[PHẦN 2] PHẾ THÊ TRÙNG SINH

Edit + beta: Iris

Hắc Tuyển Đường đứng chờ ở cửa đại viện từ sớm, thấy mấy người Hắc Tuyển Dực đến thì vui vẻ đi qua đón: "Đại ca, đại tẩu, tiểu chất nhi, mọi người tới rồi."

Hắn cười hì hì đón lấy Đản Đản trong ngực Hắc Tuyển Dực: "Tiểu chất nhi, tứ thúc dẫn con đi gặp tổ phụ và tổ mẫu của con nha."

Ô Nhược lặng lẽ đánh giá cách ăn mặc của Hắc Tuyển Đường, không khác gì phú thương bình thường là mấy, cực kỳ tùy tính.

Hắc Tuyển Dực cũng vậy, giống như cố tình trang điểm sao cho trông bình thường hơn, khiến cho Ô Nhược thoáng cảm thấy thoải mái.

"Tiểu Nhược, ngươi đừng lo, cha mẹ ta rất thích ngươi." Hắc Tuyển Dực nắm tay Ô Nhược đi vào đại viện: "Bọn họ không muốn ngươi bị bó tay bó chân vì thân phận của mình, nên mở hẳn một bàn tiệc ở đại viện, còn ra lệnh chúng ta không được mặc cung trang, cũng không được gọi họ là phụ hoàng, mẫu hậu là vì muốn ngươi có thể thoải mái hơn chút, để ngươi xem nơi này như là nhà của mình."


Ô Nhược nghe y nói vậy, tức khắc thả lỏng hơn không ít, cực kỳ cảm động vì tất cả những gì mà Đế Quân Đế Hậu làm cho cậu.

Sau khi vào đại viện, chỉ có vài cung nữ và thái giám là bận lên bận xuống, hơn nữa bọn họ cũng mặc thường phục, giống như hạ nhân ở nhà bình thường.

Cung nữ và thái giám đi lên hành lễ: "Gặp qua đại thiếu gia, gặp qua thiếu phu nhân."

Ô Nhược: "..."

Ngay cả động tác hành lễ và xưng hô cũng đổi luôn.

"Tôn nhi ngoan của ta, tổ mẫu nhớ con muốn chết, con mau nhìn nè, tổ mẫu mua cho con rất nhiều đồ chơi nha, có thích không?"

Ô Nhược còn ở xa đã nghe thấy tiếng của phụ nhân bạch y.

Đản Đản vui vẻ cười khanh khách: "Dạ thích."

"Tiểu chất nhi tên con là gì?" Người nói chuyện giọng vừa rõ vừa đầy năng lượng.

"Con tên Đản Đản."

"Đản Đản là nhũ danh đúng không? Đại danh của con là gì?"


Đản Đản ngơ ngác chớp chớp mắt nhìn người hỏi.

Nam tử đùa giỡn hỏi bé: "Chẳng lẽ ngay cả tên họ của mình con cũng không biết hả?"

Đản Đản chu miệng nhỏ, thấy Ô Nhược đi tới thì chạy nhanh lại hỏi: "Cha, con có tên khác nữa hả?"

Ô Nhược bế bé lên: "Có, tên Hắc Hạo Khung."

Bọn họ chưa từng gọi bé bằng cái tên này bao giờ.

Đản Đản nghe xong thì nhíu cái mày nhỏ: "Con thích mọi người gọi con là Đản Đản hơn."

Mọi người bật cười.

Hắc Tuyển Dực dẫn Ô Nhược đến trước mặt Đế Quân và Đế Hậu: "Phụ thân, mẫu thân, hắn là bạn lữ của con — Ô Nhược, sau này hai người cứ gọi hắn là Tiểu Nhược."

Đế Quân và Hắc Tuyển Dực rất giống nhau, Đế Quân cố hết sức làm cho khuôn mặt có vẻ hòa ái dễ gần, nhưng vì ở địa vị cao đã lâu, nên vẫn không nén được khí thế uy nghiêm trên người.


Dung mạo của Đế Hậu nhanh nhã mỹ lệ tựa như hoa thủy tiên nở rộ, đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia nghịch ngợm như đứa trẻ, nàng và Hắc Tuyển Đường giống nhau đến bảy phần.

Ô Nhược thấy Đế Quân và Đế Hậu đều mặc thường phục như lời Hắc Tuyển Dực nói, tia khẩn trương còn sót lại cũng biến mất tăm, cậu hành lễ với hai vị trưởng bối: "Ô Nhược gặp qua phụ thân, gặp qua mẫu thân."

Cuối cùng Đế Hậu cũng không chịu được, nhanh chóng đứng dậy nắm tay Ô Nhược: "Tiểu Nhược, con cứ xem nơi này như là nhà của mình, không cần câu nệ gì cả, chúng ta đều là người thân, nếu con có ủy khuất gì thì cứ nói với mẹ, mẹ xả giận cho con."

Nàng lườm Hắc Tuyển Dực: "Cho dù người đó có là con trai của ta, ta cũng sẽ đánh nó một trận."

Ô Nhược bật cười: "Cảm tạ mẹ."
Đế Hậu không hề giữ giá miếng nào, híp mắt cười: "Chuyện mấy ngày trước chúng ta gặp nhau, chắc là Tuyển Dực cũng đã nói với con rồi đi? Hy vọng con đừng trách chúng ta, chúng ta thật sự rất ngóng trông được gặp con và bé, đành phải giả làm người khác để gặp các con."

"Mẹ đừng có nói chuyện với đại tẩu mãi, đại ca vẫn chưa giới thiệu chúng ta đâu." Nữ tử mặc hoàng y bên cạnh sốt ruột nói, nàng giống Đế Hậu đến tám phần.

"Vậy lát nữa ta nói tiếp." Đế Hậu không vui trừng mắt con gái, không nỡ buông Ô Nhược ra: "Tiểu Nhược, lát nữa chúng ta trò chuyện tiếp nha."

Ô Nhược cực kỳ thích Đế Hậu: "Dạ."

Hắc Tuyển Dực giới thiệu nữ tử hoàng y với Ô Nhược: "Tiểu Nhược, đây là tam muội, Hắc Tử Nhã."

"Đại tẩu thật đẹp." Hắc Tử Nhã không đợi Hắc Tuyển Dực giới thiệu xong đã chạy qua bắt tay Ô Nhược: "Còn đẹp hơn đại ca nhiều, sau này muội muốn dẫn tẩu ra ngoài khoe với đám tỷ muội là muội có một đại tẩu là mỹ nhân."
Ô Nhược bị nàng khen đến ngại.

Nam nhân bên cạnh hừ nhẹ: "Cẩn thận đại ca gϊếŧ tỷ."

Ô Nhược nhận ra đây là giọng nói đã hỏi tên Đản Đản lúc nãy, hắn giống Đế Quân đến năm phần, hơn nữa còn mang theo ngạo khí.

Hắc Tuyển Dực giới thiệu: "Người này là ngũ đệ Hắc Tuyển Húc, cũng là người ta nắm tay đến Tụ Phong Trai."

Hắc Tuyển Húc cười hì hì: "Đại tẩu, hôm đó ở Tụ Phong Trai thấy đại ca nắm tay đệ, tẩu có ghen không?"

Ô Nhược thành thật thừa nhận: "Ừ, ta có ghen, nên đại ca ngươi mới gặp tai ương."

Hắc Tuyển Dực: "..."

Hắc Tuyển Húc sửng sốt, cười to: "Tẩu bắt đại ca quỳ bàn giặt hả?"

"Không có, ta chỉ bắt hắn đi chà bồn cầu thôi."

Hắc Tuyển Húc càng cười to hơn: "Ha ha, đại tẩu vậy mà lại bắt đại ca đi chà bồn cầu, ha ha, tẩu là thiên tài."

Những người khác cũng phì cười.
Hắc Tuyển Dực híp mắt: "Đệ có muốn thử một lần cho biết không?"

Hắc Tuyển Húc vội ngừng cười: "Đại ca nhanh giới thiệu đại tẩu và lục đệ đi."

Hắc Tuyển Dực hừ lạnh, bảo Ô Nhược nhìn về phía thanh niên gầy yếu đang mỉm cười ngồi trên xe lăn: "Tiểu Nhược, đây là lục đệ Hắc Tuyển Chiếu, hắn trời sinh bị chứng Khuyết Dương nên sức khỏe từ nhỏ đã không tốt."

Ô Nhược nhìn thiếu niên tái nhợt cùng độ tuổi với Ô Hi, không khỏi đau lòng.

Hắc Tuyển Chiếu hơi mỉm cười với Ô Nhược: "Đại tẩu khỏe, đệ rất vui khi được gặp tẩu."

"Tuyển Chiếu, rất vui khi gặp đệ." Ô Nhược nhịn không được nắm lấy tay thiếu niên, tức khắc bị cảm giác lạnh băng ập tới.

Hắc Tuyển Dực nhìn xung quanh: "Tử Hà đâu?"

Đế Hậu bất đắc dĩ nói: "Con cũng biết tính muội muội con mà, nếu không dắt đủ đồ lên người sẽ không chịu ra cửa."
Hắc Tuyển Dực: "..."

"Đại ca, ca chưa giới thiệu đệ với đại tẩu a." Hắc Tuyển Đường nhảy ra nói.

Ô Nhược cạn lời liếc hắn: "Giữa chúng ta còn cần giới thiệu sao?"

Cậu bế Đản Đản lên, dạy bé cách xưng hô.

Lúc này, thái giám ở ngoài cửa hô: "Lão gia, phu nhân, nhị tiểu thư tới."

Ô Nhược và Đản Đản nhìn ra cửa, lập tức thấy một vật thể chói mù mắt đang đi đến bên này.

Mọi người không khỏi che mắt hoặc nheo mắt lại.

Đản Đản lấy tay nhỏ che mắt lại: "Cha, đó là cái gì vậy?"

Ô Nhược híp mắt, nói mò: "Hình như là, là đèn?"

Có khi tại nơi này khá tối nên đám thái giám mới mang cái đèn có thể chiếu sáng toàn bộ hậu viện đến.

Hắc Tuyển Đường nghe xong thì cười to: "Đại tẩu, tẩu đang chọc cười đệ đấy à?"

Những người khác cũng che miệng cười trộm.

Ô Nhược nghi hoặc, cậu đoán sai hả?
Hắc Tuyển Dực giật giật khóe mắt.

"Cha, mẹ, đại ca, con không có đến trễ chứ?" Cái "đèn" phát ra ánh sáng chói lòa nói chuyện.

Ô Nhược và Đản Đản ngẩn người, cái vật thể chói mù mắt là người hả.

Hắc Tuyển Dực giới thiệu với Ô Nhược: "Đây là nhị muội Hắc Tử Hà."

Hắc Tử Hà mừng rỡ nắm lấy tay Ô Nhược: "Đại tẩu, rất vui được gặp tẩu, muội không có để tẩu đợi lâu chứ."

"Không, không có." Ô Nhược không nhìn rõ bộ dạng nàng thế nào vì đống trang sức đang phát sáng khắp người nàng, ngay cả trên đầu nàng cũng có một đống trang sức chói lóa.

Đế Quân xụ mặt: "Không phải đã kêu con ăn mặc bình thường chút sao?"

Hắc Tử Hà vô tội nói: "Đây là bộ y phục bình thường nhất của con rồi."

Ô Nhược: "..."

Đây mà là bộ y phục bình thường nhất rồi hả, vậy mấy bộ y phục không bình thường kia không phải sẽ sáng như ban ngày luôn sao?
"Ha ha, đại tẩu, đệ đã nói với tẩu là nhị tỷ rất thích mấy đồ kim quang lấp lánh rồi mà, còn tự trang điểm cho mình thành kim quang xán lạn nữa, đi đến đâu là nơi đó sáng rực một vùng, đúng rồi, chiếc thuyền mà chúng ta đi là nàng tạo ra đó, vốn được sơn màu vàng kim, nhưng sau đó bị đại ca đổi thành màu khác mới chịu ra khơi."

Ô Nhược: "..."

Nếu thật sự để mọi người ngồi thuyền vàng kim kia về, chắc chắn sẽ gặp hải tặc.

"Hừ, mấy người là đồ có mắt như mù, màu vàng kim đẹp như vậy mà lại không biết thưởng thức." Hắc Tử Hà lấy ra một chiếc gương màu vàng do nàng tự làm: "Ta thật xinh đẹp."

Hắc Tuyển Húc châm chọc: "Nhị tỷ, tỷ xác định cái thứ được phản chiếu trên gương là tỷ chứ không phải kim quang hả?"

Ô Nhược: "..."

Cậu cũng định hỏi như vậy.
Hắc Tử Hà như không nghe thấy lời châm chọc của hắn, đưa gương cho Ô Nhược: "Đại tẩu, cái gương này là quà gặp mặt, còn có..."

Nàng lấy ra một cầu đá màu vàng đưa cho Đản Đản: "Tiểu chất nhi đáng yêu của ta, con giống đại ca ghê nha, đây là quà gặp mặt đại cô cô tặng con, mau gọi đại cô cô đi."

Hắc Tuyển Đường nhịn không được nói: "Nhị tỷ, tỷ lấy vàng làm thành cầu đá, tỷ nghĩ tiểu chất nhi đá nổi sao?"

"Ta làm cho nó đá hồi nào? Ta là để nó đeo lên người, đệ xem, ở đây còn có dây thừng màu vàng kim nữa nè."

Mọi người: "..."

Làm trái cầu đá lớn như vậy là để đeo lên người hả?

Hắc Tuyển Chiếu ho nhẹ một tiếng: "Đệ cũng có quà muốn tặng đại tẩu."

Hắn lấy ra một cái hộp dài ở sau lưng đưa cho Ô Nhược: "Đệ không biết đại tẩu thích gì nên tự chọn một thanh trường kiếm, mong tẩu sẽ thích."
Ô Nhược ngại ngùng chần chừ.

Hắc Tuyển Dực trực tiếp nhét đồ vào tay cậu: "Cho ngươi thì ngươi cứ lấy."

Ô Nhược cảm tạ Hắc Tuyển Chiếu.

Hắc Tuyển Chiếu lại lấy ra một cái chong chóng lớn cho Đản Đản: "Đản Đản, cái chong chóng lớn này có thể làm cho con bay lên cao nha."

"Thật không?" Mắt Đản Đản sáng lên, hưng phấn nhận chong chóng lớn: "Đa tạ lục thúc."

Bé nắm chong chóng lớn chạy ra ngoài, lập tức chong chóng quay nhanh, làm Đản Đản bay lên không trung.

Đản Đản vui vẻ cười khanh khách.

Đế Hậu lo lắng nói: "Đản Đản, con đừng có buông tay ra a."

Những người khác thấy Hắc Tuyển Chiếu và Hắc Tử Hà tặng quà gặp mặt, thì cũng lấy một đống lễ vật ra tặng Ô Nhược và Đản Đản.

°°°°°°°°°°

Đăng: 5/3/2022

Bình luận

Truyện đang đọc