PHÁ VỠ TRUYỀN THUYẾT

Sắc mặt Dương Quá lập tức trầm xuống, Thiệu Đường lại không cho là đúng mà bĩu môi, thầm nghĩ mình có hảo tâm mà còn bị xem là lòng lang dạ thú, nếu không cho ta nói, thì ta không nói. Nghĩ lại, thấy vậy cũng tốt, nếu bọn Hoàng Dung thắng, vậy Dương Quá không phải sẽ không có cơ hội thể hiện tài năng hay sao?


Hoàng Dung còn muốn hỏi thêm, lại nghe giọng nói ngoài cười nhưng trong không cười của Hoắc Đô: “Không biết các vị đã thương lượng xong chưa?”


Trong lòng Thiệu Đường thiên hồi bách chuyển, xem ra Chu Tử Liễu sẽ nghênh chiến với Hoắc Đô, vậy… trong sách viết… lúc Hoắc Đô cùng Chu Tử Liễu sắp khai chiến, thì có một người đến…


Thiệu Đường nghĩ tới đây, thân mình không khỏi cứng đờ, người kia có tới không? Theo bản năng nhìn ra phía đại môn.


Sắc trời đã tối, chung quanh là những ngọn đèn lồng màu đỏ, nhưng dưới bóng tối của đêm không trăng như hôm nay, căn bản không thể chiếu sáng bốn phía. Thế nên, khung cảnh càng thêm đơn bạc, tạo cảm giác cô độc, bất lực.


Đại môn rộng mở, như một cái động màu đen. Hoặc như cái mồm của dã thú, im lặng chờ đợi con mồi của mình ngoan ngoãn tiến vào, nhưng lúc này cửa vẫn không có đến một bóng người. Thiệu Đường không biết vì sao, không nhìn thấy thân ảnh kia lại càng khiến mình thêm khẩn trương, gió đêm thổi qua, không khỏi rùng mình, rồi lại không khống chế được mà rùng mình thêm một cái, run đến khó có thể dừng lại.


“Thiệu Đường, lạnh sao?” Dương Quá nhận thấy đối phương run rẩy, nắm lấy đôi tay lạnh lẽo kia, nhưng đột nhiên lại cảm thấy người đối phương cứng lại, “Sao vậy, Thiệu Đường?”


Cứng người!


Thiệu Đường đang tính thu hồi tầm mắt, nào ngờ lại thấy có một bóng người nhảy tường vào.


Tiểu Long Nữ?!… Thiệu Đường không thấy rõ lắm thân ảnh của người nọ, nhưng không hiểu vì sao, hắn có thể khẳng định.


Tiểu Long Nữ… ư…


Đèn chiếu không tới, bóng người lặng lẽ đứng trên tường, dường như đang hòa nhập trong bóng đêm vô tận, không quá rõ ràng, như ẩn như hiện, như ảo giác không tài nào xác định.


“Chúng ta đi vào thôi.” Dương Quá không chú ý đến người trên tường, y một lòng đều đặt trên người Thiệu Đường, tưởng rằng gió đêm quá lạnh, Thiệu Đường lạnh đến nói không được, vì thế kéo tay hắn, muốn dẫn hắn vào đại thính.


Thiệu Đường không hề động…


“Quá nhi…”


Một thanh âm êm tai tựa hồ không bao giờ tức giận vang lên, bóng người kia nhảy xuống, bước ra từ trong bóng đêm, đi đến nơi có ánh sáng mỏng manh. Mọi người vốn đang chú tâm đến cuộc chiến giữa Chu Tử Liễu và Hoắc Đô khi trông thấy thì không khỏi ngẩn người, tầm mắt chuyển dời lên người vừa xuất hiện.


Thật đẹp… Thiệu Đường không thể không thừa nhận, trên sách không viết sai, Tiểu Long Nữ thật sự rất đẹp, là loại đẹp mà người khác hay nói “đẹp đến khiến người ta không thể hận”. Đẹp đến không chút tỳ vết, đẹp đến không thể tìm ra khuyết điểm.


Cho dù gương mặt có tái nhợt, cũng không gây trở ngại gì, càng làm tăng thêm vẻ xuất trần thoát tục của nàng. Tiểu Long Nữ từng bước từng bước đi đến bên này, dường như không hề nhìn thấy anh hùng hào kiệt, cũng không nhìn thấy Hoắc Đô cùng Chu Tử Liễu đang đối chiến. Thiệu Đường thấy trong mắt nàng chỉ có vui mừng, đôi con ngươi màu đen kia, có bình thản đến cỡ nào cũng không che dấu được sự cao hứng hiện tại của nàng.


“Cô cô!” Dương Quá nghe thấy có người gọi mình, lúc này mới nhìn thấy Tiểu Long Nữ bên ngoài đám người.


Dương Quá vừa mừng vừa sợ, vẫn không buông tay Thiệu Đường, ngược lại còn nắm chặt thêm: “Thiệu Đường, cô cô thật sự đến đây, chúng ta qua đó xem!”


“Không cần đâu.” Thiệu Đường vội vàng tránh đi tay đối phương, lui về sau từng bước, nói: “Các ngươi gặp lại nhau ta qua đó làm gì?” Làm bóng đèn mấy trăm oát à.


“Sao thế? Không phải ngươi nói muốn gặp cô cô của ta hay sao?”


“…” Thiệu Đường bị y hỏi nhất thời ngậm miệng, rất nhanh liền trả lời: “Ta hiện tại muốn xem luận võ, không rảnh, ngươi đi trước đi.”


Tiểu Long Nữ đứng đối diện không khỏi nhíu mày, đôi mày liễu nhướng lên. Khi nàng trông thấy Dương Quá xác thực rất vui, từ Chung Nam Sơn đến Đại Thắng Quan, thời thời khắc khắc đều nhớ, mặc kệ có chuyện gì xảy ra đi nữa cũng phải tìm bằng được Quá nhi. Nhưng hiện tại gặp rồi, vì sao cho dù đối phương nhìn thấy mình, cũng không bước lại đây? Ngược lại còn đứng ở đó cùng người khác nói chuyện?


“Cô cô.” Dương Quá không lay chuyển được Thiệu Đường, đành phải một mình chạy tới, cao hứng kéo Tiểu Long Nữ: “Cô cô, cuối cùng cũng tìm được ngươi. Quá nhi biết sai rồi, ngươi không còn tức giận nữa chứ?”


Thiệu Đường nhìn hai người đứng bên ngoài,… kỳ thật, không thể không thừa nhận, bọn họ thật xứng đôi, tựa như vương tử cùng công chúa trong truyện cổ tích… hồi tưởng lại, có ai mà khi còn bé chưa nghe qua chuyện cổ tích chứ? Bắt đầu bằng hạnh phúc, kết thúc cũng bằng hạnh phúc, tuy rằng trung gian sẽ trải qua muôn ngàn sóng gió đau khổ, nhưng đó đã tính là gì… Kết thúc luôn là viên viên mãn mãn – vương tử cùng công chúa sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi… Vui vui vẻ vẻ cùng nhau dùng bảo thạch, dùng vỏ sò để kiến tạo tòa thành dành riêng cho họ…


“Thiệu Đường huynh đệ!” Một giọng nữ kéo suy nghĩ của Thiệu Đường trở lại, không biết từ khi nào thì ba người Gia Luật Tề, Gia Luật Yến cùng Hoàn Nhan Bình đã đứng bên cạnh mình.


“Gia Luật cô nương!” Thiệu Đường mặc dù tâm trạng suy sụp, nhưng vẫn đáp lại một tiếng.


“Di? Thiệu huynh đệ, người bên cạnh Dương huynh đệ là ai thế, thật xinh đẹp!” Gia Luật Yến nhiệt tình nói.


“Tam muội.” Không chờ Thiệu Đường trả lời, Gia Luật Tề đã nói: “Chuyện của người khác, sao ngươi lại quan tâm nhiều như thế. Ngươi không phải đến để xem luận võ hay sao? Cứ hảo hảo xem đi.”


Lè lưỡi, Gia Luật Yến làm một cái mặt quỷ, vốn trong bụng có rất nhiều nghi vấn, nhưng vẫn ngoan ngoãn câm miệng.


Thiệu Đường lui về sau mấy bước, có người bên cạnh che chắn, ở vị trí này mới không trông thấy hai thân ảnh kia… Hồi phục tinh thần, Thiệu Đường lại chú ý đến hai người đang luận võ.


Võ công của Chu Tử Liễu cao hơn Hoắc Đô một bậc, đối chiến với đối phương tất nhiên cũng thoải mái. Lúc này ai hơn ai kém cũng đã rõ ràng. Chu Tử Liễu chiếm ưu thế, bắt đầu có lời trêu đùa Hoắc Đô. Hào kiệt chung quanh đều ủng hộ, khen ngợi trợ uy, bọn người Quách Tĩnh Hoàng Dung đương nhiên phi thường cao hứng. Quách Phù bên cạnh cũng nhịn không được vỗ tay khen ngợi, còn không quên mắng Thiệu Đường mấy câu: “Có nhìn thấy chưa? Kế sách của nương ta bách thí bách linh. Đúng là cái tên nhà quê!”


“Uy!” Thiệu Đường không phản ứng nàng, nhưng Gia Luật Yến bên cạnh lại nóng nảy, nàng vốn tính tình ngay thẳng, nghe thấy Quách đại tiểu thư nói như vậy, liền mở miệng, “Ả nha đầu ngươi, sao lại nói như thế, một chút giáo dưỡng cũng không có!”


“Ngươi nói cái gì?!” Quách đại tiểu thư vừa nghe những lời này thì lập tức phát hỏa, “Ở đâu ra dã nha đầu như vậy, dám nói bổn tiểu thư không có giáo dưỡng! Ngươi, ngươi!…”


“Tam muội.” Gia Luật Tề thực sự bất đắc dĩ đến cực điểm, muội muội này của hắn, cứ không bao lâu thì sẽ cùng người khác ầm ỹ.


“Bỏ đi, Gia Luật muội muội.” Hoàn Nhan Bình bên cạnh lên tiếng, giữ chặt Gia Luật Yến đang nổi trận lôi đình, nhỏ giọng nói: “Không cần so đo với hạng người như ả ta.”


“Đúng thế, quên đi.” Thiệu Đường mỉm cười liếc mắt nhìn Quách Phù đang tức giận đến đỏ bừng mặt, nói với Gia Luật Yến: “Hoàn Nhan cô nương nói rất đúng.” Không cãi nhau với Quách đại tiểu thư mới là quyết định sáng suốt, cùng nấu cơm xong rồi thì bỏ chạy, để cô ta tự mình hờn dỗi, chẳng phải rất tốt sao?


Xung quanh lại vang lên tiếng khen ngợi, Hoắc Đô chật vật bị Chu Tử Liễu điểm trúng đại huyệt trước ngực, phải lui về phía sau mấy bước. Chúng hào kiệt thấy thế đều kêu lên, bảo Hoắc Đô nhận thua đi.


Con ngươi Thiệu Đường xoay tròn, thầm kêu không tốt! Trên sách viết, kế tiếp Hoắc Đô sẽ phóng ám khí.


“Cẩn thận ám khí!”


Thiệu Đường không kịp nghĩ nhiều, Hoắc Đô đã giơ tay lên, một cái ám khí bắn thẳng về phía trước. Nhưng mọi người xung quanh đều đang đắm chìm trong vui sướng, không ai chú ý đến.


Thiệu Đường theo bản năng tiến lên, lớn tiếng nhắc nhở Chu Tử Liễu.


“Thiệu huynh!”


Tình huống đột biến, thật sự không cho ai kịp phản ứng!


Chu Tử Liễu bị Thiệu Đường nhắc liền bừng tỉnh, lắc mình một cái, né sang trái tránh đi ngân châm của Hoắc Đô một cách khó khăn, có thể gọi là hữu kinh vô hiểm. Nhưng nào ngờ, Thiệu Đường đúng lúc lại ở phía sau Chu Tử Liễu. Ngân châm kia bay với tốc độ cực nhanh, không chờ Thiệu Đường phản ứng, đã cắm lên vai của hắn.


Thiệu Đường đau đến “hừ” một tiếng, nghe thấy tiếng Gia Luật tề hô tên mình, nhưng dựa vào thân thủ mình thì thế nào cũng không tránh được. Cảm thấy một trận đau đớn từ vai lan ra khắp toàn thân, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống, trước mắt tối sầm, ý thức mê muội, ngã về sau.


“Thiệu Đường!”


Không phải phiến đá lạnh lẽo của mặt đất, mà là một cái ôm ấm áp. Thiệu Đường lắc lắc cái đầu mơ hồ của mình, nhìn thấy Dương Quá mang sắc mặt lo lắng, xen lẫn chút kinh hoảng mà nhìn mình.


“… Dương Quá?” Là Dương Quá đỡ mình? Thiệu Đường không xác định nhìn người đang ôm hắn… rất không xác định…


>>Hết chương 36<<

Bình luận

Truyện đang đọc