, sau một khắc nhìn kỹ, lại cảm thấy khuôn mặt này cực kỳ xa lạ.
Thấy y mở mắt, nam tử ý cười càng sâu, xoay tay lại nắm chặt bàn tay y tinh tế vuốt nhẹ, trong thanh âm tựa như ẩn giấu câu hồn nhiếp phách: "Ta là Tâm Ma, là Ma ngươi giấu ở đầu tim."
Tâm Ma.
Phàm là người tu hành đều không cảm thấy xa lạ với hai chữ này.

Tu tâm là một bước cực kì trọng yếu trên con đường tu hành, nếu có người lạc phương hướng, rơi vào cố chấp vọng niệm, trong lòng liền sinh ra ma chướng, từ đó bước lên lối rẽ, có người thân tử đạo tiêu, có người thành tà ma ngoại đạo.
Nghe nói không ai không có tâm ma, nó ở khắp mọi nơi.

Nhưng mà đây đều là lòng người tự sinh mê chướng, cuối cùng bất quá đều là ảo giác, nào có hoá hình thành ma chân chính tồn tại?
Yêu hồ cười lạnh một tiếng, trái lại cũng không phí công dây dưa thêm trên phương diện này: "Ngươi nhiều lần tìm ta làm cái gì?"
"Chơi với ngươi nha." Tâm Ma cọ cọ cằm trên vai y "Lần trước ngươi thắng, lần này ngươi nếu như vẫn có thể thắng, ta không chỉ thả nguyên thần ngươi trở về cơ thể, còn đưa ngươi một thứ tốt."
Mộ Tàn Thanh khẽ nhíu mày, cũng không thèm do dự một chút: "Được!"
Tâm Ma nhướn mày: "Ngươi nếu bị thua, thân thể liền mục nát, nguyên thần thuộc về ta."
Ma vật đánh cuộc từ trước đến giờ đều không công bằng, Mộ Tàn Thanh cười lạnh một tiếng, cũng không nói nhiều lời.
Bàn tay Tâm Ma che mắt y lại, thời điểm dời đi, phía sau đã không còn hình bóng ma vật, dòng khí lưu xoay tròn dữ dội quanh thân cũng biến mất không chút tăm hơi.

Một mùi thơm chui vào xoang mũi, Mộ Tàn Thanh đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện mình vẫn ngồi trên nhuyễn tháp trong Noãn Ngọc các, nhân ngư chúc bị lưu ly chạm trổ hoa văn che lại hơn nửa, khiến cho cả căn phòng rơi vào bóng tối có chút ám muội.
Mộ Tàn Thanh theo bản năng hướng liếc mắt nhìn về phía giường, nam nhân mắt mù sắc mặt tiều tụy vẫn còn đang mê man, tất cả đều cùng trước đó không có gì khác biệt.
Y bước xuống nhuyễn tháp, trước tiên thăm dò khí tức Văn Âm, sau đó đi ra ngoài phòng.
Mới vừa đi ra một bước, Mộ Tàn Thanh liền khựng lại.

Cơn mưa to vẫn đang tiếp tục, lại gội rửa không sạch máu tươi đầy đất.

Trong màn đêm, cả tòa Yêu hoàng cung rơi vào tĩnh mịch, phóng tầm mắt nhìn tới, đầy đất đều là thi thể hạ nhân hầu hạ trong cung.
Dòng máu chảy qua đế giày, một cái đầu lâu lăn tới bên chân Mộ Tàn Thanh.

Y khom người nhặt lên, dù cho thủ cấp này máu me đầy mặt, y vẫn có thể nhận ra đó là Liễu Tố Vân.
Thi thể Thụ yêu đổ gục bên cạnh, biến trở về nguyên hình.

Trên cây khô kia hiện đầy vết thương, nơi mặt vỡ còn có vết tích lôi hỏa đốt cháy khét, đầu lâu trong lòng bàn tay hai mắt trừng lớn, tựa hồ đến chết vẫn không thể tin nổi.
Mộ Tàn Thanh trong lòng giật nảy lên.

Lúc này y mới phát hiện trên người mình đều là máu, yêu lực trong cơ thể chưa hồi phục, náo động như mãnh thú muốn chọn người mà cắn.
Thi thể trên mặt đất trải rộng.

Yêu tộc chết rồi đều hóa thành nguyên hình, trong đó có cả thị nữ dẫn đường cùng nô bộc mấy ngày nay phụng dưỡng.

Trên thi thể người chết hơn nửa đều có vết tích lôi hỏa, cá biệt có tiểu yêu lại bị lợi trảo xé rách thân thể, cũng không nhìn ra nguyên dạng.
Nơi này phảng phất biến thành địa ngục.
Mấy ánh sáng loang loáng tới gần.

Những người khác trong Yêu hoàng cung rốt cuộc chạy tới, người đi đầu chính là cửu vĩ Hồ vương Tô Ngu.
Lúc này, trên mặt Tô Ngu cũng không còn ý cười.

Hắn thấy đầy đất hỗn độn, không thể tin mà nhìn Mộ Tàn Thanh, lạnh giọng quát: "Ngươi rốt cuộc đã làm gì, điên rồi sao?!"
Phía chân trời một tia chớp lóe lên.

Mộ Tàn Thanh theo bản năng mà cúi đầu, vũng nước dưới chân chiếu ra dáng dấp y lúc này, mái tóc trắng như sương tuyết đã biến thành đen như mực, khuôn mặt ở trong làn nước vẩn đục mơ hồ không rõ, chỉ có thể chiếu ra đôi mắt của y.
Đỏ như máu, lạnh như đao.
Nước mưa tạt vào người đau đớn, mùi máu tanh càng ngày càng đậm.

Mộ Tàn Thanh mờ mịt nhìn tất cả những thứ này.

Y vốn tưởng rằng đây là giấc mộng, nhưng mà máu dính trên tay tựa như vẫn còn ấm nóng.
Thanh âm mang theo ý cười của Tâm Ma vang lên trong tai: "Ngươi thua rồi!".


Bình luận

Truyện đang đọc