PHÁ VỠ TRUYỀN THUYẾT

Dương Quá mỉm cười không tiếp tục nói gì, ngón tay linh hoạt chỉnh sửa y phục xốc xếch của đối phương, cuối cùng lấy đai lưng màu lam nhạt buộc lại rồi mới cười hì hì nói: “Khó được Thiệu Đường nhiệt tình như vậy nhưng lại bị quấy rầy, thật mất hứng!”


“… Ngươi…” Thiệu Đường hắc tuyến không nói gì, Dương Quá quả nhiên là Dương Quá. Hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của những người khác…


Dương Quá vẫn cười, vươn tay đặt trên thắt lưng Thiệu Đường, “Ngược lại là Thiệu Đường ngươi, muốn cùng ta bị mọi người mắng sao.” Nghĩ nghĩ một lát, lại nói: “Hay là chúng ta đi đi, khỏi cần phải nghe thêm mấy cái lễ giáo cẩu thí gì từ bọn họ!… Dù sao ta cũng không muốn… gặp lại Quách bá bá…”


Thiệu Đường nghe xong không chút suy nghĩ nói: “Không được! Không thể đi!”


“… Vì sao?” Dương Quá khó hiểu.


“Vô nghĩa!” Thiệu Đường nói: “Còn phải để Quách bá bá giúp ngươi tìm giải dược độc Tình Hoa! Bây giờ ngươi bỏ đi là muốn chết à?!… Hơn nữa, ngươi tại sao phải sợ gặp Quách bá bá của ngươi?” Nói đoạn con ngươi chuyển một vòng, lớn tiếng ra lệnh: “… Không biết phải giải thích thế nào với Quách bá bá của ngươi chuyện của ta? Vậy ngươi hãy từ bỏ tất cả đừng gặp lại ai nữa, nếu không…”


“… Thiệu Đường…” Dương Quá lúc vừa nghe thì thấy mơ hồ không biết Thiệu Đường đang nói cái gì, nhưng rồi sau đó lập tức hiểu ra, bất đắc dĩ nói: “Ngươi biết rõ ta không có ý này… ý ta là Quách bá bá…”


Thiệu Đường đương nhiên biết Dương Quá suy nghĩ chuyện gì, khinh thường nhìn y, “Ngươi còn bối rối cái con gì chứ, cũng không phải ngươi giết phụ thân hắn.”


“Nhưng…” Dương Quá mở miệng nhưng không biết phải nói gì, do dự một lát, cuối cùng đành im lặng.


Không chờ bọn họ tiếp tục, bên ngoài viện truyền đến một loạt tiếng bịch bịch bịch bịch, xen vào đó là tiếng thét chói tai của Quách đại tiểu thư, nói toàn những lời ác độc về họ, sau đó là âm thanh của Quách Tĩnh, như đang dạy bảo Quách Phù, bảo nàng đừng nói lung tung.


“Đi thôi.” Dương Quá nghe vậy ngay cả lông mi cũng không động, nắm tay đối phương, Thiệu Đường bĩu môi, Dương Quá thấy vậy bật cười, “Mọi người đã đến đây rồi, ngươi thẹn đã không còn kịp nữa.” Nói xong nắm tay đối phương ra ngoài.


Ngoài phòng, Quách Phù bị Quách Tĩnh khiển trách, trong lòng không phục, càng thêm ủy khuất cắn chặt môi dưới, giương mắt lên thì trông thấy Dương Quá nắm tay Thiệu Đường bước ra, mày liễu lập tức dựng thẳng, giọng nói bén nhọn thét lên: “Cha xem! Ta không có nói bậy! Bọn họ, họ đúng là thế!…”


Quách Tĩnh quát lớn chặn lại lời nói của Quách Phù, hắn cũng trông thấy hai người Dương Quá và Thiệu Đường tay trong tay đi ra, mày nhíu chặt, nhưng ngẫm lại nếu giữa hai người là tình bằng hữu thân thiết thì hành vi này cũng chẳng có gì sai, hắn không ngờ Quách Phù lại phản ứng lớn như thế.


Vừa rồi Quách Phù vội vàng chạy tới phòng Quách Tĩnh và Hoàng Dung không ngừng la hét ầm ĩ. Quách Tĩnh nghe nữ nhi cứ mắng chửi Dương Quá thì không khỏi tức giận, không tin những lời nàng nói, nhưng Hoàng Dung vừa nghe thì mày liễu cũng nhíu chặt, thúc giục Quách Tĩnh cùng Quách Phù đi xem thử Dương Quá và Thiệu Đường. Quách Tĩnh bất đắc dĩ đành phải đến đây một phen…


“Quá nhi…” Quách Tĩnh vừa muốn nói gì, lời còn chưa hết thì Dương Quá đã kéo Thiệu Đường tới.


Dương Quá cười khẽ nói: “Quách bá bá ngươi không cần hỏi. Ta thích Thiệu Đường, Quách đại tiểu thư nói không sai!”


Lời này khiến Quách Tĩnh kinh hãi, sửng sốt hồi lâu, đôi mắt Quách Tĩnh trợn lớn như hai viên bò viên nhìn Dương Quá, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu. Qua thật lâu sau mới tỉnh táo lại, sắc mặt phút chốc trầm xuống…


Quách Phù thấy Dương Quá sảng khoái thừa nhận, rùng mình một cái, nàng cho rằng Dương Quá sẽ không thừa nhận, dù sao chuyện như thế… không ngờ… Quách Phù lạnh lùng cười, mắt thấy Dương Quá nắm tay Thiệu Đường, càng khinh thường “hừ” một tiếng, “Ta thấy quan hệ giữa các ngươi không bình thường, nhưng không ngờ đã phát triển đến mức ghê tởm như thế, còn…”


“Phù nhi!” Lời nói của Quách Phù bị cắt đứt bởi tiếng quát khẽ của Quách Tĩnh, Quách Phù hoảng sợ không dám mở miệng nữa. Dương Quá đứng đó không có phản ứng gì, hoàn toàn không chịu chút ảnh hưởng nào của Quách Tĩnh, nhàn nhạt cười…


Quách Tĩnh quát nữ nhi của mình xong, nhìn Dương Quá, xoay người vừa đi vừa nói: “Quá nhi! Đến thư phòng của ta!”


“Vâng , Quách bá bá.” Dương Quá gật đầu nhìn Quách Tĩnh đi xa.


Quách Phù hung hăng trừng mắt với Dương Quá và Thiệu Đường, thì thầm cái gì không biết xấu hổ, ghê tởm… rồi cũng chạy theo cha mình.


“Đi thôi.” Dương Quá kéo Thiệu Đường ý bảo hắn cùng đi, “Đến thư phòng nghe mắng.”


Thiệu Đường buồn cười lắc đầu, sao dáng vẻ này của Dương Quá cứ như đang rất khao khát được mắng vậy… bị y nắm tay bước đi, khóe miệng chứa ý cười, “Không phải Quách bá bá của ngươi gọi ngươi tới thư phòng sao? Kéo ta theo làm gì? Một mình ngươi bị mắng chưa đủ sao còn lấy ta làm đệm.”


“Đúng vậy.” Dương Quá nói: “Nếu ngươi sợ thì ta sẽ một mình đi.”


Liếc y, Thiệu Đường bĩu môi nói: “Ta sợ cái gì? Bọn họ không có quan hệ họ hàng gì với ta, có lập trường gì mà mắng?… Thật ra người thảm là ngươi, lời của Quách bá bá ngươi có nghe theo không?…”


Mỉm cười, Dương Quá và hắn đã đến thư phòng, vươn tay ôm Thiệu Đường vào lòng, “Chuyện này nếu chỉ cần giải quyết vấn đề có dám hay không dám thì tốt rồi, đáng tiếc, ta đúng là không dám không nghe, nhưng… không dám thì sao?…”


Dương Quá dứt lời thì gõ cửa phòng, nghe được thanh âm từ bên trong vọng ra thì đẩy cửa cùng Thiệu Đường bước vào. Trong phòng thắp đèn rất sáng, Quách Tĩnh ngồi trước thư án, bên cạnh là Hoàng Dung.


Mày liễu của Hoàng Dung nhíu chặt, lúc trông thấy Dương Quá và Thiệu Đường đang đi đến thì càng nhíu chặt hơn, ngay sau đó thì bình thường trở lại. Quách Tĩnh dường như quá tức giận, mặt tái xanh, hai tròng mắt vì tức giận mà đỏ lòm.


Dương Quá bước đến, tiện tay đóng cửa phòng lại. Quách Tĩnh đập tay xuống bàn “ầm” một tiếng, quát: “Quá nhi ngươi…”


Lời vừa ra khỏi môi thì dừng lại, Quách Tĩnh mắt mở trừng trừng nhưng không biết phải nói gì. Hoàng Dung bên cạnh nhanh chóng đứng lên trấn an, “Tĩnh ca ca đừng nóng giận, Quá nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, chúng ta hảo hảo dạy dỗ nó, nó nhất định sẽ hiểu…”


“Quá nhi, ngươi có biết ngươi đã làm sai không?” Quách Tĩnh lo Hoàng Dung có thai, đỡ nàng ngồi xuống, sau đó lớn tiếng nói.


Dương Quá buồn cười, câu đầu tiên của Quách bá bá luôn là câu này, hỏi mình có biết sai hay không, nhưng đáng tiếc, mỗi một lần y đều không biết mình sai ở đâu…


Dương Quá không nói, chỉ nhìn hắn.


Hoàng Dung nhíu mày, hít một hơi, nói: “Quá nhi, hiện tại có một số chuyện ngươi còn chưa hiểu, chúng ta nói rõ đi… Hai người ngươi và Thiệu Đường đều là nam tử, nên… nên không thể thích nhau. Các ngươi có thể làm huynh đệ, nhưng…”


“Vì sao.” Dương Quá nhàn nhạt nói, mắt nhìn thẳng vào Hoàng Dung, rất bình tĩnh, tựa như câu nói vừa rồi chỉ vô ý thốt ra mà thôi.


Hoàng Dung nói: “Bởi vì các ngươi đều là nam! Tại sao có thể…” Nói đến đây thì ngừng, cái từ này quá đáng khinh đến nỗi nàng không thể nói ra lời…


Dương Quá nghe thấy lời của nàng, không hiểu sao cảm thấy tức giận, lạnh lùng cười một tiếng, tiếng cười kia khiến Hoàng Dung nhíu chặt mày, “Ta không thể thích Thiệu Đường?… Quách bá mẫu muốn khuyên ta làm huynh đệ với Thiệu Đường?… Giống như Quách bá bá với phụ thân ta, kết làm huynh đệ?! Có phải không?”


Hoàng Dung nghe Dương Quá nhắc đến Dương Khang, không hiểu sao cảm thấy chột dạ, trong lòng “thịch” một tiếng, lại nhớ tới lời Thiệu Đường nói lúc trước, Dương Quá đã biết Dương Khang chết… không nén nổi liếc mắt nhìn Thiệu Đường từ nãy đến giờ vẫn không nói lời nào, một tay Thiệu Đường bị Dương Quá nắm, lẳng lặng đứng đó, hơi cúi đầu, vẻ mặt nhìn không ra hỉ nộ ái ố… còn ẩn chứa sự lạnh nhạt…


Quách Tĩnh không biết gì cả, “Đúng! Ta và Khang đệ…”


“Tĩnh ca ca…” Hoàng Dung hoảng hốt nhanh chóng cắt ngang lời hắn…


Chợt nghe “hừ” một tiếng, bàn tay Dương Quá xiết chặt lại, xương cốt phát ra tiếng “rắc rắc”, tựa như đang tức giận nhưng dùng toàn lực nhẫn nại, “Muốn bảo ta làm huynh đệ với Thiệu Đường sao? Hay… là muốn ta giết hắn, hoặc hắn giết ta?”


Hoàng Dung hoảng hốt, hiện tại nàng chính thức xác nhận, Dương Quá thật sự đã biết tất cả, y đã biết lí do Dương Khang chết. Quách Tĩnh lại bị lời của y làm cho hồ đồ, trong mắt toát ra ý khó hiểu.


Dương Quá nhìn ánh mắt hai người, đau đớn dần lan ra trong mắt, lửa giận bùng cháy trong lục phủ ngũ tạng khiến y càng đau hơn, tiếp tục nói: “Phụ thân ta… đã chết như vậy có phải không…”


Quách Tĩnh lặng đi, không rõ vì sao Dương Quá lại đột nhiên nhắc đến vấn đề này, hắn thoáng nghĩ đến Dương Khang, lòng cũng đau xót, có chút hối hận, nhưng vẫn theo bản năng mở miệng: “Phụ thân ngươi nhận giặc làm cha! Tham vinh hoa phú quý! Đáng chết!”


Dương Quá bị lời này đốt đến nỗi mất hết lí trí, đầu ‘ầm ầm’ nổ tung, phụ thân mình… huynh đệ kết nghĩa của hắn nói hắn đáng chết!…


“Dương Quá!” Thiệu Đường thốt lên, mi nhíu lại, vươn tay giữ chặt tay trái của y, móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi tràn ra loang lổ lên chiếc nhẫn màu bạc, ánh lên một tầng sáng khác thường, màu bạc chói mắt xen lẫn dòng máu đỏ tươi…


“…” Dương Quá dường như tỉnh táo lại, cảm thấy tay mình trở nên ấm áp, Thiệu Đường kéo những ngón tay của Dương Quá tránh cho y bị thương. Áy náy mỉm cười, thả lỏng bàn tay đang nắm chặt đối phương, Dương Quá nói: “Có phải đã khiến ngươi bị thương?”


“… Không…” Thiệu Đường rung động, đáy mắt chớp động một tia tàn khốc.


Hoàng Dung thấy vậy nói khẽ mấy câu vào tai Quách Tĩnh, Quách Tĩnh kinh hoảng, mắt trừng thật lớn nhìn Dương Quá, dường như không quá tin tưởng hay như đang xác định.


“Quá nhi!” Hoàng Dung mở miệng lần nữa: “Về chuyện của phụ thân ngươi, chúng ta không ai nói cho ngươi biết, nương ngươi cũng không nói với ngươi, là do không muốn ngươi gánh vác trọng trách quá nặng nề…”


Dương Quá cắn răng không nói gì, Hoàng Dung vẫn không có ý dừng lại, “Khi còn bé, ta không dạy võ công cho ngươi, chỉ ép ngươi đọc sách là để ngươi không như phụ thân của ngươi, muốn ngươi có thể mạnh khỏe học tập hiểu đạo lý làm người…” Hoàng Dung nói đến đây thì chuyển chủ đề, “Quá nhi, ngươi cũng đã đọc qua vài quyển sách, ngươi cũng biết không ít đạo lý, thế nên ngươi cũng hiểu… người và Thiệu Đường như vậy là không đúng… ta và Quách bá bá là vì muốn tốt cho ngươi, các ngươi bây giờ còn nhỏ, từ nay về sau…”


“Quách bá mẫu…” Dương Quá nhàn nhạt lên tiếng, “Ta thích Thiệu Đường, là thật lòng, nên, không bao giờ thay đổi!…”


“Ngươi!” Quách Tĩnh nghe vậy “ầm” một tiếng vỗ xuống án, tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, “Tại sao ngươi lại không nghe lời! Ngươi… a! Ngươi như vậy ta thà một chưởng đánh chết, càng hơn để người trong thiên hạ thóa mạ!”


“Hừ…” Dương Quá buồn cười giương mắt nhìn Quách Tĩnh, “Ta không nhận giặc làm cha, không tham vinh hoa phú quý, ta thích ai thì gây trở ngại gì cho người khác? Họ dựa vào cái gì mà thóa mạ?”


“Quá nhi!” Hoàng Dung nhanh chóng khuyên nhủ, “Quách bá bá của ngươi tới bây giờ đều xem ngươi như con ruột của mình, làm chuyện gì cũng đều vì muốn tốt cho ngươi, ngươi phải hiểu…”


“Hảo một câu xem ngươi như con ruột!” Thiệu Đường bật cười nhìn Hoàng Dung, “Kết quả cũng chỉ là “xem” mà thôi! Trước kia các ngươi đưa Dương Quá đến đảo Đào Hoa, nói cái gì mà đối xử tốt với y, ngẫm lại xem đã đối xử tốt được bao nhiêu ngày? Cuối cùng không phải đã đưa y đi Chung Nam sơn hay sao, khiến y bị đánh bị mắng! Bao nhiêu năm nay không một lần nào đến thăm đứa “con ruột” này, nói dễ nghe là không muốn để Dương Quá phân tâm, để y chuyên tâm luyện võ, nhưng tại sao cả tin tức của y cũng không hay không biết? Nhiều năm không quan tâm như thế, chẳng phải chỉ là muốn vứt bỏ sạch sẽ hay sao?!”


“Ngươi câm miệng!” Mày kiếm của Quách Tĩnh dựng thẳng! Tức giận đến nỗi đánh nát cái bàn, tiếng “ầm” thật lớn vang lên, trang giấy vụn gỗ rơi đầy đất, một ít cây gỗ bị chấn động bay thẳng ra ngoài.


Thiệu Đường cảm thấy mặt mình hơi đau, bị vụn gỗ cắt trúng rồi? Hoàng Dung đứng đối diện càng thêm hoảng sợ trước phản ứng của Quách Tĩnh, vốn dĩ Quách Tĩnh vẫn chưa quên được cái chết của Dương Khang, nay nghe người khác nói như vậy, khó tránh khỏi mất kiểm soát.


“Thiệu Đường…!” Dương Quá càng thêm hoảng sợ, nâng tay cản lại vài mảnh gỗ vụn, cúi đầu thấy trên mặt Thiệu Đường có một vệt đỏ, là do vụn gỗ cắt bị thương, nhanh chóng vươn tay xem xét.


“Không sao.” Thiệu Đường không động, để Dương Quá lau vệt máu trên mặt mình, cười trấn an y. Hắn từ đầu đến giờ bình tĩnh đến không ngờ, bình tĩnh hơn tất cả những người đang có mặt trong căn phòng này. Cũng đúng thôi, trước đây Thiệu Đường sinh ra trong một gia đình giàu có, trường hợp nào mà hắn chưa gặp qua, súng thật đạn thật cũng đã từng chứng kiến, một cái bàn bị đánh vỡ thì có là gì?


“Ta không nói sai chứ?” Thiệu Đường lãnh đạm liếc nhìn Quách Tĩnh, “Tại sao lại phẫn nộ? Hay là cảm thấy xấu hổ rồi?” Nói đoạn dời mắt về phía Hoàng Dung, “Dương Quá không nợ các ngươi, cho dù Dương Khang đáng bị thiên đao vạn quả cũng không liên quan gì đến Dương Quá, ngươi giết Dương Khang có thể không thẹn với Đại Tống, nhưng lại không thể an tâm khi thấy Dương Quá sống thoải mái!…” Dừng một lát rồi tiếp lời: “Còn nữa, Hoàng bang chủ có thể đừng lúc nào cũng nghi ngờ Dương Quá không? Ta đã từng nói với ngươi, Dương Quá đã sớm biết kẻ thù giết phụ thân mình… nhưng, y không tàn nhẫn như Hoàng bang chủ, Dương Quá vẫn biết rằng ngươi là Quách bá mẫu của y, không muốn nhắc tới chuyện này.”


“…” Sắc mặt Hoàng Dung tái đi, một câu cũng không nói nên lời, nàng đột nhiên cảm thấy kỳ quái, vì sao Thiệu Đường tựa như biết hết tất cả những chuyện trước kia, chẳng lẽ là Dương Quá nói với hắn? Nhưng tại sao hắn lại biết chuyện của Dương Khang? Hoàng Dung luôn cảm thấy không hiểu thấu được con người tên Thiệu Đường này, càng nhìn càng hoài nghi, không biết lai lịch của hắn ra sao…


Thiệu Đường thấy dáng vẻ suy tư của Hoàng Dung, cười khẽ một tiếng, “Hoàng bang chủ, về phần lai lịch của ta… e là dù cho Hoàng bang chủ có thông minh hơn người cũng không đoán được… nhưng ngươi cứ yên tâm, ta chỉ muốn giúp đỡ Dương Quá thôi, sẽ không gây bất lợi gì cho các ngươi.”


Hoàng Dung nhíu mày, Thiệu Đường không muốn dây dưa nhiều với họ nữa, kéo Dương Quá nói: “Chúng ta về đi.”


“Ừm.” Dương Quá gật đầu.


Thiệu Đường xoay người muốn đi, đột nhiên dừng lại, nói với Quách Tĩnh và Hoàng Dung: “Quách đại hiệp, Hoàng bang chủ, nếu các ngươi muốn tốt cho Dương Quá thì hãy nhanh chóng tìm Đoạn Trường Thảo! Độc trên người Dương Quá, nếu chậm trễ…” Nói đến đây, dường như nghĩ tới chuyện gì, nhíu mày, “Còn một việc, tốt nhất đêm nay Quách đại hiệp phải phòng thủ tốt!”


“Có ý gì?!” Hoàng Dung cả kinh hỏi.


“…” Nếu hắn nhớ không lầm, hôm nay bọn người Kim Luân Pháp Vương sẽ đến đây tìm cơ hội đánh lén! “Nếu đúng, đêm nay có thể Kim Luân Pháp Vương sẽ đến!”


“Cái gì?!” Lúc này ngay cả Quách Tĩnh cũng kinh ngạc.


“Tại sao ngươi biết? Tin tức này là ai nói với ngươi? Nếu chúng không đến thì sao?” Hoàng Dung liên tiếp hỏi ba vấn đề, mắt nhìn chằm chằm Thiệu Đường.”


“Chuyện ta biết còn rất nhiều…” Thiệu Đường lạnh nhạt nói, “Không tới chẳng phải càng thêm phòng thủ nghiêm ngặt sao? Đề phòng chuyện xảy ra!” Dứt lời kéo Dương Quá ra ngoài.


Sắc mặt Quách Tĩnh và Hoàng Dung đều rất nghiêm túc, nghe xong lời của Thiệu Đường họ đã không còn tâm tư đi quan tâm chuyện của Dương Quá, tất cả phải lấy quốc gia làm trọng.


“Thiệu Đường! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Dương Quá cùng Thiệu Đường ra khỏi phòng, nhịn không được khó hiểu hỏi.


Thiệu Đường lắc đầu, xảy ra chuyện gì? Những tình tiết được viết trên sách đã bị thay đổi hơn một nửa, hắn không biết… có còn xảy ra chuyện đánh lén này hay không, nhưng nhớ trên sách nói Quách Tĩnh và Dương Quá bị người của Kim Luân Pháp Vương khiến cho chật vật không tả nổi, vẫn là sớm đề phòng sẽ tốt hơn.


Thiệu Đường cau mày, trước đây khi xem nguyên tác cảm thấy tình tiết hơi “loạn”, bây giờ lạc vào đây thì càng loạn thêm. Điều khiến hắn lo lắng hơn là độc trên người Dương Quá… tuy Dương Quá không ăn nửa viên giải dược Tuyệt Tình đan, mạng sống không từ ba mươi sáu ngày rút ngắn còn mười tám ngày, nhưng ba mươi sáu ngày này vẫn khiến người khác phải đau đầu!

Bình luận

Truyện đang đọc