PHÁ VỠ TRUYỀN THUYẾT

Dương Quá đương nhiên không địch lại, kim luân né qua trường kiếm rồi đánh thẳng vào mặt y. Đúng lúc đó, ngân quang nhoáng lên, lại là một thanh trường kiếm, “đinh” một tiếng chạm vào kim luân, đẩy nó ra. Kim luân bị mất độ chính xác, bay sượt qua tóc Dương Quá, “ầm” một tiếng đụng vào đại môn.


Thiệu Đường bị dọa đến đổ một trận mồ hôi lạnh, lúc nãy thật sự là chỉ mành treo chuông!


Người ra tay không cần nghi ngờ chính là Tiểu Long Nữ, nàng tay cầm trường kiếm, mặt không chút thay đổi đứng bên cạnh Dương Quá, tay hơi run, chứng tỏ lực đạo của một kích kia thật sự rất lớn.


Dương Quá thở ra một hơi, lòng bàn tay chảy thật nhiều mồ hôi, “Cô cô.”


“Quá nhi.” Tiểu Long Nữ nghiêng đầu nhìn Dương Quá, khóe miệng mang ý cười, sau đó lại nhìn Kim Luân Pháp Vương, mày liễu nhíu lại.


“Xuy xuy” hai tiếng, cổ tay Tiểu Long Nữ lật qua lật lại, tạo ra tiếng vung kiếm giữa không trung, nói: “Quá nhi, ta giúp ngươi đối phó với người này.” Không đợi trả lời đã vọt lên.


“Cô cô!” Dương Quá cả kinh, cũng vội vàng thả người nhảy lên.


Thiệu Đường nhìn ba người trước mắt đang hỗn chiến, trong lòng không biết là vui hay buồn. Dương Quá thật sự… thông minh? Tiểu Long Nữ vừa sử xuất chiêu “Lãng Tích Thiên Nhai” trong Ngọc Nữ Tâm Kinh, Dương Quá không cần nhắc cũng sử xuất chiêu “Lãng Tích Thiên Nhai” của Toàn Trấn Kiếm Pháp. Kiếm thế của hai người không giống nhau, nhưng một công một thủ, vừa đúng hỗ trợ, công thủ đúng lúc, lại đồng thời áp chế địch nhân.


“Hoa Tiền Nguyệt Hạ”


“Thanh Ẩm Tiểu Chước”


“Phủ Cầm Án Tiêu”


“Tảo Tuyết Phanh Trà”



Mọi người xem đến ngây ngẩn, ai cũng chưa thấy qua bộ kiếm pháp như thế, linh động phiêu hồ, không tàn nhẫn cũng không xảo quyệt, nhưng lại chế địch trong tay. Hai thân ảnh giữa ánh nến liên tục lay động, phối hợp đến thiên y vô phùng, vừa hài hòa, lại thực tự nhiên, khiến người xem cảm thấy đây không phải là luận võ, mà Kim Luân Pháp Vương chỉ là một nhân vật nho nhỏ dùng để làm nền, hoàn toàn bị mọi người xem nhẹ.


Thế trận bất tri bất giác bị đảo lộn, làm Kim Luân Pháp Vương kinh hãi, đối với song kiếm hợp bích dường như không có khuyết điểm như vậy, không tài nào tiềm thấy sơ hở của đối phương, chỉ biết luống cuống tay chân mà đề phòng.


Thiệu Đường nhìn hai người, dường như đã hiểu những gì trên sách viết, người không biết Tiểu Long Nữ là sư phụ của Dương Quá sẽ cho rằng, Tiểu Long Nữ và Dương Quá là một đôi hoàn mỹ. Cũng đúng, Dương Quá là một người khinh cuồng, mà sự khinh cuồng này là có nguyên do. Loại người gần như hoàn mỹ này, có lẽ… chỉ có Tiểu Long Nữ mỹ mạo thiên hạ mới có thể xứng đôi với y không phải sao?


Cảm thấy buồn bực, không thể không nói, cảm giác này gọi là “ghen tị”, Thiệu Đường đang rất ghen tị… phối hợp đến thiên y vô phùng như vậy… có phải là “tâm hữu linh tê nhất điểm thông” không?


Ánh nến mỏng mảnh chiếu rọi lên mặt Tiểu Long Nữ, không biết có phải vì ánh nến không, mà hai má như bạch ngọc kia nhiễm một tầng hồng nhuận, chậm rãi lan tràn xuống cổ.


Lúc này tâm tình Dương Quá rất tốt, thật không ngờ song kiếm hợp bích lại có uy lực như vậy, ngay cả Kim Luân Pháp Vương cũng không ngăn cản được. Nhưng tâm tình tốt của Dương Quá không chút nào giống với tâm tình tốt của Tiểu Long Nữ. Một người là nhu tình mật ý, một người lại nghĩ phải nhanh chóng đánh bại Kim Luân Pháp Vương.


Tiểu Long Nữ cúi đầu, khóe mắt liếc nhìn Dương Quá, sử xuất chiêu “Trì Biên Điều Hạc”, tư thế uyển chuyển, có thể nói là phi thường kiều diễm, Dương Quá đương nhiên cũng sẽ sử xuất “Trì Biên Điều Hạc”. Kim Luân Pháp Vương không có thời gian suy nghĩ, chỉ có thể cố gắng ngăn chặn chiêu này. Dương Quá thầm muốn nhanh chóng chấm dứt luận võ, nên xuống tay mạnh, kiếm thế sắc bén hơn vài phần. Tiểu Long Nữ cau mày, khó hiểu nhìn Dương Quá, không biết vì sao y lại thay đổi kiếm thế.


Dương Quá cầm kiếm quét ngang, phía dưới để lộ sơ hở thật lớn, vốn nên là Tiểu Long Nữ cúi người thủ, nhưng lúc này nàng còn đang sửng sốt, Kim Luân Pháp Vương thừa cơ hội, “leng keng” một tiếng tung kim luân ra, thẳng hướng chân trái của Dương Quá.


Kinh! Kiếm thế Dương Quá quá nhanh, y không thể ngờ được cô cô cùng mình sẽ mất phối hợp, một kiếm này mình sử xuất toàn lực, kiếm thế rất mãnh liệt, căn bản không thể thu hồi. Nhìn kim luân đang bay tới, ngoài cả kinh ra, còn cảm thấy cả người lạnh đi. Cạnh của cái vòng đó rất sắc bén, ngạnh sinh sinh lao đến chân mình thì có thể nào chịu được?


“Quá nhi!” Gương mặt Tiểu Long Nữ biến sắc, vội vàng tiến lên chắn, không ngờ Kim Luân Pháp Vương đã sớm chuẩn bị, tay trái run lên, lại một cái kim luân bay ra ngoài, hướng đến mặt của Tiểu Long Nữ.


Tiểu Long Nữ không thể tránh, chỉ đành giơ kiếm lên ngăn chặn. Nhưng vì phải chắn nó nên không thể giúp Dương Quá đẩy cái kim luân kia. Sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu, không biết Quá nhi thế nào, “Quá…”


Vừa mở miệng, tiếng “Quá nhi” còn chưa gọi, đã nghe thấy tiếng thét kinh hãi của Dương Quá, “Thiệu Đường!”, lấn át tiếng gọi của nàng.


“Thiệu Đường!”


Lúc Dương Quá không thể tránh, bỗng nhiên có một cỗ lực mạnh mẽ lao tới, đẩy y ra. Dương Quá còn chưa phản ứng lại, đã ngã xuống mặt đất lạnh băng, chỉ cảm thấy vai có chút đau, những chỗ khác cũng không có vết thương gì.


Đang lúc Dương Quá còn cảm thấy may mắn, thì tiếng rên bên tai đã khiến tâm y hoảng sợ, “Thiệu Đường!”


Dương Quá thấy rõ tình huống của người bên cạnh mình, sắc mặt lập tức trắng bệch, Thiệu Đường gục bên cạnh y, nửa quỳ trên mặt đất, gương mặt như khắc ra bị ánh nến chiếu vào, nhưng không có nửa điểm hồng nhuận, ngay cả môi cũng chuyển sang màu xám trắng.


Dương Quá cảm thấy mình như điên rôi. Y mạnh đứng lên, bỗng phát hiện tay chân mình không chút linh hoạt, không khống chế được mà run rẩy. Ôm Thiệu Đường đang nằm dưới đất, càng thêm thấy rõ sắc mặt của đối phương, tâm như bị một cây kim đâm trúng, càng đâm càng đau đớn, hết lần này đến lần khác đâm vào tâm mình. Dương Quá cảm thấy tim mình gần như ngừng đập.


Là Thiệu Đường đẩy mình ra! Dương Quá cúi đầu nhìn, quả nhiên, chân trái của Thiệu Đường đầy máu, từng giọt màu đỏ nhỏ lên phiến đá như để lại một ấn kí trên đó. Máu rất đỏ rất đỏ, còn chói mắt hơn cả ánh nến, còn lạnh lẽo hơn mặt đất, nhưng dường như cũng thật nóng. Mà vừa rồi, tiểu thiên hạ trong lòng cứ thế ngã xuống trong vũng máu…


“Thiệu Đường, ngươi thế nào rồi? Thế nào rồi? Ngươi đừng làm ta sợ!” Dương Quá thất thố, ôm Thiệu Đường, toàn thân đều run lên.


“Không…” Thiệu Đường chỉ cảm thấy đau đến sắp chết, hắn chưa từng cảm nhận qua vết thương nào đau và nghiêm trọng như thế. Thật sự rất đau, đau đến không còn cảm giác nữa, trong đầu là tiếng “ầm ầm” như đang nổ mạnh, toàn bộ đều là hai chữ “đau đớn”.


Thiệu Đường miễn cưỡng cười, thật khó để nhìn thấy bộ dạng thất thố như vậy của Dương Quá…


>>Hết chương 43<<

Bình luận

Truyện đang đọc